“Nương nương còn
chưa lành bệnh, lại liên tiếp gặp biến cố. Độc thương công tâm, theo lý đã vô
phương cứu chữa, Đỗ Nghĩa nói chỉ có một cách mới cứu được nương nương, đó là
thay máu!”
Ta sững sờ, chén
trà trong tay rơi xuống đất, nước bắn tung tóe dưới chân. Bên tai lại văng vẳng
lời ca hôm nào: Sớm biết yêu là khổ, thà
đừng gặp nhau. Nguyện sửa lại mệnh số, nhưng vẫn giữ trọn lòng si. Tình này,
không gì có thể thay thế...
Cung nữ vội vàng
tiến đến dọn dẹp mảnh vỡ. Ta bất giác cảm thấy đầu óc trống không, ôm trán cảm
thán: “Thế thì vì sao lại là y?”
Thành Húc ngẩng
đầu nhìn ta, nói chậm rãi: “Vương gia có thể chịu đứng nhìn người khác đổi máu
với nương nương sao!” Xanh xanh áo ai,
lòng ta bồi hồi. Chỉ vì ai đó, nhớ hoài đến nay. [Đoản ca hành ký, Tào Tháo, nguồn: Thi viện]
Ta hít một hơi
thật sâu, cảm giác cả người đang run rẩy. “Y, có gặp nguy hiểm không?”
“Đỗ Nghĩa nói,
một trận bệnh là khó tránh khỏi, có điều Vương gia thân thể mạnh khỏe, trong
cung lại không thiếu linh dược, cẩn thận nghỉ ngơi, điều dưỡng một chút là có
thể hồi phục.”
“Bây giờ đang ở
đâu?”
“Vương gia bởi
vì cơ thể còn yếu, không tiện di chuyển, cho nên vẫn ở trong Thiên Dương cung,
chưa tỉnh lại.”
Ta nhìn Lưu
Nguyệt: “Đỡ ta đi gặp y!”
Thành Húc cản
lại: “Nương nương, người.....”
Ta cười trấn an:
“Yên tâm, ta tự có chừng mực!” Hắn cũng không ra tay ngăn cản nữa.
Ta một đường
thẳng đến Thiên Dương cung. Dưới ánh trúc phấp phới trong ánh tà, không gian
càng thêm tĩnh lặng. Sau cơn mưa, mọi vật như ẩn như hiện, dưới màn nước mong
manh. Phong cảnh chớm thu cực kỳ tươi mát, ta lại không có tâm tình nào thưởng
thức.
Vội vàng tiến
vào Thiên Dương cung, đây là nơi để y nghỉ ngơi sau khi xử lý chuyện chính vụ.
Từ tẩm cung, ta bước lần ra phía trước, y ngủ rất không yên ổn, gương mặt vốn
luôn lạnh nhạt bất cần, bây giờ mày cau tít lại.
Ta cúi người nhẹ
nhàng nói vào tai y: “Ứng Vô Trần, chàng yên tâm, ta đã không sao nữa rồi.” Sau
đó giơ tay vuốt lên mày y. Ta dịu dàng cầm lấy tay y, ngón tay thon dài tao
nhã, sau một lúc trầm tư, ta đem mảnh ngọc bội nối chỉ hồng quấn vào tay y, đó
là di vật duy nhất mà mẹ ta để lại cho ta, nghe đồn có thể giúp người định
thần.
Sau đó, ta ngồi
xuống bàn sách, cẩn thận suy ngẫm xem rốt cuộc mình đối với y là tình cảm gì.
Mắt ta đập vào tờ giấy đặt ngay ngắn trên bàn, là một bài thơ: “Lục dương
phương thảo trường đình lộ / niên thiểu phao nhân dung dị khứ / nâu đầu tàn
mộng ngũ canh chung / hoa để li sầu tam nguyệt vũ / vô tình bất tự đa tình khổ
/ nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ / thiên nhai địa giác hữu cùng thời / chỉ
hữu tương tư vô tận xứ.”
(Trường
đình thắm liễu hoa / người xưa đâu bóng dáng / năm canh giấc mộng tàn / hoa sầu
ba mùa vắng /Vô tình khôn hiểu đa tình / Một tấc tương tư, muôn ngàn sợi nhớ /
Chân trời góc biển chỉ mơ / Tương tư vô hạn.) [Bài từ “Ngọc lâu xuân”, Án Thù, Khuyên dịch]
Ý bay bổng, nét
uyển chuyển, là thủ bút của y. Ta đọc, đọc rất lâu, cũng nghĩ rất lâu. Một mình
đơn độc bấy lâu, cuối cùng đã tìm thấy người tối lửa tắt đèn, ta còn muốn bỏ
qua sao? Tâm tư của y làm ta cảm động, ta cũng không chịu thấu nỗi cô đơn,
nhưng mà, sự thật hình như không phải vậy! Ta nhìn dung nhan người đàn ông đang
trầ, ngủ. Chỉ có y mới có thể tiếp cho ta dũng khí vượt qua những bi thương. Bất
chợt quay đầu bỗng thấy lòng rỉ máu cùng lo lắng, như khiến ta quay lại cảm xúc
trước đây! Đó, đó là tình yêu ư?
Tay ta cầm tờ giấy, tâm tình
hỗn loạn, không cách chi phân rõ yêu hay không yêu.
“Nương nương,
còn chưa nhìn rõ lòng mình ư?”
Ta quay lại,
Thành Húc không biết khi nào đã đứng trước cửa. Người đã nếm trải sóng gió tình
trường, liệu có sâu sắc hơn không? “Ngươi có cao kiến gì?” Một quý phi tiền
triều hướng thần tử lãnh giáo chuyện yêu đương, xem chừng trước giờ chưa có,
hắn không bận tâm, ta cũng chẳng cần để ý.
“Đó gọi là quan
tâm tất loạn. Nương nương bằng như không quan tâm, sao lại lo lắng như vậy!”
Hắn vẫn cúi đầu đáp lời, tựa như đang cung kính, nhưng ngữ điệu lại không có
một chút khách khí nào cả.
“Quan tâm cũng
chưa chắc là đã động lòng!” Ta đưa ra lập luận.
Thành Húc ngẩng
đầu nhìn ta, lại cúi đầu: “Thứ cho vi thần nói thẳng, nương nương vốn không
phải là thiện tâm nhân sĩ gì. Nếu như không động lòng, việc gì lại đi chăm nom,
lo lắng đến mạng người sống hay chết!”
Ta ngẫm nghĩ một
chút, hắn không hề nói sai. Bao biểu hiện từ bi trước kia, cũng bởi vì Dư Thống
lĩnh quá mức nghĩa khí, ta chỉ là thuận theo tâm ý của hắn mà thôi. Đúng là
người ngoài bao giờ cũng tỉnh táo hơn người trong cuộc. Thế nhưng..... Ta nở nụ
cười, thành thật hỏi: “Tốt xấu gì ta cũng đã từng cứu mạng các ngươi, thế mà
ngươi lại nói ta như vậy?”
Hắn đều đều đáp:
“Ta nghĩ nương nương muốn nghe lời nói thật! Trong mắt của nương nương, ngoại
trừ người mình thích, thì không còn người nào khác!”
Ta chống cằm,
chắt lưỡi: “Ta vốn cho rằng mình đã che giấu rất tốt!”
“Nếu không có
Vương gia nhắc nhở, vi thần cũng khó nhận ra.” Giọng nói của hắn kèm theo một
chút bất bình.
Ta chớp chớp
mắt, cười không có ý tốt: “Lúc trước, chắc ngươi cho rằng ta là một quý phi dịu
dàng nhân hậu, cho nên một lòng muốn báo đáp ta!”
Trên mặt hắn
hiện lên vẻ chật vật và tức giận, ngữ khí cung kính cũng không còn duy trì được
nữa: “Vương gia vì sao lại tự làm khổ mình, thích người như cô chứ!”
Ta đắc ý: “Vậy
còn ngươi, vì sao lại phải báo đáp cho ta?”
Mặt của hắn
chuyển màu tái mét: “Thụ ơn của người, chết cũng phải trả! Vi thần từ nhỏ đã
làu làu tư tưởng Khổng, Mạnh, tất nhiên phải làm tròn!”
Ta gật đầu tán
thưởng: “Tốt lắm! Đã như vậy, ta quyết định cho ngươi một cơ hội. Mấy ngày này,
Vương gia không thể xử lý chính sự, mọi việc giao lại cho ngươi! Ta tin vào khả
năng của ngươi!”
Hắn nhíu mày:
“Chuyện này không thích hợp.....”
Ta hắng hắng
giọng, làm bộ u sầu: “Không biết mới vừa rồi là ai nói có chết cũng phải trả!
Nhớ lúc đó, ra tay thành toàn cho hai người, cũng tương đương với cứu hai mạng,
đó là chưa nói, về sau này còn có thêm mấy sinh mệnh nhỏ bé không biết chừng!
Ta thì không nói làm gì, chỉ tiếc cho Vương gia, với người đó có ơn cao nghĩa nặng,
có công đề bạt, aiii..... nói nhiêu mới đủ đây! Phụ nữ tham gia vào chính sự,
chung qui cũng không tốt, huống hồ ta lại là đàn bà, ý kiến đưa ra, xử lý có gì
bất trắc.....”
Một khi đã giải
tỏa tâm sự, ta liền cao hứng. Nói lưu loát một mạch, câu xướng câu hò. Ai bảo
ta chỉ là phận nữ tử, mà hắn lại là người ôm ấp chí lớn, quan tâm đến thiên hạ
chúng dân! Đối với người học Khổng, Mạnh, phương pháp này dĩ nhiên rất hữu
hiệu!
Ẩn ẩn có thể
thấy tay hắn dưới làn áo khẽ run, ta vẫn như cũ giữ nguyên nụ cười vô lại, hắn
dám trở tay đánh ta sao! Hà hà. Buông bỏ đoạn tình cảm vô vọng, thoát khỏi trói
buộc phiền phức chốn hậu cung, ta bất giác như trở lại là ta của hôm nào, tùy ý
ngẫu hứng, không đúng, là so với trước kia càng thêm tùy hứng, bởi vì ta còn có
một tầng thân phận để dựa vào.
Thành Húc rốt
cuộc cũng nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Có thể phò tá Vương gia là vinh
hạnh của vi thần!” Trong lời nói tự động tỉnh lược ân tình của quý phi ta đây.
Sau đó, liền cúi đầu hành lễ: “Vi thần còn có nhiều việc giải quyết, xin phép
cáo lui!”
Ta cười tươi:
“Cám ơn ngươi, Thành Húc!”
Hắn đang quay
người bỗng nhiên đứng lại, trên mặt lóe lên ý cười, thấp giọng nói: “Hi vọng cô
có thể hạnh phúc!”
Ngoài cửa sổ,
không khí trong lành.
Mà ta, quay lại
kiếp người, tình yêu, tình bạn chớp mắt đều vây quanh ta. Cảm giác, như vẫn còn
đọng lại.
Thành Húc nói
không sai, ta là người chỉ thích làm theo ý mình, cho nên không thể để cho
chính mình bị ủy khuất. Ta lấy ra một tờ giấy trắng, chấm mực viết một câu: “Vò võ ý xưa, xin riêng dành hiện tại!”,
rồi chồng lên tờ giấy kia.
“Bãi giá
hồi cung!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT