“Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt, còn nói cái gì mà mỗi đêm đều đến, mới kiên trì được có ba ngày đã bỏ cuộc, căn bản là không có thành ý, muốn tôi tha thứ cho anh cái kiểu gì!” Tại Trung ngồi trên giường hờn dỗi.
Buổi tối mấy ngày nay, Duẫn Hạo trừ bỏ sám hối với Tại Trung, còn nói rất nhiều về chuyện giữa hắn và Toàn Trí Hiền. Tại Trung đã biết Duẫn Hạo đối với Toàn Trí Hiền hoàn toàn là cảm giác sùng bái, ở trong lòng cậu thừa nhận là cậu đã hiểu lầm quan hệ của bọn họ, nhưng đây không có nghĩa là cậu đã tha thứ cho Duẫn Hạo, bởi vì cậu vẫn không thể quên được cái tát kia.
“Đêm nay Duẫn Hạo không đến, có nghĩ là anh ta muốn bỏ cuộc sao?” Trong đêm khuya tĩnh lặng, Tại Trung lại bắt đầu miên man suy nghĩ .
Tại Trung nhìn chằm chằm vào phiến cửa sổ kia, một chút gió thổi nhẹ qua cũng khiến cho tim cậu đập nhanh hơn, nhưng thủy chung vẫn không thấy được thân ảnh người kia.
“Không phải anh ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngã chết mất tiêu rồi chứ?” Tại Trung bị suy nghĩ này của mình dọa sợ chết khiếp, hốt hoảng nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống xung quanh, thế nhưng bất kể cái gì cũng không thấy.
Tại Trung lại quay trở về trên giường bệnh, tiếp tục lầm bầm lầu bầu: “Anh ta đúng là đồ đáng ghét, đúng là đồ trứng thúi, còn nói cái gì mà tuyệt đối sẽ không buông tay, đồ nói dối.” Tại Trung cuộn mình vào trong chăn phát tiết bất mãn.
Cả đêm, Duẫn Hạo thủy chung không xuất hiện; cũng cả đêm, Tại Trung mất ngủ.
Ngày hôm sau, Tại Trung dung đôi mắt gấu mèo xuất hiện trước mặt Thái Nghiên.
“Cục cưng, tối hôm qua con không ngủ được à?”
“Ha ha, chắc vậy.” Tại Trung nghĩ thầm, cậu không thể nói với mẹ là vì Trịnh Duẫn Hạo mà cậu mới ngủ không yên được, “Mẹ, con muốn xuống dưới sân tản bộ một chút.”
“Đương nhiên là được, bất quá nhất định phải để ý thân thể, biết không? Mẹ phải đi làm, tan tầm lại đến chơi với con.”
“Dạ.”.
Tại Trung tản bộ một mình trong vườn hoa của bệnh viện, đi được một lúc thì thấm mệt mới đến một băng ghế dài ngồi nghỉ. Đối diện với Tại Trung là một người phụ nữ đang mang thai cùng với chồng của cô ấy.
“Bà xã, em có mệt không?”
“Không mệt, đi hai bước làm sao mệt được anh.”
“Em đang có mang nên dễ mệt hơn bình thường mà?”
“Đúng là hơi vất vả, nhưng mà rất đáng giá, vì đứa bé này là kết tinh tình yêu của chúng ta mà.”
“Bà xã, em thật tốt, anh nhất định sẽ cố gắng gấp bội để làm một ông xã tốt lẫn ông bố tốt ha.”
“Ông xã, em yêu anh.”
“Bà xã, anh cũng yêu em.”
Tại Trung nhìn đôi vợ chồng trước mặt ngọt ngào ân ái như thế, nhìn lại mình thì trong lòng tràn ngập thê lương. Cũng là làm vợ, cô ấy lại có chồng ở bên cạnh cùng nhau chờ đợi một sinh mệnh mới sắp chào đời, mà cậu thì, lại chỉ có một mình. Cảm giác ủy khuất thê lương khiến cho nước mắt bắt đầu ứa ra.
‘Trịnh Duẫn Hạo, cho dù anh lại xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không thèm để ý đến anh đâu, hừ!’ Tại Trung phẫn hận nghĩ, ngay cả có một người đi đến trước mặt cậu cậu cũng không phát hiện ra.
“Sao ở đây lại có một chú gấu mèo nhỏ đáng thương đang khóc vậy ta?”
“Chồng của tôi không cần tôi.” Tại Trung không kịp suy nghĩ, liền đem ý nghĩ trong lòng thốt ra .
“Ai nói anh ta không cần em?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Tại Trung mới ý thức được mình lỡ lời, sao lại có thể đem suy nghĩ trong lòng nói cho người xa lạ chứ, Tại Trung ngẩng đầu, vừa định mở miệng giải thích, cậu liền ngây ngẩn cả người.
“Anh đã từng nói anh không cần cưng sao? Hình như là cưng không cần anh nha.” Nam nhân ngồi xổm xuống trước mặt Tại Trung, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt cậu.
“Anh, anh chưa té chết à?”
“Sao lại đi nguyền rủa chồng cưng vậy hả, anh mà ngã chết, cưng phải thủ tiết à nha.”
“Sao tối hôm qua anh lại không xuất hiện?” Một câu ngắn ngủn, giọng nói của Tại Trung càng lúc càng nhỏ, đầu cũng cúi thấp xuống.
Duẫn Hạo nhéo nhéo má Tại Trung, khóe miệng nhếch lên: “Vợ yêu tối hôm qua chờ anh suốt đêm à.”
“Làm gì có.” Ngữ khí thực kiên định, nhưng ánh mắt lại trốn tránh nhìn sang chỗ khác.
“Vậy sao bảo bối hôm nay lại biến thành gấu trúc vậy ta?”
“Tối hôm qua tôi mải xem một bộ phim truyền hình đến khuya mới ngủ, cho nên……”
“Bảo bối, cưng có biết cưng nói dối dở tệ không a?”
“Tôi…… ai cần anh lo, tôi muốn trở về phòng ngủ bù.” Tại Trung biết khuôn mặt của cậu đang đỏ bừng, cậu chẳng muốn ngồi lại để cho Trịnh Duẫn Hạo đáng ghét này chế giễu.
Tại Trung vừa đứng dậy, đã bị Duẫn Hạo ôm lấy, đem đầu chôn ở bên vai cậu, tham lam hít vào mùi hương cơ thể của Tại Trung.
“Vợ yêu, tối hôm qua bệnh đau bao tử của anh tái phát, nếu trong tình trạng như vậy mà trèo lên lầu, chắc anh ngã chết thật đó. Cho nên sáng sớm hôm nay vừa tỉnh lại, anh cảm thấy đỡ hơn một chút liền lập tức chạy đến đây để thỉnh tội với bà xã đại nhân.”
Bệnh bao tử? Không phải bao tử của Duẫn Hạo đã rất tốt rồi sao? Từ sau khi ở chung với anh ta, mình vẫn luôn chú ý giúp cho anh ta điều trị mà, sao lại phát bệnh được?
Dường như hiểu được băn khoăn trong lòng Tại Trung, Duẫn Hạo tiếp tục nói: “Vợ anh không ở nhà, anh ăn thịt rồng cũng chẳng thấy ngon, bởi vì ăn uống thất thường, cho nên bao tử của anh lại đau.”
“Đáng đời anh, ai bảo anh không chịu ăn uống đàng hoàng?” Lần này Tại Trung không đẩy Duẫn Hạo ra mà ngoan ngoãn để hắn ôm.
“Anh chỉ muốn ăn cơm vợ anh nấu thôi à.”
“Tôi sẽ không bao giờ nấu cơm cho anh ăn nữa, tôi muốn xem anh có chịu đói đến chết không.”
“Vợ à, cưng thật sự nhẫn tâm sao?”
“Chúng ta đã không còn quan hệ gì, anh chết hay sống thì mắc mớ gì đến tôi?”
“Ai nói chúng ta không có quan hệ gì? Ân? Cưng vẫn là vợ của Trịnh Duẫn Hạo anh nha.”
“Không phải! Tôi muốn ly hôn với anh.”
Duẫn Hạo không hề bị Tại Trung dọa cho sợ, “Vợ yêu, chúng ta đã từng ly hôn một lần, cưng thật sự muốn lại làm thêm một lần nữa à?”
“Tôi…… Tôi……”
“Vợ yêu, đừng nói những lời không thật lòng nữa, được không? Anh biết là cưng yêu anh, mà anh cũng vậy, những ngày mà cưng không ở bên anh, anh cũng không biết anh đã vượt qua như thế nào. Cho nên, Tại Trung, đừng nói là muốn rời xa anh nữa.”
Duẫn Hạo nguyên tưởng rằng Tại Trung sẽ rất cảm động, nhưng ai biết trong lúc Duẫn Hạo không có phòng bị lại bị Tại Trung một phen đẩy ra.
“Tại Trung?” Duẫn Hạo thực sự tổn thương.
“Vệ sĩ đến đó, anh đi trước đi.” Tại Trung đỏ mặt nói.
“Vợ yêu.” Duẫn Hạo lúc này mới hiểu được dụng ý của Tại Trung, nhất thời hai mắt sáng lên, “Vợ yêu, đêm nay anh sẽ đến với cưng, nhớ đừng đóng cửa sổ nha.” Thừa dịp Tại Trung không chú ý, Duẫn Hạo lén hôn một cái lên má Tại Trung, sau đó lập tức chạy biến.
Động tác của Duẫn Hạo quả nhiên rất nhanh, vệ sĩ còn chưa đi lại đây, hắn đã muốn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Thiếu gia, người vừa rồi là ai?” Tổng tài phân phó không được để cho bất kì ai tiếp cận thiếu gia, cho nên vệ sĩ rất có tinh thần trách nhiệm hỏi.
“Chỉ là một người hỏi đường thôi.”
Nửa đêm.
Tại Trung nhìn ra cửa sổ chờ đợi người kia xuất hiện, rốt cục nghe được bên cửa sổ có động tĩnh, Tại Trung vội vã nhảy xuống giường.
“Vợ ơi, kéo anh vào với.” Duẫn Hạo quả nhiên đúng hẹn xuất hiện bên cửa sổ.
Tại Trung cũng sợ Duẫn Hạo sẽ ngã xuống, nghe lời kéo Duẫn Hạo lên.
Nhìn thấy Duẫn Hạo đến, Tại Trung rất vui sướng, nhưng cậu lại không muốn để cho Duẫn Hạo biết cậu đang rất vui nên cố gắng ra vẻ lãnh đạm.
Duẫn Hạo nhìn bộ dáng vợ mình bộ dạng vừa muốn cười lại cố nhịn không cười, đáng yêu vô cùng.“Vợ yêu, anh đến rồi, vợ của anh nghe lời quá vẫn luôn chờ anh à?”
“Tôi không có.” Tại Trung mạnh miệng.
“Được được được, cưng không có chờ anh.” Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung như đang ôm công chúa.
“Anh muốn làm cái gì?” Tại Trung bị động tác này của Duẫn Hạo làm cho hoảng sợ.
“Đứng nói chuyện không phiền sao? Anh ẵm cưng về giường a.”
Sau khi đặt Tại Trung lên giường, Duẫn Hạo cũng ngồi xuống giường, ôm lấy Tại Trung để cho cậu dựa vào người mình.“Vợ yêu, hôm nay anh rất là vui, bởi vì anh biết vợ anh vẫn rất yêu anh, chính là cưng nha, mạnh miệng không chịu thừa nhận.”
“Tôi, không có.” Tại Trung nhỏ giọng phản bác.
“Vợ yêu, anh còn có thể ôm cưng như vậy, thật tốt.”
“Tôi không muốn được anh ôm!”
“Anh không chỉ muốn ôm cưng, anh còn muốn hôn cưng nữa cơ.” Nói xong Duẫn Hạo liền nghiêng mặt, cúi đầu, tìm được đôi môi đỏ mọng ướt át kiều diễm.
Nụ hôn tới thật đột ngột, Tại Trung không kịp phản kháng, cũng không muốn phản kháng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tùy ý Duẫn Hạo hôn mình.
Ngay khi Duẫn Hạo chuẩn bị xâm nhập, một thanh âm vang lên cắt ngang giây phút ngọt ngào.
“Sao cậu lại ở đây? Ai cho cậu vào?”
Tại Trung thất kinh đẩy Duẫn Hạo ra, giống như bị bắt gian tại giường, đỏ mặt nhìn người mới tới, thật cẩn thận nói: “Mẹ, anh ấy……”
“Người đâu, đem Trịnh tiên sinh mời ra ngoài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT