Vương Liên Hoa lắc đầu nói: “Điển tịch Bách Hoa tiên tử tuy rằng tốt, nhưng mà mỗi lần xuất môn đều phải đem hai người kia mang theo bên người thập phần phiền toái, tại hạ thật sự có điểm không kiên nhẫn, nhị vị cứ việc đem hai người bọn họ mang đi.” Có Vu Hành Vân, còn cần hai người kia làm cái gì. Huống hồ đem Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê tặng cho Lâm Hồng Liên, còn có thể khiến các nàng nhiều băn khoăn hơn, chính mình lại bớt đi một cái nhược điểm, cớ sao không làm.

Nghe xong lời này, Tiểu Lê thất thanh hô: “Vương công tử, ngươi……”

Hành động của Lâm gia mẫu tử kia, mới vừa rồi nàng đã được kiến quá qua vô cùng nhuần nhuyễn, đương nhiên tâm sinh sợ hãi.

Vương Liên Hoa nói: “Tiểu Lê cô nương đừng lo, ngươi trên người mang điển tịch Bách Hoa tiên tử, Lâm nữ hiệp đối ngươi nhất định không quá khó xử đâu.” Với cơ trí Tiểu Lê, đương nhiên hiểu rõ nếu Lâm Hồng Liên đã biết tình hình thực tế, hai người bọn họ e là không thể không chết, thật cũng không lo nghĩ nhiều Tiểu Lê nhất thời nửa khắc đem nói ra bí mật kia.

Lâm Hồng Liên nhãn châu xoay động, nhưng lại lộ ra tươi cười đắc ý thỏa mãn.

“Vương công tử, ta từ đầu đến cuối đều không hiểu được, ngươi mang theo Tiểu Lê cô nương hành tẩu đã thực phiền toái, vì cái gì còn phải trông chừng cả tiểu tình nhân của nàng? Trong đó lại còn có nguyên do gì?”

Vương Liên Hoa thở dài nói: “Nếu ta giết hắn, Tiểu Lê cô nương làm sao còn chịu đi theo đem điển tịch kia nói cho ta nghe?”

Lâm Hồng Liên nói: “Chuyện này kỳ thực cũng rất đơn giản. Ngươi chỉ cần cùng Tiểu Lê cô nương nói, ngươi nếu không nói ra, ta liền đem tiểu tình lang ngươi đánh một chút, còn sợ gì Tiểu Lê cô nương không chịu nói? Thủ đoạn Vương công tử, đương nhiên so với ta phải cao minh hơn, vốn là nên sớm thu được điển tịch, đem người giết chết mới phải, như thế nào đợi đến hôm nay mãi vẫn chưa xuống tay được, lại còn bị người khống chế?”

Vương Liên Hoa vẻ mặt đau khổ nói: “Ngươi đừng quên còn có Thẩm đại hiệp đại nhân đại nghĩa ở đây.”

Lâm Hồng Liên cười to nói: “Vương công tử, ngươi cũng không cần phải diễn trò, mới vừa rồi Tiểu Lê cô nương đã đem tình hình thực tế nói cho ta biết.”

Tiểu Lê mới vừa hô một tiếng: “Không……” đã bị nàng tát một cái.

Vương Liên Hoa cười lạnh nói: “Nếu có tình hình thực tế gì, không ngại cứ việc nói ra nghe một chút, tại hạ thật cũng còn chưa được sáng tỏ lắm.”

Lâm Hồng Liên đưa tay bắt tỏa cốt (xương quai xanh) Từ Thường Tú, sau đó là ninh trụ (bấm trụ vào). Trông như vẫn chưa dùng sức, nhưng Từ Thường Tú lại đau đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt trắng xanh, chính là vẫn như cũ không rên một tiếng.

Vương Liên Hoa trên trán mạnh toát ra mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy Từ Thường Tú bị tra tấn, giống như thác cốt phân cân nhưng chỗ tỏa cốt chính mình lại đau cuồn cuộn đến muốn bốc ra, quả thực giống một cơn mộng yểm (bóng đè).

Hắn luôn không thể nhịn được đau, nhưng lúc này càng không thể không nhẫn, diện mạo còn muốn hoan tiếu (tươi cười), lại chỉ cảm thấy môi run rẩy.

Thẩm Lãng yên lặng thu hồi kiếm, sau liền nắm tay hắn.

Vương Liên Hoa chỉ có gắt gao níu chặt vào tay y, dụng lực mạnh đến mức có thể cảm nhận được đoạn thanh cân (tĩnh mạch dưới da) chính mình mạnh bạo bung lên, huyết lưu gia tốc.

Tay Thẩm Lãng ấm áp mà kiên định, tư thế nắm tay hắn giống như an ủi.

Nếu lúc này hắn buông tay ra, chỉ sợ chính mình lập tức sẽ phải ngã quỵ xuống đất, thống khổ mà phát ra tiếng thét chói tai.

Nhưng lúc này lại thực sự có người hét lên.

Là Tiểu Lê.

Tiểu Lê nhìn chằm chằm Lâm Hồng Liên gằn từng tiếng nói: “Ngươi nếu còn tái tra tấn hắn, ta liền cắn lưỡi tự sát! Cho dù ngươi hiện tại có thể đem miệng ta ngăn chặn, nhưng muốn ta đem bí tịch nói cho ngươi nghe trước khi chết, ta nghĩ không phải dễ.”

Lâm Hồng Liên oán hận buông tay ra, nói: “Nói vậy ngươi hiện tại có thể hướng ta giải thích xem, lúc nãy ta muốn giết tiểu tình nhân ngươi, ngươi bảo nếu ta giết hắn, liền phải mất đi một cơ hội tốt để đối phó với Vương Liên Hoa, là có ý gì?”

Tiểu Lê nhẹ nhàng nói: “Là ta gạt ngươi. Nếu không nói vậy, ngươi vừa rồi chẳng phải là sẽ giết hắn.”

Nghe xong lời này, Lâm Hồng Liên lại đánh nàng vài bạt tay, đánh đến khóe miệng đổ máu.

Tiểu Lê mặt sưng phù, cư nhiên còn cười. Nếu tiểu cô nương này có võ công, nữ hiệp nổi danh nhất trên giang hồ Lâm Hồng Liên, chỉ sợ còn phải đi theo xách giày cho nàng.

“Các ngươi đánh ta như thế nào cũng được. Nhưng nếu thương tổn hắn, các ngươi ai cũng đều sẽ không có kết cục tốt.”

Lúc này, Thẩm Lãng nhẹ thở dài một hơi, giống như thán ra tích tụ trong lòng bọn người ở đây.

Y dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói: “Không cần nhiều lời dong dài, đổi đi.”

Lâm Hồng Liên cười to nói: “Hay là nhược điểm của các ngươi thực sự nằm trong tay hai người này?”

Thẩm Lãng sắc mặt không chút gợn sóng sợ hãi, còn thản nhiên nói: “Nhược điểm đương nhiên là có, bất quá cũng không tính là quá lớn. Nhị vị được điển tịch, tại hạ được Vu huynh, cầu người được người đều là chuyện tốt cả. Tại hạ cũng không cưỡng cầu, nếu nhị vị hối hận, vậy thì không đổi nữa.”

Vu Hành Vân nghe xong lời này, lại nhìn qua Lâm Hồng Liên thần sắc tựa hồ có phần dao động, không khỏi nóng nảy.

“Lâm nữ hiệp, hai vị nghĩ có thể bình yên nhận điển tịch này, chẳng lẽ không sợ bọn họ có ngày tìm đến cửa sao?”

Hắn nói lời này rất có đạo lý, Lâm Hồng Liên lập tức hạ quyết định.

“Đổi liền đổi, sao phải sợ ngươi.”

Trao đổi xong, Lâm gia mẫu tử cùng Vu Hành Vân đều chuồn thật nhanh chóng.

Chính là một bộ dáng sợ bọn họ đổi ý.

Tiểu Lê nhìn bóng dáng bọn hắn rời đi, nhẹ nhàng thở phào một hơi, xoay người hướng Vương Liên Hoa quỳ xuống.

“Vương công tử, mới vừa rồi lời nô tỳ nói, chỉ là bất đắc dĩ, Lâm nữ hiệp cũng không biết nguyên do trong đó. Nhưng Lâm nữ hiệp trong lòng đã có hoài nghi, vậy thỉnh Vương công tử không cần bỏ qua cho ta.”

Vương Liên Hoa cười to nói: “Nha đầu thật là lợi hại, ta cuối cùng cũng có một ngày bị ngươi bán đứng.”

Tiểu Lê yên lặng nhìn hắn nói: “Công tử giết ta cũng không có vấn đề gì, nhưng mà đừng làm thương tổn thiếu gia nhà ta.”

Vương Liên Hoa cười nhạo nói: “Ngươi quả thực có thể nằm trong đám nam nhân võ công đệ nhât a, ta nếu giết ngươi, chẳng lẽ mỗi ngày còn phải đem thiếu gia ngươi xuyên qua thắt lưng ta dắt đi sao? Bất quá ta cũng thực là không rõ, ngươi rốt cuộc coi trọng ngốc tử này ở điểm nào, hắn quả thực trừ chỉ biết ăn cơm ra thì cái gì cũng không được, mỗi ngày đều giống như gà mới nở phải dựa vào ngươi bảo hộ mới có thể sống được.”

Từ Thường Tú sắc mặt vốn trắng bệch lại đột nhiên đỏ lên, cúi đầu xuống, không hề phản bác.

Tiểu Lê nhẹ nhàng nắm tay hắn, tiểu cô nương hay thẹn thùng lúc này trên mặt lại không chút hồng.

“Thiếu gia rất tốt, tự trong lòng Tiểu Lê hiểu được là tốt rồi.”

Hai người bọn họ, cư nhiên tay nắm tay, không quan tâm gì mà quay trở về.

Lam Lam một bộ dáng đáng thương như vậy ngó đông ngó tay, cuối cùng quyết định đi theo sau.

Nhìn ba người đi đã khá xa, Vương Liên Hoa mới cắn răng nói: “Thẩm Lãng, kỳ thật không đổi cũng tốt lắm. Dù hắn đã chết, cũng bất quá đau nhiều hơn chút, có tặc vương trong tay, còn sợ gì lấy không được đoạn tình hoa.”

Thẩm Lãng nâng lên tay chính mình, nhìn thấy Vương Liên Hoa trảo ra một vết ngấn thật sâu, nhẹ nhàng mà nói: “Vừa rồi mới có một chút kia, ngươi liền đau thành cái dạng này. Nếu hắn thực sự bị trọng thương gì, ngươi như thế nào nhẫn được.”

Vương Liên Hoa có phần muốn phản bác, nhưng nhớ tới đau đớn mới vừa rồi, vẫn là đem lời nói nuốt trở về.

Thẩm Lãng nhìn thấy gương mặt hắn căm giận, đột nhiên cúi đầu hôn hắn.

Thẩm Lãng hôn luôn luôn ôn nhu, vừa cẩn thận, lại vừa có kỹ xảo, làm cho người ta thoải mái đến muốn rên rỉ, nhịn không được mà phải đến trốn trong lòng ngực y đi, mặt khác lại làm chút chuyện khiến người hớn hở. Có đôi khi tuy rằng ngại bỏ qua một vài chuyện, nhưng có thể cũng rất hiếm khi thiêu dịch (xăm xoi) không thích đáng, cũng chỉ Thẩm Lãng mới có thể làm được.

Hôm nay Thẩm Lãng hôn cũng rất khác bình thường.

Vừa dùng lực, lại vừa vội cấp bách, quả thực giống như cuồng phong bạo vũ đến đoạt lấy, khiến người không thở nổi. Hôn lâu như vậy, vẫn không thể ly khai bờ môi của y, còn như vậy đi xuống, chẳng lẽ phải ở trên quan đạo này mà làm chuyện phòng the ban đêm sao? Vương Liên Hoa nghĩ đến thực hoảng sợ, chính hắn tuy rằng rất không biết xấu hổ, nhưng trường hợp này, không khỏi quá mức bất thường.

Vì thế hắn bắt đầu giãy dụa.

Càng giãy dụa, Thẩm Lãng càng ôm hắn chặt hơn, gắn bó giao triền càng thêm chặt chẽ xâm nhập, đến cuối cùng ngay cả Vương Liên Hoa cũng còn không biết chính mình rốt cuộc là nên trốn tránh hay vẫn là nghênh hợp. Vì thế hắn chỉ có thể thả lỏng bớt chút kháng cự, phi thường nghĩ không phục, ngay cả Thẩm đại hiệp cũng không để ý, chẳng lẽ hắn Vương công tử còn sợ bị người xem sao?

Nếu so cả về độ dày da mặt đều thua, chẳng phải là thừa nhận chính mình hoàn toàn thua tan tác rồi sao.

Hắn mới vừa hạ một chút quyết tâm, Thẩm Lãng thong thả chậm rãi buông môi hắn ra, sau lại nói một câu ác nhân.

“Chỗ này thật không tốt, trước đành phải cho ngươi nhịn một chút.”

Nghe xong lời này, Vương Liên Hoa quả thực nghĩ muốn bổ nhào lên cắn y một ngụm.

Lại không biết chính mình song nhãn thủy vụ mê mông, môi hơi hơi sưng đỏ, cùng với lúc thân thể động tình phản ứng tự nhiên, đối với một người khác mà nói, chính là càng thêm hấp dẫn. (song nhãn thủy vụ mê mông: hai mắt ẩm sương mờ)

Thẩm Lãng nhìn qua, đột nhiên một phen đem hắn bế đứng lên.

Nếu không phải đặc biệt đổ lười, Vương Liên Hoa kỳ thật cũng không thích loại động tác này. Hơn nữa mới vừa rồi bắt đầu có điểm nhận ra hành động thực không ngờ của Thẩm Lãng, vì thế hắn có điểm khí cực bại hoại, oán hận nói: “Hiện tại thật sự cách giường còn xa, Thẩm đại hiệp vì cái gì gấp như vậy.”

Thẩm Lãng mặt không đỏ, khí không suyễn mà trả lời: “Như vậy sẽ làm ta cảm thấy được cách giường gần một chút.” (quá chai =]]z)

Nghe xong lời này, Vương Liên Hoa không còn điểm gì để nói chống đỡ. Muốn ôm thì ôm đi, dù sao mệt cũng không phải là bản thân hắn. Tư thế này tuy rằng không quá làm rạng rỡ tổ tông, nhưng cũng không thể không nói thực thoải mái.

Chỉ cần thoải mái được là tốt, ở phương diện này Vương công tử luôn luôn nghĩ đến thực thông thoáng.

Thẩm Lãng ôm ấp làm cho hắn nhớ tới, bên trong đường đến Hàng Châu, thời điểm cưỡi thuyền lớn qua Trường Giang. Ngày ấy Trường Giang sóng lớn, thuyền nhỏ đều xuống nước không được, mà bọn họ lại ở trên thuyền lớn theo gió vượt sóng, tiết tấu hành tiến ổn định mà thong dong. Vương Liên Hoa nhàn nhã một mình nằm ở trên bong thuyền thật lâu, gió rất lớn, ánh mặt trời tựa như hôm nay đều ấm áp mà không làm bỏng người.

Vương Liên Hoa thoải mái tưởng chừng như đang muốn ngủ.

Thẩm Lãng lại đột nhiên không thức thời gọi hắn: “Liên Hoa.”

Hắn hai mắt nhắm lại trầm trầm hồi một tiếng: “Chuyện gì?”

“Ta làm sai, thực xin lỗi.”

Cơ hội chỉ trích Thẩm Lãng tốt như vậy, nhưng Vương Liên Hoa cư nhiên lại không đáp.



Có thể từ trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh như vậy thoát thân, thật sự là may mắn. Hơn nữa còn có thể đem bảo vật Vu tộc đánh mất nhiều năm tìm trở về, nghĩ như thế nào cũng đều là may mắn, chịu một vết thương nhỏ như vậy, lại còn tính là gì. Vu Hành Vân nghĩ như vậy, trong lòng tâm tình kích động mở tráp bảo vật ra.

Thiếu chút nữa ngay cả tròng mắt cũng đều muốn rớt xuống.

Trong tráp không có gương, chỉ có lộ ra một mẫu giấy.

Mặt chính viết hai chữ.

“Hữu lao.” (làm phiền rồi)

Mặt sau cũng viết hai chữ.

“Đa tạ.”

Vu Hành Vân nhìn qua khóe miệng cũng đều run run, nhất thời cảm thấy được bộ dáng chính mình mới vừa rồi quả thực là ngốc đến cực đại. Cũng không ngẫm lại, qua tay Vương Liên Hoa rồi, thì còn lưu lại thứ gì tốt để cấp cho mình?

Lâm gia mẫu tử đối hắn một chút cũng không đồng tình, còn lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi tự cho là lấy sức một người cũng có thể địch với hai người kia, thật sự quá mức khờ dại.”

Vu Hành Vân không chỉ cảm thấy được miệng vết thương ở lòng bàn chân rất đau, mà ngay cả đầu cũng đều đau đến lợi hại.

Xem ra đường trở về Miêu Cương, hắn mới là con thỏ bị săn.



Mà thợ săn kia trong tưởng tượng của Vu Hành Vân hẳn là vạn phần đắc ý, nhưng lúc này tâm tình cũng ngoài ý muốn rất không tốt .

Cũng là bởi vì mặt gương kia.

Chưa từng thấy qua bảo vật, đương nhiên là phải lấy ra hảo nghiên cứu một phen. Vương Liên Hoa vô cùng cao hứng lấy gương kia ra chiếu một cái, chiếu tâm kính chiếu ra được tâm, ngươi nhìn xem có thể chiếu được tâm ngươi hay không.

Nghe thấy Vương Liên Hoa kêu to một tiếng, Thẩm Lãng vội hỏi: “Liên Hoa, như thế nào?”

Vương Liên Hoa đem gương kia hướng ném lên bàn, xa xa chỉ vào, đối Thẩm Lãng nói: “Thẩm Lãng, ngươi chiếu qua gương kia xem, thấy cái gì?”

Thẩm Lãng nhìn qua một cái, nghi hoặc nói: “Ta thấy mặt mình.”

Vương Liên Hoa bán tín bán nghi, đem kính trở lại nhìn thoáng qua, nhất thời lại ném đi rất xa.

“Ngươi nhìn qua thật chính là mặt mình? Có cái gì khác không?”

Thẩm Lãng vừa cẩn thận xem laij một chút, nói: “Không có gì khác. Ngươi xem thấy cái gì?”

Vương Liên Hoa nhanh khóc đi được: “Ta xem thấy một bộ xương khô.”

Thẩm Lãng ngạc nhiên, lấy gương xem đông xem tây, thấy so với gương bình thường cũng không khác mấy.

Lại thấy Vương Liên Hoa giống như trúng tà run rẩy nói: “Ta vừa động, bộ xương khô kìa liền động giống ta. Này, bộ xương khô này, rõ ràng chính là ta……”

Thẩm Lãng cầm một khối khăn đen, đem gương kia gói lại đặt ở dưới gối.

“Kính này là bảo vật, đương nhiên có chút mơ hồ, Liên Hoa, không nên quá mức để ý việc này.”

Vương Liên Hoa nhìn qua cái gối kia, ánh mắt giống như nhìn thấy quỷ.

“Ngươi nếu để nó đặt ở dưới gối, đêm nay ta nhất định sẽ ngủ không yên.”

Thẩm Lãng cười hì hì ôm hắn nói: “Chỉ cần mệt rồi, nhất định là ngủ được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play