Ngay khi hắn ôm lấy Tạ Bích Sơ từ phía sau, nàng đã theo bản năng muốn né tránh sau đó quăng người phía sau ra, có điều trong nháy mắt lý trí lại làm cho nàng nhịn xuống, hơi thở phái nam nồng đậm bao kín mình, Tạ Bích Sơ không ngừng ở trong lòng nói cho bản thân: “Đây là xã hội phong kiến, hắn là Hoàng đế, hắn là Hoàng đế, hắn là Hoàng đế. . . . . .”
Vì vậy đợi đến khi nàng thực sự phản ứng lại mới phát hiện, mình vậy mà lại bị trêu ghẹo rồi.
Quả nhiên Hoàng đế chính là một tên cặn bã, trước có thanh mai Tôn Quý phi, sau có chân ái Chu Tĩnh Tuệ, nàng chỉ là một tiểu trong suốt vậy mà cũng không buông tha, đã nói là không thích Hoàng hậu mà, đã nói là chỉ vì lôi kéo phụ thân nam thần mới phong nàng làm Hậu mà?
Huống chi, nam chính cặn bã à, ngươi có thể nhìn mặt của ta một cái hay không, lolita béo mập như vậy ngươi cũng có thể hạ miệng đùa giỡn, ngươi có phải luyến đồng phích1 hay không?
Cảnh Diệp thấy nàng đỏ hồng tai cúi đầu, một bộ dáng vẻ ngượng ngùng, tâm tình không tệ, sau đó cũng không để ý đến Đức Phi ở phía sau, trực tiếp thúc ngựa đi.
Đức Phi: “. . . . . .”
Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người một ngựa kia nữa, Đức Phi khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, dùng khăn cẩn thận lau mặt sạch sẽ, đồng thời dùng giọng nói không chút cảm xúc nói: “Một lòng muốn gặp Hoàng thượng thì thế nào, cũng không nhìn xem Hoàng thượng có muốn nhìn thấy ngươi không? Chỉ sợ Hoàng thượng cũng đã không nhớ ngươi rồi, một tiện tỳ Hoán Y Cục, cũng vọng tưởng leo lên long sàng, ngây thơ lại buồn cười!”
Nàng nâng cằm lên, khinh miệt liếc nhìn Chu Tĩnh Tuệ đang cúi thấp đầu một cái, giống như là nhìn thấy vật gì đó bẩn thỉu, ác ý đầy mắt: “Bổn cung đã đưa ngươi cho Hoàng hậu nương nương rồi, còn không nhanh theo sau?”
Nói xong liền dẫn một đống lớn cung nữ rời đi, để lại một mình Chu Tĩnh Tuệ cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì, đương nhiên nếu như hỏi Tạ Bích Sơ, chắc chắn Tạ Bích Sơ biết, rõ ràng nữ chính đang ngâm xướng kỹ năng chuẩn bị ra chiêu thức lớn đó, người sắp sửa bị nữ chính xếp vào đối tượng công kích xin nén bi thương.
Có điều bây giờ rõ ràng là Tạ Bích Sơ không có lòng dạ nào đi để ý nữ chính rồi, bởi vì nàng đang vì mạng nhỏ của mình mà rơi vào sự lo lắng sâu sắc, nguyên nhân là do ngay mới vừa rồi, Hoàng đế Bệ hạ hưng phấn bừng bừng nói cho nàng biết: Bởi vì hôm nay hắn thật sự rất vui vẻ, cho nên quyết định tạm thời không tiến vào hình thức dạy học, mà là mang nàng đi kiến thức một cuộc săn thú chính thức trước đã, nhanh tạ ơn đi.
Tạ Bích Sơ trực tiếp bị dọa khóc luôn có được không?d’đ*l@q+đ
Đừng nóng vội, trước hết để cho nàng tìm hiểu kỹ lại xem vì sao lại đến một bước này, rõ ràng vừa bắt đầu đã muốn cách xa hắn, nhưng bây giờ lại bị trói lại ở bên cạnh hắn, hình như đã có thể dự tính đến ở tương lai không xa sẽ bị sử dụng như tấm chắn bằng thịt rồi đó.
Ám sát ấy à, nếu như vào giờ phút khẩn cấp, nàng không thể biến thân thành tấm chắn để giúp nam chính chặn lại công kích kịp thời, vậy thì rất có thể nam chính sẽ chết, nam chính chết dưới mí mắt của nàng, nàng chắc chắn sẽ trở thành tai họa gây hại cho đất nước, kết cục chắc chắn không tốt được, lui một vạn bước mà nói, cho dù nam chính không chết, cuộc sống về sau của nàng cũng sẽ không tốt, quan trọng hơn là, cuộc sống của phụ thân nam thần sẽ không tốt, ai bảo trong cái triều đại này thì Hoàng đế chính là lão đại, cho nên mọi người phải vô tư kính dâng cho hắn.
Nhưng nếu như nam chính không chết, vậy thì chính là nàng chết, hình như cho đến tận bây giờ giao tình giữa nàng và Hoàng đế Bệ hạ cũng không có đạt đến mức đổi mạng cho nhau thì phải, bị đâm một kiếm rất đau đó có được hay không, nhịn không được! Quan trọng hơn là, một nữ phụ dám giành phần diễn của nữ chính, cho dù không bị đâm chết cũng nhất định sẽ bị nữ chính giết chết đó có được hay không.
Aiz, sao cuộc sống lại bi thống như thế.
Tạ Bích Sơ không nhịn được thở dài một cái, ngửa mặt 45 độ nhìn lên bầu trời.
Cảnh Diệp theo tầm mắt của nàng nhìn giữa không trung, nói: “Mùi vị của loài chim đúng là ngon hơn so với thú vật một chút, trẫm săn cho nàng một con chim nhạn lớn nhé?”
Tạ Bích Sơ nhăn mặt suy nghĩ một lát, nói, “Vẫn là săn một con hươu đi, thịt hươu ăn ngon.”
Vẻ mặt Cảnh Diệp không thay đổi, đôi mắt hơi hạ xuống, che lại ánh sáng chuyển động trong đó, khẽ cười nói: “Chú mèo ham ăn, sao chỉ biết có ăn vậy, mặt cũng tròn như vậy, nếu như sau này nuôi thành một cô nhóc mập mạp thì phải làm sao đây?”
Sao đột nhiên không muốn nhịn tảng băng ngạo kiều dưới giếng sâu này nữa rồi, tay rất ngứa rất muốn đánh hắn một trận thì phải làm sao giờ, không biết cân nặng của nữ nhân là cấm khu à, lại có thể không kiêng nể gì mà tiến hành giễu cợt như thế thì thật đúng là không muốn làm bạn với nàng nữa rồi, tình bạn đã hết!
Huống chi, dù trên mặt nàng hơi có chút vẻ mập mạp của trẻ con, nhưng vóc người lại khá là hoàn mỹ đó có được không? Xem thử cái cổ thon dài, xem thử xương quai xanh xinh đẹp của nàng, xem thử vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, xem thử đùi đẹp nhỏ dài của nàng. . . . . .d/đ.l*ê#q&úy_đôn0
Thôi, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng chưa từng thấy, nàng rộng lượng mà tha thứ cho hắn vậy.
Nàng thẳng lưng ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Ta không mập chút nào cả!”
Cảnh Diệp ý vị sâu xa liếc nhìn phần ngực ưỡn cao của nàng một cái, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Quả thật không mập chút nào, không chỉ không mập, còn quá gầy.”
Tạ Bích Sơ không nhận ra chút nào lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, cho nên ta vẫn phải ăn nhiều hơn một chút!”
Cảnh Diệp ôm tâm tư nho nhỏ bí ẩn, cười vang lên.
Đúng lúc ấy, đột nhiên trong bụi cỏ nhảy ra một người áo đen.
Tạ Bích Sơ theo bản năng ngay lập tức cầm cánh tay Cảnh Diệp, trong lòng không ngừng kêu khóc: Kịch tình đại thần ngươi tới sớm vậy a a a! Hươu của ta còn chưa săn được, ngươi nhanh cho ta trở về làm lại!
Chú thích:
1 luyến đồng phích: yêu thích trẻ con
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT