Gió đêm thổi qua ngọn cây, tạo ra âm thanh xào xạc.

Bóng lưng Phiền Tế Cảnh chậm rãi đi xa.

Hoa Hoài Tú cước bộ vẫn đứng yên tại chỗ như cũ. Tiếng tim được được che dấu trong tiếng lá cây, buồn bực hỗn loạn nặng nề.

Đèn phòng Tống Bách Lâm đột nhiên tắt.

Thiên địa chìm vào trong yên lặng.

Bốn phía không tìm được dấu vết Phiền Tế Cảnh đã từng lưu lại, chỉ có ý cười đột ngột kia vẫn ở lại trong tâm trí y hồi lâu.

Hoa Hoài Tú đột nhiên đưa tay nhéo chính mình một chút, đem chính mình từ trong suy nghĩ hỗn độn lung tung đi ra, sau đó ra vẻ trấn định mà đi dọc theo con đường nhỏ Phiền Tế Cảnh đã đi qua, quay trở về.

Vô luận ban ngày trong Cửu Hoa Phái náo loạn như thế nào, vào ban đêm, cũng yên tĩnh xuống.

Phiến đá xanh nằm dài trên đường, khiến tiếng bước chân của y trở nên rõ ràng khác thường.

“Biểu ca.”

Hoa Hoài Tú ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Phiền Tế Cảnh đang đưng ở phía trước năm sáu thước chờ y. Đêm tối che phủ lẫn lộn trên khuôn mặt hắn, khiến vẻ mặt hiện ra không rõ ràng. Nhưng trong đầu Hoa Hoài Tú lại hiện lên một điều, chính là mạt cười ý vị thâm trường ở ngoài cửa phòng Tống Bách Lâm.

“Biểu ca?”Phiền Tế Cảnh gọi lại một tiếng, hướng bên này đi tới.

Hoa Hoài Tú, tâm tình rối loạn, mắt thấy hắn đi tới gần, trên mặt vẫn là vẻ đôn hậu làm cho y hận không thể cầm dao chém vào cái mặt đó.

“Ngươi đợi đã lâu?”Phiền Tế Cảnh hỏi.

Hoa Hoài Tú đột nhiên trừng mắt liếc hắn một cái,” Ai cho các ngươi nói chuyện lâu như vậy!”

Phiền Tế Cảnh hai hàng lông mày cau nhẹ, thấp giọng nói:”Chúng ta trở về nói tiếp.”

Hai chữ “chúng ta” làm cho tâm tình Hoa Hoài Tú không hiểu sao trở nên ấm áp.

Ngay cả ý cười ám ảnh lúc trước đều bị nhạt đi một chút.

Có lẽ, mới vừa rồi là y hoa mắt, hoặc là y suy nghĩ quá nhiều rồi.

Hoa Hoài Tú càng nghĩ càng cảm thấy chính mình chuyện bé xé ra to, không khỏi như trút được gánh nặng mà cười cười, một thân thoải mái mà đi theo.

Hai người đến trước cửa phòng Hoa Hoài Tú, đã là nửa đêm.

Phiền Tế Cảnh nhìn sắc trời một chút, nói:”Không bằng ngày mai nói tiếp?”

Hoa Hoài Tú nói:”Được.”

Phiền Tế Cảnh đang muốn xoay người trở về phòng, lại bị Hoa Hoài Tú ôm trụ cánh tay nói:” Vào trong phòng ta đến chờ đến ngày mai đi. Dù sao thời gian cũng chỉ là hai nén nhang.”

Phiền Tế Cảnh ngẩn người, dường như còn chưa có phản ứng lại, đã được y kéo vào phòng rồi.

Trong phòng rất tối.

Ánh trăng chếch theo đến phía sau cửa chiếu vào một khoảng nhỏ.

Hoa Hoài Tú quen thuộc đến thắp đèn, sau đó đối với Phiền Tế Cảnh vẫn đứng ở cạnh cửa nói:”Đem cửa đóng lại.”

Phiền Tế Cảnh do dự rồi cũng quyết định, vẫn là làm theo.

Hoa Hoài Tú ngồi ở trước bàn, tiện tay lật lên hai chén nước màu xanh, ” Cách ngày mai thời gian ước chừng còn một nén nhang, ta không vội.”

Phiền Tế Cảnh cười khổ ngồi xuống ở trước mặt y. “Ta chỉ sợ ngươi quá mệt mỏi.” Hắn không đợi Hoa Hoài Tú trả lời, lại tiếp tục nói:”Kỳ thật Cửu Hoa phái phát sinh nhiều chuyện như vậy, sớm ngày rời đi mới là thượng sách. Ta đã cùng Tống sư thúc đề cập qua rồi, hắn đáp ứng cho ngươi xuống núi.”

Nếu đã quyết định công khai chuyện Bộ Lâu Liêm đã chết, như vậy Hoa Hoài Tú có hay không ở lại Cửu Hoa phái cũng không còn trọng yếu.

Hoa Hoài Tú sắc mặt cứng đờ, lãnh đạm nói:”Ngươi muốn đuổi ta đi?”

Phiền Tế Cảnh nhìn ánh mắt lãnh đạm của hắn, tựa hồ có chút không biết làm sao, nhưng chần chờ hồi lâu, vẫn là cố sức hạ quyết tâm nói:”Ta nguyên bản không muốn đem ngươi cuốn vào trong nơi nhiễu nhương này.”

“Ngươi đem ta cuốn vào?”Hoa Hoài Tú chọn mi nói,”Ngươi có phải hay không đánh gá chính mình quá cao rồi. Ta chỉ là tới Cửu Hoa sơn du ngoạn, đúng lúc gặp phải việc này mà thôi.” Y đặc biệt đem hai chữ “mà thôi” đọc kéo dài âm.

Phiền Tế Cảnh hơi suy sụp bả vai,”Tóm lại, nếu ngươi không phải là biểu ca của ta, đã không bị Tống sư thúc ra lệnh giữ lại không cho xuống núi rồi.”

“Ngươi nghĩ rằng nếu ta thật sự muốn rời đi, Tống sư thúc của ngươi có thể ngăn cản được ta?”Hoa Hoài Tú kiêu ngạo nói.

Phiền Tế Cảnh mặc dù không gật đầu, nhưng ánh mắt thành thật đã bán đứng suy nghĩ của hắn.

Hoa Hoài Tú lòng tự tôn vô cùng bị sỉ nhục, nổi giận nói:” Tốt xấu gì ta cũng là thiếu chủ Hoa gia, chỉ cần ta nói với phụ thân nguyện ý trở về thành thân, phụ thân nhất định ngay lập tức phái người lên Cửu Hoa sơn.”

Này cũng không phải mạnh miệng. Hoa gia mặc dù trên giang hồ không xem như là những đại môn phái đứng đầu, nhưng sức ảnh hưởng so với đại đa số những đại môn phái kia còn lớn hơn.

Phiền Tế Cảnh mở to hai mắt, yên lặng nhìn hắn, “Biểu ca nói thật?”

“Ngươi nói xem?”Hoa Hoài Tú không đáp mà hỏi ngược lại.

Phiền Tế Cảnh cúi đầu, dường như khổ sở suy nghĩ, hồi lâu nói:”Nhân sinh khổ đoản, ta không nghĩ biểu ca muốn làm chuyện này.”

Hoa Hoài Tú tâm vừa động.

Phiền Tế Cảnh nhưng lại nói sang chuyện khác:”Tống sư thúc đưa ra quyết định giống đại sư huynh.”

Bởi vì hắn dời đề tài đi quá nhanh, cho nên Hoa Hoài Tú sửng sốt một lát mới phản ứng lại,”Sư thúc ngươi cũng đồng ý để ngươi kế nhiệm chưởng môn?”

Phiền Tế Cảnh không tiếng động gật đầu.

Hoa Hoài Tú kinh ngạc mà ngồi yên tại chỗ, nhất thời không biết nói cái gì.

Về tư tâm mà nói, y tuyệt đối không hy vọng Phiền Tế Cảnh kế nhiệm chưởng môn. Nhưng tư tâm này chẳng những không nói lên lời, mà cho dù có nói ra miệng, Phiền Tế Cảnh cũng không nhất định sẽ nghe. Trên thực tế, từ biểu lộ của hắn đến bây giờ, Phiền Tế Cảnh còn chưa từng trực tiếp đáp lại.

“Ngươi muốn làm chưởng môn?” Y chỉ có thể uyển chuyển khéo léo mà thử dò xét.

Phiền Tế Cảnh lần này cũng không có chần chừ như lần trước, mà là chậm rãi gật đầu.

Mặc dù đã mơ hồ đoán trước được một chút, nhưng nhìn hắn chính thức thừa nhận, lại là một cảm nhận khác. Hoa Hoài Tú trầm giọng hỏi:” Vì sao?”

Phiền Tế Cảnh nói:”Ta muốn kế thừa di chín của sư phụ, đem Cửu Hoa phái phát dương quang đại.”

Hoa Hoài Tú tức giận nói:”Ngươi sao biết đây là di chí của sư phụ ngươi?”

Phiền Tế Cảnh nói:”Sư phụ vẫn rất quan tâm đến danh tiếng Cửu Hoa phái, ta biết điều đó.”

“Tham luyến quyền thế cùng phát triển làm rạng rỡ bổn môn vốn là hai việc khác nhau.”Hoa Hoài Tú thấy hắn muốn phản bác, đứng lên tranh luận đến không khỏi mặt đỏ tía tai, kết thúc trong không vui, lập tức nói tiếp:”Huống chi ngươi còn có đại sư huynh nhị sư huynh ngũ sư đệ, nếu không thì còn có nhị sư thúc ngũ sư thúc. Chẳng lẽ không phải ngươi thì không được?”

Phiền Tế Cảnh thở dài nói:”Nhưng bọn hắn tất nhiên không chịu nhượng bộ đối phương.”

Hoa Hoài Tú biết chuyện hắn nói là thật.

Quan Tỉnh cùng Tống Bách Lâm sở dĩ đồng ý cho Phiền Tế Cảnh kế vị chưởng môn, nói đến cũng không phải vì cái gì mà không biết hung thủ, mà là bởi vì hắn bị vây ở trung lập, vốn là người duy nhất có thể làm cho song phương cùng thỏa hiệp. Thiếu hắn, chức vị chưởng môn Cửu Hoa phái nhất định một hồi đại chiến không thể dẹp loạn

“Ngươi quyết định rồi?”Hoa Hoài Tú chưa từ bỏ ý định mà hỏi tới cùng.

Phiền Tế Cảnh gật đầu.

“Nếu đã nhất quyết quyết định, như vậy không bằng đem chuyện của ngươi và ta nhân tiện giải quyết luôn đi.”Hoa Hoa Tú theo dõi hắn, một lần nói luôn,”Đáp án của ngươi là gì?”

Phiền Tế Cảnh rũ mắt, né ánh mắt gây sự của y, ấp úng nói:”Biểu ca, đêm đã khuya.”

“Cho nên những người khác đều ngủ, không có người đến nghe lén. Trò chuyện loại sự tình này thỏa đáng nhất.”Hoa Hoài Tú thấy hắn né tránh, liền biết trong lòng hắn cũng không phải hoàn toàn không có mình. Nếu không phải chức bị chưởng môn thì tình thế dễ như trở bàn tay, y cần gì phải sinh sự? Rõ ràng không cự tuyệt y, mới là cách tự bảo vệ mình.

Phiền Tế Cảnh mắt thấy không tránh khỏi, không thể làm gì khác hơn là thở dài nói:”Biểu ca, gần đây chuyện xảy ra thực sự rất nhiều, ta…Ta không nghĩ đến.”

Hoa Hoài Tú chọn mi nói:”Là không nghĩ đến, hay là không muốn nghĩ đến?”

Phiền Tế Cảnh không thừa nhận cũng không phản bác.

Hoa Hoài Tú nói:”Ngươi có hay không nghĩ tới, nếu ngươi kế thừa chức vị chưởng môn Cửu Hoa phải, trên vai ngươi chịu bao nhiêu trọng trách?”

“Đã nghĩ tới.” Phiền Tế Cảnh thản nhiên thừa nhận.

“Trong đó kể cả danh dự Cửu Hoa phái.”Hoa Hoài Tú lời nói giống như châm đâm vào thân Phiền Tế Cảnh,”Nếu sau này ngươi và ta cùng một chỗ, không nói đến người giang hồ nhìn ngươi như thế nào, chỉ xem Cửu Hoa phái, chỉ cần cánh cửa là môn hạ Cửu Hoa, ngươi sẽ rất khó vượt qua!” Y vừa nói hết, tâm không khỏi hối hận một lúc. Rõ ràng vốn là phân tích lợi hại nặng nhẹ, hy vọng hắn hồi tâm chuyển ý buông tha cho chức vị chưởng môn, như thế nào nói ra khỏi miệng lại như là đẩy hắn buông tay chính mình?

Nhưng lời đã ra khỏi miệng, hối hận cũng vô dụng, y không thể làm gì khác hơn là mở to hai mắt liều mạng mà trừng mắt nhìn Phiền Tế Cảnh, một bộ nếu dám buông y liền cùng hắn liều mạng.

Phiền Tế Cảnh vô tội mà nhìn lại hắn.

Hai người nhìn lẫn nhau, ai cũng không muốn nhường bước.

Trừng mắt nhìn trừng mắt nhìn, Hoa Hoài Tú hoảng hốt đem ánh mắt của Phiền Tế Cảnh ở trước mắt cùng ánh mắt hắn lúc ở phòng Tống Bách Lâm đi ra liên tưởng với nhau.

Ngũ quan giống nhau như đúc, nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.

Có lẽ vốn đã liên tưởng được đã lâu, y lại cảm giác được ánh mắt Phiền Tế Cảnh có chút biến hóa. Mặc dù vẻ mặt trước mắt là đàng hoàng thành thành khẩn khẩn, nhưng hai mắt lại để lộ ra một tia hàn ý sâu không lường được.

“Biểu ca?”Phiền Tế Cảnh nhẹ kêu.

Hoa Hoài Tú hồi thần, “Ừ?”

“Ta mệt rồi.”Hắn vừa nói, lại vuối vuốt đôi mắt.

“…Đi ngủ đi.”Hoa Hoài Tú đột nhiên không có phá vỡ nồi cát để hỏi rõ ngọn ngành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play