Càng lúc càng buồn nôn ~.~

———————–

Nguyên bản Tại Trung định tiếp tục đến trường học, nhưng là Duẫn Hạo kiên trì không cho, nói người đang mang thai thời kì đầu không thể làm việc mệt nhọc, vì thế tự ý đến trường xin cho Tại Trung nghỉ học một tháng, chờ đến khi thân thể thích ứng mới quyết định.

“Trịnh Duẫn Hạo, anh không cho em đi học, rủi em không tốt nghiệp được anh chịu trách nhiệm sao?”

“Anh đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm rồi. Cho dù em không tốt nghiệp nổi thì em vẫn là vợ yêu của anh mà.”

Biết Tại Trung mang thai, ngày hôm sau, Duẫn Hạo liền mang Tại Trung đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.

“Hai vị xin yên tâm, cục cưng rất khỏe mạnh.” Bác sĩ mỉm cười nói.

“Vợ tôi thì sao, đường máu của cậu ấy có vẻ thấp.” Duẫn Hạo khẩn trương hỏi.

“Thân thể của vợ ngài cũng không có vấn đề gì lớn, tuy vậy đúng theo như lời ngài, đường máu của cậu ấy quả thật là khá thấp, nhưng chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, ăn nhiều đồ bổ huyết và dinh dưỡng thì sẽ không ảnh hưởng gì đến bản thân và thai nhi.”

“Vậy là tốt rồi.” Duẫn Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Rời khỏi bệnh viện, Duẫn Hạo đang định mở cửa xe cho Tại Trung thì đột nhiên hắn thấy một người phụ nữ trung niên khoảng chừng 40 tuổi ăn mặc quý phái vẻ mặt phức tạp hướng đến chỗ Tại Trung, Duẫn Hạo thấy thế, vội đứng chắn phía trước.

“Xin hỏi, phu nhân là ai?” Duẫn Hạo lễ phép hỏi người phụ nữ có chút kỳ quái trước mặt.

Nhưng người phụ nữ kia không để ý đến Duẫn Hạo, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tại Trung đang đứng sau lưng Duẫn Hạo, kích động nói: “Tại Trung, con tên là Tại Trung sao?”

“Tôi đúng là Tại Trung. Xin hỏi, bà có chuyện gì sao?” Tại Trung nhìn người phụ nữ này, cảm giác giống như đã từng quen biết.

“Tại Trung…… Tại Trung……” Người phụ nữ không ngừng lặp lại tên Tại Trung, đột nhiên kéo cổ áo của cậu, nhìn thấy cái bớt hình tròn trên cổ, “Đúng rồi, con chính là con của mẹ, Tại Trung.”

“Con?” Duẫn Hạo hoang mang không thôi.

“Tại Trung, con không nhận ra mẹ sao?”

“Mẹ?” Mẹ của cậu không phải đã sinh bệnh qua đời vào năm cậu năm tuổi sao, người phụ nữ này như thế nào có thể là mẹ của cậu?

“Đúng! Tại Trung, mẹ là mẹ của con.”

“Không thể nào, cha tôi nói rằng mẹ tôi đã qua đời rồi.”

“Nguyên lai Chung Quốc nói với con như vậy.” Bà ta bi thương nói,“Tại Trung, mẹ đúng là mẹ của con, mẹ không thể nhìn nhầm được, Tại Trung của mẹ vẫn giống như hồi năm tuổi, đôi mắt thật, cái miệng hồng hồng, làn da  trắng như tuyết.” Bà ta vừa nói vừa đưa tay lên mặt Tại Trung, ôn nhu vuốt ve.

Tại Trung cũng không né tránh để cho người phụ nữ này đụng vào, vì ánh mắt của bà khiến cho cậu cảm thấy bà không nói dối.

Duẫn Hạo biết chuyện này không đơn giản, đề nghị vào trong nhà hảo hảo nói chuyện.

Trong phòng khách nhà Duẫn Hạo, Thái Nghiên kể lại chuyện cũ của mình.

“Tại Trung, mẹ và cha con gặp nhau tại một buổi tiệc sinh nhật của một người bạn. Chúng ta đối với đối phương nhất kiến chung tình, cha con lớn hơn mẹ tới mười tuổi, hơn nữa lúc ấy mẹ cũng đã biết ông ta đã kết hôn, còn có một đứa con, ông không hề giấu diếm mẹ. Cho dù là vậy, mẹ vẫn không có thuốc chữa mà yêu thương ông ta, cam tâm tình nguyện vô danh vô phận theo ông. Chung Quốc thật sự rất yêu mẹ, ông vẫn muốn ly hôn với vợ, sau đó kết hôn với mẹ, nhưng mà mẹ đã cự tuyệt. Bởi vì người sai là mẹ, mẹ không nên yêu một người đàn ông đã có vợ. Nhưng cho dù chúng ta không thể quang minh chính đại làm vợ chồng, chúng ta vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, nhất là sau khi có con, những ngày đó chính là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời mẹ. Nhưng đến năm con được năm tuổi, vợ của Chung Quốc phát hiện ra sự tồn tại của hai mẹ con chúng ta, bà nhất thời nghĩ quẩn mà tự sát. Lương tâm mẹ không thể không cảm thấy có trách nhiệm, cho nên mẹ đã lựa chọn từ bỏ Chung Quốc. Năm ấy con mới được năm tuổi, mẹ đã nghĩ rằng, để con lại với cha con thì vẫn tốt hơn là mang con theo mẹ, cho nên mẹ……” Thái Nghiên nói tới đây, đã khóc không ra tiếng.

Duẫn Hạo hảo tâm đưa khăn tay cho bà.

“Tôi không tin, ba ba sẽ không gạt tôi.”

“Tại Trung à, mẹ nói đều là sự thật, con xem những tấm ảnh này đi.” Thái Nghiên đưa ra tấm ảnh mà mình luôn mang theo bên người, “Con chắc chắn không thể không nhận ra con và cha con đi. Tấm ảnh này được chụp vào sinh nhật ba tuổi của con.”

Tại Trung nhìn đứa bé trai trong tấm ảnh, quả thực chính là cậu, đứa bé trong hình cười toe toét, bên cạnh bé là hai người lớn, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Cho tới nay, Tại Trung hoàn toàn không có ấn tượng gì với mẹ mình, bởi vì mẹ đã rời khỏi cậu từ lúc cậu còn quá nhỏ, cậu từng xin ba ba ảnh chụp của mình, nhưng ba ba nói ảnh chụp đã bị mất hết sau một trận hỏa hoạn. Tại Trung chưa từng có hoài nghi lời của ba ba.

“Tại Trung, mẹ không có lừa con. Mẹ thật sự là mẹ của con mà!”

“Bà đã muốn từ bỏ tôi, vì cái gì còn quay về tìm tôi?” Nước mắt đã muốn đảo quanh hốc mắt.

“Bởi vì mẹ thật sự rất nhớ con, mẹ không thể chịu thêm cảm giác bị nỗi nhớ con tra tấn nữa.” Thái Nghiên hai tay che mặt khóc rống lên.

Duẫn Hạo thấy nước mắt vợ yêu cũng muốn tràn ra, vội vàng ôm cậu vào trong lòng an ủi: “Tại Trung a, cưng không thể khóc nga, nếu không cục cưng của chúng ta cũng sẽ biến thành một cái thùng nước nhỏ nha.”.

Thái Nghiên nghe Duẫn Hạo nói như vậy, ngẩng đầu giật mình nhìn hắn. Duẫn Hạo giải thích: “Tại Trung đã mang thai, cho nên không thể kích động nga.”

Thái Nghiên hiểu biết gật gật đầu, vui mừng nhìn chàng trai anh tuấn trước mặt yêu thương con của bà như vậy.

“Dì à, không bằng dì về trước đi, chuyện này đối với Tại Trung mà nói quá đột ngột, cho em ấy một chút thời gian đi.”

Thái Nghiên lau khô nước mắt, đứng lên chuẩn bị rời đi, trước khi đi nói với Tại Trung đang trước ngực Duẫn Hạo: “Tại Trung, mẹ chỉ hy vọng con hiểu được, cả cha và mẹ đều yêu con.”

Duẫn Hạo nhẹ nhàng buông Tại Trung ra,“Dì, con tiễn dì.”

Duẫn Hạo tiễn Thái Nghiên đến trước cửa nhà: “Dì, bây giờ dì đang ở nơi nào?”

“Tôi mới từ nước Pháp về, bây giờ đang ở khách sạn. Cậu chính là Trịnh Duẫn Hạo phải không?” Thái Nghiên đã sớm đem chuyện liên quan đến Tại Trung điều tra nhất thanh nhị sở, bao gồm cả chuyện hôn nhân.

“Đúng.” Xem ra bà ta đã rất rõ ràng tôi là ai.

Thái Nghiên mỉm cười nói: “Cậu không cần khẩn trương như vậy, tôi chỉ là muốn biết cậu có thật lòng yêu Tại Trung không?”

“Con quả thật lòng yêu em ấy.”

“Một khi đã như vậy, vì cái gì lại ly hôn với Tại Trung?”

“Chuyện này……”

“Không muốn nói thì không cần phải nói, so với chuyện quá khứ, tôi càng quan tâm đến hạnh phúc tương lai của Tại Trung hơn.”

“Con nhất định sẽ làm cho em ấy hạnh phúc.” Người trước mặt là mẹ ruột của Tại Trung, cũng nhạc mẫu của hắn, vạn nhất nhạc mẫu phản đối Tại Trung ở bên hắn, vậy phiền toái lớn nha!

“Ha ha, cam đoan là vô dụng, vẫn là dùng hành động thực tế chứng minh đi. Tôi đi trước, đây là cách liên lạc với tôi. Nếu Tại Trung muốn gặp tôi, tùy thời có thể đến.”.

Giám đốc điều hành công ty giải trí SW — Thái Nghiên? SW không phải là công ty giải trí lớn nhất Hàn Quốc sao? Xem ra nhạc mẫu tương lai của mình lai lịch không nhỏ a!

“Nhạc mẫu đại nhân, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ hảo hảo khuyên nhủ Tại Trung.”

Thái Nghiên nhéo nhéo mặt hắn: “Ngươi nha, không chỉ có bộ dạng đẹp trai anh tuấn, miệng cũng rất ngọt ha. Có phải chính là dựa vào thứ này mà lừa Tại Trung về hả?”

“Hắc hắc, con là thật tâm với Tại Trung mà, chưa từng lừa gạt em ấy nha.”

“Chỉ mong là như vậy, con hãy chăm sóc Tại Trung, còn có cháu của ta nữa.”

“Đương nhiên. Nhạc mẫu, mẹ đi nhé!”

Tiểu tử này, cùng Tại Trung nhà mình thật đúng là tuyệt phối!

————————-

Ban đầu tính mần thành “mẹ dzợ” nhưng mà ta thích từ “nhạc mẫu” hơn, ta thấy khi bạn Hạo gọi như vậy nó bựa bựa làm sao ế ^3^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play