“Sếp tổng Phú Hắc, tôi muốn uống thêm một cốc nữa.”

Cùng làm việc, cùng đi dạo, cùng ăn cơm, Tô Tố thề sẽ làm đến cùng sự nghiệp tam bồi này. Lại nói, bữa trưa này rất đắt, một cốc cà phê là 45 tệ, uống hết hai cốc, vậy là tiền tăng ca có thể lấy lại được rồi. Quả nhiên làm tiểu tư sản thật không hề dễ.

“Được, tôi phê chuẩn, nhưng sẽ trừ vào tiền lương của cô.” sếp tổng Phú Hắc ung dung thản nhiên nói.

Giai cấp tư sản ác độc!!!!

“Vậy tôi không uống nữa” Tô Tố cười gượng ba tiếng, nói.

“Ừm, phê chuẩn.”



“Sếp tổng Phú Hắc, ngày mai tôi muốn xin nghỉ phép.”

“Làm gì?” Boss ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nói.

Gì? Túm cái gì mà túm, tiên sinh, anh là đang xâm phạm đời tư của nhân viên đấy.

Đồng chí Tô Tố nổi trống hăng hái xung trận, làm gái già không có gì phải hổ thẹn cả, gái già đi xem mắt càng không cần phải hổ thẹn.

“Tôi đi xem mắt.”

“Được, tôi đi cùng cô.”



Vì sao? Vì sao vậy? Trong mắt Tô Tố nổi lên những gợn sóng lăn tăn. Không cần phải thế chứ, ánh mắt trộm nhìn lên phía mặt bàn, định lấy việc cỏn con làm thành nghiệp lớn sao. Tô Tố mấp máy môi hồi lâu “Tôi có thể đi một mình không?”

“Có thể, trừ một ngày tiền lương” Boss vẫn chưa ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào biểu bảng báo cáo của chi nhánh.

“Sếp bận trăm công nghìn việc còn dành thời gian quan tâm nhân viên, tôi làm sao có thể cự tuyệt sự quan tâm nồng nhiệt này chứ”, trưng ra bộ dáng nịnh nọt, Tô Tố buồn bực bẻ bánh bao thịt Tô Quả lớn mà lại cứng ngắc thành hai cái bánh bao canh nhỏ.

“Ừ, cô biết vậy là tốt” giọng nói ai đó lộ ra niềm vui vẻ thích thú.

Tô Tố nhìn trời, người ơi là người, người có cần phải không có giới hạn như vậy không?

~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~

Buổi sáng ngày thứ 2, đồng chí Tô Tố liền được Phú tổng nhiệt tình áp giải đi xem mắt.

Hẹn gặp ở 1 quán cà phê nhỏ tương đối ấm áp tình cảm, trên cửa sổ còn bày một thác nước không ngừng chảy, người ngồi bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài sẽ có cảm giác giống như trời đang mưa.

“Tô Tố, vị này là?”

Người tiếp sức ư, tất nhiên không thể nói như vậy rồi. Tô Tố liền cười ngốc ứng phó, đá vấn đề này sang cho Boss.

“Tôi là anh họ của Tô Tố.”

Anh — họ? Thật là xưng hô cẩu huyết mà, lông mày Tô Tố giật giật, Boss tuyệt đối là một Hoa đán của kênh TVB, nói dối mà mặt không biến sắc, tim không loạn.

“Thật là trùng hợp quá, hôm nay hai anh em tôi cũng cùng đến xem mắt, anh họ cô chắc chưa có đối tượng phải không, vậy cùng đến xem mắt đi.”

Chấn động thật, trình độ của cái người làm mối này cũng cao siêu thật đấy.

“Tô tiểu thư, xin chào, tôi tên là Tiếu Thọ.”

Một sự kết hợp kì lạ, anh trai yếu ớt nhỏ bé mang theo cô em gái lực lưỡng, mà thời đại này kể ra cũng thật kì dị, cũng giống như cô và sếp tổng đây, gương mặt bại liệt kết hợp với khuôn mặt co giật, một người thì cả mặt co rút, người còn lại thì vẻ mặt cứng đơ, quả thật là hài hòa.

“Tôi tên Tiếu Cung, anh họ à, anh tên là gì vậy?” cô em xinh đẹp như hoa cười đến mức sang sảng chấn động, thiếu chút nữa khiến cho nước dãi trực tiếp phun vào miệng đồng chí Boss.

Bộ mặt Phú Hắc cứng ngắc, nửa ngày sau kẽ răng mới xếp được một câu nói vun vặt: “Tôi không thích phụ nữ”, phun ra một từ đầy tính hình dung, người con gái như thế này ư, đồng chí cười thầm trong bụng.

….Thật sao? Thật sao? Người họ Tô nào đó hai mắt không ngừng phát sáng, đúng là đàn ông đẹp trai đều là BL (*), phải rồi, Tô Tố gật đầu lia lịa.

(*) Boy love, tình yêu giữa hai người đàn ông.

Bạn học Tiếu Thọ phía đối diện một tay nắm tay đồng chí Phú tổng “Vị anh họ này, anh tên là gì nhỉ?”

Cạch một tiếng thìa rơi xuống đất, người giới thiệu biết điều khom lưng xuống, trốn tránh cơn giận ngập đầu của đồng chí Tô Tố.

“Tôi cũng không thích đàn ông” bộ mặt đồng chí Phú Hắc cuối cùng cũng biến đổi, khóe miệng bắt đầu co giật mãnh liệt.

Thật là may mắn, tại sao sếp lớn ngay cả nam lẫn nữ đều muốn ăn, không thể để cho người khác một con đường sống sao, nhà tư bản thật không nhân đạo, vi phạm quy luật tự nhiên, ảnh hưởng rộng rãi đến sự phát dục của các đồng chí. Đồng chí Tô Tố phẫn nộ dùng răng nanh cắn xé chiếc khăn tay nhỏ, nước mắt lưng tròng nhìn Boss.

“Cô còn có gì muốn nói sao?” Phú Hắc quay đầu lại hỏi Tô Tố, vẻ mặt giống như phải chịu oan ức (*), từ mùa xuân quá độ lên mùa đông.

(*) nguyên văn là sương mù tháng sáu, chỉ việc bị tù oan. Thời Chiến Quốc, Trâu Diễn bị người khác gièm pha, bị bỏ tù vào đúng tháng năm,bất ngờ năm đó sương rơi vào tháng này. Người đời sau lưu truyền là tháng 6.

Tô Tố lắc đầu, trừ việc thác nước trên của sổ làm người có ước muốn đi tè, thì chả có cái gì đáng nói cả.

“Vậy thì về công ty tăng ca, không cần tốn thời gian vào cái việc chán ngắt này” Boss nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt buồn bực.

Quả nhiên là giận cá chém thớt, người họ Tô nào đó gào thét trong lòng. Ai khiến anh đi tiếp sức, ai khiến anh tiếp sức chứ. Không biết những người xem mắt bây giờ toàn là lũ biến thái sao, ngay cả cái việc biến thái anh cũng không chừa cho tôi một phần, thật không công bằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play