Hinh Dĩnh tan ca, việc đầu tiên là lái xe đưa Kính Thành về nhà.

Trên đường đi, Hinh Dĩnh rõ ràng đang tâm trạng rất nặng nề, không mấy khi mở miệng nói chuyện.

Kính Thành cũng im lặng. Anh không muốn để Hinh Dĩnh đi gặp Thế Văn. Thế nhưng, lại không cách nào ngăn cản cô được. Trong lòng có chút gì đó bực bội.

Về đến nhà, Hinh Dĩnh đơn giản nói qua một chút đồ ăn được để ở đâu, bảo Kính Thành cứ tự mình ăn gì đó trước, sau đó nói: “Em đi nhé.” Rồi xoay người muốn đi.

“Dĩnh Tử.” Kính Thành gọi cô.

Hinh Dĩnh quay người lại: “Gì ạ?”

Kính Thành khập khiễng bước tới, ôm lấy cô, hôn lên đôi môi cô.

Hinh Dĩnh để mặc Kính Thành hôn mình. Trong lòng vẫn đang lo lắng chuyện Thế Văn: trong điện thoại, xem ra anh ấy thực sự rất tệ. Không biết giờ anh ấy đang thế nào?

Kính Thành lập tức cảm nhận thấy Hinh Dĩnh không chú tâm, trong lòng càng thêm cay đắng.

Anh dịu dàng dùng đầu lưỡi mình liếm liếm bờ môi cô, dùng môi mình chạm lên rồi mút mát bờ môi cô, dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi cô … hết lần này đến lần khác hôn cô như vậy.

Hinh Dĩnh rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, bắt đầu hôn lại Kính Thành. Cô để lưỡi mình len vào trong miệng Kính Thành, cùng quấn quýt chặt chẽ với lưỡi của anh, sau đó lại dùng sức hút lấy nó.

Kính Thành lúc này mới cảm thấy hơi hơi thoải mái hơn.

Anh hôn Hinh Dĩnh thật sâu thật sâu, sau đó nói nhỏ vào bên tai cô: “Anh đợi em.”

Hinh Dĩnh nói: “Ừm, em đi rồi sẽ về nhanh thôi.”

Rồi cô vội vã đi mất.

Trong lòng Kính Thành cảm thấy thất vọng vô cùng.

Anh không làm cơm cho mình ăn. Anh không muốn ăn. Anh ngồi ở đó, chỉ một lòng một dạ đợi Hinh Dĩnh trở về.

Thế nhưng, cô không hề quay về nhanh như lời cô đã nói.

Ngược lại, mãi tới rất muộn mới thấy cô về.

Khi về tới nhà, đã hơn 11 giờ.

__________

Từ lúc cô rời nhà đi là 6 giờ chiều, trong suốt năm giờ đồng hồ đó, đối với Kính Thành mà nói, thực sự là quá sức chịu đựng.

Trong một tiếng đầu tiên, dù có chút lo lắng, nhưng anh vẫn nói với chính mình rằng: không phải lo gì cả. Cô ấy đã nói sẽ đi nhanh rồi về. Chỉ là gặp mặt, rồi ăn bữa cơm, nói chút chuyện. Chỉ một tiếng đồng hồ, có lẽ là sẽ quay về thôi.

Qua giờ thứ hai, anh bắt đầu không ngừng nhìn lên đồng hồ, cứ nghĩ chỉ giây sau thôi, sẽ thấy cô đẩy cửa bước vào.

Thế nhưng, không thấy cô đâu cả.

Anh bắt đầu tìm lý do biện bạch giúp cho cô.

Có lẽ “chỗ cũ” của hai người họ đông quá, nên phục vụ chậm chạp chăng?

Có lẽ trên đường đi bị tắc đường chăng?

… …

Đến giờ thứ ba, anh bắt đầu ngồi không yên được nữa. Không ngừng đi đi lại lại trong nhà.

Chân anh nhanh chóng lại thấy đau nhức. Hơn nữa, còn càng lúc càng đau hơn.

Thế nhưng, anh không có cách nào ngồi xuống cả. Bởi đã hai lần thử ngồi xuống, chưa tới ba giây, anh lại cảm thấy phát điên lên. Chỉ có cách đứng lên, đi đi lại lại trong phòng.

Không phải đã nói đi nhanh rồi sẽ về ngay sao? Làm gì mà tới tận giờ này vẫn chưa về chứ?

Hai người họ đã chia tay, còn có gì để nói nữa sao?

Lẽ nào, thực sự vẫn còn gì đó để nói?

Oh, không!

Hinh Dĩnh chưa lần nào kể cho anh nghe về Thế Văn. Vì thế nên anh không thể biết đó là con người như thế nào. Nhưng anh tin, con người đó không dễ gì đồng ý buông tay, nhất định sẽ tìm mọi cách để lấy lại, vì thế quyết định đi gặp mặt riêng của cô mới khiến anh thất vọng nặng nề như thế.

Hinh Dĩnh rõ ràng vẫn còn rất quan tâm đến anh ta, điều này càng khiến cho anh ghen tuông vạn phần.

Về lý trí, anh có thể hiểu được. Nhưng, trên phương diện tình cảm, anh lại không thể kìm nén cơn ghen của mình.

Biết Hinh Dĩnh quan tâm anh ta là một chuyện. Biết cô ấy quan tâm anh ta, hai người họ lại ngồi nói chuyện suốt mất giờ đồng hồ, đó lại là chuyện khác.

Kính Thành tự an ủi chính mình, Hinh Dĩnh yêu anh. Dù cho anh ta có muốn quay lại, Hinh Dĩnh cũng sẽ dứt khoát từ chối.

Thế nhưng, hai người họ có gì cần thiết mà phải nói chuyện tới mấy giờ đồng hồ như vậy chứ?

Hinh Dĩnh liệu sẽ có chút dao động nào không?

Dù gì, hai người họ cũng đã từng có tình cảm, nếu không cũng sẽ không thể đính hôn.

Còn nữa, nếu Hinh Dĩnh vẫn kiên quyết từ chối, anh ta liệu có làm ra chuyện gì điên cuồng với cô hay không?

… …

Kính Thành một mặt tự nhắc nhở mình không được suy nghĩ lung tung. Mặt khác lại không thể đừng được việc suy nghĩ lung tung của mình. Anh càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi. Hối hận vì bản thân đã không kiên quyết ngăn cản Hinh Dĩnh. Cũng hối hận mình đã không đi cùng cô.

Cô là của anh. Có một số quyền hạn, anh nhẽ ra nên sử dụng.

Kính Thành hoảng loạn, tim đau nhót, không ngừng đi lại.

Trên chân càng lúc càng thấy đau. Anh cũng kệ. Ít nhất, cơn đau trên chân có thể khiến nỗi đau đớn trong tim lúc này dễ dàng chịu đựng hơn một chút.

Mãi cho đến khi chân mềm nhũn, khiến anh ngã trên sàn nhà.

Anh dùng tay để nhích tới cạnh bàn.

Anh muốn dựa vào chiếc ghế cạnh bàn để đứng lên, song lại phát hiện ra, trên chân đã không còn chút sức lực nào. Anh hoàn toàn không thể đứng lên nổi, càng đừng nói đến việc bước đi được bước nào nữa.

Vừa rồi anh chỉ nghĩ tới Hinh Dĩnh, trong lòng đau đớn không kìm nén được, vừa vô tình lại vừa cố ý đi hành hạ đôi chân mình, cuối cùng đã đẩy nó đi đến quá mức chịu đựng.

Kính Thành ngồi trên mặt đất, tay chống lên đôi chân gầy gò, trong lòng là một khoảng bi thương.

Giờ thứ tư, anh lo lắng đến muốn điên lên được.

Sao lâu thế rồi mà vẫn chưa thấy về?

Tại sao không gọi một cuộc điện thoại về nhà chứ?

Không có chuyện gì đâu nhỉ?

Anh muốn đi tìm cô.

Nhưng, không biết phải đi đâu để tìm.

Dù cho có biết, anh cúi đầu nhìn đôi chân gầy gò của mình, trong lòng cảm thấy bất lực đến tột cùng. Giờ đứng anh còn đứng không vững.

Trái tim Kính Thành như bị dao cứa vào. Lại cúi đầu xuống, lùa mười đầu ngón tay vào trong mái tóc đen dầy, rồi đột nhiên dùng sức giật mạnh.

Da đầu đau buốt, song lực trên tay anh vẫn càng lúc càng mạnh hơn. Mãi cho tới khi đau đến nỗi run rẩy, khiến đôi tay cũng run rẩy theo, rồi toàn thân người cũng run lẩy bẩy. Vậy mà anh vẫn dùng thêm sức. Đồng thời trong lòng cũng gào to: Dĩnh Tử, em đang ở đâu? Tại sao còn chưa quay về?

Giờ thứ năm, đến ý nghĩ buông xuôi Kính Thành cũng đã từng có.

Sự chờ đợi và lo lắng này thực đúng là khổ hình tàn nhẫn nhất dưới gầm trời này.

Anh đã thử mấy lần, cuối cùng cũng lê được mình lên chỗ chiếc ghế.

Anh ngồi đợi cô về.

Nếu không, anh có thể làm gì đây?

Chỉ có thể ngồi đợi cô về.

__________

Hinh Dĩnh vác thân xác mệt mỏi quay về đến nhà. Vừa vào cửa, đã thấy Kính Thành đang ngồi bên bàn trong phòng khách.

Nhìn bộ dáng của anh, trong lòng Hinh Dĩnh như bị chấn động mạnh.

Mái tóc trước giờ vẫn luôn gọn gàng của anh giờ rối bù, trên gương mặt anh tuấn kia đong đầy bi ai và thống khổ. Anh đang nhìn cô, bất động.

Trong lòng Hinh Dĩnh thấy có gì đó kỳ lạ. Kể từ sau khi bên nhau, bất luận là khi ở Cali hay Boston, bất luận là anh hay cô từ ngoài về, anh sẽ luôn khập khà khập khiễng bước về phía cô, rồi ôm lấy cô vào lòng.

Thế nhưng lúc này, anh lại ngồi đó, nhìn cô, bất động.

Hinh Dĩnh đoán, có lẽ anh đang giận mình. Cô vừa đứng ở cửa cởi giày, vừa xin lỗi: “Xin lỗi anh, em về muộn quá.”

Kính Thành không nói gì. Cô về bình an là tốt rồi.

Hinh Dĩnh nói tiếp: “Tình trạng của anh ấy rất không ổn. Ốm mà cũng mặc kệ. Em đành phải đưa anh ấy đến bệnh viện.”

Hóa ra là như thế. Còn anh lại cuống lên tới mức này. Thực nực cười. Bàn tay Kính Thành tì lên đôi chân đau nhức, nhìn Hinh Dĩnh, nhẹ nhàng nói: “Lần sau em có thể gọi một cuộc điện thoại về nhà không?”

Hinh Dĩnh nghe được sự thất vọng, tổn thương, đau khổ và bất lực trong giọng nói của anh, trong lòng cô thấy vô cùng có lỗi.

Cô bước tới, dừng lại trước mặt Kính Thành, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt anh.

Kính Thành hơi hơi nghiêng đầu, cọ xát gương mặt vào lòng bàn tay cô. Anh thích được đụng chạm với da thịt cô như thế này, thích cảm giác ấm áp mềm mại ở đó. Trong lòng anh đã dần tốt hơn. Anh nghiêng đầu, hôn lên lòng bàn tay cô.

Hinh Dĩnh nói: “Trong viện chỉ có mỗi một bốt điện thoại công cộng, người xếp hàng lại đông. Em thực không có cách nào cả. Xin lỗi anh.”

__________

Buổi chiều, khi Thế Văn điện thoại tới, vừa mở miệng đã nói muốn gặp cô.

Một tuần trước vào lúc hủy bỏ hôn ước, Hinh Dĩnh đã từng nói với Thế Văn, cô phải đi Cali một thời gian. Hơn nữa, sau khi cô quay về hai người họ cũng tạm thời không nên gặp mặt nhau. Như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.

Hinh Dĩnh biết, hành vi của mình đã gây tổn thương rất lớn cho Thế Văn. Trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với anh.

Thế nhưng, cô lại rất rõ ràng việc mình yêu Kính Thành, cả việc vĩnh viễn cũng không thể yêu Thế Văn như yêu Kính Thành được, từ đó mà cô biết mình nên lựa chọn điều gì.

Cô lại càng hiểu rõ nỗi đau lâu dài không bằng nỗi đau trước mắt này. Nếu chia tay rồi mà cô còn qua qua lại lại, để lại bất cứ hi vọng nào cho Thế Văn, tương lai sau này sẽ chỉ khiến anh tổn thương càng sâu sắc hơn.

Vì thế cho nên, tuần trước khi đề nghị chia tay, dù Hinh Dĩnh đã khóc nói rất nhiều lần câu “Xin lỗi anh.”. Nhưng thái độ cô vẫn vô cùng kiên quyết, bất luận Thế Văn có cầu xin ra sao, đều không chịu thay đổi quyết định.

Hôm nay, vừa nghe thấy yêu cầu trong điện thoại của Thế Văn, cô cũng lập tức từ chối.

Thế nhưng, Thế Văn xem ra rất tuyệt vọng. Nghiêm trọng hơn nữa là, anh rõ ràng đang bị viêm họng, tinh thần cũng không minh mẫn. Dường như so với con người khỏe mạnh tráng kiện, luôn vui vẻ tràn đầy năng lượng trước đây, anh đã thành một con người khác.

Vì vậy lòng Hinh Dĩnh không nỡ, đồng thời tận đáy lòng cũng vô cùng lo lắng. Thế nên cô mới đồng ý với anh, gặp nhau ở nhà hàng Trung Quốc nhỏ mà trước đây họ vẫn thường tới.

Cô biết, Kính Thành không muốn để mình tới gặp Thế Văn, càng không muốn để cô gặp anh một mình .

Thế nhưng, Thế Văn yêu cô như vậy, cô lại chỉ yêu Kính Thành, hơn nữa còn vào những ngày cuối cùng trước hôn lễ để từ hôn, bất luận thế nào, cô cũng đã nợ Thế Văn quá nhiều. Càng đừng nói chuyện, hai người họ đã bên nhau hai năm, đương nhiên cũng có tình cảm. Vào lúc này, cô đương nhiên không thể không quan tâm tới anh.

Vì vậy, cô đành bỏ qua sự phản đối của Kính Thành, để đi gặp Thế Văn.

Trong lòng cô, Kính Thành đã là người nhà, có những chuyện, sau này họ còn có thể chậm rãi nói ra.

Vì thế cho nên, đối với cảm nhận của Kính Thành, Hinh Dĩnh đã không nghĩ tới quá nhiều.

Khi Hinh Dĩnh tới nhà hàng, Thế Văn đã đợi ở đó.

Vừa nhìn thấy Thế Văn, Hinh Dĩnh đã giật mình sợ hãi. Con người vốn luôn tinh thần sảng khoái như anh giờ vô cùng tiều tụy. Hơn nữa, mới chỉ một tuần lễ không gặp, mà anh đã gầy đi rất nhiều.

Hinh Dĩnh càng cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Cô ngồi xuống trước mặt Thế Văn.

Phục vụ bàn tới, hỏi họ có muốn chọn món không.

Hinh Dĩnh nhìn Thế Văn.

Thế Văn chọn đậu phụ hầm hải sản và khoai tây bào xào chua cay mà Hinh Dĩnh thích ăn.

Hinh Dĩnh chọn thêm đầu sư tử kho tàu và vịt miếng mà Thế Văn thích ăn.

Vừa nghe thấy Hinh Dĩnh đọc tên hai món ăn đó, trong lòng Thế Văn buồn bã tới muốn khóc.

Trước đây, hai người họ cũng thường như vậy, em chọn món anh thích ăn, anh chọn món em thích. Ăn không hết thì gói mang về.

Giờ, hai người họ vẫn chọn những món như thế. Vậy mà, tất cả đã khác xưa.

Thức ăn rất nhanh đã được mang lên.

Hinh Dĩnh miễn cưỡng ăn vào mấy miếng.

Thế Văn thì gần như không đụng đũa.

Hinh Dĩnh lúc vừa tới đã chú ý thấy, Thế Văn thi thoảng lại ho, gương mặt cũng hơi ửng đỏ.

Giờ, anh càng lúc ho càng dữ hơn.

Hinh Dĩnh không kìm được hỏi: “Sao anh ho thế, có phải bị lạnh không?”

Thế Văn thấy cô quan tâm, trong lòng chua xót, vành mắt cũng có chút đỏ lên. Anh hoảng hốt gật gật đầu.

Hinh Dĩnh nói: “Anh phải chú ý đến thân thể chứ. Thức khuya ít thôi.”

Đôi mắt Thế Văn đã ướt nước mắt. Anh có thói quen thức đêm. Trước đây, Hinh Dĩnh thường xuyên nhắc nhở anh như thế này. Thế nhưng sau này, sẽ không còn nữa.

Thế Văn hỏi: “Em thực sự muốn ở cùng anh ta sao?” Đó là câu nói cô đã nói ra khi họ chia tay.

Hinh Dĩnh hạ quyết tâm, nói: “Em đã ở cùng anh ấy rồi.”

Dù không ngoài dự đoán, nhưng Thế Văn vẫn lập tức cảm thấy như có hàng vạn mũi tên xuyên qua tim mình.

“Buổi chiều Nick có gọi điện tới, nói là nhìn thấy hai người. Cậu ta nói chân người đó … có thực không?”

Nick là bạn tốt nhất của Thế Văn, cùng làm việc trong cùng một tòa nhà với Hinh Dĩnh. Buổi chiều cậu ta gọi điện cho Thế Văn, nói Hinh Dĩnh về rồi, đi cùng một người đàn ông. Nhưng, người đó lại là một người bị thọt.

Thế Văn nghe xong, không dám tin vào tai mình.

Hinh Dĩnh nói: “Đúng, anh ấy bị bại liệt, lúc đi đường có hơi nghiêng ngả.”

Giờ chính tai nghe Hinh Dĩnh xác nhận, Thế Văn vẫn có chút gì đó không thể tin nổi.

Người đàn ông đó là một người bị thọt sao?

Cô ấy hủy bỏ hôn ước với anh, chỉ vì muốn được ở cạnh một kẻ thọt hay sao?

Cô ấy nguyện cùng một kẻ thọt hay sao?

Một thằng thọt!

Tại sao chứ?

Thế Văn hỏi: “Em …em không bận tâm sao?”

Hinh Dĩnh lắc lắc đầu. Không nói gì cả.

Cô không muốn phải giải thích gì nhiều cho Thế Văn về chuyện tình cảm của mình và Kính Thành.

Một mặt, tình cảm vốn dĩ là chuyện của hai người. Người khác không thể nào hiểu được. Dù cho có là bố mẹ cô, cũng không thể hiểu. Vì thế cho nên, Hinh Dĩnh không hề có dự định đi giải thích cho bất kỳ ai. Cô yêu Kính Thành, cô chỉ cần yêu anh, có gì phải giải thích? Không cần thiết!

Mặt khác, cô biết, nếu kể cho Thế Văn nghe chuyện tình cảm giữa cô và Kính Thành, thế quá tàn nhẫn.

Thế Văn không nói gì thêm. Trong lòng anh càng thêm đau đớn. Đồng thời anh cũng hiểu, Hinh Dĩnh nhất định là rất rất yêu người đàn ông đó, cho nên mới không hề để tâm đến chuyện người đó là một người tàn tật.

Chỉ có điều, thực không thể ngờ được, người cô ấy yêu, lại là một người tàn tật.

Cuối tuần trước, khi Hinh Dĩnh trở về từ New York, đột nhiên đề nghị hủy hôn ước, hơn nữa thái độ vô cùng kiên quyết.

Thế Văn đã yêu cầu được biết lý do.

Hinh Dĩnh nói cô gặp bạn thanh mai trúc mã. Dù đã mười năm không gặp, nhưng phát hiện giờ vẫn yêu anh ấy, vẫn luôn yêu.

Thế Văn lập tức cảm thấy trái tim mình như bị ai đó móc mất.

Đồng thời cũng cảm thấy thực khó mà tin được.

Anh không nén được nghĩ rằng, liệu nguyên nhân có phải do mình? Có phải Hinh Dĩnh đã thay lòng, không muốn tiếp tục cùng ở bên mình nữa, nên mới dùng cái lý do thanh mai trúc mã để đối phó?

Hay là, Hinh Dĩnh ham công danh lợi lộc, cho nên vừa gặp được trúc mã, lập tức rời anh đi luôn? Vậy trúc mã này là người như thế nào? Tiêu sái anh tuấn hơn anh sao? Hay còn thành công và nhiều tiền hơn cả anh?

Dù với sự hiểu biết của anh về Hinh Dĩnh, cảm thấy thực không thể có chuyện này. Thế nhưng, anh khó mà tin được, Hinh Dĩnh lại có thể vẫn yêu một người đã mười năm không gặp như thế. Hơn nữa, khi họ chia tay, cô ấy mới có mười lăm.

Liệu có thực là tình yêu không?

Đó là một người như thế nào? Có sức hấp dẫn lớn đến đâu?

Giờ, Thế Văn đã bắt đầu tin, đó thực sự là tình yêu.

Bởi, người đó lại là một người tàn tật.

Có điều, dù hiểu rõ những điều đó, lại chẳng thể giúp anh được điều gì.

Thế nhưng bất luận có thế nào, thì anh vẫn yêu Hinh Dĩnh, và mong cho cô được hạnh phúc.

Thế Văn hỏi: “Em ở cùng người đó, liệu có hạnh phúc không?”

Hinh Dĩnh biết Thế Văn chỉ quan tâm tới mình, cho nên đối với câu hỏi của anh không thấy khó chịu mấy. Cô gật đầu nói: “Có ạ.”

“Cả hai chúng em yêu thương nhau, nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Thế nhưng…”

“Thế Văn, đừng lo lắng cho em nữa.”

Thế Văn không nói gì thêm. Quá rõ ràng, cô yêu anh ta. Hơn nữa, tâm ý cũng đã định.

Hinh Dĩnh hỏi: “Anh thế nào rồi?”

Thế Văn lắc lắc đầu.

“Có dự định gì không?”

Thế Văn cười khổ: “Không có dự định gì. Cuộc sống, công việc, đợi em kết hôn. Sau đó, để sau nói.”

“Thế Văn …”

“Em không cần phải nói gì cả. Em cảm thấy, liệu anh có thể bắt đầu một chương mới trước khi em kết hôn không?”

Hinh Dĩnh không nói thêm nữa. Cô hiểu Thế Văn.

Thế Văn nhìn cô, từng câu từng chữ thốt ra đều là những lời nói trong đáy lòng:

“Chỉ cần một ngày em chưa kết hôn, anh vẫn còn hi vọng.”

“Anh yêu em. Anh sẽ mãi mãi yêu em.”

“Đời này của anh, không thể yêu ai khác như từng yêu em nữa.”

“Anh hi vọng em hạnh phúc. Chỉ có điều anh rất đau lòng, vì hạnh phúc của em lại không có liên quan với anh.”

“Bất cứ lúc nào em cũng có thể tới tìm anh. Nhớ nhé, bất cứ lúc nào. Em biết có thể tìm được anh ở đâu mà.”

Thế Văn vừa nói, Hinh Dĩnh vừa lắc đầu, trong lòng càng thấy thêm phần tội lỗi và buồn bã. Đây không phải kết cục mà cô mong muốn. Nhưng lại do chính cô tạo thành.

Nhưng cô lại không thể nói thêm điều gì.

Cô đã nói rất nhiều câu “Xin lỗi”. Song “Xin lỗi” cũng chẳng thể thay đổi được điều gì.

Cô chỉ biết cầu nguyện, thời gian có thể giúp Thế Văn dần quên mình, và giúp anh tìm được hạnh phúc cho riêng anh.

Cô sẽ mãi mãi cầu nguyện và chúc phúc cho anh.

Thế Văn cứ ho liên tục, giờ xem ra còn ho nặng hơn, gương mặt cũng ửng đỏ lên.

Hinh Dĩnh rốt cuộc không nhịn được vươn tay ra, sờ lên trán anh.

Trời ơi, nóng quá!

Hinh Dĩnh nói: “Anh sốt rồi.”

Thế Văn đáp: “Ừm.”

“Anh biết sao?”

“Ừm.”

“Bao nhiêu độ thế?”

Thế Văn lắc lắc đầu.

“Anh sốt bao lâu rồi?”

“Ừm… khoảng ba ngày gì đó.”

“Anh uống thuốc chưa?”

“Ừm… chưa.”

“Thế Văn, anh nhẽ ra nên tới bệnh viện khám.”

“Không sao đâu, tự nó sẽ khỏi thôi.”

“Không, chúng ta giờ tới viện luôn.”

“Không cần đâu …”

“Thế Văn, chúng ta đi nào.”

Hinh Dĩnh kéo Thế Văn tới bệnh viện. Phòng khám lúc nào cũng đầy ắp người.

Trải qua một loạt các xét nghiệm lớn nhỏ, mới biết Thế Văn đã sốt mấy hôm, giờ đã chuyển sang viêm phổi. Bác sĩ kê một loạt thuốc, còn bắt phải lập tức đi truyền nước.

Trước khi họ đi ra, bác sĩ còn nghiêm khắc cảnh cáo Thế Văn: “Hậu quả của viêm phổi vô cùng nghiêm trọng. Đừng nghĩ mình còn trẻ, mà mang thân thể ra đùa cợt như thế.”

Sau đó lại nhìn Hinh Dĩnh nói: “Người nhà bệnh nhân nhất định phải toàn lực phối hợp, không được xem thường.” Ánh mắt ông rõ ràng có ý trách móc.

Hinh Dĩnh chỉ biết gật đầu. Trong lòng càng thấy tội lỗi hơn.

Cô dìu Thê văn đi về phía phòng bệnh. Trong lúc anh truyền nước, cô không ngừng chạy lên chạy xuống, trả viện phí, lấy thuốc, lấy kết quả xét nghiệm …

Suốt mấy tiếng đồng hồ, khiến thân thể cô mệt nhoài.

Có điều, cô không muốn nói những chuyện đó với Kính Thành.

Đặc biệt là khi nhìn bộ dạng lúc này của anh, cô càng không muốn nhắc tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play