"Mau nhìn xem." Các nữ quyến đều là người thích mới mẻ náo nhiệt, nhất thời xôn xao nghị luận.
Kiêm Gia mặc y phục xanh nhạt, thanh nhã trong suốt, hướng tiểu nha hoàn phất tay nói: "Mở thùng ra, phân phát lễ vật cho các quý nhân, từ từ thôi, cẩn thận đừng để rớt."
Mở ra cái rương lớn, từng hộp nhỏ được mang ra.
Chân thị được một cái hộp lớn, khách nữ quyến đang ngồi trong tay mỗi người có một hộp nhỏ. Có người tò mò, đã mở ra xem ngay, kinh hô: "Ôi chao, là than kẻ mày hình xoắn ốc màu xanh này."
Than kẻ hình xoắn ốc còn gọi là ốc tử đại, xuất xứ từ vương quốc Ba Tư ở phương Tây, mỗi cái có giá mười kim.
Lấy thân phận những phu nhân đang ngồi đây mà nói, trừ bỏ mấy nhà công khanh quý tộc, người nhà quan lại bình thường đều không thể thường dùng, dù sao cũng có hơi xa xỉ. Theo tính toán thì, hôm nay Tiêu Đạc phát ra tổng cộng hơn ba mươi hộp than hình xoắn ốc, mà Chân thị còn có một hộp lớn, ít nhất cũng phải ba, bốn ngàn lượng bạc.
Tất cả nữ quyến đang ngồi không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, với giá trị đó đã đủ gả một tiểu thư nhà quan rồi.
Giọng nói của Kiêm Gia rõ ràng, mỉm cười nói: "Vương Gia của chúng ta nói, Phượng Trắc phi là nữ nhi duy nhất của Phượng Nhị phu nhân, dưỡng được thiên kiều vạn quý, gả vào phủ Đoan Vương đương nhiên phải đối đãi thật tốt. Phượng Nhị phu nhân một lòng vất vả dưỡng dục nữ nhi, hôm nay là ngày vui của phu nhân, ốc tử đại chỉ là cho mọi người thêm náo nhiệt hơn thôi."
Nàng cuối người hành lễ, "Thọ lễ khác đã chuẩn bị, chờ lát nữa sẽ đem cho Phượng Nhị phu nhân xem qua."
Ý tứ trong lời nói đó là, ốc tử đại hôm nay tuy rằng quý giá, nhưng bởi vì Đoan Vương cưới nữ nhi duy nhất của Phượng gia Nhị phòng, nên muốn tạo niềm vui cho nhạc mẫu, chứ không phải thọ lễ hàng năm cũng xa hoa phô trương như thế này.
Khóe miệng Phượng Loan hơi vểnh lên.
Hành động này của Tiêu Đạc, không phải một năm hắn không lấy ra nổi ba, bốn ngàn lượng bạc, mà là miễn cho các huynh đệ bên trên bị đau mắt.
Hôm nay vô cùng náo nhiệt là lấy thể diện thay cho mẫu thân, lễ cũng tặng, lại không có sai lầm, đây mới là Đoan Vương Điện hạ tâm tư cẩn mật, chưa bao giờ để lại nhược điểm cho người khác, gọn gàng nhanh chóng mà sạch sẽ!
Theo trước mắt, toàn bộ nội sảnh đã ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
"Chậc chậc, Đoan Vương Điện hạ thật là hào phóng."
"Ai bảo Phượng Trắc phi tuổi trẻ xinh đẹp, còn được sủng ái, đây thật là..." Có người vừa hâm mộ vừa ghen tị, tuy rằng có thể khinh bỉ thân phận của Phượng Loan, nhưng trong lòng vẫn chua chát, dù sao nữ nhi Phượng gia phải ủy khuất đi làm Trắc phi Hoàng thất, nhưng cũng không phải ai cũng có thể làm Trắc phi nha.
Chớ nói chi là, còn làm cho Vương Gia sủng ái như thế.
Chân thị ứng phó mỗi người vài câu, kéo nữ nhi, ở bên tai nàng nhẹ nhàng cười, "Đoan Vương so với ta nghĩ dường như cũng có chút ý nghĩa." Tiện đà lại lo lắng,"Con còn trẻ, chớ để cho hắn dỗ dành đến mê mẩn tâm hồn. Thôi, lúc này nhiều người dòm ngó khó mà nói, sau này sẽ nói chyện kỹ càng hơn."
******
Theo lý thuyết, mẫu thân Trắc phi mừng thọ, Đoan Vương Tiêu Đạc không cần tự mình tới.
Nhưng hôm nay hắn không chỉ có tới, còn cho nhạc mẫu thể diện vô cùng náo nhiệt, đồng thời biểu lộ ra sự sủng ái với Phượng Loan, cũng tỏ vẻ bản thân mình đối xử trọng hậu với phủ Phụng Quốc Công.
Đáp lại cho phù hợp, người của Phượng gia cũng cung kính với Đoan Vương Điện hạ.
Phượng Uyên tự mình nói chuyện cùng Tiêu Đạc, làm nhạc phụ như Phượng Trạch không có lời nói tốt gì, ngược lại trở thành làm nền, chỉ ở một bên rầu rĩ uống rượu, còn không dám uống nhiều nữa. Những người khác của Phượng gia đều ở đây, lão đại Phượng Thế Triêu tâm tình phức tạp, nhìn Tiêu Đạc, liền nghĩ đến đường muội làm Đoan Vương Trắc phi.
Vốn phụ thân ngầm tính kế với đường muội, mình còn thấy đáng thương cho nàng.
Ai biết đường muội cũng thật nhẫn tâm! Khá lắm, nàng dùng công phu sư tử ngoạm lấy đi ba mươi vạn lượng bạc, còn có nhiều bất động sản điền sản cửa hàng tốt nhất, toàn bộ Phượng gia đều bị nàng cắn mất một nửa! Ngẫm lại đúng là lấy máu mà, tất cả mấy thứ đó vốn sau này đều thuộc về mình!
Nếu tương lai Tiêu Đạc làm Hoàng Đế, tài sản và đường muội coi như vốn đầu tư còn thôi. Nếu không thì, chẳng phải mình bị thiệt thòi nặng rồi sao? Chờ tương lai mình kế thừa tước vị Phụng Quốc Công, tài sản đã bị người ta lấy mất một nửa.
Phượng Thế Triêu đánh giá Tiêu Đạc, vị này..., thật có thể trở thành đế vương đời tiếp theo?
Hôm nay Tiêu Đạc mặc một thân trường bào gấm vóc tím sẫm, mi dài hơi nhíu, khóe miệng mỉm cười, vóc người cao to tựa núi cao, ánh mắt sáng ngời giống như vầng trăng sáng mới lên. Khuôn mặt của hắn lạnh lùng sắc bén, tâm cơ sâu sắc, hoa lệ, ung dung, quý khí, như là thần linh tôn quý lộng lẫy, tuấn mỹ kinh diễm làm cho người ta kính sợ.
Mà giờ khắc này, hắn thoải mái rộng rãi lại không mất tự phụ, mỉm cười trò chuyện, cử chỉ mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Phượng Thế Triêu ở bên cạnh quan sát, đừng nói..., vị này thật là có vài phần dáng vẻ đế vương.
"Đại thiếu gia." Một gã sai vặt vội vàng lại đây, thấp giọng nói: "Sân sau có chuyện."
Phượng Thế Triêu nhướng mày, "Đi ra ngoài nói."
Ra đến bên ngoài, gã sai vặt vội vàng nói: "Vừa mới nãy, Túc vương phi tự mình lại đây chúc thọ cho Nhị phu nhân." Thấp đầu, rụt cổ, "Nói là ngày trước, Thái Phu nhân phủ chúng ta có ước hẹn với bà, muốn dâng Tam tiểu thư tiến phủ Túc Vương, hôm nay tới muốn hỏi ngày tốt."
"Túc vương phi đến đây?" Phượng Thế Triêu quá sợ hãi.
Có liên quan đến chuyện tổ mẫu đem Trinh Nương đưa cho phủ Túc Vương, hắn có nghe qua. Nhưng nghĩ tổ mẫu đã chết, không có chứng cứ, chỉ chờ qua những ngày căng thẳng, sẽ chọn một hôn sự hữu dụng cho đường muội. Không nghĩ tới, Túc vương phi lại có thể tự mình tới cửa.
Cũng đúng, trước đó là tang sự của tổ mẫu, Túc vương phi không tiện làm ồn, nên mới chờ đến đại hỉ hôm nay của Nhị thẩm.
Phượng Thế Triêu dậm chân, "Thôi, ta đi tìm phụ thân."
Mà ở hậu viện, tiệc chiêu đãi nữ quyến đã trở nên náo nhiệt.
Thân thể Túc vương phi vẫn luôn không tốt lắm, cho dù đã thoa phấn, nhưng vẫn không che giấu được sắc tái nhợt trên mặt, bà yếu ớt ngồi ở ghế dựa, nói: "Chuyện hôn sự này, vốn là ta và Thái Phu nhân quý phủ đã nói rõ, mà Thái Phu nhân lại đi rồi, nghĩ rằng quý phủ lo lắng việc nhà sẽ không vội vã nhắc tới. Vừa vặn hôm nay là ngày đại hỉ của Phượng Nhị phu nhân, ta qua đây chúc mừng, thuận tiện đem ngày Trinh Nương vào phủ định ra luôn."
Chân thị mỉm cười.
Đại phu nhân bên cạnh chỉ nhấp miệng, sắc mặt khó coi.
Hôm nay Túc vương phi làm ồn như vậy, nữ quyến khắp kinh thành đều biết, Trinh Nương làm sao còn dám lưu lại? Mà mình là bá mẫu, không tiện nhúng tay vào hôn sự của chất nữ, mà theo tính của Chân thị thì..., chỉ sợ là bất luận ra sao cũng vẫn vui vẻ.
"Như thế nào?" Túc vương phi ho khan, nhìn về phía Chân thị, "Nếu không, Phượng Nhị phu nhân định ra ngày đi vậy?"
Chân thị nở nụ cười, "Trước mặt mọi người, ta cần phải nói lời thật rồi." Nhìn sang gương mặt trắng bệch của Trinh Nương và Cung di nương đang cuối đầu ở bên cạnh, nói: "Mọi người đều biết, nửa đời ta chỉ có một đứa con gái là Tiểu Loan. Tuy rằng Trinh Nương trên danh phận là nữ nhi của ta, nhưng không phải do ta sinh, cũng không phải do ta nuôi, chuyện này ta thực sự không làm chủ được, phải hỏi lão gia và Cung di nương thôi."
Cung di nương nắm chặt vạt áo của mình, run giọng nói: "Phu nhân, Trinh Nương là nữ nhi của người mà."
Chân thị hừ lạnh, thực buồn cười, lúc này Trinh Nương lại thành con gái của mình rồi hả? Còn trông cậy vào mình che chở cho nàng ta? Mình có điên, choáng váng, mới có thể vì Trinh Nương đắc tội với Túc vương phi.
Nhưng trên mặt cũng chỉ mỉm cười, "Chỉ cần lão gia và ngươi nguyện ý, ta sẽ cho Trinh Nương một phần đồ cưới thật nặng."
Sắc mặt Cung di nương trắng bệch, cắn chặt môi.
Phượng Trinh Nương ngồi một bên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn huyết sắc.
Túc vương phi nhìn tình hình trong phòng, biết Chân thị chính là buông tay mặc kệ, liền yên lòng, quay đầu nhìn về phía Cung di nương cười nói: "Di nương thật sự rất có thể diện, chủ mẫu khai ân, thế nhưng cho ngươi làm chủ hôn sự của tiểu thư." Bà cũng không có nhiều kiên nhẫn với một di nương, ánh mắt sắc bén hỏi: "Cung di nương, ngươi có nguyện ý hay không đây?"
Nhìn xem, một vương phi hỏi một di nương, chẳng lẽ còn lo có người dám phản đối? Cung di nương quỳ xuống, không ngừng dập đầu, run rẩy, một chữ cũng nói không nên lời.
Phượng Loan nhíu mày, rõ ràng Túc vương phi chính là đang bức hôn, à không..., là ép buộc Trinh Nương làm thiếp, không khỏi có chút tức giận. Nhưng vừa nghĩ tới phụ thân và Cung di nương, nghĩ đến mấy chuyện hư hỏng lúc trước ở Tình Tuyết Đường, thì không muốn quan tâm nữa.
Huống hồ hiện nay bản thân mình có thân phận gì? Đoan Vương Trắc phi mà thôi, cũng là thiếp như nhau, làm sao có thể đối đầu với Túc vương phi? Nếu thật sự ra mặt, chỉ khiến mình xấu hổ vô ích, còn phải kiếm lỗ mà úp mặt vào ấy chứ.
Phải biết rằng, Túc Vương chính là đệ đệ ruột cùng một mẹ với Thái tử đó.
"Chắc là ngươi rất vui mừng, ngượng ngùng." Túc vương phi đợi Cung di nương một lát, vỗ bàn, "Như vậy đi, ta xem hai mươi hai tháng này, chính là ngày tốt nhất." Chậm rãi đứng dậy, "Chúng ta quyết định vậy đi, hai mươi hai phủ Túc Vương sẽ phái người lại đây đón dâu."
Lời vừa nói ra, sắc mặt Phượng Trinh Nương hoàn toàn trắng bệch, Cung di nương thì co quắp trên mặt đất.
Tiệc mừng ngày sinh thần tốt lành lại gây ra loại sự tình này, Chân thị vẫn xem như không liên quan đến mình, chờ Túc vương phi vừa đi, liền vừa cười nói nhẹ nhàng chào hỏi khách khứa, "Đến đến đến, chúng ta cùng uống rượu nói chuyện, sau đó cùng xem cuộc vui."
Chư vị nữ quyến đều vô cùng xấu hổ, không lâu sau, lục đục kiếm cớ cáo từ.
******
Chờ Phượng Uyên và Phượng Trạch nghe tin đi tới, mọi chuyện đã trễ rồi.
Kỳ thật, cho dù bọn họ đến sớm thì vẫn giống nhau.
Túc Vương là đệ đệ ruột của Thái tử, Túc vương phi xuất thân từ Phạm gia Phụ Quốc Công, Phạm Hoàng Hậu là cô cô ruột của bà, làm sao dám đắc tội? Vả lại theo như tính tình của Phượng Uyên, cũng không thể vì một chất nữ, mà đối đầu với Thái tử, Túc Vương và Phạm gia, khẳng định chỉ có thể bỏ mặc Trinh Nương thôi.
Ông chạy tới, bất quá là thể hiện một chút tình cảm.
Nhưng thật ra Nhị Lão Gia Phượng Trạch đấm ngực dậm chân, tức giận đến không nói được, ho khan: "Đây là sao? đây là sao? Phủ Túc Vương thật sự khi dễ người mà! Trinh Nương đang tốt lành, dựa vào cái gì đi làm thiếp cho người ta? Thật sự khi dễ người quá..."
"Phi! Ông khóc cái gì?" Chân thị phỉ nhổ: "Chỉ là một đứa con thứ do di nương nuôi, ông liền thấy đau lòng? Nữ nhi ruột thịt của mình làm thiếp cho người ta kia, sao không thấy ông nổi nóng? Chẳng lẽ Trinh Nương so với Tiểu Loan còn quý giá hơn? Còn quan trọng hơn?"
Phượng Trinh Nương cúi đầu, yên lặng rơi lệ.
Phượng Trạch tức giận đến phát run, chỉ nói: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi không cần quấy rối!"
Cung di nương nức nở khóc nói: "Lão gia, sự tình đã thành, kết cục đã định, cũng đừng nói nữa."
Mặt mũi Phượng Trạch xấu hổ vì bị vợ cả nghịch ý, nhìn Chân thị, lại nhìn Phượng Loan, cả đời ông sợ thê tử, ngược lại giận cá chém thớt với nữ nhi, "Đều là do ngươi, thân là tỷ tỷ mà không biết làm gương!"
Phượng Loan không ngờ phụ thân lấy mình ra trút giận, cười lạnh nói: "Cái gì gọi là con không làm gương?"
"Ngươi còn nói mà không thấy xấu hổ sao?" Phượng Trạch không mắng được thê tử, nhưng là làm trưởng bối kiêm phụ thân, vẫn có vài phần dũng khí mắng nữ nhi, chỉ lo cho hả giận, "Bản thân ngươi là tiểu thư khuê các, lại lạc đường lung tung, bị hủy danh tiết, nên khiến toàn bộ Phượng gia mất hết thanh danh." Ông hừ lạnh nói: "Nếu không phải ngươi phá hỏng tập tục của tiểu thư Phượng gia, người khác làm sao có thể coi thường Trinh Nương? Đều là do ngươi..."
'Loảng xoảng'! Chân thị hung hăng ném ly trà xuống đất, bắn tung tóe lên áo của trượng phu, âm thanh của bà lạnh lùng nói:"Ông thử nói xấu Tiểu Loan thêm một câu nữa xem! Để cho ta nổi giận, ta liền xé rách mặt, khiến cho tất cả mọi người không dễ chịu đâu!"
Lúc này trong lòng Phượng Loan thật sự đã rét lạnh.
Tiến lên ngăn mẫu thân lại, nhìn vào mắt của phụ thân hỏi: "Ý của phụ thân là lúc trước ta nên cắn lưỡi tự sát? Nếu không thì quyết tâm treo cổ tự tử?" Cười ha ha, "Ta chết đi, Túc Vương phi liền cảm thấy cô nương Phượng gia cao thượng, cũng không dám tìm đến Trinh Nương, đúng không? Thì ra chính là ta nên đi tìm chết, làm đồ lót chuồng cho người khác!"
Nàng nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến nước mắt đọng ở trên mi.
Phượng Trạch thật không có nghĩ tới muốn nữ nhi đi tìm chết, bất quá là cãi nhau cùng thê tử nên muốn tìm nữ nhi hả giận mà thôi, hiện nay bị nàng hỏi đến á khẩu không trả lời được, lẩm bẩm nói: "Ngươi có thể cả đời không lấy chồng..."
"Cả đời không lấy chồng?" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, tiếp theo một cái chớp mắt, bóng dáng cao lớn của Tiêu Đạc đi đến, ánh mắt sắc bén như kiếm, "Phượng Nhị Lão Gia, lời này của ông là có ý gì? Hãy nói rõ cho bổn vương nghe xem."
Vốn là hắn biết Phượng gia có việc nhiễu loạn, cũng có chút lo lắng. Bởi vì đợi đã lâu, cũng không thấy chủ nhân Phượng Uyên trở về, biết chắc đã xảy ra chuyện lớn, nghĩ rằng có lẽ người nhà họ Phượng giải quyết không được.
Đã có lòng kết giao với Phượng gia, vừa vặn còn đang ở đây, nếu có thể bán một cái nhân tình, cớ sao mà không làm đây? Cho nên liền muốn tới xem một chút, thân phận của hắn tôn quý, dọc theo đường đi không có người nào dám cản trở.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, vừa vào cửa, thì gặp phải một màn diễn náo nhiệt 'hay' như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT