Tử Lan giục:

- Mời các hạ ra tay đi!

Khiếu hóa tử đáp:

- Ðược rồi! Tại hạ tuy áo quần nhơ nhớp nhưng tấm lòng rất trong sạch cô nương chẳng nên coi người qua bề ngoài.

Tử Lan giơ tay lên nói:

- Các hạ hãy thắng tiện thiếp đi rồi sẽ nói chuyện cũng chưa muộn.

Khiếu hóa tử áo xám dường như cảnh giác được chưởng thế của đối phương rất mãnh liệt. Gã không dám coi thường nữa, vội tung người đi né tránh, đồng thời phóng chưởng phản kích.

Hai người bắt đầu khai diễn cuộc ác đấu.

Lý Hàn Thu một mặt theo dõi cuộc đấu, một mặt lưu tâm đến Phương Tú thì thấy hắn để hết tinh thần vào cuộc tỷ thí trên đài. Hiển nhiên hắn chú ý đặc biệt đến cuộc đấu của nữ đài chủ này.

Cuộc ác đấu trên đài rất mau lẹ. Mới trong chớp mắt mà hai bên đã tỷ đấu ngoài 50 chiêu.

Khiếu hóa tử áo xám tấn công cực kỳ lợi hại, Tử Lan vẫn ung dung đối phó.

Lý Hàn Thu coi cuộc đấu, chàng rút được kinh nghiệm là võ công những nữ đài chủ càng về sau càng cao thâm.

Khiếu hóa tử áo xám và Tử Lan tỷ đấu đến hơn trăm chiêu vẫn giữ thế quân bình, bất phân thắng bại.

Ðột nhiên ba tiếng "boong boong" nổi lên vang dội toàn trường.

Tử Lan đột nhiên nhảy ra ngoài vòng chiến nói:

- Dừng tay!

Khiếu hóa tử cười khanh khách hỏi:

- Cô nương muốn hòa với khiếu hóa tử này chăng?

Tử Lan lạnh lùng đáp:

- Ðã lên Hoa đài tỷ đấu, không được là thua. Làm gì có chuyện hòa đàm.

Khiếu hóa tử lại hỏi:

- Thế thì lạ thật! Sao cô nương lại không đánh nữa, chưa phân thắng bại lại vội nhảy ra?

Tử Lan hỏi lại:

- Các hạ không nghe thấy tiếng chuông ư?

Khiếu hóa tử đáp:

- Tại hạ có điếc đâu mà không nghe rõ?

Tử Lan nói:

- Hoa đài đã hạn chế nếu tỷ đấu quá trăm chiêu mà không phân được thua thì không đấu nữa.

Khiếu hóa tử hỏi:

- Cô nương nhận thua rồi ư?

Tử Lan đáp:

- Không phải đâu. Cứ trăm chiêu bất phân thắng bại là lại đổi phương thức tỷ thí.

Khiếu hóa tử nói:

- Té ra là thế! Không hiểu cô nương muốn thay đổi phương thức tỷ thí thế nào?

Tử Lan chuyển động mục quang nhìn sang một bên hỏi:

- Các hạ đã nhìn thấy giá binh khí kia chưa?

Nguyên trong góc Hoa đài có đặt một cái giá lớn đầy binh khí. Ðao, kiếm, côn, bổng chẳng thiếu thứ gì mà mỗi thứ phân làm hai loại lớn có nhỏ có.

Khiếu hóa tử gật đầu đáp:

- Tại hạ nhìn thấy rồi. Cô nương muốn tỷ thí bằng khí giới với tiểu khiếu hóa tử này chăng?

Tử Lan đáp:

- Trên giá có đầy đủ binh khí nặng nhẹ. Các hạ đến lựa lấy một thứ cho mình đi.

Khiếu hóa tử hỏi:

- Còn cô nương thì sao?

Tử Lan đáp:

- Tiện thiếp cũng lựa một thứ, nhưng phải phân biệt chủ khách. Dĩ nhiên các hạ lựa trước đi!

Khiếu hóa tử cười ha hả nói:

- Tại hạ không muốn vậy. Mời cô nương lựa trước hay hơn. Có như thế cô nương mới không tìm được thứ khí giới khắc chế binh khí của tại hạ.

Tử Lan nói:

- Nếu vậy tiện thiếp xin lựa trước.

Cô đi vào giá binh khí rút lấy thanh trường kiếm.

Khiếu hóa tử tủm tỉm cười thò tay ra rút một thanh đơn đao rồi nói:

- Bây giờ trong tay cô nương đã có binh khí, không phải như lúc tay không. Mong rằng cô nương nhẹ đòn cho đôi chút.

Tử Lan hằn hộc đáp:

- Các hạ bất tất phải nể nang gì. Cứ việc tự ý ra chiêu đi!

Khiếu hóa tử đáp:

- Nam nữ phải có phân biệt. Tại hạ xin nhường cô nương xuất thủ trước.

Tử Lan trong lòng cực kỳ phẫn hận gả tiểu khiếu hóa. Cô vung trường kiếm đâm thẳng tới.

Khiếu hóa tử tuy ngoài mặt cười đùa cợt nhả mà trong lòng không dám khinh thị Tử Lan chút nào. Gã đưa đơn đao lên gạt trường kiếm.

Tử Lan không chờ khiếu hóa tử phản kích, cô múa tít trường kiếm tấn công ráo riết.

Kiếm thuật cô rất thông thạo dường như còn tinh diệu hơn cả chưởng pháp. Cô đánh ra toàn những chiêu lợi hại hiểm độc.

Ðao pháp của khiếu hóa tử cũng không phải tầm thường. Bất luận thế công của Tử Lan lợi hại hiểm độc đến đâu gã vẩn ung dung đối phó.

Tử Lan huy động kiếm pháp đánh liền một hơi 28 chiêu.

Khiếu hóa tử đỡ gạt cả 28 chiêu kiếm mà chưa phản kích chiêu nào.

Người trong trường đều nhìn nhận thấy khiếu hóa tử có nhiều cơ hội phản kích song y bỏ lỡ.

Lý Hàn Thu ngấm ngầm chau mày tự nghĩ:

- Lạ thiệt! Xem chừng người nào động thủ với hoa nữ dường như cũng không muốn đả thương họ. Chẳng hiểu họ có dụng ý gì? Không lẻ bọn họ đều bị mỹ sắc mê hoặc ư?

Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì trên Hoa đài đã phân thắng bại. Bổng nghe khiếu hóa tử áo xám rên lên một tiếng, đột nhiên thanh đơn đao rời khỏi tay gã.

Lý Hàn Thu chú ý nhìn ra thấy cánh tay mặt khiếu hóa tử máu chảy đầm đìa. Nguyên cánh tay gã bị trúng kiếm, thương thế rất nặng không thể cầm đao tái chiến được nữa.

Tử Lan lạnh lùng lên tiếng:

- Tiện thiếp được các hạ nhân nhượng.

Khiếu hóa tử uể oải đáp:

- Tại hạ tự gây ra tội nghiệt.

Rồi gã trở gót nhảy xuống đài đi ngay.

Tử Lan đưa mắt nhìn khiếu hóa tử áo xám đi xa rồi, trong lòng cô bổng nảy ra cảm giác bàng hoàng. Tuy cô thắng cuộc đấu rồi, nhưng đã thắng một cách thê thảm. Giả tỷ khiếu hóa tử lúc lâm thời không chùn tay dừng lại một chút thì tất thành thế lưỡng bại câu thương, hay ít ra cô cũng bị thương trầm trọng hơn khiếu hóa tử. Vì gã chần chờ không nở hạ thủ nên anh danh một đời trôi theo dòng nước và mối tâm nguyện cũng thành không tưởng. Bây giờ cô cảm thấy khiếu hóa tử đầu tóc rối bù, mình dơ dáy chẳng những không đáng ghét mà còn đáng thương nữa...

Tử Lan còn đang ngơ ngẩn xuất thần chợt có thanh âm trầm lặng lọt vào tay:

- Hài tử! Cô không có đủ khí lực tái chiến được nữa ư?

Tử Lan như người mơ mộng choàng tỉnh giấc. Cô chấn động tâm thần quay đầu nhìn xuống khán đài hỏi:

- Tiện thiếp là Tử Lan. Còn vị nào nguyện ý tứ giáo nữa không?

Bổng nghe tiếng cười sang sảng từ một góc dưới đài nổi lên. Tiếng cười lướt qua không gian rồi ngừng lại ở trên đài.

Lý Hàn Thu ngảnh đầu nhìn ra thấy người đứng trên đài mắt hổ, mày kiếm. Toàn thân võ phục màu đen, chân đi hài xảo, tay vượn lưng ong. Dáng điệu rất anh tuấn.

Nhưng lúc chàng nhìn kỹ lại mới phát giác ra mặt người này trơ như gỗ không lộ vẻ gì và giống như mặc xác chết trôi.

Tử Lan ngó mặt hán tử áo đen hồi lâu rồi thủng thẳng hỏi:

- Phải chăng các hạ đã đeo mặt nạ?

Người áo đen đáp:

- Nhơn quang cô nương quả nhiên sắc bén.

Tử Lan nói:

- Theo qui củ thì những người đăng đài tỷ thí phải lộ chân tướng để chiến đấu.

Lý Hàn Thu trong lòng rất lấy làm kỳ, tự hỏi:

- Người này đã đeo mặt nạ sao không chịu hóa trang cho ra mặt thật? Gã làm như vậy phải chăng cố ý để người ta nhìn thấy chỗ sơ hở của mình?

Bổng nghe người áo đen cười nói:

- Tại hạ thân hình coi được, nhưng mặt xấu xa nên phải đeo mặt nạ để che lấp đi.

Tử Lan nói:

- Cuộc tỷ võ trên Hoa đài lấy võ công làm đầu, dù tướng mạo các hạ khó coi cũng chẳng quan hệ gì.

Người áo đen cười nói:

- Chờ tại hạ thắng được cô nương rồi đến động phòng hoa chúc sẽ lộ chân tướng để ra mắt cô nương. Khi ấy ván đã đóng thuyền, gạo thổi thành cơm, dù cô nương có lòng bất mãn cũng đành thuận theo số mạng.

Tử Lan tức mình nói:

- Giọng lưỡi các hạ khinh bạc như vậy tất không phải người quân tử.

Người áo đen buông tiếng cười rộ đáp:

- Nếu tại hạ là người quân tử đã chẳng đăng đài tỷ thí.

Tử Lan lạnh lùng hỏi:

- Các hạ định dùng binh khí hay tỷ thí quyền chưởng?

Người áo đen hỏi lại:

- Cô nương sở trường về môn gì?

Tử Lan trong lòng vẩn căm hận đối phương có giọng lưỡi khinh bạc, chỉ buông thõng một tiếng:

- Kiếm pháp!

Người áo đen nói:

- Ðược rồi! Vậy tại hạ lãnh giáo kiếm pháp của cô nương.

Gã vừa nói vừa lại rút lấy thanh trường kiếm trên giá binh khí.

Tử Lan cầm kiếm để ngay trước ngực hô:

- Các hạ ra tay đi!

Người áo đen cười nói:

- Ðàn ông tử tể không tỷ đấu với phụ nữ, nhưng tại hạ vì mỹ sắc của cô nương mê hoặc không tự chủ được phải lên đài tỷ thí trong lòng đã áy náy khi nào còn xuất thủ trước nữa?

Tử Lan nói:

- Vậy tiện thiếp tỏ lòng cung kính chẳng gì bằng tuân mệnh.

Cô khoa kiếm đâm véo tới.

Người áo đen giơ trường kiếm lên đỡ đánh choang một tiếng. Gã gạt trường kiếm của Tử Lan ra rồi nói:

- Khoan đã!

Tử Lan hỏi:

- Còn chuyện chi nữa?

Người áo đen nói:

- Nếu cô nương đã thương tại hạ, tại hạ cam mình bạc mệnh đã đành, nhưng e rằng tại hạ lỡ tay đả thương cô nương thì làm thế nào?

Tử Lan đáp:

- Ðã động thủ tỷ đấu tất khó lòng tránh khỏi chuyện thương vong. Bất luận là ai cũng phải sao chịu vậy.

Người áo đen đột nhiên cất giọng lạnh lùng:

- Câu đó tự miệng cô nương nói ra đã lọt vào tai các vị anh hùng toàn trường rồi đó.

Tử Lan nói:

- Các hạ cứ yên tâm, dù tiện thiếp có bị tử thương dưới lưỡi kiếm của các hạ cũng không ai tìm các hạ trả thù đâu.

Người áo đen hững hờ nói:

- Cô nương hãy coi chừng!

Ðột nhiên gã vung kiếm tấn công ba chiêu liền.

Ba chiêu kiếm này mau lẹ phi thường! Tử Lan bị dồn vào thế chân tay luống cuống phải lùi ba bước dài... Bây giờ cô mới biết mình gặp phải tay kình địch và trong lòng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi.

Giả tỷ người áo đen thừa thế đánh dấn tới thì Tử Lan tất lâm nguy rồi. Nhưng gã chỉ tấn công ba chiêu rồi cầm kiếm đứng yên.

Tử Lan đã nhận ra võ công của đối phương cao thâm hơn mình rất nhiều. Cuộc đấu này nhất định dữ nhiều lành ít. Trong lòng run sợ, cô cũng đứng yên hồi lâu không dám ra tay phản kích.

Bổng nghe người áo đen lạnh lùng lên tiếng:

- Nếu cô nương không ra tay trước thì e rằng không chống nổi 20 chiêu đâu.

Lý Hàn Thu động tâm tự hỏi:

- Nghe giọng lưỡi người này thì dường như gã có ý định hạ sát Tử Lan, không hiểu vì lẽ gì gã lại muốn ra tay tàn độc?

Cặp mắt Tử Lan lộ vẻ khiếp sợ, song cũng hươi kiếm tấn công.

Người áo đen vung kiếm lên, trường kiếm trong tay Tử Lan liền bị hất ra.

Người dưới đài đã nhìn rõ cuộc đấu này hai bên mạnh yếu rõ rệt. Nội lực và kiếm chiêu của người áo đen đều hơn hẳn Tử Lan.

Người áo đen gạt kiếm của Tử Lan rồi tung kiếm phản kích. Hàn quang lấp kiếm chiêu cực kỳ hiểm độc.

Ðột nhiên thanh âm trong trẻo rên lên một tiếng.

Thanh trường kiếm trong tay Tử Lan bị hất văng xuống đài, bay về phía Giang Nam Song Hiệp.

Phương Tú giơ tay ra đón lấy. Hắn nhẹ nhàng đặt thanh kiếm xuống đất.

Mọi người chú ý nhìn ra thấy cánh tay mặt Tử Lan máu tuôn xối xả ướt hết tay áo.

Lý Hàn Thu thấy cánh tay Tử Lan rủ xuống dường như bị thương rất nặng và rất có thể sẽ thành tàn phế.

Bổng nghe người áo đen lạnh lùng nói:

- Cô nương nhân nhượng rồi!

Tử Lan đau quá, mặt hoa xám ngắt, nhưng cô rán nhịn đau:

- Các hạ võ công cao cường, tiện thiếp không địch lại, chịu thua và rất cảm phục.

Người áo đen thủng thẳng hỏi:

- Tại hạ muốn thỉnh giáo cô nương vài điều, chẳng biết cô nương có chịu trả lời chăng?

Tử Lan hỏi:

- Ðiều chi?

Người áo đen đáp:

- Tại hạ thẳng được cô nương tức là được lấy cô nương làm vợ phải không?

Tử Lan đáp:

- Ðúng thế!

Lý Hàn Thu nghĩ bụng:

- Gã này cố ý hỏi trăng hỏi cuội để Tử Lan không rảnh mà vận khí cầm máu.

Người áo đen lại hỏi:

- Nhưng tại hạ không chịu được chăng?

Tử Lan đáp:

- Lệ luật bản đài bắt buột bọn tiện thiếp thuộc về người thắng chứ không nhất định bắt buộc các vị phải lấy. Nếu tiện thiếp không xứng đáng thì các hạ ruồng bỏ cũng không sao.

Người áo đen cười ha hả nói:

- Tại hạ chưa lấy vợ, nhưng nhan sắc của cô nương theo ý nghĩ của tại hạ chỉ đáng làm tỳ nữ, song tại hạ lại cũng không muốn thế.

Mấy câu nói khinh bạc này chẳng những khiến cho Tử Lan khó chịu mà những người dưới đài cũng tỏ vẻ bất bình.

Dưới ánh đèn sáng mọi người trông rõ Tử Lan sa đôi hàng lệ đáp:

- Tiện thiếp tự biết mình xấu xa không dám với cao.

Người áo đen cười khanh khách hỏi:

- Tại hạ chắc Hoa đài còn có người đẹp hơn cô nương.

Tử Lan đáp:

- Ðúng thế! Chị em tiện thiếp ở hậu trường đều xinh đẹp hơn tiện thiếp rất nhiều.

Miệng cô tiếp tục trả lời, tay cô không ngớt chảy máu.

Người áo đen lại hỏi:

- Tại hạ muốn đấu nữa để lựa một cô vợ đẹp chẳng hiểu có được không?

Tử Lan lạnh lùng đáp:

- Chắc là được!

Người áo đen xua tay nói:

- Mời cô nương hãy tạm xuống đài, không chừng tại hạ thay đổi tâm ý sẽ lấy cô nương làm vợ cũng nên.

Tử Lan nói:

- Tiện thiếp xin chờ lệnh.

Rồi cô nhảy vọt xuống đài.

Người áo đen dày vò Tử Lan đến thế, mà người Tử Vi Cung không can thiệp khiến cho Lý Hàn Thu rất lấy làm kỳ.

Bổng nghe người áo đen hỏi:

- Còn vị nữ đài chủ nào muốn tứ giáo tại hạ?

Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Có điều tại hạ hy vọng được cô nào xinh đẹp. Nếu nhan sắc bình thường, tại hạ e rằng mình không tự chủ được sẽ làm tổn thương đến tính mạng.

Gã vừa dứt lời bổng thấy một thiếu nữ tuyệt sắc từ hậu đài uyển chuyển bước ra.

Thiếu nữ này nhan sắc rất xinh đẹp, mình mặc áo màu nước biếc, diêm chúa phi thường.

Cặp mắt người áo đen loang loáng nhìn chằm chặp vào thiếu nữ áo lục, lạnh lùng nói:

- Cô này khá đẹp đây!

Thiếu nữ áo lục đưa cặp mắt trong như nước hồ thu nhìn người áo đen nói:

- Các hạ hãy thắng tiện thiếp rồi hãy buông lời khinh bạc cũng chưa muộn.

Người áo đen cười lạt nói:

- Trước khi phân thắng bại dường như các vị đều rất quật cường, nhưng sau khi thất bại lại nhủn như con chi chi.

Thiếu nữ áo lục nói:

- Nếu bọn tiện thiếp bị bại về tay các hạ thì thân này đã thuộc về quyền sở hữu của các hạ. Các hạ có nói những lời khinh bạc cũng đành phải chịu.

Người áo đen nói:

- Ðược rồi! Hãy chờ tại hạ thắng cô nương rồi sẽ tính cũng chưa muộn.

Ðoạn gã hỏi:

- Chúng ta tỷ thí binh khí hay quyền chưởng?

Thiếu nữ áo lục đáp:

- Cái đó tùy ý các hạ. Bất luận cách nào tiện thiếp cũng xin tuân theo.

Người áo đen nói:

- Tại hạ tưởng chúng ta lại tỷ kiếm quách!

Thiếu nữ áo lục vươn tay ra rút lấy thanh trường kiếm trên giá. Cô cầm kiếm để trước ngực nói:

- Mời các hạ ra tay.

Người áo đen hững hờ đáp:

- Nếu tại hạ không ra tay e rằng cô nương không chịu động thủ.

Gã chưa dứt lời đã hươi kiếm đánh tới.

Thiếu nữ áo lục vung kiếm lên để rồi xoay tay phản kích liền.

Cặp kiếm cũng vung lên hạ xuống. Hào quang lấp loáng, kiếm chiêu vi vút. Cuộc tỷ đấu ác liệt tuyệt luân đã mở màn.

Kiếm pháp của thiếu nữ áo lục này so với Tử Lan còn cao minh hơn nhiều. Chiêu nào cũng nhằm vào chỗ trí mạng người áo đen đánh tới. Hiển nhiên có ý báo thù cho Tử Lan.

Kiếm chiêu của người áo đen tuy lợi hại hiểm độc nhưng thiếu nữ áo lục cũng chẳng kém gì gã. Hai bên tỷ đấu đã 50 chiêu mà vẩn giữ thế quân bình.

Lý Hàn Thu nghĩ bụng:

- Võ công cô này không thể khinh thường được.

Bổng nghe thiếu nữ áo lục thét lên một tiếng. Thanh trường kiếm biến thành thế "Vân Long Tam Hiện", ba đạo hào quang lấp loáng nhằm đâm vào ba đại huyệt người áo đen.

Người áo đen huy động trường kiếm đón đỡ ba chiêu, gã bị bức bách phải lùi lại hai bước.

Người áo đen dường như không ngờ kiếm chiêu của thiếu nữ áo lục lại ghê gớm đến thế.

Ðột nhiên gã thay đổi kiếm pháp sang thế thủ đánh đỡ vững vàng.

Thiếu nữ áo lục liền mượn thế tấn công tới tấp, thanh trường kiếm qua lại lấp loáng mỗi lúc một mau hơn.

Hai bên đấu hơn trăm chiêu và vẩn bất phân thắng bại.

Theo tình thế mà bàn thì thiếu nữ áo lục dường như đã chiếm được chút thượng phong.

Giữa lúc trận đấu đang kịch liệt, đột nhiên ba tiếng đồng la nổi lên.

Thiếu nữ áo lục thu kiếm lùi lại nói:

- Dừng tay!

Người áo đen chống kiếm hỏi:

- Tại sao lại nổi hiệu đồng la?

Thiếu nữ áo lục đáp:

- Hết giờ rồi! Cuộc đấu chưa xong đành để đến ngày mai hãy quyết thắng bại.

Người áo đen nói:

- Giả tỷ đấu thêm trăm chiêu nữa thì cô nương có thể thủ thắng mà lại bỏ cuộc há chẳng đáng tiếc ư?

Thiếu nữ áo lục đáp:

- Bọn tiện thiếp đã lập đài quy, tất nhiên phải tuân theo. Dù chỉ ba chiêu nữa đánh bại được các hạ cũng phải dừng tay.

Người áo đen nói:

- Xem chừng các vị đặc ra giới lệ rất nghiêm minh.

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Tại hạ chưa kịp thỉnh giáo phương danh cô nương.

Thiếu nữ áo lục đáp:

- Tiện thiếp là Tử Hà.

Rồi cô trở gót vào hậu đài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play