Dịch giả: Trấn Hà Ấn.

Đêm hôm đó, tôi liền chìm vào một giấc mộng, trong mộng tôi thấy một con sông lớn. Vương Toàn Thắng ôm một cái mâm quý hình lục giác bằng đồng thau đồ cực phẩm từ thời chiến quốc ở bờ sông bên kia kêu bán, tôi cầm tiền đứng ở đây gọi với lại, lão kêu lên rằng không nghe được gì. Bỗng đằng xa có một người đi tới, rút ra một tờ tiền hình như là năm đồng mua cái mâm quý đồng thau kia. Tôi ở bên này lòng như lửa đốt, hấp tấp rơi thõm xuống sông.

Lúc tỉnh lại mới phát hiện ra là té xuống giường, lắc đầu tự nhủ, mẹ kiếp sao lại mơ thấy cái loại mộng này chứ. Hay là ông trời gợi ý mình đi tìm Vương Toàn Thắng một chuyến.

Lúc này, bên ngoài mặt trời vừa mới ló, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn một màu xám tro, ánh sáng trong phòng rất yếu.

Tôi xem qua đồng hồ một chút, đã năm giờ sáng rồi, thời điểm chợ đồ cổ buổi sớm đã khai mở, lúc này cũng là thời điểm có nhiều đồ tốt nhất đồng thời hàng giả cũng nhiều nhất. Tôi vốn không định đi chợ sớm, có điều suy nghĩ lại, có lẽ vẫn nên đi dạo một chút thì hơn, xem thử xem có thể kiếm được một chủ hàng đồ cổ sành sỏi, bán đồ trong tay đi, sau đó lại về cái huyện ven sông kia tìm Vương Toàn Thắng cất nốt mối hàng.

Nghĩ đến chuyện vẫn còn đang nguyên một thân hình Ađam mà ngủ, liền giật sáng bóng đèn bên cạnh, vừa định mặc quần, bỗng liếc mắt một cái thấy trong góc phòng có một cái bóng, là bóng một người đang ngồi.

Người nọ ngồi xổm quay mặt vào trong góc tường, dáng vẻ đầy quỷ dị, vì chỗ đó vừa đúng là góc tối, một bên ti vi, một bên là hộc tủ, tôi căn bản không thể nhìn rõ. Thực ra lá gan của tôi vốn không được lớn lắm, lúc này thấy trong phòng tối đen thui lại có nhiều hơn một người, toàn thân tôi bắt đầu run rẩy, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu đó là mình bị hoa mắt, có điều cẩn thận nhìn kỹ lại, không sai, thực sự là có người, động não một chút, thôi rồi, là quỷ.

Chỗ đó là chỗ tôi để mấy món đồ đồng thau nhỏ mua được hôm qua, ngẫm lại một chút tôi liển nổi da gà, chẳng lẽ minh khí (đồ chôn theo người chết) có tà?

Nhất thời tôi không dám cử động, con quỷ kia cũng không động đậy gì, chỉ cứng đờ ngồi đó như tượng, tôi cảm thấy mồ hôi lạnh đang không ngừng tuôn ra ngoài.

Một lát sau, tôi dần dần bình tĩnh trở lại, thử cử động một chút để thăm dò, con quỷ kia vẫn không có phản ứng, trong lòng liền khó chịu, không phải là quỷ đần đó chứ?

Trời càng lúc càng sáng hơn, mọi vật bên đó cũng dần dần sáng rõ, tôi lấy hết can đảm đến gần nhìn thử, nhất thời phát hiện ra quần áo con quỷ này trông vô cùng quen mắt.

Đầu óc tôi khẽ rung động, liền nghĩ ra, y phục này không phải là đồ Vương Toàn Thắng mặc trên người ngày hôm qua sao, nhìn kỹ lại người đang ngồi xổm ở đó, mẹ kiếp chính là lão đầu tử kia.

Không phải hôm qua mình đã tiễn Vương Toàn Thắng về quê rồi sao? Tại sao nửa đêm gã lại ở trong phòng mình? Tôi vô cùng khó chịu quay đầu nhìn lại, phát hiện cửa sổ phòng mình đang mở, chẳng lẽ gã bò vào từ cửa sổ. Có thể không đây, phòng của mình ở tầng sáu, lão đầu tử này có khinh công đạp tuyết vô ngân trong truyền thuyết sao?

Tôi suy nghĩ nát óc, ai da một tiếng trong lòng, thầm nhủ đừng tưởng lão đầu này dáng dấp thật thà, thì ra cũng là hàng thổ phỉ, lão đầu này nửa đêm bò vào phòng của mình, chỉ sợ là có ý đồ bất lương, định trộm lại mấy món đồ đã bán.

Tôi hét to hai tiếng, lão đầu kia không chút phản ứng vẫn ngồi im như tượng gỗ, tôi nghĩ là hắn giả chết liền thuận tay móc từ trong túi ra mấy đồng tiền bằng kim loại ném vào đầu lão, đồng thời quát “Này, Vương Toàn Thắng, có chuyện gì thế? Quên đồ hả?”

Lão đầu kia vẫn không nhúc nhích, giống y như đã chết thật vậy. Đồng tiền nặng nề rơi xuống đất phát ra những tiếng leng keng.

Tôi hơi tức giận, nhìn qua Vương Toàn Thắng đó người không được nửa lạng thịt, tôi cũng không đến nỗi sợ hắn, vì vậy liền đi về phía hắn, trên người không có vũ khí, tôi sợ lão đầu tử này giở trò lừa bịp liền cầm một cái ghế tựa gỗ lên, đến cách gã bốn năm bước, từ xa dùng mũi chân đá vào lão đầu kia một đá.

Thân hình Vương Toàn Thắng khẽ lung lay, bỗng nhiên toàn thân mềm nhũn, giống như bùn nhão vậy, lập tức té xấp xuống đất, vẫn không nhúc nhích. Tôi ngửi thấy trên người gã nồng nặc mùi rượu, tóc hoa râm trườm gần kín hết mặt, trong bụng muốn ói ra một cái, dường như đã ý thức được điều gì xảy ra.

Tôi lập tức thả cái ghế tựa xuống, cẩn thận khẽ sờ vào tay lão đầu, mới chạm vào liền giật mình trong lòng- lạnh như băng.

Kinh nghiệm nói với tôi rằng đã xảy ra chuyện rồi, lão đầu tử mà làm sao tôi sẽ gặp phiền phức lớn.

Tôi lại sờ thêm mấy cái, đã không còn thấy mạch đập nữa, lúc này tôi nhớ lại trong ti vi có hướng dẫn cách nhìn con ngươi, liền vạch tóc trên mặt gã ra, nhìn thẳng vào mắt. Mới vạch hai cái tôi liền hít một hơi khí lạnh, hoảng hồn buông tay, lui liền mấy bước.

Chỉ thấy trên khuôn mặt bị đám tóc bạc bờm xơm che phủ kia, hai con mắt của lão đầu tử vẩn đục cố rướn lên, con ngươi đã dãn ra. Điều khiến cho người ta phải rợn gáy và không thể hiểu nối đó là khóe miệng của gã đang khẽ nhếch lên, biểu cảm kia, là đang cười gằn.

Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, chuyện gì đang xảy ra đây, lão đầu kia đang yên đang lành tại sao lại đến chết ở trong phòng của tôi? Chẳng lẽ nửa đêm hắn đến chỗ tôi trộm đồ, đang trộm dở thì bệnh tim phát tác, hoặc là trúng gió mà chết? Vậy thì tại sao lại có vẻ mặt này?

Gã đã thấy cái gì mà phải lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy – trong phòng chỉ có mình thôi, chẳng lẽ hắn thấy mình, hoảng sợ quá mà chết?

Tôi trông khó coi đến vậy sao?

Lúc đó tôi định đi ra ngoài đế nhờ người báo cảnh sát, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy không ổn, lão đầu này chết trong phòng tôi, chuyện quá kỳ lạ, chút nữa Lôi Tử tới, tôi biết nói làm sao với hắn?

Tôi không thể nói thật là ngày hôm qua tôi mới mua đồ của hắn, thật ra là đã thu mua tang vật trộm cắp, nói ra ăn cơm tù như chơi, có điều nếu tôi không nói ra thì chuyện sẽ càng phiền toái hơn.​

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play