Editor: Lục Bình

Nguồn:

Tạ cô nương sau khi chiếm thân phận của nguyên chủ, người áy náy nhất không phải là nguyên chủ, mà là Tạ Dịch Giang, tình phụ thân của ông đối với nàng càng ngày càng sâu nặng, Tạ cô nương càng lúc càng cảm thấy chột dạ. Nàng tiếc thương cho nguyên chủ, cũng cảm thấy mình may mắn, may mắn vì mình có thể gặp được người phụ thân từ ái như vậy.

Nhưng những lời này cũng là ảo cả. Những việc về sau nàng có thể làm chính là nhất định phải đối xử thật tốt với Nam thần cha. Bất kể việc gì cũng phải đặt ông ấy lên hàng đầu, Tạ cô nương thầm thề với lòng, có điều, mới nghĩ được một nửa liền cảm thấy………khụ khụ, vẫn là nên bắt đầu từ việc không gây thêm phiền phức cho Nam thần cha thì hơn.

Tạ Dịch Giang thấy nàng trong mắt nén lệ hoa, đưa tay xoa xoa đầu nàng, hơi tự hào nói: “Bảo nhi ngốc, con khóc gì chứ. Những thứ này đều không đáng giá, vì cha tặng cho con rồi, con có thể tùy ý xử trí, bán đi ném đi gì cũng tùy ý con.”

Tạ cô nương vẫn còn đang nén một hơi thầm chuẩn bị hiếu thuận với ông lập tức biến thành bộ mặt hình chữ 囧.

Có cần thẳng thắn như vậy không a, đây vẫn là đang khoe của mà.

Mua hai căn nhà, một để ở, một để trống, mở hai cửa hàng, một để kiếm tiền, một để thua lỗ, mua hai mảnh đất, một xây giả làm sơn trang, một để nuôi cỏ…………

Nghĩ mua hai chiếc ly hiện đại Starbucks, một để uống một để rót thứ gì đó, cùng lão gia nhà mình vừa so sánh đã liền trực tiếp yếu bạo.

Lại thấy Nam thần cha kể từ lúc về hưu tính tình càng ngày càng giống con nít vậy. Trên mặt thầm mang vẻ mặt “mau hỏi ta đi”, làm thế nào giờ, Nam thần bất kể lộ ra vẻ mặt gì cũng đều đẹp trai, so với lúc trước làm việc luôn nghiêm túc trầm ổn, sự tương phản này trong nháy mắt đã chạm đến phụ khống tâm của Tạ cô nương.

Tạ cô nương lập tức hết sức phối hợp hỏi: “Phụ thân, những thứ này đều là từ nơi nào tới a?”

Tất nhiên trên thực tế nàng biết rất rõ.

Tạ Dịch Giang sờ sờ bộ râu ngắn ngủn mới vừa mọc nói: “Đều là sản nghiệp lúc trước của Tôn gia.”

“Tôn gia vốn là một dải phát gia từ Giang Nam. Đặc biệt là Nhuận Châu có rất nhiều sản nghiệp, ngay cả khi tiền triều mục nát, dân chúng quốc gia khổ sở, Giang Nam một dải vẫn hết sức giàu có, Tôn gia đời trước có chút dã tâm, cho nên tản ra rất nhiều của cải cho các thủ lĩnh lúc bấy giờ giơ sào khởi nghĩa, đáng tiếc ông ta biết làm ăn buôn bán như thế nào, nhưng lại không hiểu quyền thế, về mặt kinh thương thì hết sức khôn khéo, nhưng trên chính sự, lại không chỉ như vậy, xử lý chuyện mặc dù cũng linh hoạt, nhưng lập trường nhất định muốn từ đầu đến cuối, không gió chiều nào theo chiều ấy.”

“Có điều Tôn gia cũng coi như là vận khí tốt chút, mặc dù gia chủ Tôn gia cùng với các nữ nhi nữ tế của ông ta đều bị Tiên đế xử lý hết, nhưng rốt cuộc vẫn sót lại một phi, chỉ là gia tài cũng không còn mấy, ban đầu cơ hồ lũng đoạn cả Giang Nam một dải, đợi sau khi Tiên đế đăng cơ cũng chỉ còn dư lại sản nghiệp Nhuận Châu  coi như nhiều rồi."

“Hoàng Thượng có lẽ là được Tiên đế trước khi lâm chung dặn dò, luôn nhớ kỹ sản nghiệp của Tôn gia ở Nhuận Châu, nhưng ta sao có thể để cho bọn họ được như nguyện, cho nên ban đầu sau khi con xuất cung, ở ngoại thành bị Tôn gia ám sát, cha dưới con tức giận liền quyết định cho Tôn gia xem chút sắc màu.”

Thì ra là vậy, Tạ cô nương lập tức ôm lấy cánh tay ông mắt long lanh: “Phụ thân người thật lợi hại.”

Tạ Tể Tướng mặc dù cũng muốn khiêm tốn một chút, nhưng nụ cười trên mặt căn bản không nhịn được mà, ông vui vẻ nói: “Đấy là đáng đời bọn họ, hừ, dám tính kế Bảo nhi, phụ thân sẽ không bỏ qua cho họ.”

Tạ cô nương ý vị gật đầu bày tỏ sự đồng tình cho biết cho 32 điểm khen thưởng, lại nghĩ Nam thần cha vừa nãy hình như có nói qua, Cảnh Diệp hình như cũng nhớ kỹ những sản nghiệp này, thế là không nhịn được lại mở miệng hỏi: “Vậy Cảnh Diệp hắn cũng biết sao?”

Câu hỏi này vốn là dư thừa, ngay cả bản thân Tạ cô nương cũng biết Cảnh Diệp nhất định là không biết, có điều, nàng chủ yếu vẫn muốn có được một câu khẳng định từ miệng Nam thần cha, cho nàng một lý do thỏa đáng.

Quả nhiên, Tạ Nam thần sao có thể để cho Bảo nhi nhà mình thất vọng cơ chứ, nghe vậy kiêu hãnh nói: “Hắn biết thì đã sao nào, hơn nữa hắn cũng chỉ biết Tôn gia ở Nhuận Châu có một lô sản nghiệp, cụ thể bao nhiêu cũng không tra rõ, dù sao gia chủ đời trước của Tôn gia cũng là bị Tiên đế giết chết, ông ta trước khi chết cũng bố trí cả rồi.”

“Cho nên ban đầu khi ta muốn động thủ, không cẩn thận đã để lộ ra một chút tin tức cho người của tiểu Hoàng đế, nên bọn chúng đã ra tay trước, ta sai người thuận theo đó cắt hết các cửa hàng điền trang thu lợi ích cao, còn dư lại mới cho hắn, có điều cho dù như vậy, hắn cũng cảm thấy đã thu hoạch được rất nhiều rồi, khi đó rất là đắc ý.”

Tạ cô nương khuôn mặt chữ 囧 tưởng tượng ra cảnh Cảnh Diệp đắc ý còn Nam thần cha thì ở bên cạnh xem kịch vui, bộ dạng có vẻ như rất thích thú, đồng thời cũng thương hại thay cho Cảnh Diệp.

Bởi vì Nam thần cha nói: “Ban đầu ta đồng ý với Tiên Hoàng phụ tá hắn, tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh đã nói là phải làm, nhưng hắn lại cố tình để con tiến cung, ta ở trong cung, ai biết hắn sẽ nói nếu ta không đồng ý sẽ trị ta về tội kháng chỉ.”

Nhìn đi, động chỗ gì đừng động chỗ hiểm của một người, khi thấy khống chế nữ nhi, lại to gan lớn mật đoạt bảo bối của ông, đơn giản là muốn chết, vốn người ta vẫn cùng ngươi là bằng hữu, động thái như vậy đã biến thành kẻ địch rồi.

Tạ cô nương ý vị cọ cọ cánh tay lão gia nhà mình, bộ dạng yêu kiều của một nữ nhi có trái tim yêu quý Tạ nam thần liền biến thành một hồ nước, ánh mắt nàng dịu dàng như thể không tin được.

Tạ cô nương trong lòng cũng rất uất ức cho Nam thần cha, nhớ năm đó vì Tiên đế mà ngay đến người vợ yêu quý của mình cũng không chăm sóc được, đợi khi Tiên đế qua đời vẫn còn phải mang con cho ông ta, dựa vào cái gì chứ?!

Thế là mở miệng hỏi: “Phụ thân khi đó sao phải đi theo Tiên đế a, con cảm thấy ông ta không phải người tốt.”

Tạ nam thần khẽ cười nói: “Con không cảm thấy phụ thân là vì tạo lập công danh ghi tên sử sách sao?”

“Phụ thân không phải người như vậy!” Tạ cô nương tự hào nghênh đầu, đắc ý nói: “Bằng không với sự mục nát khi ấy của tiền triều, với tiếng tăm khi ấy của phụ thân, có lẽ phụ thân chỉ cần phí một chút tâm sức là sẽ có được cái vị trí kia, nhưng phụ thân lại không làm vậy, chẳng những thế thời điểm đó còn chủ động xin chỉ rời Kinh Thành đi đến biên quan kia trấn thủ, chính là vì né tránh danh tiếng đúng không?”

Tạ Dịch Giang nghe vậy vui vẻ cười, nghe những lời hùng hồn của nàng nói: “Mà Tiên đế khi ấy chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thế gia sa sút, nói là thế gia cũng là đã giữ thể diện cho ông ta lắm rồi, cần tiền không có tiền, cần người không có người, cho nên chưa cần nói phụ thân không muốn tham gia vào nội loạn đó, coi như là có ý nghĩ này cũng nhất định sẽ không chọn Tiên đế a, cho nên phụ thân làm như vậy nhất định là có nguyên nhân!”

Nàng ùng oàng nói xong, một lúc lâu sau cũng không thấy Tạ Dịch Giang nói gì, không nhịn được ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện trên mặt ông hơi mang theo ý cười, ánh mắt thiêu đốt như chìm vào trong hồi ức, nhưng Tạ Bích Sơ nhìn, lại cảm thấy nụ cười của ông như ẩn chứa một nỗi đau khổ.

Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy mình có chút quá đà rồi, nếu Nam thần cha đã không nhắc tới, nàng vì sao lại khơi ra vết sẹo của ông, thật là đắc ý quá mà quên mất, vừa nãy còn muốn hiếu kính với phụ thân, quay đầu lại đã liền làm khó cho ông rồi.

Mím mím môi, Tạ cô nương quyết đổi đề tài: “Trừ sản nghiệp Đại Hoàn nhiều như vậy, còn có của Đại Hi cũng không ít, còn ở Hi Kinh nữa, phụ thân nhất định đã tốn không ít công sức rồi, Bảo Nhin yêu phụ thân nhất.”

Tạ Dịch Giang hồi phục lại tinh thần, nghe thấy lời này của nàng lập tức mặt mày hớn hở, vừa trêu nàng: “So với tên tiểu tử Cố Thần kia con yêu ta hơn sao?”

Tạ cô nương lập tức làm bộ mặt đương nhiên trả lời: “Đó là điều đương nhiên, chàng ấy không thể so với phụ thân được, ít nhất là con đi Đại Hi lâu như vậy, chàng ấy mới chỉ đưa con đi chơi trong Kinh Thành có một lần, hơn nữa vừa đi ra ngoài liền gặp ngay nữ tử ái mộ chàng, tâm trạng tốt bị khuấy động, con không vui thật lâu, hừ, sau này con có sản nghiệp ở Hi Kinh, về sau phải đi thị sát cửa hàng, cũng có thể thường xuyên xuất cung rồi.”

Vừa nghe tới đó Tạ nam thần lập tức nổi giận, sắc mặt nghiêm túc nói: “Ta biết, cho nên Bảo Nhi hay là con không đi Đại Hi nữa, chỉ là một người xuất cung sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa nơi đó con cũng không quen thuộc, đi ra ngoài vẫn nên mang theo người thì tốt hơn.”

“Con đương nhiên có mang theo người, phụ thân yên tâm đi, có điều con không mang theo chàng ta, hừ!” Tạ cô nương lạnh lùng nói, bộ dáng dễ thương vui vẻ nhìn Tạ Dịch Giang.

Tạ cô nương quấn lấy Tạ Nam thần nói: “Vậy có phải phụ thân đã từng tới Hi Kinh rồi không a, chứ sao lại có nhiều cửa hàng như vậy?”

Nàng vốn chỉ là tiện miệng hỏi vậy thôi, Tạ Nam thần lại hàm hồ nói: “Năm trước quả thật là có đi một lần, khi đó cũng có mua một số sản nghiệp, chỉ là khá lâu rồi không có để ý, bây giờ con sắp đi qua đó, ta sẽ phái người đi thu thập một phen, lập lại chứng từ, nhân thủ các nơi cũng đổi một lần, con cũng không cần quá mức bận tâm.”

Tạ cô nương gật gật đầu, đang định nói thì bên kia Tạ Dịch Giang đã ngắt lời nàng, đổi đề tài: “Ở nhà một hai ngày, cũng có thể gần gũi với mẫu thân con một chút, khi con còn nhỏ phụ thân chỉ lo dạy con học thức, nuôi dưỡng con tính cách thuần lương, lại quên để cho mẫu thân dạy con cách xử lý tục sự như thế nào.”

Ông vừa nói vừa thở dài một tiếng: “Phụ thân vốn là muốn để cho con tìm một người môn đăng hộ đối, gia thế nhà chúng ta vốn không muốn xuất thế, cho nên các con sau khi thành thân cũng không cần quá câu nệ về tục sự, lại không dự liệu được thế sự thay đổi nhiều …………”

Tạ Bích Sơ cổ họng có chút nghẹn lại, nén một hồi mới khẽ nói: “Để phụ thân phải hao tâm cho Bảo Nhi rồi.”

Tạ Dịch Giang nói: “Con là Bảo Nhi của ta, vì con mà hao tâm vốn là chuyện nên làm.”

Tạ cô nương mỉm cười ngọt ngào, nghĩ một chút lại nói: “Ngày trước cảm thấy phụ thân và mẫu thân hình như không được gần gũi cho lắm, bây giờ thì tốt rồi, chỉ sợ về sau Bảo Nhi có đệ đệ muội muội, Bảo Nhi lại ở xa, phụ thân lại đem Bảo Nhi quên tuốt tận nơi chân trời ý!”

“Đừng nói linh tinh.” Tạ Dịch Giang gõ lên trán nàng một cái, sau đó nói: “Bảo Nhi khác.”

Ngừng lại một chút lại khẽ nói: “Mẫu thân con là một nữ tử tốt.” Chỉ là……….

Lời phía sau lại không có nói ra, Tạ cô nương trông thấy vẻ mặt của ông, trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu, chỉ là ông ấy không muốn nói, nàng đương nhiên cũng sẽ không hỏi.

Sống trong phủ hai ngày, Tạ cô nương phát huy hết đặc chất bám người của nàng, mỗi ngày không cùng Tạ phu nhân thì lại đi theo làm cái đuôi của Tạ Nam thần, đợi đến khi Thái tử điện hạ tới đón vợ mình, sau khi thấy rõ tình trạng lập tức thấy mình may mắn đã hành động nhanh, nếu thêm vài ngày nữa đoán chừng không mang được vợ mình đi rồi.

Thái tử điện hạ thấy vợ mình nước mắt lưng tròng lôi tay áo nhạc phụ đại nhân không chịu buông, khóc thành từng đợt từng đợt nước mắt, lại thấy ánh mắt không nỡ của nhạc phụ nhà mình, thời điểm ông há miệng định nói, quả quyết đưa tay ôm eo vợ mình đặt vào trong xe ngựa, sau đó hỏa tốc cùng nhạc phụ nhạc mẫu cáo biệt, giống như lửa cháy đến nơi biến mất một dạng trước mặt nhạc phụ đại nhân.

Lau mồ hôi trên trán, thầm thấy may mắn vừa rồi mình phản ứng nhanh, không đợi nhạc phụ đại nhân giở que nói ra, bằng không chỉ sợ vợ mình thật sự muốn ở lại nhà mẹ đẻ không muốn rời đi.

Thái tử điện hạ thấy Tạ cô nương bên cạnh vẫn còn thút thít, chỉ có thể bất đắc dĩ ẵm đặt lên đùi, sau đó lấy khăn tay cẩn thận lau mặt cho nàng, vừa nói chuyển sự chú ý của nàng.

“Còn nhớ tiểu ngư thôn chúng ta từng sống không? Nghĩ lại xem nào?”

Lực chú ý của động vật đơn tế bào Tạ cô nương quả nhiên bị dời đi, nghe vậy nghĩ nghĩ nói: “Không đi nữa, dù sao chàng bây giờ cũng đã là của thiếp rồi.”

Cho nên không cần phải nhớ lại thứ giả mạo trước kia, tình cảm đã từng tưởng như vô vọng bây giờ đã thành sự thực, quan trọng nhất với nàng bây giờ không phải là nhớ về quá khứ, mà là xây dựng cho tương lai.

Không phải lời là như vậy mà nói, Tạ cô nương ngược lại vẫn rất cảm kích những người đã từng giúp đỡ bọn nàng: “Cũng không biết Triệu đại thẩm bây giờ bọn họ có khỏe không, còn tiểu viện kia của chúng ta nữa, lúc thiếp đi còn trồng rau với nuôi gà con nữa.”

Vô tình nàng nói, Thái tử điện hạ lại thầm ghi nhớ lại trong lòng, trên miệng lại nói: “Bọn họ tất nhiên rất khỏe.”

Tạ cô nương nghiêm túc gật đầu nói: “Người tốt sẽ được báo đáp, bọn họ đương nhiên khỏe, không nhớ cái người đã cứu chúng ta từ dưới sông lên!” Tạ cô nương nói rồi cảm thấy trên người có chút khó chịu, vừa nghĩ tới việc bị một ông lão lục soát người, cả người nàng đều sắp không khỏe rồi.

Thái tử điện hạ thấy thần sắc của nàng không đúng, nghĩ lại những lời hắn từng nói, đột nhiên phản ứng lại: “Thật ra thì………..khi ông ta cứu chúng ta lên ta vừa may đã tỉnh lại rồi.”

Tạ cô nương kinh ngạc trợn to đôi mắt, nhìn hắn một hồi lâu mới lắp ba lắp bắp: “Chàng, chàng tỉnh lại? Vậy chàng………..” Nàng muốn hỏi, vậy nàng và hắn trôi trên sông nhiều ngày như vậy, hắn có phải cũng đã tỉnh rồi.

Nhưng nàng không dám hỏi.

Quãng thời gian đó là cơn ác mộng lớn nhất trong hai kiếp của nàng, tuyệt vọng như vậy nàng ngay cả hồi ức cũng không muốn nhớ lại, sau khi nàng kiên trì trở lại, nàng rất là may mắn, cũng rất là vui vẻ, nàng vui vẻ kỳ thực cũng có ích, cũng là có thể ở thời điểm nguy cơ chăm sóc cho hắn.

Nhưng hiện tại hắn lại nói cho nàng biết, thật ra hắn đã tỉnh rồi, vậy kêu nàng làm sao chấp nhận đây?

Hắn khi nàng vốn không thấy bất cứ tia hi vọng nào thậm chí rất nhiều lần muốn từ bỏ, lại cố ý để mặc cho nàng ở vào tình cảnh như vậy.

Cố Thần thấy vẻ mặt của nàng đã thay đổi, trong lòng khẽ giật mình, vội vàng nói: “Ta khi đó bị thương, chỉ là thỉnh thoảng mới tỉnh lại thôi, ta không yên tâm về nàng, cho nên khi được người ta kéo lên thuyền đã liền tỉnh lại, vừa may trông thấy người kia tham luyến muốn lục soát người nàng.”

Tạ cô nương há hốc miệng, nước mắt lại dễ dàng tràn trong hốc mắt, trong lòng có chút thoải mái, nhưng càng xấu hổ nhiều hơn, vì xấu hổ về phỏng đoán vừa nãy về hắn, khi đó hai người chỉ cần không cẩn thận một chút là bỏ mạng, nếu hắn thật sự không muốn quan tâm tới nàng, hoàn toàn không cần từ trên đỉnh núi nhảy xuống theo nàng.

Hia người trôi trên sông nhiều ngày như vậy cho dù người làm bằng sắt cũng không chịu nổi, huống hồ hắn còn bị trọng thương như vậy, cho nên không cần hắn nói, nàng cũng biết khi hắn cảnh giác tỉnh lại, thấy người khác muốn lục soát người nàng, khi đó thân thể mệt lả ngăn cản người kia gian nan biết chừng nào.

Nhưng hắn lại trước giờ chưa từng nhắc qua.

Nàng vẫn luôn cảm thấy trong chuyện này nàng chịu quá nhiều khổ hạnh, luôn cảm thấy mình rất đáng thương, nhưng nàng lại quên, hắn từ đầu đến cuối đều bên cạnh nàng, từ đầu đến cuối đều cùng nàng chia sẻ mọi khó khăn.

Những nỗi khổ mà nàng chịu, tất cả đã được hắn chịu một nửa, nàng vẫn còn tự đổ lỗi ông trời không có đánh chết nàng là nhẹ lắm rồi.

Nàng thật không biết thế nào cho vừa.

Vừa hưởng thụ cam kết của hắn, vừa phải cảnh giác không biết sẽ có một ngày hắn hủy đi lời cam kết.

Nhưng làm người vón không nên như vậy, nàng nhận được hoàn chỉnh từ hắn, tại sao mình lại không trọn vẹn với hắn?

Đôi khi nghĩ về nó rất lâu, đắm chìm trong đó rất lâu, kỳ thực chỉ cần có cơ hội, là có thể quay lại, nàng cố chấp vùi đầu vào đi rất lâu, càng đi càng hẹp, nhưng có một ngày nàng quay đầu lại, mới phát hiện phía sau mình là một mảnh thiên địa rộng lớn.

Tạ Bích Sơ ngẩng đầu khẽ cười với hắn, nụ cười nhẹ nhàng mà ngọt ngào, dường như vật nặng gì đó trên người nàng đã được tháo bỏ.

Thái tử điện hạ lại không có phát hiện ra chút biến đổi hiếm thấy trong nàng, bởi vì hắn lúc này có chút chột dạ, ánh mắt hắn đăm chiêu nghĩ một hồi, vẫn là khẽ thở dài một tiếng, sau đó thành thật nói: “Thật ra…………sau đó, sau khi chúng ta được cứu, ta là cố ý trì hoãn lâu như vậy trong tiểu ngư thôn.”

Tạ cô nương lại không phải là ngốc, nàng lúc trước trong lòng đã thầm có chút hoài nghi rồi, lúc này nghe được lời của hắn cũng chỉ là ấn chứng những suy đoán của nàng mà thôi, thế là nàng điềm nhiên gật gật đầu nói: “Thiếp biết, thật ra, thiếp cũng là cố ý.”

Thái tử điện hạ ngây người, có chút không rõ cảm xúc của nàng, đáng lẽ không nên bình tĩnh như vậy a, hắn lại thử thăm dò nói: “Ta ở lại lâu như vậy là bởi vì, lúc trước nghe nói Cảnh Diệp ở Nhuận Châu có thu hoạch được sản nghiệp của Tôn gia, ta cảm thấy hắn một mình căn bản không làm được, nên mới nhân cơ hội điều tra một chút.”

Tạ cô nương nghĩ một chút lại hiểu ra, thế là nghênh cằm lên tự hào nói cho hắn biết: “Hắn một người đương nhiên làm không nổi, nhưng còn có phụ thân cuẩ thiếp nữa, ai kêu lúc trước Tôn gia ám sát thiếp, phụ thân đây là báo thù cho thiếp đó.”

Vừa nói nàng vừa đem hộp chứa đầy khế ước văn thư mà lúc trước Tạ Nam thần đưa cho nàng mở ra cho hắn xem: “Rất nhiều cái tốt phụ thân đã lựa ra cho thiếp.”

Thái tử điện hạ không động thủ, ánh mắt nhanh chóng quét qua số khế ước văn thư kia, khi thấy mấy trang trong số đó mắt khẽ động, rất nhanh lại biến mất, nói: “Ta là nói số lượng Cảnh Diệp có được hình như có chút không đúng, còn cho rằng Tôn gia đã giấu đi, không ngờ là bị nhạc phụ cắt đi.”

Tạ cô nương vốn luôn rất mực yêu quý cha, nghe vậy đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, phụ thân lợi hại nhất.”

Bộ dạng tự hào của nàng so với bộ dạng bình thản lúc nãy bình thường hơn nhiều, ít ra cũng cho thấy rõ nàng không vì những chuyện này mà giận hắn, Thái tử điện hạ thở phào, trên miệng lại nhịn không nổi tranh sủng nói: “Ta cũng rất lợi hại nữa.”

Tạ cô nương không chịu phản bác nói: “Chàng nếu muốn lợi hại thật sự, khi đó sao lại để bị thương, chàng có biết khi đó thiếp sợ như thế nào không hả?!” Vốn chỉ là phản bác đơn thuần, nhưng nói xong nàng lại nghẹn ngào.

Cố Thần vội vàng nhẹ ôm lấy nàng, dỗ dành:

“Được được được, là ta nói sai rồi, ta không lợi hại, một chút cũng không lợi hại, vẫn là Thanh Ngọc của ta lợi hại nhất, có thể mang theo ta mà vẫn được người khác cứu, lợi hại hơn ta nhiều.”

Tạ cô nương bị hắn chọc cho cười “hì hì”.

Cố Thần thở phào một hơi, gõ nhẹ nàng nói: “Vừa khóc vừa cười.”

Tạ cô nương ngại ngùng le lưỡi, cũng cảm thấy mình những ngày này quả thực đa sầu đa cảm quá rồi, có điều đều là vì nàng quá hạnh phúc, có phụ thân cưng chiều, có nam phiếu vạn năng dỗ ngọt, cảm giác nàng đã đi lên tới đỉnh cuộc sống rồi.

Nàng nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Khi đó, chàng có phải là thỉnh thoảng tỉnh lại không?”

Cố thần gật gật đầu: “Chỉ là không chống đỡ được bao lâu, hơn nữa hình như mỗi lần đều thấy nàng hôn mê, cũng may bây giờ chúng ta đã bình an rồi, sau này ta sẽ không để nàng rơi vào tình cảnh như vậy nữa.”

Tạ Bích Sơ lại cười ngọt ngào, khi ấy nàng trong cơn mê vẫn nghe được tiếng của hắn, cảm nhận được hắn ở bên gọi nàng, nàng vốn tưởng là ảo giác, bây giờ mới biết, thì ra đều là thật.

Đoạn hành trình trên nước bị nàng coi là khổ hạnh, lúc này nghĩ lại, dường như cũng không khổ lắm.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, nàng thật ra không bị lão kia động thủ lục soát người, cảm ơn nam phiếu vạn năng của nàng.

Tạ cô nương chớp chớp đôi mắt đen lánh, đột nhiên cười: “Đúng rồi, thiếp nhớ khi đó có người nói muốn cùng nam tử trong thôn đi ra bờ sống đánh cá, nhưng sau khi thiếp quăng lưới xuống, có người một con cá cũng không đánh được, mỗi lần đều là được người khác bố thí………”

Thái tử điện hạ sa sầm mặt nhìn đi chỗ khác, giả đò không nghe thấy gì hết.

Vì sao lại lật lại lịch sử đen tối của hắn. Đơn giản là bó tay. Hệ phong điểu ngập.

Khi đó hắn vẫn còn đang ngụy trang mà, một hia điểm vẫn là bình thường phải không? Lẽ nào hắn phải giả dạng một hoa thiên tửu quần áo lụa là mới được coi là bình thường, nhưng hắn chịu không nổi a.

Tạ cô nương che miệng cười, lại hiếu kỳ hỏi:

“Đúng rồi, sau đó chàng nói chàng muốn đi kiếm tiền, số tiền đó thực sự là chàng kiếm được sao, chàng làm cái gì không làm, sao lại nghĩ tới việc đi đến tiệm lương vác bao gạo thuê, cái đó rất nặng a.”

Thái tử điện hạ lập tức cảm thấy IQ siêu việt lại tăng lên, ho nhẹ một tiếng nói: “Tiền đương nhiên là do ta kiếm được rồi, tất cả tiền của ta đều là do ta kiếm được, có điều không phải là vác bao gạo, ta đâu có ngốc như vậy…….”

Đối diện với nét mặt cười như không cười của tạ cô nương, Thái tử điện hạ chột dạ dời ánh mắt đi nói: “Khi đó công chuyện của ta ở Nhuận Châu cũng đã làm xong khá nhiều rồi, có điều ta vẫn chưa muốn đem nhân thủ của mình lộ diện ra, cho nên liền nghĩ để cho nàng thấy được khổ cực của ta, sau đó chủ động nghĩ cách liên lạc với nhạc phụ đại nhân, cho nên sau đó………”

Ồ~~~ Tạ cô nương nhanh chóng hiểu ra.

Cho nên khi đó hắn đã biết rất rõ tâm ý của nàng rồi phải không, cho nên cố ý sử dụng khổ nhục kế để cho nàng đau lòng, kết quả nàng vẫn là đau lòng thật sự có phải không, cho nên hắn là cố ý làm ra bộ không biết tâm ý của nàng, ở bên nhìn nàng lao tâm khổ tứ tìm cách tiếp cận hắn mà lại thấp thỏm không dám có đúng không?

Tạ cô nương cong môi lên, sâm sâm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play