Mấy ngày nay Cao Diễm thật sự thực buồn bực, anh không biết đến nhà Tư Lạc sẽ như thế nào, bản lĩnh của ông Lương trên thương trường anh rất kính nể, nhưng lần này là con ông yêu một người đàn ông, không biết ông có thể chấp nhận hay không.
Cho dù không đồng ý anh cũng sẽ không rời xa vật nhỏ, anh yêu cậu rất nhiều, chỉ có chính anh biết, mặc kệ về sau dẫu phải chịu bao nhiêu gian khổ anh cũng sẽ không từ bỏ cậu, anh muốn cậu, muốn cậu bên anh cả cuộc đời này. Quyết định xong liền cầm lấy điện thoại ra bấm dãy số quen thuộc.
“Bảo bối đang làm gì vậy?”
“Chán lắm, nhớ anh, anh có bận việc không?”
“Ừ, mới vừa tan làm, hôm nay em có rảnh không? Anh nghĩ hôm nay tới thăm ba mẹ em.”
“A… vâng. Em ở trường chờ anh, anh tới đón em chúng ta cùng nhau về nhà được không?”
“Ừ, quyết định vậy đi, mười phút sau sẽ tới, chờ anh.”
“Dạ, bye bye, yêu anh.”
Cúp điện thoại, trong lòng Tư Lạc cực kỳ vui vẻ. Anh như vậy có phải là muốn chính thức quen cậu? Có phải là đã muốn bên cậu trọn đời? Cậu lập tức gọi điện thoại báo trước cho mẹ.
“Lạc bảo bối, sao vậy?”
“Mẹ à, hôm nay con mang người về nhà cho mẹ xem mặt nha.”
“Tốt tốt, con cuối cùng cũng chịu mang người về, mẹ đương nhiên muốn gặp, khi nào thì về?”
“Chúng con nửa giờ nữa sẽ đến nhà.”
Ngồi trên xe của anh, cậu nhìn ra được anh đang khẩn trương, khe khẽ đặt tay trên đùi anh: “Diễm, anh đừng lo, ba mẹ và anh trai em đều là người rất tốt.”
Cao Diễm ở thương trường lâu như vậy sao có thể không biết Lương thị kia, sao có thể không biết bọn họ đều là người tốt, thế nhưng lần này không giống với những lần bàn chuyện làm ăn trước đây.
“Không khẩn trương, chỉ cần có em ở cùng, anh cái gì cũng không sợ.”
Xuống xe Tư Lạc nắm tay anh, hai người nhìn nhau mỉm cười, đẩy cửa lớn đi vào.
“Mẹ, chúng con đã về.”
Mẹ Lương nghe thấy thanh âm lập tức chạy đến, thấy Cao Diễm thì ngây ngẩn cả người, tiếp theo cha Lương và anh cậu đợi nửa ngày không thấy người tiến vào liền ra xem, thấy Cao Diễm cũng sửng sốt, anh trai cậu thốt lên: “Cao tổng? Anh đây là?”
Cha Lương và mẹ Lương cũng phản ứng lại: “Lạc bảo bối, người con nói chính là Cao tổng?”
Tư Lạc lơ mơ không hiểu gì, nhìn cha mẹ cùng anh hai lại nhìn Cao Diễm: “Mọi người quen nhau ạ?”
“Đúng vậy, người mà ba với anh con nói chính là Cao tổng đó?”
Tư Lạc mơ màng, sẽ không trùng hợp như thế chứ, đều do mình từ trước tới giờ không hề hỏi về công việc và những chuyện khác của anh.
Lương Tư Diệu vội vàng lên tiếng: “Chúng ta vào trong nói đi, đứng ở cửa thế này không hay.”
Chờ tất cả mọi người ngồi lên ghế sa lông, mẹ Lương mở miệng trước: “Lạc bảo bối, cậu ấy chính là người bạn trai mà con nói sao?”
Cao Diễm sợ người nhà làm khó cậu, lập tức nói: “Bác trai bác gái, nếu mọi người vì cháu mà tức giận cháu sẽ tạm thời rời đi, chuyện này xin bác đừng trách Tư Lạc, là cháu thích em ấy trước.”
Mẹ Lương vừa nghe lời này liền nở nụ cười, lập tức đi qua cầm tay Cao Diễm, nhìn chằm chằm vào anh: “Ha ha ha ý của bác không phải như thế, con cùng Tư Lạc ở cùng một chỗ bác rất cao hứng, thật là đẹp trai, tiệc rượu trước kia thấy con nhưng cũng đứng cách xa quá, giờ không ngờ có thể thấy gần như vậy, ha ha.”
Cha Lương thấy vợ mình lại bắt đầu giở thói mê trai vội xen vào: “Cao tổng, cậu cùng Tư Lạc nhà tôi bắt đầu từ bao giờ?”
“Hơn một tháng rồi ạ.” Nắm thật chặt bàn tay tay nhỏ bé, anh nói tiếp: “Bác trai cháu thật sự rất thích Tư Lạc.”
“Hai người đều là nam, sẽ không có con, cậu đã từng nghĩ qua chưa?”
“Từ khi quyết định cùng em ấy một chỗ, chuyện về sau cháu cũng đã nghĩ tới.” Nhìn Tư Lạc thật lâu rồi tiếp tục, “Cao Diễm cháu đời này chỉ cần có em ấy làm bạn đời, cái gì cũng không quan trọng, bác trai có thể giao Tư Lạc giao cháu được không?”
____
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT