Tạ Bích Sơ sững sờ, lúc này mới nhớ tới ngày đó nàng hồi cung Hoàng đế bệ hạ đúng là có dẫn theo một đống tiểu lão bà ở cửa cung đón nàng kia mà, nhưng đợi đến khi nàng tới đã rời đi rồi, không ngờ lại là nguyên nhân này.

Nhưng bây giờ Tạ hoàng hậu hoàn toàn không quan tâm, dù sao ngụy trang của nàng cũng bị hắn chọc thủng. Cũng nói rõ với hắn, nàng và Cảnh Hoan đang giả vợ chồng, vấn đề nghiêm trọng như vậy đã xuất hiện, ngược lại một món quà chỉ đơn giản là mưa phùn.

Cho dù trong trường hợp đó món quà của Cảnh Hoan quả thật có gợi lên một chút khiêu khích hiềm nghi với Hoàng đế bệ hạ, nhưng Tạ Bích Sơ không nhịn được, muốn dùng cách gì để chứng minh nàng và Cảnh Hoan đã từng thân cận.

Cẩm Tú thấy nàng kiên trì, mấp máy môi mới quay mặt nói: "Lúc trước chủ tử bảo nô tỳ thu thập thật tốt thông tin không nên khinh dịch kỳ nhân, cho nên lần này xuất cung, nô tỳ cũng không có đưa nó ra ngoài, xin chủ tử thứ tội."

Tạ Bích Sơ ngẩn ra, sau đó chỉ có thể cười khổ.

Bữa tiệc được tổ chức vào buổi tối, Hoàng hậu "lương lương" "Thất sủng" vốn là muốn tự mình đạp vào quá khứ một chút, nhưng dưới sự uy hiếp cùng lừa gạt của Cẩm Tú. Cuối cùng vẫn là đi thỉnh an Thái hậu bên kia trước, sau đó đi cùng với Thái hậu.

Vốn là Tạ hoàng hậu miễn cưỡng bước vào tẩm cungThái hậu chỉ trong chớp mắt, mọi niềm vui ùn ùn kéo đến vì nhìn Cảnh Hoan đang ở trước mắt nàng, trên mặt nàng nụ cười thế nào cũng không che giấu được.

Thái hậu lạnh lùng cao ngạo liếc nhìn Tạ hoàng hậu đang cuối thấp người xuống thỉnh an. Thuận miệng nói một câu: "Hoàng hậu có chuyện gì vui không bằng nói cho ai gia nghe một chút, không phải ai gia nghe nói Hoàng đế đã lâu không có đi qua chỗ của ngươi rồi hả?"

Đây quả thực là đang cười nhạo nàng thất sủng, chỉ là Tạ hoàng hậu không chút nào để ý, cười nói: "Nô tì thấy thân thể Thái hậu nương nương an khang, tự nhiên vui mừng."  Nàng khẽ động đôi môi, tầm mắt rốt cuộc cũng liếc đến trên người Cảnh Hoan, âm thanh theo đó cũng dịu đi một chút: "Tĩnh Vương Điện hạ cảm thấy thế nào?"

Trên môi Cảnh Hoan nở nụ cười, nói: " Chị dâu nhỏ nói rất đúng, trên đường nhi tử đến đấy thiếu chút nữa nóng chết ở trên đường, trong lòng vẫn lo âu phượng thể của mẫu hậu như thế nào rồi, hiện tại chính mắt nhìn thấy. Xem như an tâm."

Không biết tại sao, Tạ Bích Sơ luôn cảm thấy trong âm thanh của hắn có chút lạnh, nhưng Thái hậu nương nương hoàn toàn không có phản ứng, ngược lại chỉ cười và nói: "Ai gia tự nhiên biết lòng hiếu thảo của con, con chỉ cần chiếu cố chính mình tốt, ai gia cũng vui lòng."

Nàng chính là thích tiểu nhi tử khéo léo nhiệt tình như vậy. Không giống Hoàng đế, càng lớn càng không nghe lời, sau khi lên làm Hoàng đế càng đối nghịch với nàng, suy nghĩ một chút đều cảm thấy không vui.

Cảnh Hoan theo sau cười hí mắt nói lời vui tươi, chọc Thái hậu nương nương cười đến run rẩy hết cả người, căn bản không nhớ tới làm khó Tạ hoàng hậu.

Tất nhiên, bị Thái hậu coi thường biến mình thành phông nền Tạ hoàng hậu cũng không giận, bởi vì vào lúc này, tầm mắt của nàng có thể quang minh chánh đại nhìn Cảnh Hoan, nhìn hắn nói chuyện, mang theo chút giảo hoạt cùng dí dỏm, nhìn Cảnh Hoan sống động như vậy.

Cảnh Hoan hoàn toàn khác với hình ảnh bình tĩnh và có trách nhiệm trước mặt nàng.

Nói đùa một lát, Ngưu ma ma bước vào nhắc nhở Thái hậu việc khởi hành nên đi được rồi, Thái hậu nhìn lướt qua Tạ Bích Sơ, nói: "Quý phi đâu?"

Ngưu ma ma cẩn thận nhìn Thái hậu một cái. Giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn: "Nghe nói Hoàng thượng ở nơi đó, triệu Huệ phi, Quý phi, Tưởng tần cùng hai vị quý nhân, cho nên...."

Thái hậu hừ lạnh một tiếng "không có tiền đồ", rõ ràng cho thấy đang mất hứng, Tĩnh Vương Điện hạ lập tức chân chó tiến tới nói: "Mẫu hậu đừng nóng giận, biểu tỷ rốt cuộc đã thành Quý phi rồi, dĩ nhiên lấy hoàng huynh làm trọng, không có biểu tỷ ở đây thì không phải còn có nhi tử sao?"

Tin thần Thái hậu ngay lập tức trở nên tốt hơn, đưa tay đỡ Tĩnh Vương, mang theo Hoàng hậu "lương lương" đang đứng làm nền, mỉn cười đi đến buổi thiết yến.

Không ngờ, Hoàng đế bệ hạ dẫn theo mấy tiểu lão bà đến, sau khi nghe tuyên Thái hậu tới tầm mắt cũng nhìn theo, đột nhiên cảm thấy tim không thở được.

Vì sao hắn dẫn năm tiểu lão bà này đến đây, không phải vì hắn đang ám chỉ Hoàng hậu "lương lương", biết điều thì chủ động vội vàng tới đây cho trẩm sao, nếu để cho Hoàng hậu một mình đơn độc chạy đi dự tiệc vậy thì quá khó nhìn.

Ai biết đợi thật lâu cũng không thấy Hoàng hậu "lương lương", Hoàng đế bệ hạ vừa tức giận vừa sợ nàng đơn độc chạy tới bị những đại thần kia coi thường, vì vậy nói xong lập tức tới địa điểm thiết yến trước.

Ngờ đâu vừa quay đầu, nhân vật mục tiêu cũng đi theo Thái hậu đến đây, điểm mấu chốt, lại đi gần với Tĩnh Vương, thật gần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play