Editor: Lục Bình

Tạ cô nương cảm thấy sinh không thể yêu.

Đều đã đặc biệt bị đè lên giường bị lột sạch kết quả lại để cho người ta trốn mất, tổng kết lại chỉ có hai nguyên nhân: 1, Cố Thần không thể, 2, Cố Thần không muốn.

Đương nhiên rồi, đã liếc qua Thái tử điện hạ cơ ngực lớn 8 múi bụng cùng với ngư nhân tuyến, Tạ cô nương cảm thấy, đáp án 99% là cái thứ hai.

Còn nguyên nhân khiến Cố Thần không muốn, 99% có khả năng là do sắc cám dỗ của nàng không đủ.

Còn chuyện gì đau lòng hơn chuyện này chứ?

Tạ cô nương nhìn xuống cơ thể nhỏ bé của mình, mặc dù cảm thấy vẫn chưa đủ thành thục, nhưng nhìn thấy vẫn có thể mà, huống hồ triều đại này đều kết hôn ở độ tuổi này không phải sao?

Cho nên nguyên nhân hắn không muốn nhất định nằm ở 1% còn lại này.

Tạ cô nương bây giờ đang bắt đầu phiền não không biết nên làm thế nào để điều tra ra 1% nguyên nhân này, sau khi tìm được ngọn nguồn sẽ tiến hành giải quyết triệt để, nếu không lần tới lại để cho con vịt đã nấu sôi bay khỏi miệng, vậy nàng thật sự chết đi cho xong.

Nhưng vấn đề mấu chốt cũng là ở đây, Tạ cô nương muốn điều tra không sai, nhưng nàng không nhân thủ!

Từ trên tổng hợp lại, Tạ cô nương tính trên đầu ngón tay, phát hiện nàng bây giờ lại chỉ có hai con đường để đi, thứ nhất, chính là vừa mới nói, vu hồi tác chiến. Thứ hai, trực tiếp tìm tới Cố Thần thuyết pháp, lúc cần thiết có thể trực tiếp sắc dụ, để xác định là hắn không được hay là nàng không hấp dẫn.

Con đường thứ nhất, độ khó có chút lớn, dù sao thì cũng chưa quen cuộc sống nơi đây, nàng coi như là bắt đầu từ bây giờ bồi dưỡng tâm phúc ít nhất cũng phải mất một tháng, hơn nữa Đông cung hoàn toàn là người của Cố Thần, muốn đem người của hắn biến thành người của mình, cái này độ khó…….. Ừ, quả thật có chút lớn.

Con đường thứ hai vẫn có khó khăn, Tạ tiểu cô nương tự nhận thức được vẫn còn là một cô nương dè dặt, muốn nàng trực tiếp chạy đi hỏi hắn vì sao đã giở giấy gói ra rồi mà lại ném điểm tâm bên trong đi? Nàng không phải không biết xấu hổ chứ, thật.

Huống hồ nàng cũng là người biết tức giận chứ bộ, Cố Thần làm cho nàng khó chịu như vậy, nàng đương nhiên tức giận a. Nhất định phải đợi đến khi hắn cúi đầu tới dỗ dành!

Vui vẻ quyết định như vậy, thế là Tạ cô nương dưới tình huống đối phương còn chưa đồng ý, đã đơn phương cùng Thái tử điện hạ tiến hành chiến tranh lạnh.

Nhưng trên thực tế, mới qua có một ngày, Tạ cô nương đã có chút hối hận rồi, vì nàng phát hiện, trận chiến tranh lạnh này không phải là nàng đơn phương, Thái tử điện hạ hiển nhiên cũng quyết định chiến tranh lạnh với nàng, cả ngày cũng không quay lại nói với nàng một câu, ngay cả đệ nhất thư ký Thanh Huy nàng sai đi tìm Thái tử điện hạ. Câu trả lời nhận được đều là, Thái tử điện hạ rất bận.

Tạ cô nương rất tức giận, cũng rất buồn, càng nhiều hươn là nỗi bất an.

Bởi vì mượn cớ là bận thôi, hàm nghĩa thực đã quá khác sâu rồi.

Bận, tim chết.

Nàng vốn không cách nào tưởng tượng, buổi tối hôm trước vẫn còn quấn lấy muốn nàng nói nàng, muốn nàng cùng chết với hắn, còn đẩy nàng ngã người, vậy mà hôm nay đột nhiên lại không yêu nàng nữa, điều này vốn hông đúng mà.

Nhưng điều có thể khiến nàng tin, Cố Thần bận không phải là không có khả năng.

Thời gian nàng sống bên cạnh Cố Thần cũng không phải là ngắn, lúc trước Cố Thần dù có bận đến mấy cũng sẽ bớt chút thời gian dính lấy nàng, bây giờ thì sao, cả một ngày cũng không thấy hắn đâu.

Tạ Bích Sơ biết rõ, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nàng càng biết rõ, chuyện này 8, 9 phần liên quan tới Xuân Hòa cung bên kia.

Nhưng Tạ Bích Sơ không có cách nào cả, vấn đề mẹ chồng nàng dâu a, hơn nữa còn là chuyện có liên quan đến Nam thần cha, nàng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, cũng giống như Cố Thần bây giờ vì mẫu hậu của hắn, trước mặt nàng cũng sẽ không nhượng bộ không phải sao?

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không thốt lên lời, cảm thấy hoang đường, cảm thấy buồn cười, lẽ nào là vì Nam thần cha lấy người khác, chính là phản bội lại Bạch Thị, nhưng Bạch Thị đã chết rồi mà, Hoàng hậu chỉ là muội muội sinh đôi của Bạch Thị, coi như là tình cảm sâu đậm với Bạch Thị, nhưng cũng không thể nhúng tay vào chuyện gia đình của Nam thần cha mà.

Lại vì chuyện này mà mâu thuẫn với nàng, Tạ Bích Sơ thật sự khó chịu không thể diễn tả được, đây đặc biệt đều là quy tắc nhà ai chứ?

Càng khiến nàng không cách nào chấp nhận được chính là, Cố Thần lại cũng đồng ý với quy tắc vậy, quay đầu lánh xa nàng!

Nàng rất muốn trực tiếp xông tới trước mặt hắn gào một trận, nhưng lòng tự tôn chết tiệt lúc này lại dâng lên, hơn nữa nàng cũng không muốn dùng thái độ dã man và nhếch nhác lúc này đem hắn đẩy càng xa khỏi mình.

Cho nên nàng rối rắm lâu như vậy, sau cùng chán nản phát hiện, nàng bây giờ thực sự đã lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Trong lòng đột nhiên sinh ra chút oán giận đối với hắn, phầm là ban đầu hắn có thể để lại cho nàng vài nha hoàn quen thuộc, tứ Cẩm hay gì cũng được, thì bây giờ nàng cũng đâu đến nỗi cô độc như này.

Nhưng nghĩ lại, tình cảnh như này thật ra cũng chính là nàng cam tâm tình nguyện bước vào, ban đầu khi biết hắn đuổi hết người về Đại Hoàn cũng không có lên tiếng, lúc trước rõ ràng có trở về Đại Hoàn một lần mà cũng không nghĩ tới việc này.

Rốt cuộc thì nàng đã quá ỷ lại vào hắn rồi, nàng đã quá đặt niềm tin nơi hắn, tất cả tâm tư đều đặt trên người hắn, cho nên tới một ngày khi hắn bắt đầu xa lánh nàng, nàng mới phát hiện nàng một cây vốn chẳng chống đỡ nổi nhà, nửa bước khó đi.

Ngay cả như vậy, nàng vẫn không muốn tin hắn là cố ý đưa nàng tới tình cảnh này, nàng cũng tin tình cảm hắn đối với nàng là thật.

Cho nên mọi chuyện quấn quanh lại trở lại, đầu tiên, nàng cần cải thiện quan hệ của nàng với Hoàng hậu, để hắn ở giữa không bị khó xử, nhưng muốn cải thiện quan hệ của nàng với Hoàng hậu cũng không phải chuyện đơn giản, hoặc là nàng từ bỏ ủng hộ Nam thần cha, điểm này nàng không làm được, hoặc là nàng thuyết phục Hoàng hậu, điểm này……..nàng căn bản không chắc nàng có làm được không.

Nhưng rốt cuộc cũng tìm ra được một cách, Tạ Bích Sơ hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu vận công, chuẩn bị tiến vào cuộc chiến.

Nàng bên này tràn đầy ý chí chiến đấu, Thái tử điện hạ bên kia vẫn là không khí trầm lặng.

Thanh Huy đứng bên cạnh trơ mắt nhìn bộ dạng chủ tử nhà mình điên cuồng trong công việc, bận ngày bận đêm không màng nghỉ ngơi, hơn nữa…….lại thấy chủ tử nhà mình bộ dạng quần áo xộc xệch sắc mặt tiều tụy, thôi bỏ đi, vẫn là đừng nhìn nữa, bởi vì hắn thực sự không nhìn nổi.

Thấy sắp trưa rồi, Thanh Huy cẩn thận thăm dò lần nữa nói: “Điện Hạ, người đã một đêm không ngủ rồi, chi bằng nghỉ ngơi một lát đã?”

Hắn thấy còn dư lại mấy quyển sớ, lại nói:

“Chính sự cũng đã giải quyết gần hết rồi, Điện hạ vẫn nên giữ gìn sức khỏe trước đã, nếu không Thái tử phi……….”

Lời còn lại cố gắng lắm mới không từ trong miệng thốt ra, giống như một tảng đá chặn lại khiến cho hắn không thể thở nổi, khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thái tử điện hạ liền rụt rè cúi xuống không lên tiếng.

Thấy thế Thái tử điện hạ thu hồi ánh mắt, mí mắt lại khẽ rủ xuống nhìn chằm chằm vào sớ trên bàn, lời nói dài dòng khiến hắn không tài nào tập trung được, trong lòng con thú dữ đang ẩn nấp kia cũng vì thế mà rục rịch.

Hắn cố gắng muốn đem cảm xúc mãnh liệt lần nữa áp chế xuống, nhưng hắn đã thất bại, lúc này sau 2, 3 lần, sợi dây bình tĩnh hắn buộc chặt như vậy cuối cùng cũng đứt lìa, Cố Thần đột nhiên đứng dậy, sau đó vung tay một cái, tất cả đồ đạc trên bàn đều bị hất xuống đất.

Chỉ nghe thấy một trận “răng rắc” vang lên, trên nền đất một mảnh hỗn độn, Cố Thần đứng ở bên cạnh bàn nơi không có vật gì, nắm đấm hung hăng đấm mạnh xuống mặt bàn, đôi mắt 1 đêm không ngủ giờ đây đỏ bừng sắc máu, hắn từ từ nhếch môi, cái nhếch môi nửa như bi thương nửa như giễu cợt, giọng điệu nói ra lại tràn đầy sầu đau, thấp giọng như nỉ non bên tai: “Thái tử phi, ha,Thái tử phi.…….”

Sớm đã bị dọa cho sợ đến nỗi quỳ xuống Thanh Huy nghe hắn nói vậy, đột nhiên hiểu ra, nhìn bộ dáng chủ tử nhà mình như vậy, rõ ràng là đã cãi nhau với Thái tử phi, hơn nữa hắn cũng biết Thái tử phi của hắn và Hoàng hậu nương nương hình như cũng có chút tranh chấp.

Thảo nào mà tối qua Thái tử sau khi đi Xuân Hòa cung về tâm trạng liền không tốt, lại theo đó sau khi trở về Đông cung một chuyến, tâm tình lại biến thành cái bộ dạng ác liệt như này, rõ ràng là vì chuyện của Hoàng hậu mà cãi nhau với Thái tử phi rồi.

Thanh Huy cảm thấy thái tử phi không hẳn là cùng Hoàng hậu nương tranh chấp, dù sao thì trong cung hai người bá chủ đều đứng ở bên của Hoàng hậu mà, nếu nói Thái tử phi tranh luận với Hoàng hậu khác nào tự rước lấy nhục phải không nào.

Chuyện đó coi như bỏ qua, dù sao thì Hoàng hậu cũng rất dễ nói chuyện, đợi quay đầu lại nói lời xin lỗi gì đó, chuyện không phải cũng qua rồi sao, rõ ràng biết Hoàng hậu là mẫu phi của Thái tử điện hạ, còn muốn điện hạ thay nàng chủ trì công đạo, đây chẳng phải là tìm tới cái chết hay sao.

Chả trách điện hạ lại phát ra nộ khí như vậy.

Có điều muốn hắn nói, điện hạ nhà mình cũng không tốt, Thái tử phi một thân một mình đến Đại Hi, không thể quan tâm hơn một chút được sao, nàng ấy và Hoàng hậu tranh luận, trước mặt Hoàng hậu ủng hộ Hoàng hậu nương nương cái này không sao, nhưng hai người âm thầm dỗ ngọt Thái tử phi một chút không phải đã xong rồi sao?

Lại nói hôm nay Thái tử phi còn chủ động chạy đi tìm Thái tử điện hạ nữa, nhưng Thái tử điện hạ lại không hề lên tiếng, mặc cho nàng ấy sai người đi khắp nơi tìm, có cần làm màu lên như vậy không.

Aiz, đầu năm nay làm thư ký thật khó.

Cố Thần nhắm mắt lại, sau đó mệt mỏi ngồi lại ghế, ngẩng đầu dựa vào lưng ghế, hắn giơ mu bàn tay lên chặn mắt, một hồi lâu mới lên tiếng: “Thanh Huy.”

Thanh Huy sợ đến giật mình, vội vàng đáp một tiếng “Có nô tài.”

Cố Thần ngừng một chút mới nói tiếp: “Nếu như từ trước tới giờ ngươi có một bảo bối, ngươi vô cùng yêu thích, nhưng có một ngày có người nói với ngươi, bảo bối này không thuộc về ngươi, có tình giữ lại bên người sẽ vì hoài bích kỳ tôi mà gặp nguy hiểm, vậy ngươi sẽ làm như thế nào?”

Thanh Huy há hốc miệng lại không biết trả lời như thế nào, hắn cũng không dám trả lời a, vấn đề này quá nguy hiểm không phải sao, hơn nữa hắn cũng thâm thiết hoài nghi lần trước sau khi tam Vương mưu phản, hắn dẫn người đi tịch thu tài sản tiện đó cógiấu đi một viên dạ minh châu bằng quả trứng gà, không biết có phải chuyện này đã bị điện hạ biết rồi không.  

Hắn căng thẳng a, phải biết chủ tử nhà mình bình thường rất khẳng khái, coi như hắn hướng điện hạ xin viên châu kia, điện hạ, 9 phần sẽ đồng ý, nhưng hắn đã bỏ vào trong túi trước rồi, bởi vì hắn rất thích nên chỉ sợ đưa lên sẽ bị người khác đoạt trước.

Cho nên điện hạ hôm nay đặc biệt nhắc tới chuyện này phải chăng chính là đang cảnh cáo hắn?

Thế là hắn suy nghĩ một hồi sau đó thận trọng nói: “Vậy phải xem là ai nói với nô tài, nếu là điện hạ cảnh cáo nô tài, vậy coi như là mạng của nô tài, cũng có thể mất đi, chứ đừng nói là viên châu……..là một bảo bối mà thôi.”

Cố Thần nghe vậy liền biết là hắn nghĩ sai, bỗng nhiên có chút tự giễu cười, hắn đưa tay vuốt vuốt mi tâm, đột nhiên cảm thấy mệt.

Rất mệt.

Hắn từ nhỏ từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, không có phụ Hoàng ở bên cạnh, tính cách của mẫu hậu cũng không thể nào chỉ dẫn cho cuộc đời hắn, hắn trước giờ đều luôn một mình đi trên con đường đầy khó khăn, đằng sau hắn nhiều người dõi theo như vậy, nhưng người có thể ở bên cạnh lắng nghe nỗi lòng hắn, lại chỉ có một mình nàng mà thôi.

Hắn tại sao lại không muốn để nàng rời xa sinh mệnh của mình?

Bởi vì duy chỉ có những lúc đối diện với nàng, hắn mới thật là chính mình, cười đùa tức giận mắng chửi đều do lòng hắn, cho dù nàng rất lâu cũng không cách nào trở thành chủ lực của hắn, nhưng có nàng ở bên cạnh, dù là nàng không có làm gì, chỉ là cho hắn một ánh mắt tin cậy, cũng là một sự trợ giúp cực lớn đối với hắn rồi.

Hắn sau khi nghe được lời của mẫu hậu, hắn đã từng trong khoảnh khắc oán hận nàng trước đó đã hăng hái quên mình, cũng oán hận mình lập trường không kiên định, nhưng càng nhiều hơn là, là may mắn, may mắn khi ở thời điểm bọn họ cái gì cũng chưa biết, có thể trải qua những ngọt ngào như vậy.

Hắn đã từng nghĩ rằng nàng là bảo bối mà ông trời ban cho hắn, là sự bồi thường của ông trời đối với thân thế đặc biệt của hắn, nhưng bây giờ hắn mới biết, hắn từ đầu đến cuối đều là kẻ bị ông trời vứt bỏ, nàng quả thực là bảo bối, nhưng cũng chỉ là đi ngang qua sinh mệnh hắn mà thôi.

Nàng giống như ánh mặt trời, chiếu rọi qua hắn, nhưng không thuộc về hắn.

Nghĩ như vậy hắn cảm thấy lười, lười phải tiếp tục đi phấn đấu, lười phải tiếp tục đi tranh đoạt, bởi vì đời này của hắn cho dù có nỗ lực đến quên mình, cũng không thể có được thứ hắn muốn, vậy sao hắn còn phải tiếp tục chứ, hắn muốn nghỉ một chút, hắn không muốn đi nữa.

Thanh Huy thấp thỏm chờ phản ứng của chủ tử nhà mình, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy, hắn cuối cùng không nhịn được lén ngẩng đầu lên liếc nhìn, lại phát hiện thấy chủ tử nhà mình đã dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi rồi.

Thanh Huy trong lòng thích thú, sau đó lại gặp khó khăn rồi.

Tư thế chủ tử nhà mình dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, cho nên hắn bây giờ để mặc cho chủ tử thân thể lẫn tâm trạng mệt mỏi cứ như vậy mà ngủ, hay là gọi dậy kêu hắn vào giường mà ngủ?

Thanh Huy lâm vào trầm tư, mà Thái tử điện hạ ngủ không biết tí gì, hắn bản thân không muốn bước tiếp về phía trước, còn mẫu hậu thân ái của hắn thì vẫn đang liều mạng ngăn trở hắn.

Tạ cô nương tự đáy lòng đang tiến hành suy nghĩ phương pháp đối ứng các loại cảnh mẹ chồng nàng dâu, kết quả nàng còn chưa chuẩn bị xong, 1 đại cung nữ bên Xuân Hòa cung đã tới, nói Hoàng hậu muốn triệu kiến nàng.

Tạ cô nương sững người, sau đó trong lòng nửa vui nửa lo.

Ngày hôm đó ý tứ của Hoàng hậu vốn không có minh xác biểu đạt ra bên ngoài, hỏi gì bà cũng không nói, vốn nàng chuẩn bị ngày hôm sau đi dò hỏi thực hư, kết quả Hi đế kêu nàng đừng tới Xuân Hòa cung nữa.

Cho nên hôm nay Hoàng hậu kêu nàng tới, muốn tới cũng phải có một thái độ minh xác mới đúng, hoặc là mẹ chồng nàng dâu hòa hảo như ban đầu, hoặc là vì Bạch Thị mà vạch mặt.

Có điều bất kể là kết quả loại nào, Tạ cô nương lúc này thật sự căng thẳng a, nàng đứng ở cửa Đông cung, trong lòng rất hi vọng Cố Thần có thể xuất hiện ngay trước mặt nàng cùng nàng đi tới Xuân Hòa cung, nhưng hắn không hề có đây.

Tạ cô nương khó chịu vô cùng, mũi cay xè nước mắt trào ra.

Người ta nói yêu trước sẽ thua, nàng quả thật đã thua, ai kêu nàng mặt dày đi theo đuổi hắn chứ, để bây giờ hắn khiến nàng thất vọng rồi, mà nàng cũng không nỡ trách hắn.

Tạ Bích Sơ ôm tâm tình rối rắm cất bước vào cửa Xuân Hòa cung, sau khi bước vào đại điện không khỏi sửng sốt một chút, bởi vì trong đại điện không chỉ có một mình Hoàng hậu, đương nhiên cũng có Hi đế, mà còn có một người quen thuộc.

Chính là người lần trước sau khi đỡ dao cho Tạ Bích Sơ còn ở lại Đông cung dưỡng thương, Triệu Chỉ Dao.

Tạ Bích Sơ trong lòng lập tức cảnh giác, có điều trên mặt vẫn một bộ bình tĩnh thỉnh an Hoàng hậu.

Hoàng hậu không hề để ý đến bộ dạng sắc mặt nàng, trong thần sắc ngược lại lại có nhiều sự thương tiếc, cùng với áy náy, trực tiếp hướng nàng vẫy vẫy tay: “Không cần đa lễ như vậy, mau tới bên ta ngồi đi.”

Tạ Bích Sơ trong lòng vô cùng không tư vị, trước đó còn khiến nàng và Cố Thần nháo ra mâu thuẫn đến giờ vẫn chưa hòa hảo, xoay mặt Hoàng hậu vẫn là một bộ không xa cách đối với nàng, loại tương phản này thật khiến Tạ Bích Sơ phản ứng không kịp.

Nhưng nang cũng không dám trực tiếp từ chối để cho nàng không xuống đài được, dù sao thì nàng cũng không quên nhiệm vụ hôm nay chính là đi tới cầu hòa.

Nàng bị Hoàng hậu kéo tay đến ngồi bên cạnh bà, Hoàng hậu đã cười giới thiệu với nàng:

“Đây là thứ nữ của Triệu Các lão, Chỉ Dao, ngươi hẳn đã gặp qua rồi thì phải.”

Triệu Chỉ Dao sớm đã đứng dậy hành lễ với nàng, sau đó vấn đề tới rồi.

Vốn dĩ, thân phận chuẩn Thái tử phi của Tạ cô nương đều đã truyền khắp trong cung, cộng thêm hành động lúc trước “đi tới biên quan truyền tin tức” cũng khiến danh tiếng của nàng nâng lên một tầng, cho nên nô tỳ trong cung đều xưng nàng là Thái tử phi.

Nhưng Triệu Chỉ Dao không vậy, nàng ta ban phước trước, sau đó khi nàng ta há miệng định nói thì bỗng nhiên sững sờ.

Trường hợp này quả thật rất lúng túng, Tạ Bích Sơ nét mặt không thay đổi, cũng vui vẻ ở bên xem kịch hay, có điều Triệu Chỉ Dao dám làm như vậy, hiển nhiên cũng có hậu thuẫn, hậu thuẫn của nàng ta chính là Hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu nương nương dường như biết nàng ta đang ái ngại điều gì, liếc nhìn Tạ cô nương, sau đó cười nói: “Ngươi kêu cô nương là được rồi, ta là coi Thanh Ngọc như con gái.”

Lời nói này vốn cũng không có ý gì khác, thậm chí nhiều khi còn như bày tỏ quan hệ thân mật giữa hai người, chỉ là lời này nếu nói sau khi Tạ cô nương đã chính thức được sắc phong đã chính thức trở thành vợ của Cố Thần, vậy chứng tỏ quan hệ mẹ chồng nàng dâu hết sức hài hòa.

Nhưng hiện tại thân phận của Tạ Bích Sơ vẫn chưa có văn bản chính thức, nghi thức công khai của hai người cũng không có, vậy lời này của Hoàng hậu là ý gì, xem nàng như con gái, vậy làm gì có chuyện con gái và con trai thành thân đâu?

Tạ Bích Sơ vẫn còn đang ngây ngẩn, bên kia Triệu Chỉ Dao đã phi tới hành lễ với nàng: “Chỉ Dao tham kiến cô nương.”

Nàng tự xưng Chỉ Dao, quang minh chánh đại bày tỏ thân phận của nàng cùng tạ bích sơ là bình đẳng.

Tạ Bích Sơ nhìn thật sâu nàng một cái, Hoàng hậu khóe mắt liếc một cái cười đến dịu dàng, trong lòng không ngừng trầm xuống, trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười ấm áp: “Không cần đa lễ, lần trước còn phải cám ơn ơn cứu mạng của Triệu cô nương đây.”

Hoàng hậu hiển nhiên cũng biết chuyện này, nghe vậy bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra lần trước đỡ con dao cho Thanh Ngọc chính là Chỉ Dao a, thật là đứa bé ngoan, có điều sau này không thể lỗ mãng như vậy nữa.”

Bà nghiêm túc nói với Triệu Chỉ Dao, Tạ Bích Sơ lại một cổ họng ứ máu thiếu điều phun ra.

Hoàng hậu đây rốt cuộc là ý gì, kêu Triệu Chỉ Dao sau này đừng lỗ mãng như vậy, cho nên chính là kêu Triệu Chỉ Dao không cần phải đỡ dao cho nàng có đúng không?

Tháy Triệu Chỉ Dao ánh mắt long lanh, nụ cười bên môi mang vẻ đắc ý, Tạ Bích Sơ ngón tay trong tay áo dùng sức bấm chặt, như không có gì cười nói: "Bên cạnh ta vốn cũng đã có nô tỳ, động tác có khi còn nhanh hơn triệu cô nương, có điều Triệu cô nương quả thật lỗ mãng, lần này bị thương nhẹ, nếu không cẩn thận vì ta mà tổn thương tới tính mạng, đến lúc đó Triệu Các lão tìm đến ta tính sổ, sợ rằng phải khơi lên phân tranh giữa hai nước rồi, Triệu cô nương sau này phải nghĩ kỹ rồi mới hành động a.”

Tạ Bích Sơ nói xong, bi ai trong lòng lại dâng lên, nàng đã từng rất muốn thoát khỏi Đại Hoàn, thoát khỏi Cảnh Diệp, thoát khỏi thân phận Hoàng hậu kia, nàng hận không thể đi thật xa, cho nên khi Cố Thần đem nàng một mình tới Đại Hi, nàng cũng không hề hoảng sợ, bởi vì đã có hắn ở bên cạnh.

Nhưng bây giờ thì sao, nàng lại dùng thứ nàng luôn muốn thoát khỏi nhất, lại bảo vệ sĩ diện cho mình, chỉ vì, hắn không ở bên cạnh nàng.

Tạ Bích Sơ biết nàng đem quan hệ hai nước ra kỳ thực cũng chỉ là tùy cơ ứng biến, hậu di chứng cũng là rất lớn, quả nhiên tiếp liền nghe Triệu chỉ Dao bày ra mặt vẻ mặt tự trách nói: “Là Chỉ Dao sơ suất, Chỉ Dao biết sai rồi, cô nương không hổ danh là người đã từng làm Hoàng hậu, suy nghĩ chuyện cũng rất chu toàn, Chỉ Doa bội phục.”

Tạ Bích Sơ một mặt thản nhiên, cũng không muốn nhìn vẻ mặt Hoàng hậu, bình tĩnh nói: “Chuyện này không liên quan gì đến việc làm Hoàng hậu hay không làm Hoàng hậu, dù sao thì ta khi vào cung cũng hãy còn rất nhỏ, làm Hoàng hậu 2, 3 năm cũng chưa nắm cung quyền, chứ đừng nói gì chuyện chính sự trên triều.”

Vừa nói giọng vừa có chút vui vẻ lẫn khoe khoang: “Ta có thể biết những chuyện này, chẳng qua cũng là vì ta có một phụ thân tốt từ nhỏ đã dạy ta.”

Ý chính là ngươi không bằng ta, phụ thân ngươi cũng không bằng phụ thân ta.

Triệu Chỉ Dao rất nhanh phản ứng lại, lập tức một bộ ngại ngùng nói: “Cô nương nói như vậy thật khiến Chỉ Dao không đất dung thân, phụ thân ngược lại muốn dạy, nhưng Chỉ Dao từ nhỏ đã lười biếng, không được chăm chỉ như cô nương, đương nhiên cũng không thể suy nghĩ chu toàn được như cô nương.”

Nàng ta vừa nói vừa hướng về phía Hoàng hậu, sau đó nghịch ngợm cùng ngại ngùng cười một tiếng: “Ngày trước mỗi lần phụ thân đốc thúc Chỉ Dao, Chỉ Dao đều dùng “nữ tử bất tài mới là đức” đáp lại, phụ thân không cách nào bắt được Chỉ Dao, chỉ có thể để mặc Chỉ Dao.”

Hoàng hậu cũng theo đó cười lên, nói: “Ta lúc nhỏ cũng như vậy, nhất là không chịu ngồi lâu, thường cùng các sư huynh ra ngoài chơi đùa, cha ta cũng bất lực với ta, có thể thấy phụ thân trên đời này đều giống nhau.”

Ba người nói cười một hồi, tất nhiên phần lớn là Hoàng hậu cùng Chỉ Dao nói qua lại, rất nhanh thời gian đã đến trưa, Hoàng hậu nhìn giọt đồng nói: “Cũng đã đến giờ ăn trưa rồi, Chỉ Dao ở lại trong cung dùng cơm đi.”

Không đợi Chỉ Dao nói, Hoàng hậu lại nói với đại cung nữ bên cạnh: “Đi xem Thái tử ở đâu, kêu nó tới dùng cơm.”

Sắc mặt Tạ Bích Sơ cuối cùng chịu không nổi đã thay đổi rồi, Hoàng hậu đây rốt cuộc là ý gì? Đậu yêu ương kỹ.

Theo lý nơi có nhi nữ của ngoại thần, bình thường sẽ không để Hoàng đế và Thái tử xuất hiện, nhưng phàm đã sắp xếp như này rồi, vậy ý chính là chuẩn bị thu nhận nhi nữ của ngoại thần rồi.

Vậy cũng chính là nói, Hoàng hậu là đang tác hợp cho Cố Thần và triệu Chỉ Dao!

Còn tác hợp ngay trước mặt nàng, đây xem nàng như chết rồi sao?

Tạ Bích Sơ trực tiếp đứng lên nói: “Nếu đã muốn mời điện hạ tới dùng cơm, vậy thần thiếp hẳn là nên theo quy tắc tránh đi một chút?”

Lời nàng tương đối không khách khí, nhưng giống như là đang chất vấn Hoàng hậu, dù cho ý của Tạ Bích Sơ vốn chỉ là thăm dò.

Nhưng nàng thật sự không nhẫn nhịn nổi, trong lòng tức giận cũng phẫn hận.

Mà Hoàng hậu chỉ là ngây ra một chút, sau đó lại gật gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play