Đương nhiên Tạ Bích Sơ không biết Đức Phi đã sắp tưởng tượng thành thần, có điều nghe nói Chu Tĩnh Tuệ căn bản không cùng đi theo, thất vọng đồng thời cũng thở dài một hơi, đã nói mà, thân là nữ chính làm sao lại có thể có dung mạo thông thường như vậy.

Không thấy được nữ chính, Tạ Bích Sơ lập tức không có hứng thú nữa, lần nữa quan sát hai cung nữ sau lưng Đức Phi, đầu óc mới vừa rồi bởi vì nữ chính mà cuồng nhiệt cũng tỉnh táo lại, đáng thương cho Cảnh Diệp, xem thử xem Đức Phi vì không để cho người bên cạnh leo lên giường của Cảnh Diệp, lại chọn loại mặt hàng gì đây.

Cũng khó trách Cảnh Diệp sẽ coi trọng nữ chính mà, trong hoàn cảnh kém như thế, thì tất nhiên mỹ nhân trong đám nữ nhân xấu xí đó sẽ vào được mắt của Hoàng đế rồi, aiz, may mà Đức Phi có tâm cơ như vậy, ngàn phòng vạn phòng cũng phòng không được chính bản thân nàng ta thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Nén bi thương.d/đ.lev$quý&don

Đức Phi nghe Tạ Bích Sơ yếu ớt đáp lời một cách tùy ý, trong lòng suy nghĩ một chút, cho rằng nhất định là Hoàng hậu cảm thấy trừng phạt đối với Chu Tĩnh Tuệ không đủ nặng, tất nhiên Đức Phi cũng cảm thấy như vậy, cho nên nàng quyết định bày tỏ sự tức giận cùng với Hoàng hậu, như vậy không những có thể chỉnh chết Chu Tĩnh Tuệ, mà còn chờ đến khi sự tình bị bại lộ ra bị Hoàng thượng biết, còn có thể để cho Hoàng hậu đến gánh chịu trách nhiệm.

Càng nghĩ càng thấy chủ ý này thật sự là hoàn mỹ, dù sao chỉ cần nói chuyện vòng vèo một chút, Hoàng hậu với cái đầu không có não này căn bản sẽ không hiểu những gì nàng nói đến cùng là có ý gì.

Vì vậy Đức Phi nói: "Nếu Tĩnh Tuệ được nương nương coi trọng, không bằng để cho nàng đến cung Trường Hoa để nương nương tự mình dạy dỗ, " đuôi lông mày của nàng ta khẽ nâng, dò xét sắc mặt của Tạ Bích Sơ một cái, nói tiếp: "Hoặc là nương nương phân phối một chưởng giáo ma ma từ trong cung Trường Hoa cho nô tì, cũng trách quy củ của nô tì bên kia dù thế nào cũng không so được với cung Trường Hoa, nếu không nô tì cũng không dám tùy tiện mở miệng với nương nương."

Đoạn sau nàng ta nói cái gì Tạ Bích Sơ căn bản không nghe rõ, tư tưởng còn dừng lại trên hai chữ "dạy dỗ", tư tưởng không thuần khiết lập tức lệch xa vạn dặm, chờ đến khi Đức Phi lại kêu một tiếng "Nương nương", nàng mới phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ lại lời nói của Đức Phi một chút, lập tức cự tuyệt: "Không cần, nàng ta vốn là người trong cung của ngươi thì  ngươi nên do ngươi tự làm chủ là được, nên như thế nào thì cứ theo quy củ mà làm."

Nói giỡn, nàng mới không cần để hung khí hạng nặng như nữ chính ở bên người đâu, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.

—— vô tri vô giác mà tránh khỏi một cái hố to.

Nếu như nàng đồng ý nhận lấy Chu Tĩnh Tuệ hoặc là phái người đi qua, đến lúc đó Chu Tĩnh Tuệ bị ngược đãi thành cái dạng gì thì đều là trách nhiệm của nàng, nếu như nàng không nói một câu cuối cùng "Cứ theo quy củ mà làm", chỉ nói do Đức Phi làm chủ, như vậy thì Đức Phi ngược chết Chu Tĩnh Tuệ cũng có thể nói là do Hoàng hậu nương nương để cho nàng làm chủ.

Đáng tiếc thần kinh của Tạ Bích Sơ thật sự quá thô, không thì nếu như biết mình "không cẩn thận" lại tránh được một cái hố to, nhất định sẽ cảm thấy hình như mình cũng được trời cao chăm sóc đó.

Đức Phi vừa đào hố lúc này tức giận đồng thời cũng hết sức kinh ngạc và cảnh giác, không ngờ Hoàng hậu vậy mà lại trở nên thông minh, thế nhưng tránh khỏi mưu kế nhỏ mà nàng bày ra, xem ra sau này thật sự là không thể khinh thường Hoàng hậu nữa.

Được Hoàng thượng sủng ái thì tất nhiên là không thể khinh thường, nhưng là tự bản thân có chủ ý có tâm kế mới càng thêm không thể khinh thường.

Tạ Bích Sơ không có hứng thú nói chuyện trời đất, tất nhiên Đức Phi cũng không làm được chuyện mặt dày mày dạn, nói mấy câu cũng chỉ nhận được mấy câu đáp lại có cũng được không cũng được của Tạ Bích Sơ, thì đã biết Tạ Bích Sơ không muốn trò chuyện tiếp rồi, vì vậy thức thời đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lúc này Cẩm Tú vào báo lại, nói Hiền phi và Huệ phi đến.diễn..,đàn3)lê:quýDon

Vốn là Tạ Bích Sơ muốn nói không gặp, nhưng mà Đức Phi cũng đã tiến vào. . . . . . Aiz, nghĩ lại thì đúng là thua thiệt lớn, chẳng những không thấy nữ chính, ngược lại có một loại dự cảm cuộc sống sau này sẽ không được an ổn nữa.

Hai người đi vào thỉnh an, Tạ Bích Sơ không hăng hái lắm liếc họ một cái, chậc, một đóa Bạch Liên hoa một đóa Bá Vương hoa1, lúc nhìn bức họa tuyển người thì dường như hoàn toàn không nhìn ra luôn đó, bức họa cổ đại còn có thể lừa bịp nàng nữa sao?

Không, không phải lừa nàng, là lừa Hoàng đế, đáng thương Cảnh Diệp, mặc niệm ba phút.

Hiền phi ngồi một bên còn chưa lên tiếng, Huệ phi đã bắt đầu nổ súng với Đức phi, nghĩ lại thì cũng là các loại mệt mỏi không yêu, rõ ràng ngày hôm qua là nàng nóng lòng chạy đến cung Trường Hoa tặng điểm tâm cho Hoàng hậu, kết quả đến tối Hoàng thượng lại lật thẻ bài Đức Phi.

Nàng lập tức nhớ đến bi kịch của Thục phi, lúc ấy nàng còn cười nhạo Thục phi nữa, không ngờ quay đầu lại bản thân liền bước lên bước chân của nàng ta, cuối cùng tiện nghi cho tiện nhân Đức Phi này.

Tối hôm qua nàng suy nghĩ cả đêm, cảm thấy có thể có hai nguyên nhân, thứ nhất chính là điểm tâm không hợp khẩu vị Hoàng hậu, thứ hai chính là Hoàng thượng không thích bọn họ có ý đồ xấu với Hoàng hậu.

Vì vậy sau khi nổ súng với Đức Phi, Huệ phi nhận lấy hộp đựng thức ăn tinh xảo từ trong tay tiểu cung nữ phía sau, tự tay cầm đưa đến trước mặt Tạ Bích Sơ, dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn nàng: Nương nương, xin nhận lấy đầu gối của ta, không đúng, là tấm lòng nhiệt huyết của ta.

"Hoàng hậu nương nương, đây là điểm tâm nô tì tự làm, là mấy kiểu ngày hôm qua không có, xin nương nương nể mặt nếm thử một chút."

Chú thích:

1 Bá vương: kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần - Hán) => Bá Vương hoa: chỉ kiểu con gái ngang ngược, thô bạo / cá tính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play