“Kính Thành, em yêu anh! Dù phải đỡ chân để đi cũng được, khập khiễng mà đi cũng được, ngồi xe lăn cũng được, em vẫn yêu anh như thế!”

***

Lại lần nữa hôn tới khi không thể thở nổi, Kính Thành mới buông Hinh Dĩnh ra.

Hinh Dĩnh thích cái cách anh kìm lòng không đậu mà ôm mình, hôn mình như vậy. Nhưng dù sao hai người cũng đang đứng ngoài cửa nhà. Dù thời gian cũng đã muộn, trên đường gần như không có người đi lại, dù đèn đường u ám, kỳ thực cũng chẳng nhìn rõ mấy, nhưng vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng. Lại thêm việc giờ đang vừa mệt, vừa đói vừa lạnh, vì thế Hinh Dĩnh mỉm cười nói: “Xin hỏi, chúng ta có thể vào nhà không?”

Kính Thành không nói gì, một tay nắm chặt lấy tay Hinh Dĩnh, một tay mở cửa.

Anh nắm lấy tay cô, bước vào trong nhà.

Trong phòng khách ấm áp, sạch sẽ, ngăn nắp.

Hinh Dĩnh có chút kinh ngạc. Ngẫm nghĩ một chút, lại không thấy kinh ngạc nữa. Anh từ nhỏ đã luôn là một người sạch sẽ, ngăn nắp, luôn ấm áp.

Kính Thành buông tay Hinh Dĩnh ra, nói: “Em ngồi trước đi. Anh đi đun cho em nước nóng. Uống chút trà nóng đã.”

Hinh Dĩnh bước vào phòng khách, ngồi trên chiếc ghế sô pha đặt giữa phòng, nói: “Em còn chưa ăn bữa tối. Em đói quá.”

Kính Thành trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng áy náy, nói: “Anh lập tức đi làm gì đó cho em ăn.” http://greenhousenovels.com

Sau đó, đang định đi về phía nhà bếp, anh lại phát hiện ra, mình đã không thể nhấc chân lên được nữa.

Từ chiều ngày hôm qua anh đã bắt đầu cảm thấy đôi chân đau nhức, đi lại vô cùng khó khăn. Buổi tối miễn cưỡng lắm mới kiên trì tiếp được.

Buổi sáng ngày hôm nay anh đã hoàn toàn phải phụ thuộc vào việc dùng tay đỡ chân mới có thể bước đi được. Đến buổi chiều, đỡ chân cũng đã rất khó khăn. Từ phòng thí nghiệm Rogers về tới phi trường Boston, anh đành phải nhờ tới nhân viên sân bay cho mượn một chiếc xe lăn.

Trên máy bay nghỉ ngơi được mấy tiếng, vẫn thấy chưa đủ. Xuống máy bay xong, lại miễn cưỡng đỡ chân để đi lại.

Anh đỡ chân chầm chậm bước ra khỏi sân bay, ngồi lên taxi, thì đã tới giới hạn chịu đựng.

Về tới nhà, nhìn thấy Hinh Dĩnh, nhất thời anh hoàn toàn quên mất cơn đau nhức trên đôi chân, còn có thể bước tới trước mặt cô, may mà không ngã xuống nền đất.

Sau đó lại nắm tay bước vào nhà. Giờ anh mới phát hiện, nếu không đỡ chân, anh bước đi sẽ vô cùng khó khăn.

Kính Thành nhìn Hinh Dĩnh đang ngồi trên ghế sô pha, cô lúc này ngó nghiêng quan sát, chăm chú nhìn mấy bức họa treo trên tường phòng khách. http://greenhousenovels.com

Kính Thành trong lòng đột nhiên cảm thấy một cảm giác thất bại và buồn bã.

Anh giờ thực không muốn phải đỡ lấy chân để đi lại trước mặt Hinh Dĩnh. Dù chỉ một chút cũng không muốn. Kỳ thực trong lòng anh hiểu rõ, lúc này, chỉ e đến đỡ chân để đi cũng khó khăn, anh cần dùng tới nạng.

Thế nhưng, Hinh Dĩnh vẫn còn chưa biết chân anh giờ đã biến thành tệ hại như thế này.

Nếu nhìn thấy anh phải đỡ chân mà đi, cô sẽ nghĩ như thế nào?

Liệu có cảm thấy rất khó nhìn hay không? Liệu cô có sợ hãi chăng?

Cô vừa mới tới, họ chỉ vừa mới ở bên nhau. Anh thực sự, thực sự không muốn làm cô sợ hãi.

Kỳ thực, bình thường anh đi bộ không nhiều, hơn nữa còn rất chú ý luyện tập và chăm sóc chân, thế nên những lúc cần phải đỡ chân để đi lại cũng rất ít.

Vậy mà cả ngày hôm qua và hôm nay, đã phải đi bộ quá nhiều. Vì thế, chân anh đã có biểu hiện tệ nhất trước giờ chưa từng thấy.

Anh biết, sau này nếu họ ở cùng nhau, anh cũng không thể giấu được cô.

Anh cũng không có dự tính sẽ giấu cô chuyện này.

Chỉ có điều lúc này, họ chỉ mới được ở bên nhau.

Vì thế cho nên, anh thực sự không muốn là lúc này. http://greenhousenovels.com

Anh cần có thời gian, cũng cần có dũng khí.

“Dĩnh Tử, em nhất định là mệt lắm rồi, em lên giường nghỉ một lát trước đi, anh làm xong sẽ gọi em.” Kính Thành chỉ chỉ vào cửa phòng ngủ của mình.

Hinh Dĩnh nhìn anh nói: “Em vẫn ổn, không mệt bằng anh đâu.” Dù hôm qua có mệt như nhau, thì hôm nay chí ít anh cũng bay nhiều hơn em một chặng, hơn nữa, từ sáng sớm đến lúc này, cả một ngày dài.

“Đi nằm một lúc đi.” Kính Thành lại nói.

“Không cần đâu. Để em giúp anh.” Hinh Dĩnh từ ghế sô pha đứng lên.

“Không cần giúp đâu.” Kính Thành nói hơi nhanh, hơn nữa còn có chút gượng gạo.

Hinh Dĩnh hơi ngây ra.

Bản thân Kính Thành cũng nhận thấy, trong lòng cảm thấy áy náy, càng thêm phần buồn bã.

Anh muốn nói xin lỗi với cô. Thế nhưng, lại chẳng có cách nào. Lẽ nào giải thích rằng, anh không phải không muốn để cô giúp đỡ, chỉ vì anh không muốn cô nhìn thấy anh phải đỡ chân để đi lại hay sao?

“Đi nằm một lát đi.” Kính Thành lại nói một lần nữa. Nghe ra thì giống như mệnh lệnh, kỳ thực lại là lời cầu khẩn.

Hinh Dĩnh kháng nghị nói: “Nhưng …” Cô thực sự không muốn phải xa cách Kính Thành. Đã xa nhau mười năm, khó khăn lắm mới được về cùng nhau, cô dù chỉ một chút cũng không muốn để anh rời xa tầm mắt của mình. Chỉ cần mình cùng anh vào bếp, dù không làm gỉ chỉ cần nhìn anh cũng được.

Hinh Dĩnh bước về phía Kính Thành.

Không ngờ, Kính Thành lại đứng im bất động, nhìn cô nói: “Nghe lời anh.”

Ngữ khí dường như còn có chút nghiêm khắc.

Hinh Dĩnh dừng bước chân, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Cô nghe thấy sự xa cách trong ngữ khí của Kính Thành. http://greenhousenovels.com

Tại sao? Không giống anh chút nào. Càng đừng nói, mới chỉ mấy phút trước, anh còn ôm hôn cô nồng nhiệt như thế.

Hinh Dĩnh nhìn Kính Thành, trong đôi mắt thâm sâu kia của anh dường như đang cất giấu nỗi thống khổ rất lớn.

Hinh Dĩnh bất đắc dĩ, chỉ biết nói: “Vậy được, em đi nằm một chút.”

Sau đó, cô đi về hướng cánh cửa phòng mà Kính Thành đã chỉ. Trong lòng cảm thấy có chút tổn thương và buồn bã.

Kính Thành nhìn cô đang so vai, bước về phía phòng ngủ của mình, trong lòng như thắt lại.

Anh biết, Hinh Dĩnh chỉ muốn được ở cùng một chỗ với anh, giống như chính anh vậy, một khắc cũng không muốn phải rời xa cô.

Thế nhưng, thế nhưng … cái chân đáng chết này.

Kính Thành ấn tay lên chân mình, bắt đầu bước về phía nhà bếp.

Chân anh thực sự đau muốn chết. Dù có dùng tay đỡ chân để bước đi, cũng cần một bước dừng một lần, vô cùng khổ sở.

Hinh Dĩnh bước vào trong phòng ngủ của Kính Thành. Bên trong phòng cũng sạch sẽ, gọn gàng như bên ngoài. Một chiếc giường to, hai cái tủ con bên đầu giường, một tủ quần áo… http://greenhousenovels.com

Đột nhiên cô chú ý tới góc tường phía bên trái, có một cái nạng bằng kim loại đặt dựa ở đó.

Hinh Dĩnh hơi ngây ra. Nhớ lúc còn nhỏ, chỉ có duy nhất một lần cô nhìn thấy Kính Thành dùng nạng, đó là sau khi anh bị trật khớp xương, cần dùng nạng để luyện tập phục hồi sức khỏe. Nhớ lúc đó, anh có bao phần ghét dùng nạng.

Tại sao giờ trong phòng ngủ của anh lại đặt một chiếc nạng thế kia?

Lẽ nào …

Như có tia chớp lóe qua trong đầu, Hinh Dĩnh như nhớ lại gì đó. Cô quay người, bước ra khỏi phòng ngủ của Kính Thành.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, cô đã nhìn thấy Kính Thành đang đứng trong phòng khách, lưng quay lại phía cô, đang bước về phía nhà bếp.

Miệng Hinh Dĩnh không khỏi mở lớn.

Cô lập tức dùng tay bụm chặt miệng mình lại, không để mình phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nước mắt lập tức cũng chảy ào ạt ra.

Kính Thành không phải đang bước đi, anh hơi hơi nghiêng người xuống, dùng lực tay để đỡ chân mình, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Mỗi một bước đi, anh đều phải dừng lại. http://greenhousenovels.com

Quá rõ ràng, anh đang phải chịu đựng cơn đau đớn vô cùng lớn. Bởi thân thể của anh đang run rẩy vô cùng, đôi chân gầy guộc cũng run lẩy bẩy theo, giống như đã sắp không thể trụ vững được nữa.

Hinh Dĩnh nhất thời hiểu ra, vì sao vừa nãy anh đột nhiên bảo cô vào phòng ngủ để nghỉ ngơi, tại sao anh không để cô giúp đỡ, tại sao thái độ anh đột nhiên lại quyết liệt từ chối để cô bên cạnh như vậy, tại sao trong mắt anh đong đầy sự thống khổ …

Thành Thành, sao anh không nói cho em biết chứ? Anh định đến lúc nào mới nói cho em đây?

Trong tim Hinh Dĩnh như bị dao đâm vào, nước mắt không kìm nén được chảy xuống theo.

Cô lấy tay lau đi nước mắt, nhẹ nhàng bước về phía Kính Thành.

Trong nhà Kính Thành có trải thảm, cô vừa rồi khi vào nhà đã cởi giày, vì thế bước chân cô đi không một tiếng động.

Hinh Dĩnh bước tới sau lưng Kính Thành, mở rộng đôi tay, từ phía sau ôm lấy eo anh.

Thân thể Kính Thành chợt cứng ngắc lại. Phần eo anh vẫn đang hơi hơi run rẩy, cánh tay vẫn còn đang đỡ lấy phần đùi trên.

Anh bất động đứng đó. http://greenhousenovels.com

Nỗi khó xử và đau khổ trong lòng không cách nào hình dung nổi.

Cô nhìn thấy rồi, cô đã nhìn thấy hết cả rồi.

Anh biết không thể giấu diếm được. Nhưng, vẫn không nén được hi vọng, anh có thể có thêm chút thời gian, dù chỉ là một chút xíu cũng được.

Anh hi vọng, trong lúc cô nằm nghỉ ở phòng ngủ, anh có thể ở trong bếp, vừa nấu đồ ăn cho cô, vừa xoa bóp đôi chân một chút. Cũng có lẽ chẳng có lợi ích gì mấy, nhưng hi vọng vẫn có thể khá hơn.

Dẫu chỉ một chút thôi cũng được.

Thế nhưng lúc này, cô đã nhìn thấy tất cả.

Thân thể Kính Thành cứng ngắc, không thể động đậy nổi.

Trong lòng lúc này đau khổ muốn chết đi.

Anh không biết phải làm sao để đối mặt với cô nữa.

Anh sợ hãi sẽ nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cô, rồi cả sự sợ hãi nữa …

Hinh Dĩnh từ phía sau ôm thật chặt lấy Kính Thành. Thời gian qua một lúc lâu, thân người anh vẫn cứng đơ như thế, không có chút thả lỏng nào.

Hơn nữa, rất rõ ràng, anh không hề muốn quay người lại, càng không muốn mở miệng nói gì hết.

Hinh Dĩnh đau lòng muốn chết, nghẹn ngào mở miệng nói: “Thành Thành, em yêu anh!”

Lại một lúc lâu sau nữa, vẫn không có bất cứ động tĩnh nào. Sau đó, thân thể cứng ngắc của Kính Thành đột ngột thả lỏng ra.

Nhưng anh vẫn không quay người lại.

Hinh Dĩnh ôm lấy anh nói: “Hôm qua khi ở New York em đã nhìn thấy rồi.”

Hóa ra, ngày hôm qua khi anh len lén đỡ chân bước lên, cô đã nhìn thấy cả.

Hinh Dĩnh tiếp tục nói: “Kính Thành, em yêu anh! Dù phải đỡ chân để đi cũng được, khập khiễng mà đi cũng được, ngồi xe lăn cũng được, em vẫn yêu anh như thế!” http://greenhousenovels.com http://greenhousenovels.com http://greenhousenovels.com

Thân thể Kính Thành đột nhiên hơi hơi run rẩy, sau đó càng lúc càng run rẩy mạnh hơn.

Anh mạnh mẽ quay người lại, đem Hinh Dĩnh ôm thật chặt vào trong lòng.

Thân người anh vẫn đang run rẩy như cũ, khiến Hinh Dĩnh trong lòng anh cũng run rẩy theo.

Cô nghe thấy tiếng sụt sịt mũi của anh, biết là anh đã khóc.

Đôi tay Hinh Dĩnh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng anh, đem hết tình yêu nồng đậm đều đặt vào cái vỗ vỗ ấm áp kia.

Kính Thành cảm nhận thấy, lại càng run rẩy mãnh liệt hơn.

Hinh Dĩnh bất đắc dĩ, ở trong lòng anh nói: “Em đói đến mức sắp ngất rồi.”

Kính Thành ngây người, chậm rãi ngừng lại.

Sau đó, anh dùng tay nâng cằm Hinh Dĩnh lên, nhẹ nhàng hôn cô.

Anh hôn cô đặc biệt dịu dàng mà quấn quýt.

Hinh Dĩnh biết, anh đang dùng cách riêng của mình để nói với cô rằng, anh yêu cô.

Hai người họ rất tự nhiên lại hôn tới mức sắp mất mạng mới chịu rời nhau ra.

Hinh Dĩnh sau khi tách ra, cứ chăm chú nhìn Kính Thành.

Kính Thành cũng nhìn chăm chú vào cô.

Trên gương mặt cô phủ một tầng mây hồng, mái tóc hơi hơi rối, càng khiến người ta thấy mê đắm hơn.

Kính Thành nhịn không được, lại cúi đầu xuống.

Hinh Dĩnh hơi hơi nghiêng đầu tránh, nói: “Anh không định để em đói chết đấy chứ?”

Kính Thành cười ha ha. http://greenhousenovels.com

Hinh Dĩnh vòng cánh tay qua eo Kính Thành, nói: “Đi thôi.”

Hai người họ chầm chậm bước về phía nhà bếp.

Bước vào trong nhà bếp, thấy đằng trước bếp nấu có một chiếc ghế cao.

Hinh Dĩnh đỡ Kính Thành qua đó, giúp anh ngồi lên chiếc ghế cao kia, nói: “Anh chỉ đạo đi, em làm cho.”

Kính Thành biết, giờ trừ phi có Hinh Dĩnh đỡ anh bước đi, nếu không anh dù nửa bước cũng khó mà đi nổi, đành ngồi xuống chiếc ghế cao đó. Sau đó, nói cho Hinh Dĩnh biết, nồi ở đâu, mỳ ở đâu, gia vị ở đâu …

Hinh Dĩnh lấy hết đồ ra. Đổ nước vào trong nồi, mở bếp, bắt đầu nấu nước sôi.

Sau đó hỏi Kính Thành: “Chân anh làm sao thế? Lẽ nào anh thường xuyên phải đỡ chân hoặc dùng nạng mới đi được hay sao?”

Cô vẫn là cô, khi hỏi về vấn đề tàn tật của anh, đơn giản như thể hỏi “anh uống trà hay uống cà phê” vậy, không cần phải vòng vo nhiều.

Kính Thành nói: “Bình thường thì vẫn ổn. Chỉ có điều đi nhiều một chút, hoặc khi người mệt mỏi, thì cần thôi.”

Hinh Dĩnh “oh” một tiếng, sau đó hỏi: “Tại sao lại như thế? Bệnh của anh bị chuyển biến xấu à?”

Kính Thành nói: “Không phải.”

Hinh Dĩnh nhìn anh, đợi anh nói tiếp. http://greenhousenovels.com

Đợi một lát, thấy anh không hề có ý nói tiếp, cô lại hỏi: “Thế là vì sao?”

Kính Thành đành phải nói: “Vì anh đã làm phẫu thuật uốn chân. Nhưng phẫu thuật bị thất bại.”

Hinh Dĩnh nghe xong, trong lòng không kìm được nỗi đau thương và u buồn. Cô bước qua, ôm lấy Kính Thành đang ngồi trên ghế.

Kính Thành biết cảm giác trong lòng cô, cũng vòng tay ôm lại.

Hinh Dĩnh đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Là chuyện từ khi nào?”

Kính Thành chần chừ một chút, nói: “Sau khi thi cấp ba.”

Hinh Dĩnh nhất thời ngây ra. Cô không biết đó là lúc nào, nhưng trong lòng cũng đoán là chuyện mấy năm gần đây. Thực không ngờ, đã là chuyện mười năm trước, sau khi hai người họ chia tay không lâu.

Cô hỏi: “Lúc đó không phải anh đang rất ổn sao? Việc gì phải làm phẫu thuật chứ?”

Kính Thành nhìn cô, không nói gì. Anh biết, Hinh Dĩnh trước giờ chưa từng để ý tới cái chân tàn tật của anh. Cho nên, trong mắt cô, lúc đó, anh vẫn rất ổn.

Chỉ có điều, lúc đó anh thực sự ổn hay sao? http://greenhousenovels.com

Anh viết thư cho cô, cô một bức cũng không hồi âm lại.

Đã ở bên nhau suốt mười năm, vừa chia xa, cô đã hoàn toàn không để ý tới anh nữa, khiến anh gần như phát điên.

Thế cho nên, anh mới tuyệt vọng muốn thay đổi điều gì đó…

Hinh Dĩnh nhìn Kính Thành, vẫn đang đợi câu trả lời của anh.

Kính Thành cũng nhìn cô, nhất thời không biết phải nói sao mới được.

Hinh Dĩnh không phải kiểu người bạn không trả lời, cô sẽ từ bỏ. Cô lại hỏi lần nữa: “Sao anh lại nghĩ tới việc làm phẫu thuật thế?”

Kính Thành chỉ có thể đáp: “Anh hi vọng sau khi uốn lại chân, đi đứng sẽ không bị nghiêng ngả nhiều nữa.” Còn có lý do nào khác đâu? Đương nhiên là muốn khỏe mạnh hơn, đẹp hơn, tốt hơn.

Hinh Dĩnh nói: “Thế nhưng, anh bước đi nào có nghiêng ngả mấy đâu. Hơn nữa, anh để ý người khác suy nghĩ làm gì.” Cô thấy thực không đáng cho anh.

Kính Thành nhìn cô, không thể nói được gì.http://greenhousenovels.com

Giờ, anh đương nhiên biết. Chỉ có điều, năm đó người thanh niên trẻ tuổi đang tuyệt vọng kia lại không biết điều đó.

Hinh Dĩnh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gương mặt nuối tiếc nói: “Đáng tiếc, lúc đó anh không viết thư cho em. Nếu anh viết thư cho em, em sẽ nói với anh, đừng làm phẫu thuật vớ vẩn đó nữa.”

Kính Thành nhìn cô, trong lòng kích động, trong mắt lại bắt đầu thấy ẩm ướt.

Hinh Dĩnh nói: “Haiz, lúc đó sao anh lại không viết thư cho em chứ?” Nghe câu này, rõ ràng là một câu hỏi, nhưng lại cũng giống như một tiếng thở dài.

Đôi mắt Kính Thành đã bắt đầu thấy mịt mờ.

Hinh Dĩnh kỳ lạ nhìn anh, giải thích: “Em giờ đâu phải đang trách anh đâu. Chỉ là, lúc đó em thực sự rất đau lòng.”

Kính Thành cuối cùng cũng không nhịn nổi, nước mắt lại rơi xuống. http://greenhousenovels.com

Anh bị sao thế này? Mười năm rồi anh chưa từng rơi lệ, giờ lại liên tiếp để lệ rơi xuống, nhịn cũng không thể nhịn nổi.

Kính Thành quyết định nói cho Hinh Dĩnh biết. Anh nghẹn ngào nói: “Dĩnh Tử, năm đó anh đã viết rất nhiều thư cho em.”

Hinh Dĩnh nghe thấy, nhưng cô không dám tin thứ mình vừa nghe được. Cô hỏi: “Anh nói gì cơ?”

Kính Thành đành nói lại lần nữa: “Năm đó anh đã viết rất nhiều thư cho em.”

Hinh Dĩnh không thể phản ứng lại được, lặp lại như máy hỏi: “Thực sao?”

Kính Thành không nói gì, chỉ nhìn cô.

Hinh Dĩnh mãi mới tiêu hóa nổi câu nói của Kính Thành, cuối cùng đã hiểu anh đang nói gì, nhưng vẫn thấy nghi ngờ hỏi lại: “Thế nhưng, sao em dù chỉ một bức cũng không hề nhận được thế?”

Sau đó, cô mới thực sự phản ứng lại được, năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Trời ơi!

Cô không thể tin được nhìn Kính Thành. Trong mắt đã bắt đầu có nước mắt trào lên, càng lúc càng nhiều.

Nhớ lại nỗi đau của cô năm đó, còn cả của anh, cô đau lòng khôn tả.

Đột nhiên cô nhớ ra, khoảng thời gian Kính Thành làm phẫu thuật, là nửa năm sau khi họ chia tay, cô tuyệt vọng chờ thư của anh, anh lại tuyệt vọng chờ đợi thư hồi âm của cô …

Hinh Dĩnh mở to đôi mắt, kinh hoàng nhìn Kính Thành, lắc lắc đầu nói: “Anh không phải, anh không phải … “ Cô không thể nói tiếp được.

Anh không phải là vì em nên mới …

Ôi, không!

Kính Thành nhìn cô, không nói gì. http://greenhousenovels.com

Hinh Dĩnh đã hiểu cả.

Tất nhiên rồi, tất nhiên là bởi vì cô …

Trái tim cô nhất thời như bị vỡ nát.

Cô chưa từng thấy ai vừa ngu xuẩn, vừa điên cuồng như vậy. Cô tức muốn chết, lại vừa đau lòng muốn chết.

Vì thế, cô bật khóc ầm lên.

Kính Thành vội ôm chặt lấy cô, dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, những mong cô có thể ngừng khóc.

Thế nhưng không được.

Hinh Dĩnh làm sao có thể ngừng khóc cho được. Cứ nghĩ đi nghĩ lại, về những cơn đau đớn khủng khiếp phải trải qua khi làm phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật thất bại, còn phải chịu nhiều đau đớn hơn. Còn cả, mười năm này, anh phải đỡ chân để đi lại, phải dùng nạng để đi lại …

Cô đau khổ đến mức không còn muốn sống nữa.

Kính Thành an ủi cô nói: “Kỳ thực, cũng không có gì. Chỉ cần em không chú ý …” http://greenhousenovels.com

Hinh Dĩnh đã khóc tới mức thở cũng thấy khó khăn. Thế mà anh lúc này, vẫn còn lo chuyện cô để ý hay không.

Cô vừa khóc vừa nói: “Em không để ý. Em chỉ đang thương anh quá thôi.”

Lúc này nước trong nồi đã sôi, trào từ trong ra ngoài, xèo xèo trên mặt bếp.

Hinh Dĩnh không thể không đứng dậy từ trong lòng Kính Thành, bước qua tắt bếp.

Sau đó, cô quay người lại, gương mặt đau khổ nhìn Kính Thành, người đã hơi hơi tỉnh táo hơn đôi chút.

Cô cố ngừng khóc. Dùng tay lau đi nước mắt trên gương mặt. Nhìn Kính Thành, kiên định nói: “Em yêu anh! Dù cho anh phải đỡ chân hay dùng nạng cũng chẳng có liên quan gì cả, em mãi mãi cũng không rời xa anh. Hiện giờ, cũng không cần nói nữa.”

Trong lòng Kính Thành kích động, không thể nói nên lời. Anh vẫy vẫy tay với Hinh Dĩnh, ý bảo cô qua phía anh.

Hinh Dĩnh bước qua, lại nép vào trong lòng Kính Thành.

Kính Thành ôm thật chặt lấy cô.

Vì người con gái này, những nỗi đau và tổn thương trong suốt nhiều năm đó, tất cả đều xứng đáng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play