Mấy ngày nay, quán trà tửu lâu trong kinh thành náo nhiệt cực kỳ.

Tất cả mọi người đang bàn luận đại sự gần đây của Phượng gia, không phải Phượng Thái Phu nhân xui xẻo, mà là Phượng Nhị tiểu thư bị Tần Thái hậu ra ý chỉ tứ hôn, đúng là tin tức sốt dẻo.

"Biết không?" Có người nói: "Chuyện này vốn là Phượng Nhị tiểu thư treo cổ một lần, sau đó ý chỉ của Thái hậu đưa tới, nghe nói lại bị bệnh một trận, không thể xuống giường, chỉ sợ treo cổ lần nữa nhưng không dám nói ra thôi."

"Chậc chậc, đáng tiếc quá."

"Ôi, đây chính là đại mỹ nhân số một số hai trong Kinh Thành của chúng ta."

Có người còn cười mờ ám nói: "Sao không nói Đoan Vương Điện hạ có phúc khí? Trước kia cưới được tiểu thư Lí Quốc Công gia làm hiền thê, giờ lại nạp thêm một tiểu thư Phượng gia làm mỹ thiếp, trái ôm phải ấp, đời người không phải càng vui vẻ sao."

"Ha ha, Đúng vậy, Đúng vậy." Tất cả mọi người cười theo phụ họa.

Trên lầu bên trong phòng riêng, một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào cẩm tú màu tím đang ngồi, mặt trắng như ngọc, mắt đen như sơn, sáng chói rực rỡ như dạ minh châu, lấp lánh nhấp nháy. Mà giờ khắc này, sắc mặt hắn xanh mét, một quyền nện trên bàn, mùi vị trong lòng phức tạp khó tả.

Lục ca, Lục ca, ngươi thật sự là quá hèn hạ!

Tiêu Trạm oán hận không thôi, bản thân mình trăm phương nghìn kế theo đuổi muốn cưới nàng làm chính thê nhưng không tới tay, hắn lại có thể..., không biết xấu hổ diễn một màn 'anh hùng cứu mỹ nhân'! Khiến cho nàng sống không được chết không xong, hại cả đời của nàng!

Sớm biết như thế, mình cũng nên vô liêm sỉ một chút rồi.

Cưới nàng làm Thành Vương Phi, chẳng lẽ không mạnh hơn so với làm Trắc phi ở phủ Đoan Vương gấp trăm lần sao? Nhớ tới nữ tử giống như minh châu mỹ ngọc kia, ánh mắt nàng trong suốt, dung nhan tươi đẹp, cứ như vậy bị người giẫm lên thật sự quá thương tiếc.

Đôi mắt Tiêu Trạm lạnh lẽo giống như hàn băng, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

Tiểu Loan, nếu ngươi sớm biết có ngày hôm nay, liệu có hối hận lúc trước đã không gả cho ta hay không? Trong lòng hắn rối rắm phức tạp, lúc thì hi vọng nàng không cam lòng chịu nhục bất chấp chết đi, miễn cho ca ca được tiện nghi! Lúc thì hy vọng nàng chết vinh lại không bằng sống nhục, đừng không công đi tìm cái chết, từ nay về sau hương tiêu ngọc vẫn không bao giờ gặp lại nữa.

Gặp lại? Lần sau gặp mặt đã trở thành tiểu tầu tử (chị dâu nhỏ) của mình rồi.

Trong lòng Tiêu Trạm cảm thấy xoắn chặt hoàng hốt.

Nhưng ý chỉ của Thái hậu đã hạ xuống, đừng nói bản thân mình, cho dù là phụ hoàng cũng không thể cãi lời Thái hậu, còn có thể như thế nào đây? Chỉ có thể bưng rượu lên uống hết ly này lại đến ly khác, một mình uống rượu, cố tình muốn mượn rượu giải sầu thôi.

Mà ở Phượng gia, bên trong Vọng Tinh Bão Nguyệt các lại là một bầu không khí khác.

Phượng Loan cũng không giống như lời đồn đại ở bên ngoài, tức giận đến muốn chết, bệnh nằm trên giường không dậy nổi, mà đang ngồi bên cửa sổ nhẹ nhàng vuốt ve một cái hộp đen dài. Cái hộp sơn đen mộc mạc, chỉ có mấy đường sọc đơn giản, phối với ổ khóa phong cách cổ xưa, thoạt nhìn có một loại âm điệu trang trọng. [không biết đang ghi cái gì nữa >.<]

"Tiểu Loan." Chân thị nhận được tin tức chạy tới, hỏi liên tiếp: "Tới tay rồi? Ông ta chịu đưa sao? Rốt cuộc ngươi muốn cái gì mà khiến vị ở Đại phòng rối rắm lâu thế?"

Phượng Loan đẩy cái hộp tới, cười yếu ớt nói: "Cho mẫu thân." Nàng lấy ra một chùm năm chiếc chìa khóa nhỏ, nhẹ nhàng lay động trong tay, "Mẫu thân tự mở ra xem đi."

Chân thị cũng không khách khí, ngồi đầu bên kia giường mỹ nhân.

'Lách cách', mở khóa, sau đó nhẹ nhàng mở chiếc hộp màu đen ra, ---- cho dù là bà, cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Bên trong tất cả đều là giấy, đương nhiên không phải giấy bình thường, mà là khế đất, khế ước mua bán nhà, ngân phiếu, một xấp dày cộp, giá trị lại cao khiến người ta trố mắt nhìn trân trối!

"Chuyện này..." Chân thị hít sâu một hơi, thở dài: "Cho dù trong tương lai có ra ở riêng, toàn bộ Nhị phòng cũng không được chia nhiều giống như vậy! Có bao nhiêu ngân phiếu, ta tính xem, năm, mười, hai mươi..." Bà đếm được, một xấp một trăm tấm, một tấm là một ngàn lượng, vậy thì một xấp chính là mười vạn lượng.

Lấy ra có tổng cộng ba xấp ngân phiếu, một xấp mười vạn lượng, ba xấp hợp lại cùng nhau chính là ba mươi vạn lượng!

Trong lòng Chân thị hiểu rõ, giống như loại thế tộc nhà quan như phủ Phụng Quốc Công, trân quý nhất là dòng dõi và quyền thế, cùng với người của đại gia tộc. Chỉ riêng tài phú mà nói, cũng không phải là Thạch Sùng, tranh cùng Vương Khải*, thậm chí có khả năng còn kém hơn một số thương gia phú hộ. Cho dù đáng giá, bình thường cũng là bất động sản, điền sản, những vật cổ họa hiếm quý này nọ, còn nói đến hiện ngân, có thể lập tức lấy ra ba mươi vạn lượng tuyệt đối đã là rất hào phóng rồi!

*Ai đọc sự tích Thạch Sùng là biết ngay nhé ^^

"Sẽ không có vét sạch hết Phượng gia chứ?" Bà cười nói.

Phượng Loan cũng cười, "Mặc dù không đến mức vét sạch, nhưng hiện ngân còn dư lại cũng sẽ không nhiều lắm."

Dù sao thế tộc còn phải giữ gìn thanh danh, mặc dù có tiền, bình thường mua bán thỏa đáng xong đều là bất động sản, mà không phải động một tí trữ cả núi vàng, núi bạc trong nhà, không nói nhìn giống như nhà giàu mới nổi, càng sẽ chọc cho Hoàng Đế bất mãn nghi ngờ.

Chân thị buồn cười nói: "Năm đó Đoan Vương phi gả đi rất náo nhiệt, đến cùng bất quá chỉ khoảng hai, ba vạn lượng bạc thôi." Lại cầm lấy vài tờ khế ước mua bán nhà và cửa hàng để xem kỹ, "Đều là các cửa hàng có thu nhập đứng đầu, chính là tiền sinh tiền này nọ, sau vài chục năm nữa, chỉ cần ngồi chờ thu bạc là được."

Bà có chút phát sầu, "Nhiều như vậy, mấy trăm ngàn lượng ngân phiếu, còn một đống bất động sản, cửa hàng, điền sản, nếu toàn bộ đều viết vào đồ cưới của ngươi, người khác thấy chẳng phải đỏ mắt sao? Ngoài ra, ta còn chuẩn bị cho ngươi một đống đây."

Phượng Loan nở nụ cười, "Mẫu thân nói ngốc rồi." Nàng nói tiếp: "Người bên ngoài biết đến, bất quá là của hồi môn của tiểu thư nào đó có năm, sáu chỗ bất động sản, hai ba tên cửa hàng, một số bạc, chẳng lẽ còn muốn con đem đồ cưới ra để họ nhìn kỹ? Cho dù là Đoan Vương, cũng không có đạo lý đi xem xét đồ cưới của Trắc phi."

Chân thị vuốt cằm nói: "Đúng vậy."

"Đương nhiên, trừ bỏ ba mươi vạn lượng ngân phiếu, những đồ cưới khác của con phải chuyển đi rõ ràng trước mặt Tiêu Đạc." Phượng Loan nhàn nhã gẩy ly trà, cười nhạt nói: "Con đường kia của hắn ít nhất phải đi đến mười năm, đa số thời điểm đều là thiếu bạc, nếu biết con là một tòa núi vàng, núi bạc, không thiếu được nhiều hơn vài phần ôn nhu chăm sóc."

Muốn dùng đồ cưới của thị thiếp, khẳng định Tiêu Đạc không ném nổi mặt mũi này, nhưng nếu là thị thiếp bị hắn dỗ cho cao hứng, 'chủ động' vì phu quân giải nạn, nói vậy hắn sẽ 'cố mà' tiếp nhận.

Vì đế vị, bất kể bộ dáng gì Tiêu Đạc đều có thể làm được.

Đôi khi nghĩ lại, Thái Tử, Túc Vương, Thành vương, cuối cùng bọn họ bị thất bại, nói cho chính xác, bại ở chỗ da mặt dày không bằng Tiêu Đạc, cái gì mà hạ mình, lấy lễ xuống kết giao, chiêu hiền đãi sĩ, thậm chí còn lung lạc cơ thiếp Vương Phủ, hắn đã bắt tay vào làm thì đều thuận buồm xuôi gió.

Trong lòng Phượng Loan châm biếm.

Sau đó thu hồi tâm tư, chọn ra vài tờ khế ước mua bán nhà, "Mẫu thân người xem." Chỉ nói: "Đây là phường Quế Hương, đây là giao lộ dãy phố hưng thịnh, còn có ngõ nhỏ Miêu nhi, đều là bất động sản thượng đẳng có phong cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ, mấy chỗ này là con cố ý lấy cho người."

"Cho ta?" Chân thị kinh ngạc hỏi.

"Mẫu thân quên sao?" Phượng Loan chầm chậm nói: "Tổ mẫu mất rồi, chẳng mấy chốc phủ Phụng Quốc Công sẽ phân gia, về sau Nhị phòng sẽ dời ra ngoài ở riêng. Con nghĩ người không muốn nhìn thấy phụ thân và Cung di nương, thì cứ để họ sống ở nhà được phân đến, còn người hãy chọn một chỗ ở trong số những nơi này, cái khác thì làm thành biệt viện tốt lắm."

Tươi cười bên môi Chân thị dần dần tràn ra, gật gật đầu, "Ý này không tệ."

---- nữ nhi lớn rồi, còn biết săn sóc mình.

Phượng Loan lại nói: "Con đã cùng Đại Bá Phụ quyết định, mấy chỗ bất động sản này, sau này phân gia, đều lén ghi vào trong của hồi môn của mẫu thân." Đối với phụ thân cũng không tin tưởng, "Như vậy người bên ngoài sẽ không động vào được nữa."

Chân thị không tìm ra chỗ nào không ổn, khen ngợi nói: "Ngươi nghĩ thực chu toàn."

Phượng Loan cười nói: "Lúc này đây, vị kia ở Đại phòng ước chừng phải đau lòng lâu lắm."

"Ừ, đau như cắt thịt." Chân thị cũng thấy buồn cười, lại nói: "Ông ta lại có thể đồng ý, cam lòng cho ngươi."

Trong con ngươi Phượng Loan hiện lên ánh sáng sắc bén, giọng nói lạnh lùng: "Ông ta muốn con đi lung lạc Tiêu Đạc, bảo đảm sự vinh hoa phú quý của Phượng gia vài chục năm về sau, dù sao cũng phải khiến con đi ra được vui vẻ chứ? Bằng không con qua đó giận dỗi cãi nhau, vài ngày liền trêu đến Tiêu Đạc phiền chán, không phải đã uổng phí gả con đi sao."

Lúc này không để Đại Bá Phụ xuất ra một chén máu to thì còn đợi khi nào?

Tiêu Đạc có thể thu nạp tử sĩ, bồi dưỡng người và thế lực, thu mua tin tức, mình cũng có thể! Chính là tất cả những thứ này đều không thể không chuẩn bị bạc, ba mươi vạn lượng, còn có thu nhập từ cửa hàng, cũng đủ cho mình chi tiêu rồi.

"Về phần của hồi môn của con." Phượng Loan đã lập kế hoạch, nói: "Phân lệ nhất định không thể vượt qua Đoan Vương phi, nhưng không cần che giấu, bằng như lúc Nhu Gia lấy chồng đi, một trăm lẻ tám thùng là được."

Chân thị vỗ tay cười, "Đúng." Bà nói: "Cả đời phải cẩn thận lo sợ bị uất ức, nếu có thể vì sao không mặc sức kiêu ngạo? Chỉ cần để ý bản thân mình trải qua thoải mái, mặc kệ người khác tức giận, đó mới là thú vị."

Phượng Loan cười cười, không nói.

Mình rất hiểu tính tình Đoan Vương phi, dịu dàng, hào phóng, giữ được bình tĩnh, tuyệt đối là người đàn bà thông minh nhất, mà hậu viện phủ Đoan Vương lại quá nhỏ, không đủ chứa hai nữ nhân thông minh cùng một chỗ.

Như vậy, bản thân mình sẽ sắm vai ngây thơ nhõng nhẽo, không hiểu chuyện là tốt nhất.

******

Phượng gia xem như tạm thời bình tĩnh trở lại.

Nhưng một phủ đệ quan lại khác trong Kinh Thành, trước cửa treo hai cái đèn lồng, viết chữ 'Tương' thật to, nơi này chính là nhà mẹ đẻ của Tương Cung tần, giờ phút này không khí trong phủ vô cùng khẩn trương.

"Làm sao bây giờ?" Tương phu nhân nóng nảy, "Nhu nhi của chúng ta mới mười ba tuổi, vốn tính hai năm nữa đưa vào phủ Đoan Vương thỉnh phong Trắc phi, hiện tại lại bị nữ nhi Phượng gia giành trước rồi." Liên tục dậm chân, "Tiểu thư này của Phượng gia tuổi còn trẻ, tướng mạo xinh đẹp, gia thế tốt, nếu nàng còn sinh được nhi tử (con trai), nhất định là quang cảnh thịnh sủng có một không hai. Tương lai Nhu nhi vào cửa, chẳng phải trước phải xem sắc mặt Đoan Vương phi, sau còn xem sắc mặt Phượng Trắc phi? Làm sao còn có thể sống yên ổn được!"

"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Tương lão gia cũng rất lo lắng, đột nhiên trong đầu chợt lóe, "Không bằng..., chúng ta cũng mau chóng đem Nhu nhi đưa vào phủ Đoan Vương, giành trước là không thể, nhưng có thể song hỉ lâm môn nha."

"Chuyện này..." Tương phu nhân chần chờ.

Nhưng bà cũng không do dự lâu lắm, rất nhanh, đã trở về nhà thay đổi phục sức Cáo Mệnh, tiến cung cầu kiến Cung Tần nương nương. Sau đó hai người cô tẩu đi tìm Thái hậu, nói lời khẩn thiết, cái gì mà 'Song hỉ lâm môn', 'cô nương trẻ tuổi cùng làm bạn', thậm chí còn khoa trương đến nỗi, "Nhu nhi nhà chúng ta đã sớm nghe nói tới danh của Nhị cô nương, luôn luôn mong ngóng, bây giờ nếu hai người cùng nhau vào phủ, về sau ở chung nhất định càng thêm hòa thuận rồi."

Tần Thái hậu rất vui khi xem Phượng gia và Tương gia tranh đấu, càng mừng rỡ muốn xem chuyện cười lớn của Phượng gia, ---- nữ nhi làm Trắc phi, Tương gia còn muốn phá hoại, tính đưa nữ nhi và nàng tiến nhập phủ Đoan Vương làm thiếp, ngẫm lại thật sự là mắc cười chết đi được.

Bởi vậy không nói hai lời, lại ban thưởng ý chỉ tứ hôn cho tiểu thư Tương gia.

Về sau tin tức rơi vào tay Phượng gia, Chân thị không khỏi giận dữ, "Thái hậu già quá lẩm cẩm rồi sao? nữ nhi Tương gia vội vã gả không được sao? Không ngờ lại vội tới liên hợp cho chúng ta ngột ngạt!"

Nhưng thật ra Phượng Loan không có tức giận như mẫu thân vậy.

Kiếp trước bên trong phủ Đoan Vương, chính là có một Tương Trắc phi, hiện nay, bất quá thời gian vào phủ của Tương thị sớm hơn thôi. Không có gì ghê gớm, vừa vặn bản thân mình đối với việc kiếp trước khó sinh luôn có rất nhiều nghi hoặc, cảm thấy có liên quan đến nàng ta, ha ha..., còn muốn tìm nàng tháo gỡ giải thích mối nghi hoặc đây.

Nhìn thấy sớm một chút, vậy thì chạm mặt sớm hơn, giao thủ qua lại càng tốt.

Kiếp này tuy rằng bị Đại Bá Phụ tính kế, nhưng theo tình huống thực tế mà nói, so với kiếp trước vẫn là tốt, trước khi xuất giá Phượng gia không chỉ không có rơi đài, còn có được danh phận Trắc phi. Mà Đại Bá Phụ đã sớm chuẩn bị, rất nhanh Phượng gia sẽ rời khỏi quan trường, đương nhiên là không bị liên lụy giống như kiếp trước rồi.

Bài ra chiêu thức này trước mặt mình, không tính quá kém.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play