Những ngày thanh nhàn trôi qua thật là nhanh, kể từ sau khi Tạ cô nương bỏ qua một bên sự cao lãnh luôn cách ly với Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ liền không vướng bận tới người ta nữa, dù sao thì hắn cũng rất bận rất bận a.

Mà Tạ cô nương tuy mỗi ngày đều sẽ đi tới Hoàng hậu nơi đó để chứng tỏ sự hiện diện, nhưng trên cơ bản cũng chỉ là nói hai câu rồi đi ngay. Tưởng tượng một kiểu nói chuyện tán gẫu như trước là không thể nào nữa rồi, bởi vì Hi đế sau khi đem toàn bộ chính sự ném cho Thái tử điện hạ, mỗi ngày lên triều đều giống như là đi dạo, lắc lư một vòng liền trở về, sau đó trực tiếp  hù cho Tạ cô nương té chạy.

Khi Tạ cô nương ở đã quen rồi, cộng thêm Thái tử điện hạ vì muốn lấy lòng vợ mình đã đặc biệt vơ vét rất nhiều sách tranh du ký về các nơi phong cảnh đẹp của Đại Hi đưa cho nàng xem, để nàng lựa ra những nơi yêu thích sau này sẽ đưa nàng ra ngoài chơi.

Thái tử điện hạ đương nhiên biết vợ mình là ưa thích chạy ra ngoài, có điều hắn cảm thấy chặn chi bằng buông lỏng, cung với việc luôn phòng ngự, chi bằng trực tiếp bày ra trước mặt mặc cho nàng tùy ý xem, xem qua rồi thì cũng không còn hiếu kỳ như trước nữa, lại thêm thuộc tính sống của nàng nữa, nghĩ ra cũng là thực thà. Huống hồ còn có thể tăng thêm một chút thiện cảm, thật là một công đôi việc.

Tạ cô nương quả thật rất say mê, liền mấy ngày đều chìm trong những cuốn du ký, đối với việc hắn thỉnh thoảng động tay động chân cũng không thèm so đo nữa.

Cứ như vậy trôi qua vài ngày, đến một hôm Thái tử điện hạ sớm đã gọi nàng dậy, Tạ cô nương mới sực nhớ ra hôm nay là ngày cái gì mà Bách hoa tiết.

Cố Thần trông thấy nàng một khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh hồng hồng còn ngái ngủ, trên đầu những sợi tóc rối bù buông xuống, vẻ mặt mơ màng nhìn ngó, không chịu nổi liền tiến đến ôm lấy nàng, há miệng cắn một miếng lên má phính của nàng.

Thay vì nói cắn chi bằng nói hôn, Tạ cô nương cảm nhận được hơi thở quen thuộc, một chút bài xích cũng không có, ngược lại còn thuận đó mà úp mặt lên vai hắn ngáp một cái, sau đó tốt bụng “chụt” một cái lên mặt hắn: “Hôm nay thật sớm.”

Cố Thần đưa tay vuốt vuốt những sợi tóc rối bù của nàng, trong mắt ẩn chứa một tia sáng nóng bỏng đến kinh người: “Quả thật rất sớm, hay là chúng ta ngủ thêm một chút?”

Vốn chỉ là một câu nói bình thường, nhưng bởi vì hắn cố ý dằn chữ “ngủ”, liền lập tức trở thành ám muội.

Tạ cô nương thân thể cứng lại, vừa đẩy hắn ra vừa nghiêng mắt trừng trừng nhìn hắn, nhưng đôi mắt kia lại vì chút gắng gượng xấu hổ mà càng thêm phần quyến rũ.

Ban đầu thời gian nàng và Cố Thần ra khỏi Đại Giác tự quả thật rất gầy, sau đó khí sắc mặc dù đã dưỡng tốt rồi, trên mặt mặc dù cũng đã mập lên chút ít, nhưng rốt cuộc thì cũng không lấy lại được vẻ non trẻ trước kia.

Huống hồ tuổi nàng đã dần tăng, vóc người cũng bắt đầu thon gọn lại, sớm đã giống như một thiếu nữ đang thời thanh xuân.

Cố Thần vì cái lườm này của nàng, đột nhiên thêm mấy phần khoái chí, vốn là nói đùa, lúc này đây lại sinh ra mấy phần chân ý, chỉ là hắn cũng cảm thấy trong lòng nàng vẫn còn chút cố kỵ, cho nên cũng không dám quá đáng, chỉ có thể luyến tiếc buông nàng ra. Hệ kiến trú vong.

“Đã nói hôm nay đưa nàng xuất cung đi chơi, nếu nàng không muốn đi ta cũng liền ở lại trong cung với nàng.”

“Ta muốn đi!” Tạ cô nương sau khi ngây ra liền muốn nhảy từ trên giường xuống, cũng may phản ứng kịp hướng hắn nhăn nhó: “Ta lập tức dậy, ngươi ra ngoài trước đi!”

Đợi rửa mặt xong, Tạ cô nương nhìn xiêm y trên người, lại nhìn y phục nam trên người Thái tử điện hạ, lập tức bắt đầu làm nũng: “Ta cũng muốn mặc y phục nam.”

Thái tử điện hạ giọng cự kỳ tiếc nuối: “Ngoan chút đi, không ta sẽ không dẫn nàng đi chơi nữa đâu.”

Tạ cô nương vừa gặp Thái tử điện hạ IQ liền giảm xuống, bĩu môi nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng dùng chút lý trí còn lại đưa ra lý do:

“Ngươi nghĩ mà xem a, hôm nay sẽ có rất nhiều nam tử đi tới hoa hội, nếu có kẻ không biết nhìn xa trông rộng hướng tới ta đáp lời thì làm thế nào, nếu ta mặc y phục nam thì sẽ không có tình huống như vậy, đúng chưa?”

Thái tử điện hạ nghĩ một chút, cảm thấy lời nàng ấy nói rất có đạo lý cũng không cách nào phản bác lại, thế là bị thuyết phục thành công.

Tạ cô nương vui thích thay bộ đồ nam, sau đó liền biến thành cái đuôi của Thái tử điện hạ, theo đó xuất cung.

Địa điểm tổ chức Bách Hoa tiết là ở bên Minh Kính hồ của thành nam, bởi vì người tham dự có rất nhiều tôn nữ của các huân quý, cho nên các quan lại cũng không khỏi nhúng tay vào, nhiều năm trở lại đây, trên căn bản cũng liền trở thành ngày cho các nữ tử thể hiện tài hoa của họ, đương nhiên dưới tình huống này cũng tiện thể mang tới một chút hoạt động tương thân, dù sao thì cũng tiện mà.

Cả thành nam đều được người của phủ Thuận Thiên bao vây, xe ngựa đi tới bên ngoài cũng không được đi vào, hơn nữa phải có thiếp chuyên môn mới được vào, có thể thấy độ cao cấp của hoạt động này.

Tạ cô nương nắm tay áo Cố Thần cùng hắn đi vào cổng chính được dựng lên tạm thời, đập vào mắt chính là một biển hoa rực rỡ đầy màu sắc, bất giác kêu nhỏ một tiếng: “Đẹp quá!”

Thái tử điện hạ chớp mắt một cái liền trông thấy vẻ say mê trên khuôn mặt nàng, lập tức không thoải mái, đi tới gần nói: “Ta có viên trang, bên trong là một rừng đào lớn, vừa hay bây giờ đang nở hoa, qua mấy ngày sẽ dẫn nàng đi ngắm.”

Tạ cô nương lấy lại tinh thần, nghĩ một chút nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy nếu ngươi nói, ta có một rừng đào lớn, bây giờ quả đào đều chín rồi, qua mấy hôm nữa đưa ta đi ăn, ta sẽ càng vui hơn, thật.”

Thái tử điện hạ: “………..”

Sau khi xem một lượt các loại hoa được bày ra, Tạ cô nương mặc dù vẫn có chút chưa thỏa mãn, nhưng đầu cũng tỉnh táo một chút rồi, nhưng nàng không quên nàng là sự cố thể chất, hiện tại nàng đã ra khỏi cửa rồi, khẳng định sẽ có chuyện gì đó kỳ kỳ lạ lạ đưa tới cửa, cho nên nàng nhất định phải theo sát Thái tử điện hạ, chính là dùng hắn để che chở.

Nhưng sự cố thể chất là không thể kháng cự, nàng chẳng qua cũng chỉ đi có một lúc, đợi nàng hồi phục lại tinh thần, phát hiện mình cư nhiên đã lạc đơn rồi.

Tạ cô nương không vui, Cố Thần không thể không làm chút chuyện, lại khấu trừ của nàng mất mười phần.

Còn chưa đợi nàng lầm bầm xong, Tạ cô nương lại cảm thấy chuyện này không thể trách hắn, đều tại thể chất của nàng, bởi vì sự cố đã tìm đến cửa rồi.

Tạ cô nương ngẩng đầu nhìn nam tử y phục trắng đang hướng mình khẽ cười, phản ứng đầu tiên không phải là ngày hôm đó ngẫu nhiên gặp trong cung, mà là đánh giá từ miệng của  Thái tử điện hạ đối với người này: tên ngốc.

Cố Hạo Quân cúi xuống nhìn tiểu cố nương đang ngây ngốc nhìn mình, trong lòng hết sức khinh thường, không hiểu đưa trẻ chưa nổi hai lạng này đứa con hoang kia sao có thế đặt môi lên được, quả nhiên là con hoang, chính là không giống người thường.

Có điều trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt vẫn giữu lấy nụ cười nhàn nhạt: “Thật khéo, nàng một mình, Thái tử sao không ở đây?”

Tạ cô nương không lên tiếng, bởi vì nàng đang suy nghĩ nên dùng thái độ gì để đối diện với đối thủ của Cố Thần,  tiếp tục làm nũng mặc dù không mất tiền nhưng đối với người mình ghét thì vẫn có chút cách ứng.

Nhưng nếu không để ý tới hắn, chỉ sợ hắn sẽ cứ lẵng nhẵng theo mình, dù sao thì mục tiêu chính là mình mà.

Nhưng hiển nhiên phản ứng của nàng đã bị Cố Hạo Quân hiểu lầm rồi, trong lòng vô cùng hả hê, ngoài miệng lại là bộ dạng quan tâm an ủi:

“Có phải là đã cãi nhau với Thái tử? Thực ra thì nàng cũng cần thông cảm cho hắn, tính cách của hắn vẫn có chút nóng nảy ngang ngược, nhưng tâm địa của hắn vẫn tốt.”

Lời khích bác này quả thực không chịu nổi, Tạ cô nương cũng muốn che mặt rồi, mặc dù chuyện này cũng không thể trách Cố Hạo Quân, dù sao thì Thái tử một năm cũng lộ diện không mấy lần, Đại Hi trong triều có mấy người hiểu được Thái tử?

Nhưng chưa hiểu về đối thủ mà đã ra tay động thủ khác nào tìm tới cái chết?

Tạ cô nương lúc này không phải là không muốn nói chuyện, mà là thấy không có gì để nói.

Nàng liếc hắn thương hại, cũng muốn thắp lên một cây nến để cho hắn yên tâm mà đi.

Cố Hạo Quân hiển nhiên là lại hiểu lầm ý tứ cái nhìn này của nàng, cảm thấy nàng là đã tán đồng lời của hắn, trong lòng đột nhiên thích thú, tiếp tục giọng điệu một bộ “ta muốn tốt cho ngươi”: “Thái tử trong triều cũng không được coi trọng, cho nên mới muốn cùng Đại Hoàn liên thân, mượn Đại Hoàn gia tăng lợi thế cho hắn, nhưng hắn không phải là kẻ thương hoa tiếc ngọc, mấy năm trước chỉ vì cung nữ làm đổ ly trà mà đem tất cả cung nữ của Đông cung quất cho tới chết, kỳ thực nếu là liên thân, cũng không nhất định phải là Thái tử, Đại Hi vẫn còn mấy Thế tử ………”

Tạ cô nương nghe tới đây liền ngây ra, không phải ngây ra vì việc đem toàn bộ cung nữ ra quất tới chết, mà là vì, câu nói sau cùng là ý gì, ý là: nếu là liên thân cũng không nhất thiết cứ phải Thái tử mà, Thế tử cũng vậy a, cho nên ngươi mau vào trong chén của ta đi.

Công khai đào góc tường Thái tử điện hạ a, lá gan này quá lớn rồi, thật muốn xem sau khi đám mật vệ xung quanh nói cho Thái tử điện hạ biết bộ dạng hắn sẽ ra sao.

Tạ cô nương chớp chớp mắt nhìn Cố Thần Quân, một bộ nét mặt “ta nghe không hiểu ngươi nói gì”, dẫn dụ hắn nói nhiều một chút những lời tìm tới cái chết: “Ồ……….”

Cố Hạo Quân có chút không hiểu nàng là ý gì, nhưng nghĩ tới trên tư liệu có viết qua, vị phế Hậu của Đại Hoàn này vô cùng đơn thuần, thế là sau chút do dự hắn lại nói tiếp: “Thái tử thế nhược, hơn nữa thân thế cũng có chút vấn đề, cho nên không được Hoàng thượng coi trọng, nếu nàng vẫn cứ ở Đông cung, chỉ sợ sau này mối quan hệ giữa Đại Hi và Đại Hoàn sẽ không tốt rồi.”

Hăn dừng lại chút rồi nói: “Nghe nói phụ thân của nàng là Tể tướng Đại Hoàn, vì nàng mà dưới cơn tức giận đã diệt đi Tôn gia, nếu là như vậy, nếu vì nàng mà bang giao giữa Đại Hi và Đại Hoàn tiêu tan, phụ thân nàng cũng không cách nào đứng vững trong triều nữa rồi.”

Tạ cô nương lại muốn vỗ trán rồi, nhưng vẫn là không muốn cất lời, bởi vì thật ra thì……… không muốn nói nhiều.

Nhưng nghĩ một chút vẫn là đặc biệt mang vẻ bối rối lo lắng hỏi: “Vậy, vậy ta nên làm thế nào?”

Cố Hạo Quân trong mắt lóe lên hí hửng, đang chuẩn bị mở miệng thì, bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng nói lười biếng, còn mang theo cả ý cười: “Đúng a, ta cũng muốn biết nên làm thế nào, vẫn xin Thế tử chỉ giáo.”

Cố Hạo Quân lập tức cứng đờ người, trong lòng thầm mắng thủ hạ vô dụng, cư nhiên liền kéo dài chút thời gian.

Hắn nếu là biết kéo dài cũng không được chỉ sợ càng thêm tuyệt vọng.

“Cũng chỉ là tán gẫu mấy câu, Thái tử hà tất phải coi là thật chứ?”

Tạ cô nương thấy Thái tử điện hạ xuất hiện, tiện miệng hỏi: “Vừa nãy ngươi đi đâu vậy, sao ta tìm không thấy ngươi?”

Thái tử điện hạ cười: “Vừa nãy thấy một con heo chân duỗi dài quá, liền muốn mang về băm làm thịt kho tàu cho nàng ăn, cái này không thể trì hoãn được.”

Sắc mặt Cố Hạo Quân lập tức một mảnh tối sầm, khẩu khí tắc nghẽn nơi cuống họng.

Tạ cô nương làm như không thấy, tiếp tục bổ thêm một đao: “Móng của con heo ngốc ta mới không ăn, bằng không ta cũng biến thành ngốc thì toi.”

Thái tử điện hạ đương nhiên không trông thấy Cố Hạo Quân mặt đã sa sầm lại vừa đỏ vừa xanh, không cố kỵ chút nào cười phá lên, vừa cầm? nàng vừa nói: “Yên tâm đi, ta sao có thể để thứ dơ bẩn vào miệng nàng chứ, nào, đưa nàng đi ăn đồ ngon.”

Tạ cô nương vừa nghe thấy đồ ngon, không chút do dự liền bị bắt cóc đi rồi, đương nhiên cũng không loại trừ nguyên nhân vì cấp bách muốn nhờ vả một chiếc não tàn.

Đợi rời ra Cố Hạo Quân một chút, Tạ cô nương lập tức hồi phục lại nét mặt vốn có, một mặt ngạo mạn nói: “Nói, ngươi có phải là cố ý để hắn tiếp cận ta?”

“Nhỏ nhen không lương tâm,” Thái tử điện hạ đưa tay chọc chọc trán nàng, vừa đưa cho nàng bọc giấy dầu xách trong tay: “Ta sao có thể để nàng gặp nguy hiểm được, ban nãy ta vẫn luôn đứng bên cạnh, nàng cũng không phát hiện ra ta, hắn có nhìn thấy ta không?”

Nói tới lời cuối cùng lại cảm thấy uất ức, thời gian gần đây Thái tử điện hạ không biết xấu hổ kỹ năng khoác lên bộ dạng đáng thương đã đạt đến độ thuần thục rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi.

Tạ cô nương mở bọc giấy dầu ra, nhón lên miếng điểm tâm xinh đẹp cho vào miệng, hương vị mềm dẻo ngọt ngào lập tức tỏa ra trong miệng, nàng híp mắt hưởng thụ liếm môi một cái, động tác nhỏ vô tình lại khiến cho tim của Thái tử điện hạ đứng bên cạnh đập rộn lên: “Có ngon không?”

“Ngon!” Tạ cô nương cũng không giữ đồ ăn, đưa một miếng điểm tâm đút tới bên miệng hắn.

Thái tử điện hạ ánh mắt nhìn chăm chú nàng, há miệng ngậm lấy miếng điểm tâm, nét mặt giống như đồ ăn không phải điểm tâm mà chính là nàng, sau cùng trong lúc “vô tình” đã liếm liếm đầu ngón tay nàng.

Tạ Bích Sơ chỉ cảm thấy sự mềm mại tê dại nơi đầu ngón tay, sau đó hơi nóng vô tình từ trong tai bốc ra, chỉ nghe thấy tiếng cười nho nhỏ của hắn bên tai, liền vội vàng di chuyển ánh mắt, nhẹ hắng giọng: “Đúng rồi, người lúc nãy rốt cuộc là ai a?”

Thái tử điện hạ cũng không trêu nàng nữa, nghe nàng hỏi vậy bèn trực tiếp nói cho nàng hay: “Võ Vương Thế tử, Võ Vương là đường huynh của lão hồ ly, năm đó tuy nói chỗ đứng không rõ ràng, nhưng vẫn thầm nghiêng về lão hồ ly, hơn nữa ông ta cũng luôn khiêm tốn, nên sau khi tiếp vị lão hồ ly cũng không có khắt khe với ông ta.”

Tạ cô nương động não một chút liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, đương kim Hi đế rất khó có con nói dõi, chỉ sợ Thế tử vừa nãy đã được Hi đế để tâm làm người kế vị, hơn nữa nghĩ lại chuyện ngày hôm đó trong cung Lâm quý nhân nói Cố Thần là con hoang, Tạ cô nương do dự một chút vẫn là hỏi: “Hôm đó chẳng phải ngươi nói với ta, chuyện phụ Hoàng ngươi khó có con nối dõi chỉ có ba người biết sao, nhưng sao ta cảm thấy, rất nhiều người cũng biết………..”

Cố Thần lập tức hiểu ý nàng muốn nói, nghĩ nghĩ một chút vẫn là đem sự việc phân tích cho nàng nghe: “Việc này quả thực chỉ có ba người biết, nhưng biết ta không phải con nối dõi của lão hồ ly lại không hề ít, bởi vì năm đó mẫu hậu bị đưa tới Đại Hi kết thân, ban đầu không phải là kết thân với lão hồ ly, sau này vì muốn biến mẫu hậu thành quân cờ, mới đem bà ấy dâng đến bên lão hồ ly, khi đó mẫu hậu đương nhiên đã mang thai rồi, cho nên mới có rất nhiều người nghi hoặc ta không phải con nối dõi của lão hồ ly.”

“Sau đó lão hồ ly mặc dù không có con nối dõi, nhưng vì hắn độc sủng mẫu hậu, người khác đều cảm thấy vấn đề chính là mẫu hậu, lại có thêm nghi hoặc lão hồ ly vì để tránh huynh đệ tương tàn nên đã diễn lên, cho nên đã giữ lại ta.”

“Còn mấy người vì thái độ của lão hồ ly đối với ta mà hoài nghi ta không phải con của ông ta, cũng đều cảm thấy hiện tại lão hồ ly chẳng qua cũng chỉ là quyến luyến Hoàng quyền cho nên đem ta làm thành tấm bia, sau này nhất định sẽ từ trong tông thất ra kế nhiệm Vương vị.”

Tạ cô nương nghe vậy cũng bắt đầu buồn, tình huống như thế rất hóc búa a, nhưng nói cường địch vây quanh, giấc mơ muốn Cố Thần tránh xa chính trị của nàng cũng theo đó mà tan biến, Cố Thần hiện tại chỉ có hai con đường: một, đăng cơ làm Hoàng đế, hai, chết.

Hoàn toàn không có khả năng thứ ba, Tạ cô nương sau khi thở dài càng thêm lo lắng cho hắn: “Vậy ngày hôm đó ngươi nói, chuyện cả triều đường đều phản đối ngươi, là thật sao?”
Thái tử điện hạ chỉ cần liếc một cái liền thấy được nỗi lo lắng của nàng, hướng nàng cười gian xảo: “Nàng đoán xem.”

Tạ cô nương im lặng, nàng quả thực đã hỏi một câu nhảm rồi, một đế Vương tinh ranh rốt cuộc lợi hại như thế nào, giảo hoạt ra sao rõ ràng nàng đã tự mình kinh qua rồi còn gì.

Nghĩ ngợi một chút nàng vẫn lo lắng: “Vừa nãy lời của Võ Vương Thế tử, giống như hắn và Tôn gia có chút quan hệ.”

Lời của nàng còn chưa dứt, ánh mắt kinh ngạc lẫn vui mừng của Cố Thần đã lướt tới, sau đó không chịu được ôm nàng vào lòng: “Thanh Ngọc nàng quá thông minh, không ngờ hắn chỉ nói ra một câu nàng liền nhìn ra được ngay.”

Suy đoán của Tạ cô nương đã được chứng thực, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại lộ ra sự đắc ý, lắc lắc cái đuôi nói: “Đương nhiên rồi, giọng điệu của hắn khi nhắc đến phụ thân không xác định, nhưng danh tiếng của phụ thân so với Tôn gia vang dội hơn nhiều, còn khi hắn nói đến Tôn gia lại rất xác định, đây vốn là trái với lẽ thường, huống hồ ban đầu Cảnh Diệp cũng không dám động đến Tôn gia, giống như ái ngại điều gì đó, cho nên hắn và Tôn gia nhất định có quan hệ.”

Cố Thần có chút im lặng, cũng có chút ghen tị, vợ mình bộ dạng có vẻ rất tín tâm đối với nhạc phụ đại nhân, có điều lúc này đây hắn cũng rất tán thưởng, vợ thông minh thì hắn cũng mở mày mở mặt.

Hắn gật gật đầu nói: “Không sai, năm đó Tôn Khải Xương và Cố Hạo Quân đã câu kết với nhau, Cố Hạo Quân mặc dù không cách nào nắm trong tay binh quyền Đại Hi, nhưng một số nước nhỏ xung quanh vẫn lo ngại lời tuyên bố của hắn, nên đã từng có động tác phối hợp với Tôn gia nơi biên cảnh.”

Thì ra còn có nhiều nội tình a, Tạ cô nương nghĩ một chút lại theo sát hắn đắc ý nói: “Vẫn là phụ thân lợi hại nhất, động động ngón tay một chút liền khiến Tôn gia hóa thành tro bụi!”

Thái tử điện hạ vừa nghe thấy lời này lập tức kể công: “Còn có ta nữa, ta cũng giúp mà!”

Tạ cô nương lập tức liếc hắn: “Ngươi vốn có thù với Tôn gia, cũng chỉ là bỏ đá xuống giếng mà thôi, tính gì công lao, tự mình âm thầm làm chuyện xấu lại còn đem phụ thần làm thành bia đỡ đạn, không tính sổ với ngươi là khách khí lắm rồi, hừ!”

Nói xong cũng không thèm để ý Thái tử điện hạ một mặt ngượng ngùng, cắm đầu cắ cổ lạch bạch chạy tới phía trước.

Phía trước hội thơ và hội hoa cũng đã bắt đầu rồi.

Cụ thể trình tự là như này:

Hoa hội chỉ có thể là cô nương tham gia, sau đó biểu diễn tài nghệ của mình, sau cùng bỏ phiếu quyết định thứ hạng, thứ hạng ở đây không phải thứ nhất, thứ hai, thứ ba, mà là hư danh Mẫu Đơn tiên tử, Đào Hoa Tiên Tử, Hạnh Hoa tiên tử vv……..

Còn người bỏ phiếu thì sao, chính là nam tử tham gia hội thơ, phiếu là những bài thơ của các nam tử, đợi sau khi xác định danh tính hội hoa xong, liền đem “phiếu” tất cả bày ra, do nữ tử tham gia hoa hội bình ra  thứ hạng.

Tạ cô nương chạy tới nơi thì thấy chỗ ngồi đã bày xong, sở hà hán giới chia làm hai bộ phận, bên nam tử tham gia hội thơ đã ngồi vào vị trí, còn bên nữ tử thì vẫn lác đấc lưa thưa.

Loại cảm giác tương thân mãnh liệt này lại đập vào mắt, khiến Tạ cô nương đột nhiên không mấy hăng hái, cũng may xung quanh vẫn còn đặc ý vì người xem mà chuẩn bị bàn ghế, Thái tử điện hạ thấy nàng dường như không mấy hứng thú, lập tức kéo nàng ngồi xuống.

Sau đó Thanh Huy theo sát đằng sau mang lên trà cùng bánh ngọt, đám đại cung nữ xuất cung theo sau cũng bắt tầu cắn hạt dưa…..

Không lâu sau, nữ tử bên kia cũng đã tới, rồi sau đó người chủ trì cũng tới, là một phu nhân  vẫn còn nét phong vận, trên người một bộ váy đắt tiền sáng chói con ngươi.

Tạ cô nương kéo kéo tay áo Thái tử điện hạ, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nói: “Đó là đường tỷ của lão hồ ly, vì rất giống với đường tổ mẫu của lão hồ ly, cho nên rất được phụ Hoàng của lão hồ ly yêu thích, vừa mới mười tuổi liền được phong làm công chúa.”

Tạ cô nương nhìn bà ta, quả nhiên là mỹ nhân, nhưng vẫn là đem lời trong lòng nói ra: “Ta nghe nói phụ Hoàng ngươi năm đó tranh đấu rất kịch liệt, còn tưởng Hoàng thất hầu như không còn ai, không ngờ vẫn còn Công chúa Thế tử.”

Cố Thần nghe vậy liền cười: “Ngốc quá, Hoàng thất nhiều người như vậy, sao có thể giết hết được chứ, huống hồ nàng không nghe nói sao, bất kể là Công chúa, hay là Vương gia, đều là đường huynh đệ tỷ muội của lão hồ ly, huynh đệ ruột thịt của lão hồ ly đã không còn ai, mà ban đầu Hoàng tử của Hoàn đế đại hành tổng cộng có bảy người, lão hồ ly độc ác lắm.”

Tạ cô nương thầm hít một hơi khí lạnh, lúc này mới phản ứng lại, cũng là nói, đương kim Hi đế vì tiếp vị, ít nhất đã giết sáu người huynh đệ, nói không chừng còn giết cả đường huynh đệ của sáu người huynh đệ kia ấy chứ.

Thảo nào mà sát khí nặng như vậy, Tạ cô nương thấy mình càng ngày càng sợ Hi đế rồi,
Cố thần hơi do dự một chút, vẫn là nhịn không được giải thích: “Vị trí kia vốn không dễ ngồi vào, muốn ngồi lên tất phải đạp lên máu tươi và xương trắng, ta cũng vậy không ngoại lệ.”

Tạ Bích Sơ há hốc miệng, vẫn là nắm lấy ngón tay hắn, kéo ra nụ cười: “Ta biết, ta không sợ ngươi.”

Cố thần thầm thở phào, lại cúi đầu lại gần bên tai nàng nói: “Cho dù nàng sợ, ta cũng không để nàng đi.”

Tạ Bích Sơ trong lòng ấm áp, ngón tay được hắn dùng sức nắm trong lòng bàn tay, nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua, xua tan nỗi sợ hãi trong lòng nàng, ánh mắt nàng di chuyển tới hoa hội bên kia, trong miệng lại khẽ nói: “Ta sẽ không đi.”

Cố Thần theo đó cũng chậm rãi cười, nhỏ giọng: “Ta có thể nhớ lời nàng nói.”

Tạ Bích Sơ đỏ tai khẽ hừ một tiếng, quay đầu nói: “Ai, ngươi nhìn xem người bên kia cứ luôn nhìn về phía ta có phải là Liễu cô nương không?”

Thái tử điện hạ sớm đã cảm thấy có ánh mắt luôn dõi theo về bên này, nhưng vẫn không thèm ngẩng đầu lên, mà cúi đầu tiếp trà cho nàng vừa chậm rãi nói giọng thờ ơ: “Có thể.”

Tạ cô nương bị ánh mắt phẫn hận này làm cho cả người đều không thoải mái, nghe những lời này liền vặn lại: “Ngươi đều không ngẩng đầu lên nhìn, có phải là đã chột dạ?”

Thái tử điện hạ bất đắc dĩ cũng phải liếc một cái, quả nhiên thấy một nữ tử ăn mặc xinh đẹp, hắn thu ánh mắt lại lập tức đổi thành một mặt ủy khuất: “Thanh Ngọc, ta nhìn cô nương khác sao nàng lại không ghen?”

Tạ cô nương trợn mắt: “Đó là khoản nợ đào hoa ngươi giải quyết trước đã rồi ta mới ghen, người ta còn muốn ta biến mất nữa mà!”

Cố Thần nghĩ một chút đưa ra kiến nghị: “Vậy chi bằng chúng ta đi trước đi.”

Tạ cô nương vừa nghe thấy vậy liền tức giận, trợn mắt: “Không đi, ta sợ nàng ta sao?”

Cố Thần vội vàng giải thích: “Không phải là sợ nàng ta, mà là sau khi hoa hội kết thúc, tiên tử có thể điểm danh để cho người khác hiến nghệ, ta không muốn nàng đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play