Cháu trai Ác Long tiên sinh kỳ thực rất trung nhị (1)
Tên cháu trai Ác Long tiên sinh là Nộ Diễm Sứ Giả? Thiên Nhãn? Thần Chi Hữu Thủ? Dũng sĩ? Kiệt Khắc? L? Lợi Vật Phổ Tháp Tư Cơ? U Huyễn Ngân Tử.
Đương nhiên, đây đều tên nó cấp cho mình, mẫu thân của nó ban đầu đặt tên cho nó quá mức đơn giản, là dũng sĩ trời phái xuống cứu vớt thế giới, nó từ chối tiếp nhận xưng hô thường như vậy.
Cháu trai Ác Long tiên sinh, chúng ta tạm thời gọi là Jack, ngày kia trong mộng cảm giác được thần linh kêu gọi, thần linh đại nhân nói cho nó biết, nó vốn là trưởng thiên sứ trên thiên giới, vì cứu vớt thế gian mà hạ phàm. Nó phải mở được thiên nhãn để bắt quái vật bỏ trốn từ địa ngục, dùng lửa trong miệng phun ra đẩy lùi bọn chúng, đem kiếm trong tay đâm vào ngực bọn chúng, đem bọn chúng đuổi về địa ngục. Dọc theo đường đi, nó sẽ kết bạn được với rất nhiều chiến hữu, sẽ gặp được một cô công phái, cùng nhau sóng vai chiến đấu. Cuối cùng, nó đem tay phải phong tỏa cánh cửa địa ngục, ở trong lòng công chúa, như anh hùng chết đi.
Nhân sinh của nó, chính là khúc ca rực rỡ, sử thi làm rơi nước mắt.
Đáng tiếc, lúc này trừ miệng phun ra lửa, cái khác đều tự hắn nghĩ bừa ra.
Jack lần đầu tiên đem chuyện của mình ở lần tụ hội Ác Long gia tộc kể ra với người nhà, cả gia tộc cười phá lên, thúc thúc sờ sừng rồng của nó nói: “Nhưng có điều con là ác long! Con nên trong chuyện đó là đồ tồi, chứ không phải anh hùng!”
Ác Long thì sao? Ác Long không thể cứu vớt thế giới? Ác Long không thể làm anh hùng?
Jack cảm thấy mình rất cô độc, cảm thấy không ai thấu hiểu mình.
Jack lấy ga trải giường làm áo choàng, bên hông để một con dao phây, dùng cành cây làm quyền trượng, đón gió mà đứng, đối mặt với mặt trời, nước mắt anh hùng rơi đầy vạt áo.
Không sao, anh hùng chân chính đều không được ai thấu hiểu.
“Khoai sọ! Nhanh ra chợ mua cho mẹ chút cà rốt về!”
“Mẹ! Con không thích ăn cà rốt! Hơn nữa, con đã nói với mẹ rất nhiều lần, không được gọi con là khoai sọ! Tên của con là Nộ Diễm Sứ… Xì xì!”
“Cút cho lão nương!”
Jack cảm thấy rất mất mặt, trên mặt của nó bị mẹ đạp cho mọt cước, để lại một cái chưởng ấn của ác long, nó chỉ có thể giơ ác choàng che nửa bên mặt của mình.
Che mặt mua cà rốt xong, Jack muốn đi tới hàng rèn ở chợ dạo một vòng, thợ rèn người lùn tuy rằng luôn hung thần ác sát với nó, thế nhưng kiếm gã rèn ra một nhát vào cổ họng là chảy máu mà chết.
Jack nằm nhoài trên cửa sổ hàng rèn, người không đủ cao, lúc đứng phải rướng chân mới có thể nhìn qua cửa sổ, thợ rèn đang dùng cục đá đánh bóng thân kiế, tạo hình đẹp đẽ, cân đối hoàn mỹ, hào quang màu bạc, Jack hy vọng sinh nhật năm nay mẹ có thể mua cho mình một thanh kiếm, mà không phải một con dao phay.
“Xin hỏi… Ngài là dũng sĩ tiên sinh?”
Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng khiến nó nhảy dọa, trọng tâm không vững, loảng xoảng té xuống cái hòm, chịu đau đớn mở mắt ra, phát hiện đầu của mình ở đáy quần người kia.
“Mẹ ơi! Ta cái gì cũng chưa thấy!” Nó vội vàng nhắm mắt lại, nó nghe được tiếng xì cười, có người kéo nó đứng dậy.
“Xin lỗi… Ta không phải cố ý… Ta thề, ta thật sự cái gì cũng không thấy!” Một cô thiếu nữ xinh đẹp kéo nó lên, xuyên qua âu phục hồng nhạt, thiếu nữ khoát tay, trên dưới quan sát hóa trang của nó: “Không sao. Xin hỏi, ngài là dũng sĩ tiên sinh sao?”
“Đúng thế.” Nghe có người gọi mình là dũng sĩ, Jack không khỏi ưỡn ngực.
“Ngài hình như cùng ác long tranh đấu một phen? Mặt ngài bị thương.”
“Ách…” Jack có chút quẫn bách dời ánh mắt, “Đúng, ta và ác long tranh đấu ba ngày ba đêm, ngươi không nghe thấy trên núi kia có tiếng rồng gầm sao? Đó là lúc kiếm ta đâm vào tim hắn, hắn phát ra kêu rên.”
“Ta nhất định ngủ quá say.” Mặt thiếu nữ đỏ bừng, “Dũng sĩ tiên sinh, nếu như ngài không ngại, hãy để ta xử lý vết thương cho ngài một tí.”
“Nha, nha, được.”
Thiếu nữ lấy trong túi ra khăn mùi soa, áp sát tới vết chân trên mặt Jack chùi, Jack ngơ ngác nhìn thiếu nữ da thịt trắng nõn, lông mi rất dài, miệng nhỏ như trái anh đào: “Nàng là công chúa sao?”
“A, ta không phải.” Thiếu nữ ngượng ngùng cúi đầu, “Ta là con của thợ rèn.”
“Con thợ rèn?” Lão du côn này kết hôn khi nào, còn có đứa con gái xinh đẹp thế?
“Ta được nhận nuôi… Ta bị cha mẹ vứt bỏ, bọn họ luôn cảm thấy ta mang tới tai họa cho họ, bác gái trước trại gia súc nhận nuôi ta, thế nhưng bác gái lại sinh rất nhiều hài tử, bọn họ không dư lương thực cho ta ăn, liền đem ra đuổi ra ngoài…”
“Cho nên, nàng vẫn có thể là công chúa.” Jack nghĩ, trong chuyện xưa công chúa đều rất đẹp, hơn nữa còn mặc váy hồng, nàng nhất định là một cô công chúa đáng thương.
“Có thể đi.” Thiếu nữ cười cười, “Vậy ngài thì sao, dũng sĩ tiên sinh?”
“Tên của ta là Nộ Diễm Sứ Giả? Thiên Nhãn? Thần Chi Hữu…”
Đây thực sự là ngày vui vẻ nhất của Jack, nó cảm thấy mình được thấu hiểu, được cứu rỗi, thiếu nữ vô cùng tin tưởng cùng thấu hiểu lý tưởng rộng lớn của nó, bọn họ thảo luận cả ngày làm sao trở thành anh hùng trảm yêu trừ ma, vượt mọi chông gai. Đợi đến khi mặt trời xuống núi, mới lưu luyến nói lời từ biệt.
Thiếu nữ lưu luyến không rời lôi kéo tay Jack: “Dũng sĩ tiên sinh, ngài có muốn bây giờ liền bắt đầu hành trình?”
“Ách… Đúng thế.”
“Vậy ta lúc nào mới có thể gặp lại ngài được a?”
“Ừm… Chờ ta từ cánh đồng tuyết phương Bắc trở về.”
“Vậy nhất đinh vô cùng nguy hiểm.” Thiếu nữ lấy trong ngực ra một đồng hồ bỏ túi, treo trên cổ Jack, “Đây là bùa hộ mệnh từ lúc sinh ra ta luôn mang trên người, hy vọng nó có thể làm bùa bình an phù hộ ngài trở về.”
Jack cảm thấy mình cũng nên đưa gì cho thiếu nữ, nhưng đáng tiếc nó chỉ mang vài củ cà rốt, thế là hai tay đem cà rốt đưa cho thiếu nữ, “Đây là món ta thích ăn nhất, là cội nguồn sức mạnh dũng sĩ.” Đối với Jack, người có thể ăn thứ cà rốt buồn nôn này đều là dũng sĩ.
Thiếu nữ thành kính nhận lấy cà rốt ôm vào trong ngực: “Ta sẽ cố gắng cất kỹ.”
Jack gật gật đầu, giật tung áo choàng, quay người đón ánh tà dương.
“Dũng sĩ đại nhân! Ngài nhất định phải bình an trở về a!” Tiếng thiếu nữ la lên từ nơi xa xa, Jack cảm thấy bước chân mình cũng nặng nề đi rất nhiều, nhưng là một dũng sĩ thật sự lên đường đi trên hành trình mạo hiểm.
Hắn nhất định sẽ từ cánh cửa địa ngục sống sót trở về, cưới công chúa thợ rèn này làm vợ. Jack bi tráng nghĩ.
Rất nhiều năm sau, mơ hồ thiếu niên có bộ dáng thiếu nữ đỏ mặt lấy cà rốt ra, đối với Jack cả người bị lộng đến nhũn ra nói: “Dũng sĩ đại nhân, đây là món ngài thích ăn nhất, để ta tới bổ sung ma lực cho ngài đi.”
Cảm giác cà rốt từ từ bị đẩy vào hậu huyệt, Jack ngửa đầu khóc rống.
“Lão tử thật sự là một con rồng mắt mù!”
=== ====== ====== ====== ===
(1): Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”. (Nguồn Lam Ninh)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT