Du Bạch Phong dẫn mấy người tiến vào trong thạch thất rồi nói:
- Mời các vị ngồi chơi!
Lý Hàn Thu chuyển động mục quang ngó quanh một lượt thấy tòa thạch thất này rộng hơn một gian phòng.
Bên trong có một cái bàn đá và dưới đất có trải da thú.
Tuy phòng nhỏ hẹp nhưng mọi người ngồi lên da thú cũng không cảm thấy chật chội và vẫn được thoải mái.
Du Bạch Phong nhìn lên đồng tử áo đen đứng ở ngoài cửa đá vẫy tay nói:
- Ngươi đi nấu bình trà và chuẩn bị chút thức ăn.
Ðồng tử áo đen dạ một tiếng rồi cùng hai tên dược đồng đi theo hầu Ðàm Dược Sư cùng lui ra ngoài.
Quyên Nhi ngồi xuống rồi đảo cặp mắt linh hoạt nhìn vào mặt Du Bạch Phong. Nàng thấy gia gia sắc mặt hồng hào, tinh thần tráng kiện so với mấy năm trước còn có phần hơn thì trong lòng rất lấy làm kỳ. Nàng không nhịn được cất tiếng gọi:
- Gia gia ơi! Dạo này khí sắc gia gia hồng hào lắm! Hơn cả hồi gia gia chưa mắc bệnh.
Du Bạch Phong gật đầu nói:
- Hài tử! Bốn năm nanh hùng gia gia không thấy mặt ngươi. Còn ngươi cũng không nhìn mặt gia gia từ hai năm nay rồi. Hỡi ơi! Nếu không có Ðàm nhị gia y thuật nghiêng trời thì cái mạng già này khi nào còn sống được ở nhân gian?...
Ðàm Dược Sư nói:
- Du huynh mắc chứng bất trị đã chống cự với tử thần để sống lại được là hoàn toàn trông vào nội lực tinh thâm. Nếu ý chí của Du huynh không mạnh mẽ thì tiểu đệ cũng chẳng làm gì được. Ðây có phải là công trạng của tiểu đệ đâu.
Du Bạch Phong cười khanh khách nói:
- Hiền đệ hà tất phải khách sáo. Ba năm trước hiền đệ sử dụng y thuật châm cứu. Trong 24 giờ tiểu huynh không uống một giọt nước mà cũng không ra khỏi nhà thạch thất. Ngày đó hiền đệ khai thông huyệt đạo cho ta, đưa thuốc kịch độc vào trong mình ta, chính là lúc ta lầm vào tình trạng thập tử nhất sinh đó.
Ðàm Dược Sư nói:
- Khi đó thực tình tiểu đệ thật chẳng nắm vững phần nào chữa được thương thế cho Du huynh.
Hắn nhìn Quyên Nhi nói tiếp:
- May mà Du huynh thoát được kiếp nạn, nếu không thì vị tôn điệt nữ này chẳng tài nào cởi mở được mối nghi ngờ đối với tiểu đệ.
Quyên Nhi đỏ mặt lên đáp:
- Nhị gia! Tiểu nữ đã khấu đầu bái tạ nhị gia rồi mà nhị gia còn chưa lượng thứ cho ư?
Ðàm Dược Sư cười ha hả đáp:
- Cha ngươi khi còn tại thế đã nhận ta là nghĩa phụ. Sau khi sinh hạ ngươi rồi, chính lão phu đã dùng dược vật để tẩy luyện gân cốt cho ngươi hai năm. Hài tử ơi! Mối liên quan giữa chúng ta như tình ông cháu, thật là thâm trọng. Gia thân ngươi tạ thế rồi, những người trên thế gian quan tâm đến ngươi thứ nhất là gia gia ngươi, thứ nhì là lão phu.
Quyên Nhi buồn rầu thở dài nói:
- Quyên Nhi không biết rõ nội tình nên vừa rồi ở trên đỉnh núi đã có lời xúc phạm đến nhị gia...
Lúc này Quyên Nhi cảm thấy trong đầu óc nổi lên bao nhiêu luồng tư tưởng. Nàng không biết nên hỏi câu nào trước.
Ðàm Dược Sư vẫy tay ngắt lời:
- Lão phu chỉ nói rỏ cho ngươi biết sự tình. Có lý đâu lại đem lòng tức giận ngươi.
Nàng giơ tay lên vuột lại mái tóc mây, đồng thời nàng xếp đặt những ý niệm cho có thứ tự rồi cất tiếng hỏi:
- Gia gia! Gia gia bị nội thương gì? Tại sao gia gia lại bỏ hài nhi một mình ở trên đỉnh núi để hài nhi phải tận tâm kiệt lực mà chiếu cố cho một lão già chẳng biết là ai trong mấy năm trời?
Du Bạch Phong đưa tay ra khẻ vỗ vai Quyên Nhi nói:
- Hài tử! Ta cũng biết làm như vậy là khuất tất ngươi. Từ thủa nhỏ ngươi đã mất cả song thân. Gia gia cần chiếu cố cho ngươi mới phải, mà lại để cho ngươi, một đứa con gái nhỏ bé, phải len lỏi vào tranh đấu trên chốn giang hồ, tự lực cầu toàn. Hỡi ơi! Cái đó tuy là một lối rèn luyện cho ngươi. Nhưng gia gia không phụ trách việc chiếu cố cho ngươi được toàn thiện, thì trong lòng xiết nỗi băn khoăn lo lắng.
Lão thở phào một cái rồi nói tiếp:
- Mấy năm nay ta ở đây trị thương là một thời gian yên tĩnh nhất trong đời ta. Ta mà còn sống được chỉ là nhờ y đạo tinh thâm của Ðàm nhị gia, rồi đến lực lượng thứ hai tức là ngươi đó.
Quyên Nhi lấy làm kỳ hỏi:
- Hài nhi có năng lực gì giúp vào việc trị bệnh của gia gia đâu?
Du Bạch Phong đáp:
- Vì lòng ta lúc nào cũng nhớ đến ngươi, nên không thể chết được.
Quyên Nhi ồ lên một tiếng rồi nói:
- Té ra là thế!
Du Bạch Phong cười ha hả nói:
- Hài tử! Hiện tại mọi việc đều thành quá khứ, gia gia chẳng những thương thế đã lành và sức vóc còn có phần mạnh khỏe hơn xưa. Ðại khái ta còn có thể sống thêm vài chục năm nữa.
Quyên Nhi hỏi:
- Gia gia bị thương về tay ai? Bị thương ở chỗ nào sao mà hài nhi chẳng biết chi hết?
Du Bạch Phong mỉm cười đáp:
- Câu chuyện này rất dài. Ðể sau này ta sẽ nói cho hài nhi biết.
Lão đảo mắt nhìn Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu hỏi:
- Hai vị này đều kết bạn với ngươi phải không?
Lôi Phi chắp tay đáp:
- Tại hạ là Lôi Phi, vẫn có lòng ngưỡng mộ lão tiền bối từ lâu, bữa nay được bái kiến thật là vạn hạnh.
Du Bạch Phong tươi cười nói:
- Các hạ từng nổi danh là hiệp thâu, lão phu cũng rất lấy làm mến phục.
Lôi Phi cười nói:
- Lão tiền bối thực là rộng lượng! Con người đã mang tiếng ăn trộm thì bất luận thần thâu hay hiệp thâu cũng chẳng vẻ vang gì.
Du Bạch Phong đảo mắt nhìn Lý Hàn Thu ngập ngừng hỏi:
- Vị này là...
Lý Hàn Thu đáp lời:
- Vãn bối là Lý Hàn Thu.
Ðàm Dược Sư tiếp:
- Ðây là công tử của Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần, và là truyền nhân về môn Thất Tuyệt Ma Kiếm.
Du Bạch Phong gật đầu cười nói:
- Té ra công tử là truyền nhân về Thất Tuyệt Ma Kiếm, vậy lão phu thất kính mất rồi!
Lý Hàn Thu đáp:
- Vãn bối không dám! Mong lão tiền bối chỉ giáo thêm cho.
Quyên Nhi nói:
- Gia gia! Lôi huynh và Lý huynh đã giúp cho hài nhi rất nhiều trong cơn hoạn nạn.
Ðàm Dược Sư cười nói:
- Hai vị đã giúp cho ngươi để chống đối với lão phu.
Quyên Nhi hỏi:
- Tại sao nhị gia không nói rõ chân tướng với hài nhi từ trước?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Gia gia ngươi ở đây dưỡng thương là một việc phải giữ tuyệt đối bí mật. Nếu ngươi mà sớm biết vụ này thì khó lòng giữ kín được. Vạn nhất ngươi để lộ cơ quan thì thật là tổn hại rất lớn cho gia gia ngươi. Vì vậy bất đắc dĩ ta phải dối ngươi.
Quyên Nhi nói:
- Bây giờ gia gia tiểu nữ thương thế đã lành, nhị gia bất tất phải giấu giếm nữa.
Du Bạch Phong nói:
- Hay hơn hết là ngươi đừng tiết lộ ra ngoài.
Quyên Nhi nói:
- Gia gia ơi! Chúng ta không còn chỗ ở nữa rồi.
Du Bạch Phong hỏi:
- Tại sao vậy?
Quyên Nhi đáp:
- Hài nhi đã phóng hỏa đốt hết phòng ốc rồi.
Du Bạch Phong trầm ngâm một lúc rồi đưa mắt nhìn Ðàm Dược Sư hỏi:
- Ðàm huynh đệ! Huynh đệ ở vào tình trạng nào?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Bọn họ dường như đã sinh lòng ngờ vực tiểu đệ, nhưng họ còn nhẫn nại, chưa tiện trở mặt với tiểu đệ.
Du Bạch Phong nói:
- Hỡi ơi! Mấy năm nay tiểu huynh làm cho hiền đệ đau khổ biết chừng nào.
Ðàm Dược Sư cười xòa nói:
- Không cần đâu! Bọn họ tuy trong lòng ngờ vực nhưng trong lúc nhất thời họ chưa đến nỗi hạ thủ gia hại. Có điều lão huynh ẩn cư tại đây mà họ phát giác ra thì tình trạng lại khác hẳn.
Du Bạch Phong thở phào một cái nói:
- Hiện giờ tiểu huynh tự tin mình có thể đối phó với họ được rồi.
Ðàm Dược Sư lắc đầu ngắt lời:
- Không được đâu! Dù võ công của lão huynh có cao cường đến mực nào cũng chẳng có cách gì kháng cự nổi bọn họ.
Du Bạch Phong nói:
- Nhưng còn có hiền đệ nữa.
Ðàm Dược Sư nhăn nhó cười đáp:
- Hiện giờ tiểu đệ chưa thể ra mặt chống đối với họ được.
Du Bạch Phong hỏi:
- Tại sao vậy?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Vì tính mệnh của nội nhân tiểu đệ bị họ nắm giữ trong tay...
Du Bạch Phong động tâm ngắt lời:
- Có việc ấy ư? Sao lão đệ bấy lâu nay không nói cho tiểu huynh biết?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Lão huynh đang ở thời kỳ dưỡng thương, tiểu đệ đề cập tới việc này chỉ sợ ảnh hưởng đến thời gian khôi phục nguyên lực cho lão huynh. Có điều tiểu đệ không hành động gì thì hai bên ở vào thế giằng co. Dĩ nhiên bọn họ không dám hạ sát nội nhân của tiểu đệ. Nhưng trong vòng nửa năm nếu tiểu đệ không đưa thuốc giải độc cho mụ thì mụ không thể sống được. Vì vậy cứ trong một năm tiểu đệ lại phải gặp mụ hai lần và ở với nhau chừng nửa tháng...
Quyên Nhi nói:
- Cứ cách nửa năm nhị gia lại gặp nhị nhưng nhưng một lần thì sao nhị gia không tìm cách cứu lão nhân gia ra khỏi vòng cương tỏa của chúng?
Ðàm Dược Sư mỉm cười đáp:
- Hài tử! Ngươi nói nghe có vẻ dễ dàng lắm. Cứu được mụ ta há phải chuyện tầm thường. Nơi đó cực kỳ hiểm trở mà lại có những tay cao thủ hạng nhất canh giữ thì ta làm gì đủ lực lượng để mà hành động.
Quyên Nhi sửng sốt hỏi:
- Người nào mà ghê gớm đến thế?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Hắn chính là Lục Chỉ Dật Sĩ ở núi Bắc Giáp.
Ðàm Dược Sư khẻ thở dài nói:
- Phải rồi! Rất ít người trên thế gian biết hắn. Hắn trước nay lại ít qua lại giang hồ, nhưng thế cục toàn thể võ lâm đều ở trong mắt hắn và bị hắn kềm chế một phần lớn. Hắn chỉ sợ có một người tức là gia gia ngươi. Sau khi gia gia ngươi bị ám toán, hắn không còn úy kỵ ai nữa. Dần dần bộ mặt hung ác của hắn đã chường ra ngoài.
Du Bạch Phong cười hỏi:
- Huynh đệ lại khách sáo rồi! Nếu hắn mà úy kỵ tiểu huynh thì mấy năm nay ta bị trọng bệnh sao hắn không ra mặt hành động?
Ðàm Dược Sư lắc đầu đáp:
- Mấy năm nay tiểu đệ đã nhiều lần nói chuyện lâu dài với Lục Chỉ Dật Sĩ nên tiểu đệ lại càng sợ hắn.
Du Bạch Phong hỏi:
- Tại sao vậy?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Hắn là một người tâm địa thâm trầm, trí mưu quán thế. Hắn khiến cho mọi người khắp nơi đều phải kinh sợ. Hai mươi năm trước hắn đã an bài những tay nội ứng vào trong các phái võ lâm và bồi dưỡng cho địa vị chúng thành những người có địa vị quan trọng. Một điều đáng sợ hơn nữa là những người được hắn bồi dưỡng lại không hiểu thân thế hắn.
Quyên Nhi hỏi:
- Những người kia đã không biết hắn có ơn bồi đắp cho họ thì sau này làm sao hắn sử dụng họ được?
Ðàm Dược Sư nói:
- Ðó là một điều khiến cho người ta khó hiểu, nhưng chắc hắn không chịu hao phí tâm huyết một cách vô ích, tất hắn đã có kế hoạch để kềm chế bọn họ. Hởi ơi! Tỷ như người bị hắn lợi dụng mà chính họ cũng không tự biết. Thì dù có những nhân vật rất tinh tế cũng khó lòng điều tra được hắn là một quân gian tế.
Du Bạch Phong trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Phải chăng những chuyện này do chính miệng hắn nói cho lão đệ nghe?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Ðúng thế! Tiểu đệ biết chỗ dụng tâm của hắn là hắn hy vọng tiểu đệ sinh lòng quyến luyến và hợp tác với hắn, nên hắn cố ý tiết lộ một chút nội tình để dẫn dụ. Trước tình thế này, tiểu đệ chỉ giả vờ hàm hồ như người không biết rõ chỗ dụng tâm của hắn cứ vâng dạ cho xong chuyện.
Du Bạch Phong nói:
- Theo lời lão đệ thì dường như chỗ dụng tâm của Lục Chỉ Dật Sĩ vẫn chưa bộc lộ hành vi trên giang hồ.
Quyên Nhi hỏi:
- Nhị gia đã biết vụ này sao không đem nội tình công bố ra ngoài võ lâm?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Ðiều thứ nhất là mình không có chứng cớ, nói ra vị tất có ai chịu tin lời. Hai là nhị nhưng nhưng của ngươi bị nắm giữ ở trong tay Lục Chỉ Dật Sĩ. Nếu để hắn sinh lòng ngờ vực, hắn sẽ gia tâm dò xét bệnh tình của gia gia ngươi. Ðiệt tôn nữ! Giả tỷ ngươi có biết ra chỗ khả nghi của Lục Chỉ Dật Sĩ thì tự nhiên ngươi cũng phải ráng mà nhẫn nại.
Quyên Nhi nói:
- Nhưng mấy năm nay điệt tôn nữ đều ở vào trong tình trạng hồ đồ.
Ðàm Dược Sư nói:
- Ðó là vì ngươi rất tín nhiệm ta nên mới không biết bệnh nhân kia là giả mạo.
Quyên Nhi gật đầu đáp:
- Nhị gia nói phải lắm! Ðiệt tôn nữ chẳng bao giờ sanh lòng ngờ vực nên không khi nào nghĩ tới bệnh nhân lại là người ngụy trang.
Ðàm Dược Sư tủm tỉm cười nói:
- Thỉnh thoảng ta lại đưa ra cho ngươi những vấn đề khó giải quyết để ngươi chịu đựng vất vả rèn luyện tâm tính cũng là có chỗ dụng tâm không để ngươi thường ở trên núi mới khỏi phát giác là gia gia ngươi đã có người thế thân rồi.
Quyên Nhi hỏi:
- Chẳng lẽ điệt nữ đánh cắp những thứ đó về đều là vật vô dụng ư?
Ðàm Dược Sư nói:
- Hữu dụng chứ! Mỗi thứ đều có chỗ đại dụng.
Lão nhìn Du Bạch Phong nói tiếp:
- Ngươi đã hao phí rất nhiều tâm lực để đánh cắp đồ vật về thì phần lớn đều dùng vào công việc của gia gia ngươi. Nên lão gia mới phục hồi nguyên lực sớm hơn thời gian đã dự liệu.
Quyên Nhi tựa hồ chợt nhớ ra điều gì hệ trọng, vội la hoảng:
- Hỏng rồi! Hỏng bét rồi!
Người trong nhà nghe nàng là hoảng không biết sự gì đều giật mình kinh hãi.
Mấy cặp mắt đổ dồn vào nhìn nàng chằm chập.
Du Bạch Phong tủm tỉm cười hỏi:
- Quyên Nhi! Có chuyện chi mà ngươi hốt hoảng như vậy?
Quyên Nhi đáp:
- Hài nhi đốt phòng ốc há chẳng làm tiết lộ gia gia đã thay đổi nơi bí mật để trị bệnh ư?
Du Bạch Phong trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nay gia gia đã hoàn toàn khỏi bệnh thì dù bọn chúng có phát giác ra cũng không cần lắm. Có điều Ðàm nhị nhưng lọt vào tay Lục Chỉ Dật Sĩ...
Ðàm Dược Sư ngắt lời:
- Theo chỗ nhận xét của tiểu đệ thì Lục Chỉ Dật Sĩ không nghĩ đến chuyện này đâu. Bệnh tình của Du huynh kéo dài đến mấy năm, hắn tin là thuốc thánh cũng không chữa được.
Du Bạch Phong nói:
- Lục Chỉ Dật Sĩ sao lại tin lão đệ đến thế? Thật tiểu huynh không tài nào hiểu được.
Ðàm Dược Sư nói:
- Lúc ban đầu hắn đã khiến người cùng đi với tiểu đệ đến coi chất độc của Du huynh thì hoàn toàn giống như lời hắn đã đàm luận. Sau hắn còn ngấm ngầm sai người giám thị. May ở chỗ lúc đó đã thay người khác nên tiểu đệ dụng tâm ít đi nhiều, thì dù có kẻ ngấm ngầm theo dõi cũng không nhìn thấy chỗ sơ hở được.
Quyên Nhi nói:
- Ðàm nhị gia! Tôn điệt nữ muốn thỉnh giáo nhị gia một việc.
Ðàm Dược Sư hỏi:
- Việc gì?
Quyên Nhi hỏi lại:
- Ðinh Bội đâu rồi? Có phải nhị gia bắt hắn đem đi không?
Ðàm Dược Sư sửng sốt hỏi:
- Ðinh Bội bị ta bắt đem đi ư?
Quyên Nhi đáp:
- Chính Tiểu Nguyệt đã nói vậy thì dĩ nhiên không thể sai được.
Ðàm Dược Sư vốn là người trầm tĩnh mà lúc này lão cũng đột nhiên biến sắc hỏi:
- Tiểu Nguyệt ư?
Quyên Nhi đáp:
- Thị cùng đến đây với chúng ta!
Nàng sực nhớ đến từ lúc xuống hang núi này chưa nhìn thấy Tiểu Nguyệt đâu.
Lý Hàn Thu hiểu ý nàng, cau mày nói:
- Thị lưu lại ở trên sườn núi chứ không xuống hang.
Quyên Nhi giậm chân nói:
- Thôi! Thế là con tiểu nha đầu đã lừa gạt mình rồi.
Lôi Phi lắc đầu đáp:
- Hỡi ơi! Thật là hổ thẹn! Chúng ta bao nhiêu người lớn mà để cho con tiểu nha đầu chơi mình một vố cay.
Quyên Nhi nói:
- Vụ này không thể đổ lỗi cho Lôi huynh cùng Lý huynh được. Thị là một vị tiểu cô nương thì dĩ nhiên hai vị không lưu tâm đến thị nên cũng chẳng cần hỏi tiểu muội.
Du Bạch Phong biết vụ này rất nghiêm trọng, liền quay lại hỏi Ðàm Dược Sư:
- Ðàm lão đệ! Con Tiểu Nguyệt đã bị Lục Chỉ Dật Sĩ mua chuộc rồi chăng?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Hiện giờ chưa xác định được. Có điều thị ở lại trên sườn núi không xuống tất có tình ý gì đây.
Quyên Nhi đột nhiên đứng dậy nói:
- Hài nhi phải đi kiếm thị. Nếu thị quả có ý đến đây làm nội ứng cho địch thì hài nhi phải giết thị.
Ðoạn nàng cất bước tiến về phía trước.
Du Bạch Phong vội la lên:
- Quyên Nhi! Hãy đứng lại đã!
Quyên Nhi dừng bước quay lại hỏi:
- Gia gia! Hài nhi đối đãi với thị như tình chị em. Ai ngờ thị lại đem lòng phản trắc như vậy. Ðể thị sống thế nào được?
Ðàm Dược Sư nói:
- Bây giờ thị bộc lộ thân thế, mối hại còn nhỏ. Âu cũng là một cái may lớn trong những cái không may. Nếu thị vẫn ở bên mình chúng ta thì vĩnh viễn là mối họa tâm phúc. Như thế kể ra không phải là chuyện dỡ. Phàm gặp việc gì trọng đại, ngươi cần phải bình tĩnh một chút mới được.
Quả nhiên mấy câu này có lực lượng rất lớn. Bao nhiêu lửa giận trong lòng Quyên Nhi liền tiêu tan ngay.
Ðàm Dược Sư vẫy tay nói:
- Quyên Nhi! Kỳ trận trong hang này rất là độc địa. Dù bọn chúng có biết mình ở đây cũng chưa dễ gì mà vào được.
Quyên Nhi như hiển nhiên đã bị Ðàm Dược Sư thuyết phục, từ từ quay lại ngồi bên cạnh Du Bạch Phong.
Du Bạch Phong khẻ vuốt mớ tóc dài của Quyên Nhi, cười mát nói:
- Hài tử! Bây giờ người đã hiểu rõ vì lẽ gì Ðàm nhị gia không chịu cư trú ở chốn này rồi chứ?
Quyên Nhi gật đầu đáp:
- Hài nhi hiểu rồi.
Du Bạch Phong thở phào nói:
- Lục Chỉ Dật Sĩ không thể nhổ cỏ để rể, lúc ta đang ở thời kỳ dưỡng thương may mà hắn bỏ lỡ mất cơ hội hạ sát ta rồi. Bây giờ ta có thể hành động theo đường khác là tìm cách liên lạc với các đồng đạo võ lâm để tiêu trừ kiếp nạn một cách vô hình.
Ðàm Dược Sư gật đầu nói:
- Nhưng cái đó không phải là chuyện dễ dàng.
Du Bạch Phong hỏi:
- Tại sao vậy?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Lục Chỉ Dật Sĩ là nhân vật thế nào, bạn hữu võ lâm rất ít người biết, mà ta bảo là hắn có ý mưu đồ làm bá chủ giang hồ, gây nên kiếp nạn lớn lao, há chẳng để cho mọi người võ lâm cười chê ư?
Lôi Phi khẻ đằng hắng một cái rồi nói:
- Lời nói của Dược Sư khiên cho tại hạ phải suy nghĩ. Tại hạ tự tin đã hiểu biết nhiều nhân vật võ lâm. Song Lục Chỉ Dật Sĩ thì tại hạ chưa từng nghe ai nói đến bao giờ.
Du Bạch Phong nói:
- Nếu mình không thể liên lạc được với các lực lượng trong võ lâm thì mấy người chúng ta định đối phó với hắn không phải là chuyện dễ dàng.
Ðàm Dược Sư nói:
- Mấy năm nay tiểu đệ thường tiếp xúc với hắn nhiều hơn, nên cũng hiểu hắn được phần nào. Thế lực của hắn dĩ nhiên đã bố trí khắp giang hồ, nhưng trừ một số rất ít là hắn, còn phần đông chỉ nghe mệnh lệnh của bọn thuộc hạ của hắn mà thôi.
Du Bạch Phong lại hỏi:
- Cung chủ Tử Vi Cung ở Mao Sơn phải chăng đã bị Lục Chỉ Dật Sĩ thu phục rồi?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Ðúng thế! Theo chỗ tiểu đệ quan sát thì Tử Vi Cung đã vì Lục Chỉ Dật Sĩ mà ra sức rồi.
Du Bạch Phong trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Ðàm lão đệ! Nếu có thể đánh thuốc độc cho hắn chết được là tránh cho giang hồ qua khỏi một tai nạn lớn lao.
Quyên Nhi nói:
- Nhưng Ðàm nhị nhưng nhưng lại mắc vào tay Lục Chỉ Dật Sĩ nắm giữ thì làm thế nào?
Du Bạch Phong vuốt râu nói:
- Ðó là công việc của gia gia.
Quyên Nhi hỏi:
- Công việc của gia gia ư?
Du Bạch Phong đáp:
- Phải rồi! Chúng ta sẽ tìm cách cứu Ðàm nhị nhưng nhưng thoát khỏi chốn lao lung.
Ðàm Dược Sư lắc đầu cười nói:
- Việc này không phải chuyện dễ đâu.
Du Bạch Phong hỏi:
- Ðàm lão đệ! Lão đệ cho là tiểu huynh đã già nua, không làm gì được nữa rồi chăng?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Tiểu đệ cũng biết lão huynh thần khí sung túc, chẳng những thân thể đã lành mạnh mà thần công cũng khôi phục lại như thường, nhưng...
Du Bạch Phong hỏi ngay:
- Nhưng làm sao?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Lực lượng của một mình lão huynh thì làm sao chống nổi với những tay cao thủ của Lục Chỉ Dật Sĩ nhiều không biết đến đâu mà kể. Cả bề ngoài chỗ hắn ở tưởng chừng như chẳng có gì phòng bị mà thực ra cách phòng thủ cực kỳ thâm nghiêm. Vào chỗ hắn chẳng khác chi vào đầm rồng hang cọp, nguy hiểm vô cùng.
Du Bạch Phong chau mày hỏi:
- Theo lời lão đệ thì chúng ta cứ ngồi yên mà nhìn để mặc hắn phát triển thế lực hay sao?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Theo chỗ tiểu đệ biết thì Lục Chỉ Dật Sĩ trong lòng chỉ úy kỵ một mình Du huynh mà thôi. Nếu hắn tưởng là Du huynh chết rồi, thì không còn e dè gì nữa. Khi đó hắn sẽ huy động những lực lượng ngấm ngầm chuyển ra chỗ sáng. Thế là trên chốn giang hồ sẽ nổi cuộc phong ba khủng khiếp.
Du Bạch Phong đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Ðàm lão đệ nói vậy thì tiểu huynh lại càng không hiểu ý kiến lão đệ ra sao.
Ðàm Dược Sư hỏi:
- Tại sao lại không hiểu?
Du Bạch Phong đáp:
- Tiểu huynh mắc bệnh liệt giường mấy năm, thân mòn trí cạn, như thế thì Lục Chỉ Dật Sĩ coi tiểu huynh chẳng khác như kẻ đã chết rồi.
Ðàm Dược Sư trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Mấy năm qua tiểu đệ thường lo lắng về việc đó, nhưng hắn vẫn kéo dài thời gian chưa phát động, tiểu đệ rất lấy làm kỳ và cho là một sự may mắn. Nhưng hiện nay tiểu đệ đã hoàn toàn hiểu rõ.
Du Bạch Phong hỏi:
- Hiểu rõ thế nào?
Ðàm Dược Sư đáp:
- Từ khi xảy chuyện con nha đầu Tiểu Nguyệt, tiểu đệ mới nghỉ đến Lục Chỉ Dật Sĩ đã hiểu rõ người bệnh nằm liệt giường kia là kẻ khác đã thay thế cho lão huynh, nên hắn chần chờ chưa dám hạ thủ. Mục đích của hắn là điều tra cho ra chỗ ẩn thân của lão huynh. May mà chúng ta hành động kín đáo, đến cả Quyên Nhi cũng không cho biết chỗ lão huynh ẩn thân. Bọn chúng vẩn ngấm ngầm điều tra không được nên trùng trình đến nay chưa dám hành động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT