Một người một chó, đồng thời nhìn về phía người lái xe, Tiểu Bất Điểm thì phòng bị, Mục Nhĩ thì tò mò. “Cậu muốn tách tôi với nó ra sao? Tôi không muốn!”
Đối với mọi quyết định của Mục Nhĩ, cậu ta không hỏi nhiều, cô bỏ nhà đi thì bỏ nhà, cậu ta nghĩ cách cướp cô về tay mình là được.
Nhiễm Tái Tái nghiêm túc “Cậu cũng có thể ở chỗ của tôi”. Mục đích chính là như vậy!
Mục Nhĩ còn ngu ngơ hỏi “Cậu ở một mình hay ở cùng người nhà cậu?”
Nhiễm Tái Tái nghe thấy vậy lại có hy vọng! Trên mặt vẫn giả bộ nghiêm túc “Tôi ở một mình.” Xem như bây giờ không phải như vậy, vì cô, lập tức có thể như vậy!
Mục Nhĩ nhíu mày suy nghĩ “Không được không được, chúng ta tới nhà bà ngoại tôi trước đi, để Tiểu Bất Điểm ở đó, chúng ta tới chỗ của Quý Tư.”
Nhiễm Tái Tái cũng cần có thời gian chuẩn bị, không phản đối, không tranh luận với cô, trực tiếp đưa Tiểu Bất Điểm tới nhà Mục Nhân Chương. Trước khi đi Mục Nhĩ còn nói với Tiểu Bất Điểm “Mày ngoan ngoãn ở đây, tối tao sẽ về.” Bình Thường thỉnh thoảng Tiểu Bất Điểm cũng tới đây, giống như người một nhà, Tiểu Bất Điểm biết ông bà ngoại, ông bà ngoại cũng biết nó, Tiểu Bất Điểm liền ngoan ngoãn nằm dưới đất, không nhúc nhích.
Cao Sênh Anh không thích chó, mỗi lần Tiểu Bất Điểm tới đây, Cao Sênh Anh đều không cho nó vào nhà, Mục Nhĩ cảm thấy phiền não, muốn cho Tiểu Bất Điểm ở lại, còn phải tiêu phí rất nhiều công sức.
Nhưng hiện tại cô không có cách nào đem nó đi, không thể làm gì khác hơn là như vậy.
Mục Nhân Chương và Cao Sênh Anh thấy Mục Nhĩ đi cùng Nhiễm Tái Tái không nói nhiều liền để hai người đi.
Nhiễm Tái Tái nhìn thấy rõ ánh mắt không muốn nhìn thấy Tiểu Bất Điểm của Cao Sênh Anh, trên đường đi còn dụ dỗ Mục Nhĩ “Để tôi nuôi Tiểu Bất Điểm đi, chỗ tôi cái gì cũng có, trước khi bạn tôi ra nước ngoài, có nhờ tôi nuôi chó giúp, tôi mua rất nhiều đồ, đáng lẽ định vứt bỏ rồi, quay về dọn dẹp một chút Tiểu Bất Điểm có thể vào ở rồi.”
Vừa nghe Nhiễm Tái Tái nói như vậy Mục Nhĩ liền động lòng. Bà ngoại thật sự không muốn nhìn thấy chó, đây không phải là chuyện chỉ xảy ra một hai ngày, Mục Nhĩ muốn đưa Tiểu Bất Điểm tới nhà bà ngoại, không phải là điều dễ dàng, hoặc là nói nếu như để Tiểu Bất Điểm ở lại sẽ bị bà ngoại xem thường. Mọi người không thích nhìn sắc mặt người khác mà sống, huống chi lại là một con chó nhạy cảm, Tiểu Bất Điểm nhà cô đặc biệt nhạy cảm, Mục Nhĩ sợ nó không vui.
“Tiện Nhân, cậu có thể nuôi tốt nó sao?” Mục Nhĩ chần chừ.
Vẻ mặt Nhiễm Tái Tái thành thật “Nếu cậu không yên tâm có thể cùng nó tới sống chung! Dù sao tôi cũng không thường ở đó.”
“Cậu không thường ở đó vậy làm sao chăm sóc nó? Cả tuần tôi đều ở trong trường, cậu sẽ ngược đãi nó sao?” Mục Nhĩ xù lông.
Nhiễm Tái Tái cảm thấy sai lầm, sở dĩ cậu ta nói như vậy còn không phải là muốn lừa cô tới ở sao? “Không có, không phải tôi không thường xuyên ở nhà, chỉ là thỉnh thoảng đi công tác, lúc tôi không có ở nhà sẽ nhờ người khác chăm sóc. Chỉ là người khác chăm sóc không thể tốt bằng mình tự chăm sóc!”
Mục Nhĩ bối rối “Để tôi suy nghĩ kỹ đã.”
Nghĩ đi nghĩ lại, đã tới nhà của Quý Tư, ba mẹ cô ấy không có nhà, trong nhà chỉ có cô ấy và người giúp việc, buổi tiệc được tổ chức ở đây.
Xe dừng, trước khi xuống xe, Nhiễm Tái Tái cười lại nói “Tiểu Mục Nhĩ, khi nào thì cậu có thể trà lời tôi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT