Văn Mễ Hi đi lúc nào Mục Nhĩ cũng không rõ lắm, buổi sáng được ăn no, Tiểu Bất Điểm vui sướng phe phẩy cái đuôi, le lưỡi với cô.

Nhìn quanh phòng, không có người nào, Mục Nhĩ chậm rãi ngồi dậy mặc quần áo, thu dọn đồ đạc, chờ đến khi Nhiễm Tái Tái tới đón cô, cô chuẩn bị những thứ cần thiết, sau này cô sẽ không quay về đây nữa.

Xem thời gian, ba phút nữa là mười giờ đúng, Mục Nhĩ rửa mặt xong, mở cửa phòng, đi ra bên ngoài hóng mát.

“Chú nói đùa, Mục Nhĩ vẫn chưa đồng ý với cháu.”

Dưới lầu, giọng nói quen thuộc truyền tới lỗ tai Mục Nhĩ, cô ngẩn ra, nhấc chân chạy xuống dưới lầu.

Vội vàng xuất hiện trong phòng khách, mọi người đều đem ánh mắt dời đến trên người cô, Mục Nhĩ đi tới trước mặt Nhiễm Tái Tái “Cậu tới khi nào?”

Nhiễm Tái Tái hào phóng kéo cô qua ngồi xuống bên cạnh mình, thân mật hôn lên má cô “Vừa tới.”

Mục Nhĩ chất vấn cậu ta “Sao cậu tới mà không gọi tôi?” Nói gì với những người không liên quan này?

Nhìn ánh mắt Văn Mễ Hi nhìn chằm chằm về phía bên này, cô tạm thời không so đo khi bị Nhiễm Tái Tái chiếm tiện nghi, trao đổi ánh mắt với cậu ta, tràn đầy cảnh cáo “Ra ngoài rồi nói”! Nhiễm  Tái Tái nở nụ cười ấm áp “Là cậu đưa tôi vào miệng cọp, săp bị người ta ăn rồi!”

Hai người mắt qua mày lại, xem những người xung quanh như không tồn tại, Mục Nhĩ đứng dậy “Cậu chờ tôi một chút, tôi đi lấy đồ đã.”

Văn Mễ Hi nhiệt tình mở miệng “Em gái, chị giúp em cầm.”

Một bộ quần áo màu hồng nhạt đuổi theo, Mục Nhĩ cảm thấy đau lòng thay cái váy, bị chà đạp! Lại nhìn khuôn mặt Văn Mễ Hi, đó là trang điểm! Ha Ha Ha, không khỏi khâm phục, thật sự không buông tha một chút cơ hội nào!

Nhiễm Tái Tái tới đây là vì Mục Nhĩ, sao cậu ta có thể không biết cô không muốn gặp những người này chứ? Ngay cả ba ruột của cô cô còn không muốn nhìn.

Chuyện của Mục Ái Ái đối với cô là một đả kích không nhỏ, nhưng trời sinh cô lạc quan tự tin, rất nhanh liền thoát khỏi giai đoạn u ám kia, nếu như không phải do hai mẹ con nhà này, Nhiễm Tái Tái tin tưởng, Mục Nhĩ có thể sống cuộc sống còn tốt hơn.

Cầm túi lớn túi nhỏ từ trên lầu xuống, Mục Tùng hỏi Mục Nhĩ “Con đi dự tiệc sao còn mang theo nhiều đồ như vậy?”

Mục Nhĩ mặt không đỏ tim không loạn trả lời “Đều là đồ dùng cần thiết.”

Cô lập lờ trả lời nước đôi, Thi Hoa Nhĩ chen vào “Mục Nhĩ, mấy đứa đều bằng tuổi, Mễ Hi ở nhà cũng không có nhiều bạn bè, con mang chị ra ngoài chơi đi.”

Nhiễm Tái Tái vẫn nở nụ cười, nhận túi đồ trên tay Mục Nhĩ, bỏ vào sau cốp xe.

Văn Mễ Hi không cầm gì trong tay, cô ta muốn biểu hiện nhưng Mục Nhĩ không cho cô ta đụng vào đồ của mình.

Đi theo sau lưng Mục Nhĩ, ánh mắt mê hoặc bắn về phía Nhiễm Tái Tái, con ngươi Văn Mễ Hi cũng muốn rớt ra ngoài.

Vẻ mặt Mục Nhĩ nghiêm túc “Buổi tiệc này không phải của tôi, tôi không làm chủ được.”

Mục Tùng biết Mục Nhĩ không muốn đem Văn Mễ Hi đi cùng, liền bảo Nhiễm Tái Tái đi đường cẩn thận, để bọn họ rời đi.

Mục Nhĩ ngồi xuống ghế cạnh tài xế vừa mới thở phào, cửa sau bị mở ra, Thi Hoa Nhĩ đẩy Văn Mễ Hi “Mễ Hi con phải học Mục Nhĩ một chút, sau này giao tiếp nhiều một chút, nếu không con mãi sẽ là cô gái khuê tú không bước ra cổng trước không vào cổng sau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play