Editor: Tuyền Uri

Nguồn:

Đức phi đã quỳ xuống, gương mặt nhỏ nhắn chừng bàn tay đã hoàn toàn trắng bệch, lệ quang lã chã khẽ chực khóc, dập đầu nói: “Xin Hoàng thượng cùng Thái hậu nương nương minh giám, thần thiếp chưa bao giờ có ý niệm mưu hại hoàng tử, cho nên đi thăm Hiền phi muội muội, nguyên chính là cảm động và nhớ nhung Hoàng hậu nương nương, tương lai sẽ nâng thần thiếp lên tứ phi vị, khi ở tứ phi vị sẽ đồng tâm đồng đức hầu hạ Hoàng thượng.”

“Nói đến, thần thiếp quả thực có lòng riêng, thấy Thục phi muội muội có thai, muốn cùng Hiền phi muội muội thương lượng một chút xem nên hay không nên, chủ động cầu kiến Hoàng thượng, trước khi đi thấy trong cung Hiền phi muội muội có cây hoa hồng vừa đúng lúc nở, lúc này mới làm mặt dày đòi một chậu, nhưng ai biết hoa này còn chưa tới chỗ thần thiếp thì trong cung đã xảy ra chuyện như vậy.”

Tạ Bích Sơ nghe những lời của Đức phi lập tức thở một hơi lạnh, Đức phi đúng là một người hung ác, ác với người khác, ác với cả mình.

Nàng ta tự mình trực tiếp có cách đối với Hoàng thượng, cho nên mới chạy tới Hiền phi nơi đó tìm đồng minh nói ra, như vậy có thể cởi bỏ hiềm nghi nàng ta có dụng tâm khác, nhưng hậu cung này sao có thể đem ý đồ với hoàng thượng trực tiếp nói ra?

Thân là nữ tử, thừa nhận trong lòng đối với nam nhân có cách, căn bản là tự ô.

Nhưng phương pháp này quả thật là dùng rất tốt, bởi vì mọi người thật ra là cũng biết, hậu phi có thể có chuyện gì, mười câu có chín câu là đang nói Hoàng đế, cho nên tiềm thức mọi người sẽ tin tưởng, lời Đức phi là thật.

Cứ như vậy, Đức phi tiếp theo “Thuận tiện muốn một chậu hoa” cũng thuận nước đẩy thuyền được cho là lời thật, huống chi chậu hoa kia còn chưa được đưa tới cung nàng ta, cho nên hắn căn bản cái gì cũng không biết, không liên quan việc của nàng ta, thật.

Thấy mọi người cũng trầm tư, nhưng phần lớn là dáng vẻ tán đồng, Đức phi trong lòng thỏa mãn, nhưng trên mặt vẫn là nhu nhu nhược nhược mà nói  với Hiền phi: “Mặc kệ thế nào, người đưa hoa là người trong cung muội muội, hoa cũng là hoa trong cung muội muội, hiện tại xảy ra chuyện, muội muội vẫn là điều tra triệt để một phen.”

Mới vừa rồi còn là phòng ngự, lúc này trực tiếp là phản kích, có thể thấy được Đức phi đúng là lợi hại, một khắc trước vẫn còn bị chỉ là hung thủ, một khắc sau không chỉ có tẩy thoát được cho mình, mà còn có thể trực tiếp đem nước đục đốt thành nước sôi dội trở lại.

Hiền phi thật muốn bị tưới xuống đầu, như vậy không chết cũng muốn lột da, đang lúc ấy thì, Huệ phi quyền lớn cũng tham gia vào, nghi ngờ nói: “Hai vị tỷ tỷ vừa vẫn nói là cây hoa hồng, thế nhưng hoa không phải hoa hồng, Qúy phi nương nương gọi hoa này là Khô Vinh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Cho nên vấn đề mấu chốt hiện tại là, rốt cuộc ai đã đổi chậu hoa?!

Làm chủ nhân đầu tiên của hoa, Hiền phi lập tức nhận được chất vấn của tất cả mọi người, nàng nhíu mày một chút nói: “Mặc kệ là hoa hồng hay Khô Vinh, nguyên là không phải từ trong cung ta đi ra, mặc dù Đức phi tỷ tỷ hỏi ta là muốn hoa đó, nhưng trong cung ta chậu hoa cũng bày thành dạng hoa, ta cũng không nỡ bỏ ra, liền để Giang Hồng và Giang Lam đi tới Nội Vụ Phủ, từ Hoa Mộc Tư chọn ra một loại giống như vậy mang đi.”

Thái hậu chợt nhíu mày, lại lần nữa đi thẩm vấn Giang Hồng: “Hiền phi nói là thật?”

Giang Hồng run rẩy lên tiếng: “Đúng, là thật.”

“Hoa này là ngươi đổi hả? Người nào chỉ điểm ngươi, nói!”

Giang Hồng ngẩng đầu run lẩy bẩy nhìn Tạ hoàng hậu, vốn là vắt giò ngồi xem, trong lòng Tạ Hoàng hậu nhất thời sinh ra dự cảm xấu, tiếp liền nghe Giang Hồng nói: “Là Hoàng hậu nương nương kêu nô tỳ đổi.”

Tiếp cũng không đợi Tạ Hoàng hậu nói, ăn rau chân vịt một dạng dũng khí tăng nhiều, tiếp tục nói nhanh: “Nô tỳ với Giang Lam cùng đi tới Hoa Mộc tư phủng nguyệt quý, thấy hoa Khô Vinh rất đẹp, liền tự mình nghĩ lấy về trình cho chủ tử, kết quả trên đường gặp Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương liền khen hoa đẹp, tiếp đó kêu nô tỳ đem hoa Khô Vinh mang đến nơi Thục phi nương nương.

Vì rằng không làm lỡ chuyện của chủ tử, nô tỳ liền để Giang Lam đem hoa hồng mang tới cho Đức phi nương nương, còn mình thì đi tới chỗ Thục phi nương nương, nhưng sau khi nô tỳ trở về không thấy Giang Lam, lại gọi lần nữa nhưng không thấy Giang Lam, cứ như vậy nô tỳ rất sợ, nên cứ trốn trong Hi Hòa cung, mãi cho đến hôm nay Qúy phi truyền đòi nô tỳ.

Những lời những câu của nô tỳ đều là thật, nô tỳ cũng biết mình mắc phải nỗi lớn, nô tỳ xin lỗi Thục phi nương nương, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội!”

Nói xong cả người vừa rồi còn vô lực bày trên mặt đất đột nhiên khí lực tăng mạnh xông vào cây cột góc đại điện.

Vì vậy, Tạ hoàng hậu căn bản một câu còn chưa nói, thậm chí căn bản còn chưa kịp phản ứng, thì người của nàng ta đã đầy máu tươi và đã tắt thở.

Tạ Bích Sơ nhất thời sắc mặt tái nhợt, không chỉ sợ người chết rồi thì không đối chứng được, nhiều hơn chính là bị dọa sợ.

Hậu cung tranh đấu chính là đầm đìa máu như vậy, vì hãm hại người khác, mạng người thật như tờ giấy mỏng, nghĩ đến Giang Lam biến mất trước đó khẳng định đã chết, bây giờ Giang Hồng cũng đã chết.

Tôn quý phi thấy sắc mặt nàng không tốt, lập tức nhảy ra nói: “Tạ Hoàng hậu, lúc này còn lời gì để nói?!”

Tạ Bích Sơ nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Nàng ta cũng nói nàng ta vốn phụng lệnh Hiền phi đi lấy hoa, có thể thấy không phải là do Bổn cung an bài, hơn nữa, tại sao nàng ta lại phải đường vòng xuất hiện trước mặt ta, trong thâm ý này, xin Bệ hạ điều tra kỹ.”

Tôn quý phi nói: “Ngươi không phải ngụy biện! Mặc kệ nàng ta xuất hiện ở chỗ nào, tóm lại là ngươi kêu nàng ta mang hoa đến cho Thục phi, hơn nữa ngươi còn khích lệ hoa rất đẹp, khẳng định biết hoa có độc, cho nên cố ý!"

Tạ Bích Sơ cả người đều rét run, sau lưng nàng một tầng mồ hôi, căn bản không có tâm tư quan tâm nàng ta, liền muốn cuộc nháo kịch này nhanh kết thúc để có thể về sớm một chút, ánh mắt nàng nhìn phía trên kia Cảnh Diệp vẫn không nói: “Chậu Khô Vinh kia rốt cuộc còn chưa biết được là từ đâu tới, Hoa Mộc tư căn bản không biết tên hoa, lại càng không biết hoa nguy hiểm như vậy, cho nên lời nói của Giang Hồng có rất nhiều sơ hở, xin Bệ hạ điểu tra kỹ!”

Cảnh Diệp không nói gì, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt có chút trống rỗng.

Tạ Bích Sơ có chút sốt ruột, hít một hơi sâu nghiêng đầu nhìn về hướng Cảnh Hoan, thấy hắn cau mày lo âu nhìn sang, liền hướng hắn khẽ cười ý bảo hắn yên tâm.

Mà đúng lúc này, Cảnh Diệp vừa vặn phục hồi lại tinh thần, thấy một màn như vậy, khống chế không được bật thốt lên cảnh cáo: "Hoàng hậu!"

Tạ Bích Sơ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nụ cười trên mặt cũng theo đó thu lại không còn một mống.

Cảnh Diệp thấy thế sắc mặt càng thêm ủ dột, tay trong lồng áo càng nắm càng chặt, ẩn nhẫn lửa giận thật lâu cũng không nói nên lời, ánh mắt lạnh lẽo dời tới Cảnh Hoan.

Cảnh Hoan không thèm để ý chút nào, đứng dậy chắp tay nói: "Hoàng thượng, thần lấy tư cách người đứng ngoài xem, chuyện này quả thật có rất nhiều nghi điểm, mặc dù lúc này người đã đã chết không thể đối chứng, nhưng chắc hẳn là còn có rất nhiều đầu mối, muốn điều tra kỹ thật ra thì không khó, quan trọng hơn là, đây là long tử thứ nhất của hoàng thượng, cứ như vậy bị mưu hại rồi, nếu như không tra cứu, chỉ sợ trên làm dưới theo, khiến hung thủ có lòng cầu gặp may, sau này nếu Hoàng thượng lại có long tử…”

Ý ngữ chưa nói hết.

Nhưng Cảnh Diệp có thể không hiểu ý tứ của hắn sao?

Hắn hiểu, nhưng hắn không hài lòng dạ, lời này căn bản vốn không nên từ miệng Cảnh Hoan nói ra.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, Cảnh Hoan lại nói: “Huống chi thần cảm thấy các vị nương nương đều hết sức mệt mỏi, Thục phi mới vừa đẻ non thân thể càng thêm suy yếu." Hắn trên miệng nói là Thục phi, ánh mắt lại chuẩn xác rơi vào sắc mặt có chút tái nhợt của Tạ Bích Sơ.

Cảnh Diệp chỉ cảm thấy trong lòng bùng nổ hỏa thịnh, cũng sắp đả thương cổ họng của hắn khiến cho hắn nói không ra lời, hắn nhẫn nhịn, lúc này mới lên tiếng trách cứ: "Hậu cung chuyện, một mình ngươi Ngoại Thần chớ nên nói bừa!"

Sau đó nhìn lướt qua mọi người ở dưới kia nói: “Đều về trước đi, chuyện này trẫm sẽ điều tra kỹ." Dừng một chút có câu: "Hoàng hậu hiềm nghi rất nặng, kể từ hôm nay cấm túc Trường Hoa cung, cho đến khi tra rõ chân tướng!"

Cũng không nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tạ Hoàng hậu, Cảnh Diệp vừa đứng lên nói: "Đều quy an đi." Vừa không quay đầu lại, đi luôn.

Nếu không phải là một tia lý trí cuối cùng không ngừng đang cảnh cáo nàng là trường hợp nào, Tạ Hoàng hậu chỉ sợ nổ tại chỗ, Hoàng đế cặn bã đây là ý gì đây, trong đầu có phải nước vào hay không bị quấy thành bột nhão rồi, điểm đa nghi như vậy nàng biểu đạt còn chưa đủ rõ hay sao, cái gì cũng không có tra, đem nàng cấm túc trước!

Tạ Bích Sơ hít sâu một hơi, cũng không quản Tôn quý phi ở bên cạnh hả hê ánh mắt khinh miệt, theo bản năng sẽ đi tới bên cạnh Cảnh Hoan, lại phát hiện Cảnh Hoan đang ghé vào Thái hậu trước mặt nhỏ giọng nói gì đó.

Một cỗ không khỏi uất ức dâng lên, Tạ Bích Sơ cắn răng, không nói tiếng nào trực tiếp đi.

Thái hậu mắt lạnh nhìn nàng ra khỏi cửa chính, lúc này mới hừ lạnh một tiếng nói: "Theo ai gia thấy, Tạ gia gia phong cũng liền giống như nhau, thân là Hoàng hậu bất kính ai gia, đều không nói một tiếng liền đi, quả thật không có ai gia trong mắt nữa rồi."

Cảnh Hoan chớp chớp mắt, sau đó cười nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy Tiểu Hoàng tẩu khẳng định lúc này nhất thời hoảng hốt nên mới quên, mẫu hậu cần gì cùng nàng tức giận, trong cung còn có chuyện lớn như vậy vẫn chưa giải quyết, dù nói thế nào đều là hài tử thứ nhất của Hoàng thượng, cũng không thể cứ như vậy không minh bạch."

Hoàng hậu đi rồi, tứ phi tự nhiên cũng liền đi theo, Thái hậu trước mặt cũng liền còn ở lại Tĩnh Vương cùng Tôn quý phi ở đây, Thái hậu nói tới nói lui tự nhiên cũng liền một chút kiêng kỵ cũng không có, chỉ nghe bà hừ lạnh một tiếng nói: "Trong hậu cung có thể hay không nghi ngờ, nghi ngờ được có thể hay không sanh ra được, sanh ra được có thể hay không đứng vững, chuyện này cũng phải xem bản lãnh xem vận khí, Thục phi chính nàng bản lãnh không có không có vận số giữ được đứa bé kia, trách được người nào?"

Nói rồi quay đầu nhìn về phía Tôn quý phi nói: "Ngược lại là hồng y, thân thể của ngươi điều dưỡng cho tốt, cũng tranh thủ nhanh mang thai, " giọng nói của bà có chút ý vị sâu xa: "Đứa bé, tốt hơn là từ trong bụng mình mặt bò ra."

Tôn quý phi há miệng đang muốn nói gì, chỉ là ở dưới ánh mắt ta của nàng cuối cùng vẫn còn đem lời ra đến khóe miệng cũng nuốt trở vào, phờ phạc rũ rượi nói: "Con biết rồi."

Cũng không có ai phát hiện, một bên Cảnh Hoan vừa cười hì hì trong mắt lóe lên tia lạnh.

Thái hậu thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn nói: "Thật vất vả vào cung một chuyến, lại gặp phải những chuyện sốt ruột như này, ngươi hôm nay cũng không cần vội vã xuất cung, trong cung sống thêm mấy ngày cùng ai gia cũng tốt.”

Cảnh Hoan dừng lại, vừa định muốn cự tuyệt, chỉ là không biết nghĩ tới điều gì, cự tuyệt vẫn còn đang nghĩ, ngoài miệng liền đã đồng ý: "Nhi tử nghe mẫu hậu."

Thái hậu vẻ mặt mềm đi rất nhiều: "Vậy ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm liền từ ngoài thành vào cung, lại náo loạn thời gian dài như vậy, khẳng định mệt rồi."

Chờ sau khi hắn rời đi, Thái hậu đem cung tỳ tất cả đều vẫy lui, lúc này mới thư giãn cơ thể tựa vào phía sau gối dựa lên, hỏi "Ngươi nói ai gia nghe một chút, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?" 

Tôn quý phi có chút chột dạ, ánh mắt cũng không dám nhìn bà: "Không có chuyện gì."

Thái hậu nghe lời này của nàng ta cười lạnh một tiếng nói: "Ai gia là từ nhỏ nhìn ngươi lớn lên, ý đồ kia của ngươi ai gia còn có thể không nhìn ra? Những ngày qua ngươi còn muốn dời đến Nhu Nghi cung đi ở, ai gia là không có nói ngươi, dù sao bất quá là một tiện chủng, nếu quả thực ngươi không có, ai gia làm theo có thể giữ được ngươi, nhưng tiện chủng kia không có ngươi ngược lại so Thục phi còn phải gấp gáp hơn, còn cố ý chạy đến ai gia tới nơi đây để ai gia làm chủ, ngươi nói cho ai gia một chút đây là như thế nào?"

Tôn quý phi xoắn ngón tay nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn còn nhịn không được, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Cô, con...con thời gian dài như vậy cũng không có bầu được, con căn bản không có thể mang thai, con...con chỉ là muốn......"

"Muốn ôm nuôi đứa bé kia của Thục phi phải hay không?" Thái hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng chằm chằm: "Con bé ngốc này! Ai gia đã sớm nói với ngươi rồi, đứa bé không phải từ trong bụng ngươi bò ra nuôi cũng vô dụng, thay vào đó từ Tôn gia ôm một đứa bé vào cung, cũng không nên đi ôm tiện nhân của kẻ khác!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play