Ta một mình đứng
trong nắng sớm, cung nữ thái giám đang còn say giấc, ta cũng không muốn đánh
thức bọn họ dậy.
Một ngày rồi
chưa thấy chàng, chắc hẳn việc phát lương bận đến mức tối tăm mặt mũi.
Sau lưng vang
lên tiếng bước chân quen thuộc, tim bất chợt đập nhanh.
“Nương nương
thức sớm thế? Cung nữ đâu mà không ở bên cạnh hầu hạ người?”
“Ngủ không được.
Cũng không có chuyện gì, để bọn họ nằm thêm một chút.”
“Nương nương
thật biết lo nghĩ cho hạ nhân!” Vẫn những lời khách sáo như vậy, ta rất ư không
thích.
“Dư Thống lĩnh
mới là người biết lo nghĩ cho chúng dân. Làm việc không ngơi nghỉ cả ngày lẫn
đêm.”
Chàng nhoẻn
miệng cười, giọng bông đùa: “Nương nương hao phí tâm cơ sắp đặt, vi thần chẳng
qua chỉ là thừa lệnh thi hành! Người cao tay là nương nương mới phải!”
Ta không cho là
đúng: “Chi bằng nói là ta không từ thủ đoạn, bày trò lừa gạt có phải hay hơn
không!”
Chàng không kiềm
được ý cười, bèn đằng hắng mấy tiếng: “Nương nương thật biết nói đùa!”
Ta quay đầu,
nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh như sao buổi sớm của chàng: “Ta biết bọn chúng
chẳng qua chỉ sợ ta ném chuột làm vỡ bình, không tuân theo ý ta, lập tức sẽ mất
đầu! Những kẻ như vậy, các vị đại nhân trị không nổi, chỉ đành để quý phi ta
đích thân ra tay, mới sóng êm biển lặng!”
Chàng thở dài:
“Nương nương thật tinh tường nhìn thấu mọi việc! Chỉ sợ không được tốt.....”
Ta lớn giọng:
“Kẻ nào lại dám gây chuyện?” Ta tâm cao khí ngạo. Cả thiên hạ này, trong lòng
ta, chẳng ai bì được chàng.
Chàng nhìn ta,
muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng mở miệng. “Chỉ là vi thần đa tâm!” Về sau mới
biết, kinh nghiệm của ta không bằng một góc của chàng.
Thấy ta không
vui, chàng chuyển đề tài: “Thiên tai lần này khiến cho hoa cỏ cây cối bơ phờ
khô héo, không còn chút sinh khí nào!”
Ta nhìn chàng
đầy thâm ý: “Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông. Vô nại triều lai hàn
vũ, vãn lai phong. Yên chi lệ, tương lưu túy, kỉ thời trọng, tự thị nhân sinh
trường hận thủy trường đông.”
(Xuân hồng liễu tạ hoa rơi. Lòng nghe rối
những bời bời. Cứ để mưa lạnh buổi sớm mai. Gió về lệ đỏ mắt gầy. Lại tuôn ròng
rã cơn say chập chờn. Từ đây ôm mối hận trường. Chỉ còn sông nước lẽ thường xuôi
đông.) [Tương kiến hoan kỳ, Lý Dục,
Nguyễn Thành Ân dịch]
Chàng nói: “Bên
ngoài trời lạnh, nương nương nên về phòng nghỉ ngơi, bảo trọng ngọc thể!”
Tuy rằng ta vô
cùng muốn cùng chàng nói chuyện nhiều một chút, nhưng nhìn vẻ mặt tiều tụy, mỏi
mệt của chàng, cảm thấy rất đau lòng, bèn nói: “Ngươi cũng nghỉ ngơi đi!”
Chàng cáo lui.
Lại qua mấy
ngày. Cũng không có chuyện gì phát sinh. Thật ra chỉ là thiếu lương phát chẩn,
giờ lương thực đầy đủ, tự nhiên tất cả đều suôn sẻ.
Ta quyết định đi
xem tình hình lần cuối. Nếu không có chuyện gì xảy ra, lập tức khởi hành về
triều. Đây là kỳ hạn hoàng thượng đưa ra, ta đã lần lựa lâu quá rồi, đã đến lúc
phải đi.
Lúc ra ngoài, ta
che mặt bằng một chiếc khăn mỏng. Đến phủ nha gần đó, ta ở bên cạnh nhìn ngắm
một vòng, đang định cất bước.
Đột nhiên nghe
thấy tiếng người hét to: “Đây chính là Nghi phi nương nương đến phát gạo cho
chúng ta đó!”
Nhất thời, xung
quanh trở nên hỗn loạn, dân chúng từ bốn phía đổ xô đến trước mặt ta.
Những người ta
từng gặp qua, người nào cũng biết lễ nghĩa tôn ti, dè dặt cẩn trọng, bây giờ
lại trông thấy một màn như vậy, đầu óc không khỏi căng cứng lên. Còn có chút lo
sợ và tức giận.
Đã thấy chàng
hai tay bạt kiếm, cao giọng quát: “Bảo vệ nương nương!”
Cảm nhận được
chàng một lòng bảo hộ ta, trong lòng vui mừng vô cùng, nhưng cũng có chút khó
hiểu, chỉ là dân chúng hiếu kì chạy đến cảm ơn thôi, việc gì phải giương cung
bạt kiếm như vậy! Nhưng mà nhìn thần sắc chàng căng thẳng như vậy, biểu tình
chàng khẩn trương như vậy, trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ tới buổi sáng
ngày hôm ấy, nhớ tới câu nói đầy ẩn ý của chàng “Sự tình chỉ sợ không được
tốt.....” , chẳng lẽ… bọn họ dám lớn mật như vậy! Bằng không, dân chúng bình
thường làm sao biết ta chính là Nghi phi?
Đám đông ùn ùn
kéo tới. Nếu là đạo tặc thì dễ rồi, đằng này lại toàn là dân chúng, thị vệ
không nỡ rút kiếm ra chém lung tung, chẳng mấy chốc, người bên thân đều bị tách
ra, chỉ còn có mỗi mình chàng. Khóe mắt thấy ánh sáng phản quang của binh khí,
đều bị chàng đánh trả về, chỉ là người thật sự quá đông, không thể tùy ý thi
triển.
Trước mặt chúng
ta, người bu quanh không một khe hở. Trong lòng không tránh khỏi phiền não, một
bọn ngu ngốc! Nhìn thấy nụ cười răng nanh càng lúc càng đến gần, hồi chuông
cảnh báo trong đầu rung lên mãnh liệt, kẻ đó như tia chớp cầm chủy thủ lao tới,
rồi dưới ánh dương lạnh lẽo, ào về phía chàng. Ta không kịp suy nghĩ, đã chắn
trước mặt chàng. Sắc áo lam thuần chẳng mấy chốc đã vấy đỏ, càng lúc càng đậm,
cũng càng lúc càng rực rỡ, giống như một đóa hoa tử vi – loài hoa ta yêu nhất -
đang vươn mình đón nắng, yêu kiều diễm lệ trong ngày xuân năm ấy. Đào nơi đâu lặng thinh không nói, chỉ biết
vươn mình đón gió xuân.
Người người ngây
ngốc chứng kiến một màn, Ngô Tri phủ nhân cơ hội khống chế đại cuộc.
Ta mơ mơ màng
màng, hình như là ngã vào trong vòng tay chàng. Sau đó, nghe chàng hét lớn:
“Ngô Tri phủ, mau gọi đại phu!”
Khi tỉnh lại, đã
là chuyện của hai ngày sau.
Ta mở mắt ra,
cảm thấy chỗ bả vai vô cùng đau nhức.
Vừa thấy ta cử
động, bọn thái giám cung nữ hầu hạ bên người vui mừng bật khóc: “Nương nương,
người đã tỉnh lại rồi!”
“Dư Thống lĩnh
đâu?” Giọng của ta trở nên khàn đục. Chắc là tại đã mấy ngày không mở miệng nói
chuyện.
“Nương nương
muốn hỏi về chuyện thích khách ạ? Không bắt được người, tình hình lúc ấy hỗn
loạn vô cùng ạ!” Một cung nữ trả lời.
Ta mặc kệ bọn họ
nghĩ như thế nào. Thích khách, đã sớm biết là không thể nào tóm được.
Buổi chiều,
chàng đến thỉnh an. Quỳ gối xuống đất: “Vi thần hộ giá bất lực, để nương nương
bị thương, xin nương nương trách tội!”
Ta khoát tay,
cho chàng đứng dậy: “Việc này không liên quan đến ngươi, là bọn chúng thấy ta
chướng mắt! Chuyện thích khách, cũng không cần điều tra, dù sao cũng tra không
ra! Mọi người biết trong lòng là được rồi!”
“Vâng ạ!” Hắn
vòng tay thủ lễ đứng bên cạnh: “Đại phu nói, độc trong người nương nương chưa
trừ hết, cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, giải độc từ từ.”
Trên đao tẩm
độc, thì ra là muốn lấy mạng chúng ta! Ta nhìn chàng rặt một bụng áy náy, mỉm
cười lên tiếng: “Linh dược trong cung không thiếu, rốt cuộc cũng đến lúc sử
dụng rồi!” Sau đó thở dài: “Nằm hai ngày nay, thật muốn uống một ngụm trà ngon
quá!”
Chàng nghe thấy
ngẩng đầu: “Nương nương muốn uống loại gì?”
“Thế nào, không
màng đến dân chúng của ngươi, lại chạy đến chiếu cố ta sao?” Nói rồi mới cảm
thấy không đúng, xuề xòa cười cười. Mặt của chàng hết hồng lại trắng.
Ta vội vã chuyển
chủ đề: “Gia đình ngoại ta vốn là một họ tộc có tiếng ở Giang Nam, cho nên
dưới bàn tay chăm bẵm của mẫu thân, từ nhỏ chỉ uống duy nhất một loại trà, đó
là Long Tĩnh ở Tây Hồ!”
`
Cỏ rập rờn khói
trong ánh hoàng hôn đằm thắm. Ta và chàng ngồi đối diện nhau.
Mặc dù do ta yêu
cầu, chàng ngồi trước mặt ta, tựa hồ vẫn có chút không thoải mái.
Ta cười nói: “Dư
Thống lĩnh, không cần câu nệ. Hôm nay, chúng ta chỉ là những người bạn uống trà
với nhau. Hay là Dư Thống coi thường phận nữ lưu như ta không biết phẩm trà?”
Chàng vốn là
người cởi mở, cho nên cũng hiểu được. Cơ mặt thả lỏng, nở nụ cười: “Nương nương
quá lời! Tây Hồ một mảnh tiên cảnh nhân gian, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có
duyên đặt chân đến! Tương truyền Long Tĩnh ở Tây Hồ danh rền thiên hạ, cũng chỉ
biết đem tiếc nuối gửi vào lời nói mà thôi!”
Trên bàn gỗ là
một bộ trà cụ bằng sứ màu ngọc bích. Ta vừa cho lá trà vào chén, vừa nhỏ nhẹ mở
lời: “Lá trà Long Tĩnh hình dáng hẹp dài trơn bóng, có màu xanh nhạt, mùi thanh
thoát tựa lan, uống vào rất dễ chịu, tụ họp đủ bốn tiêu chuẩn cần có của một
loại trà ngon 'sắc xanh, vị thuần, hương thơm, dáng đẹp'.”
Sau đó, chầm
chậm châm nước vào, lá trà một mình một cõi chụm lại thành đóa, cao thấp đan
xen, cái chìm cái nổi, trông rất sống động, tựa như bức tranh thủy mặc đẹp
xinh.
Sau một lúc, ta
ra dấu bảo chàng có thể uống. Chàng bưng chén lên, nhấp một ngụm, cất lời khen:
“Vị ngọt thấm kẽ răng, hương thơm lan tỏa khắp miệng, làm động lòng người! Đúng
là cực phẩm!”
Ta nhìn chàng
cao hứng, bất giác cũng cao hứng theo: “Trà Long Tĩnh có đặc điểm là hương thơm
vị thuần, không nên vội vàng đánh giá, cứ chầm chậm nhâm nhi từng chút một,
động tác quá hấp tấp sẽ không lĩnh ngộ được hương vị đặc biệt của trà.”
Chàng nghe ta
nói, bưng chén nhấp một ngụm, nhắm mắt cảm nhận, đưa ra nhận xét: “Trà Long
Tĩnh, ban đầu nếm tưởng chừng nhạt nhẽo vô vị. Sau khi dùng qua, cảm thấy trong
người như có một luồng khí, chuyển động khắp miệng môi, vô vị bỗng chốc trở
thành vị, mà là vị rất đặc biệt!”
Nụ cười của ta
mập mờ sau làn hơi nước: “Dư Thống lĩnh bình thường anh dũng uy nghiêm, không
ngờ cũng có lúc trở nên lãng mạn như vậy!”
Chàng có chút
ngại ngùng, da mặt màu đồng ửng đỏ lên: “Làm sao có thể sánh được với nương
nương!”
Tâm hồn ta,
nương theo sắc chiều và hơi nước mờ ảo, tham lam dùng ánh mắt họa lại dung nhan
chàng, khắc sâu vào tim cả đời cả kiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT