Đúng, cứ thế đi, đằng nào cũng đau chi bằng hãy đau luôn bây giờ, nỗi đau kéo dài chi bằng nỗi đau đớn ngắn ngủi lúc này.
***
Sau khi Thành Thành bị trật khớp gãy xương, Vương Thu Vân đã manh nha có ý định rời khỏi quân khu Vũ Hán. Có điều việc điều động chức vụ, ở nơi nào cũng chẳng hề dễ dàng. Trong hệ thống của quân đội, lại càng khó khăn hơn nhiều.
Vì vậy, bà rất mong Thành Thành sớm tỉnh ngộ.
Ai mà ngờ, con trai bà càng lúc lại càng lún sâu hơn, còn dám nói là “đã quá muộn”, “con thuộc về cô ấy” mấy câu điên cuồng như vậy. Tối đó, Vương Thu Vân càng thêm quyết tâm phải rời khỏi Vũ Hán này.
Hiểu con không ai bằng mẹ. Thành Thành lại là người vô cùng chuyên chú, những việc đã nhận định trước giờ chưa bao giờ dễ dàng thay đổi. Cậu đã toàn tâm toàn ý thích Dĩnh Tử, đem thứ tình yêu đơn thuần và đẹp đẽ nhất của mình không chút do dự trao cả cho cô bé. Đồng thời, cậu càng khát khao có được tình yêu của Dĩnh Tử.
Thế nhưng, sự khát khao đó sớm muộn gì cũng sẽ bị tan vỡ.
Nếu cuối cùng chắc chắn sẽ tan vỡ, đến cuối cùng sẽ bị tổn thương, Vương Thu Vân hi vọng việc càng sớm càng tốt.
Mà cách giải quyết duy nhất, có lẽ là cả gia đình họ phải rời khỏi Vũ Hán.
Bà có thể tưởng tượng được, nếu nhất thời bị bức rời khỏi Vũ Hán, Thành Thành sẽ rất khó chịu, thậm chí có khi còn phẫn nộ.
Nhưng khi qua lâu rồi, thằng bé có lẽ sẽ dần dần quên đi được, cũng sẽ hiểu được, làm như thế này, về lâu dài mà nói, thì đối với nó sẽ tốt hơn nhiều.
Đúng, cứ thế đi, đằng nào cũng đau chi bằng hãy đau luôn bây giờ, nỗi đau kéo dài chi bằng nỗi đau đớn ngắn ngủi lúc này.
Đầu tháng mười, trong viện đột nhiên phát ra thông cáo, do chiến lược cần thiết, mà học viện rađa vệ tinh theo dõi Tân Thiết quân khu Bắc Kinh, giờ đang có ba chỗ còn trống, kính mời học viện rađa quân khu Vũ Hán trợ giúp.
Trong viện quyết định công khai lựa chọn thành viên ưu tú để điều động.
Đây đúng là một cơ hội ngàn năm có một. Vương Thu Vân lập tức bảo Trương Khải Vinh nộp đơn.
Trương Khải Vinh vốn dĩ có chút do dự, nhưng vì cũng rất lo lắng cho Thành Thành, nên đã nộp đơn lên trên. Sau đó tìm phó viện trưởng quản nhân sự Tề Thanh Phong nói chuyện, thẳng thắn bày tỏ nguyện vọng mãnh liệt được điều động đi Bắc Kinh của mình.
Tề Thanh Phong và Trương Khải Vinh vốn là bạn học cùng Đại học, lại cùng quê, quan hệ bình thường vốn không tệ. Tề Thanh Phong bèn tiết lộ cho Trương Khải Vinh một chút thông tin nội bộ. Hóa ra, lần này những người muốn đi Bắc Kinh không hề ít, giờ đã nhận được hơn mười lá đơn xin điều động… việc này ông không thể nói là được … kế hoạch trong viện trước tiên là phải xem lý lịch, tư cách, cống hiến đóng góp …vv… mấy hạng đó để cho điểm, sau đó mới chọn ra năm người có điểm số cao nhất, chuyển báo cáo qua cho viện trưởng Mạnh, quyết định cuối cùng thuộc về viện trưởng Mạnh hoàn toàn.
Trương Khải Vinh nghe thế bèn về nhà truyền đạt lại.
Vương Thu Vân vừa nghe xong, trong lòng thấy lạnh lẽo hẳn. Bà biết, lý lịch của chồng mình không hề mỏng, nhưng cũng không phải nhiều nhất. Nếu chỉ dựa vào điểm số để so bì, thì việc này e là không dễ. Đồng thời, viện trưởng Mạnh có tiếng là cương chính thanh liêm, nói tình hay mấy chuyện hối lộ, nghĩ cũng đừng có nghĩ tới.
Trong lòng thất vọng suốt hai tuần lễ, Vương Thu Vân lại bảo Trương Khải Vinh đi tìm Tề Thanh Phong hỏi thăm tình hình.
Trương Khải Vinh lại đi.
Tề Thanh Phong nói cho ông biết: điểm số đã có rồi, ông xếp thứ năm. Tư liệu về năm người đứng đầu vừa mới được báo cáo lên cho viện trưởng Mạnh. Có lẽ viện trưởng Mạnh tuần sau là phê duyệt.
Đồng thời, Tề Thanh Phong cũng nhắc nhở ông: “Ông tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lý trước đi. Nếu lần này không được, còn có lần sau cơ mà. Nói gì thì nói, cứ được báo cáo lên là đã có hi vọng rồi. Cũng có thể viện trưởng Mạnh lại có cách xem xét khác, không hoàn toàn dựa vào điểm số. Ai mà biết được chứ?”
Trương Khải Vinh lại về nhà nói hết với vợ.
Vương Thu Vân biết, hi vọng lần này không lớn, trong lòng vô cùng thất vọng. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Chỉ đành dự tính tới cơ hội lần sau, tiếp tục cố gắng vậy.
Bà cứ ngỡ, họ còn thời gian.
Thực không ngờ, tối nay lại bắt gặp Hiểu Đông thổ lộ với Dĩnh Tử, rồi cả hành động thân mật của hai đứa nó nữa.
Vương Thu Vân tin tưởng Dĩnh Tử, chứ không cho rằng cô bé và Hiểu Đông có chuyện gì đó, hoặc rất nhanh sẽ gì gì đó. Nhưng đồng thời bà cũng tin rằng, Hiểu Đông và Dĩnh Tử cùng thích lẫn nhau, dù cho không lập tức tính chuyện yêu đương, thì nhất định cũng sẽ có lúc thân mật.
Như thế, chẳng sớm thì muộn Thành Thành cũng sẽ phát hiện ra, Dĩnh Tử và Hiểu Đông là một đôi. Vương Thu Vân tin rằng, việc đó đối với Thành Thành sẽ là một sự đả kích rất lớn.
Mấy năm này, những tranh chấp giữa Thành Thành và Hiểu Đông, bà đương nhiên biết rõ.
Hai đứa trẻ này, đều có tính hiếu thắng, luôn luôn tranh đấu kịch liệt không chỉ trong từng môn học mà còn ở cả các cuộc so tài khác nữa. Vật lý cậu đứng nhất, thì anh văn tôi phải xếp hạng một; olympic toán học cậu giành huy chương vàng, thì tôi cũng phải huy chương vàng olympic hóa học… có điều, nếu tính điểm số và số huy chương thu được, thì Thành Thành vẫn giành phần thắng.
Thông thường, tổng điểm của Thành Thành luôn dẫn trước người đứng thứ hai là Hiểu Đông mười đến hai mươi điểm. Lần thi giữa kỳ năm lớp 10, là lần thành tích của hai đứa sát nhau nhất, tổng điểm của Thành Thành chỉ dẫn trước Hiểu Đông ba điểm.
Vương Thu Vân đi họp phụ huynh về, như vô tình nói một câu: “Hiểu Đông sắp đuổi kịp con rồi đấy. Lần này con chỉ hơn bạn ấy có ba điểm thôi.”
Thực không ngờ, Thành Thành lại nói một câu: “Hơn một điểm cũng là hơn.” Ngữ khí rõ ràng có chút hung hăng.
Đợi đến thi cuối kỳ, khoảng cách của hai đứa lại bị kéo ra xa, Thành Thành dẫn trước Hiểu Đông tới mười lăm điểm.
Cứ như thế, Vương Thu Vân biết được, Thành Thành vốn luôn ôn hòa mọi chuyện không mấy khi chú ý lại đặc biệt chú tâm việc tranh chấp với Hiểu Đông. Đối với vị trí thứ nhất kia, tuyệt đối toàn lực ứng phó không thể chểnh mảng.
Thực tế thì, nghĩ đi nghĩ lại, việc tranh chấp của hai đứa trẻ, sớm đã từ trong trường lan ra tới việc ngoài trường học. Mấy lần Thành Thành nổi cáu, mấy lần đưa ra những yêu cầu bất hợp lý, dường như đều có liên quan tới Hiểu Đông.
Vì thế nên, Vương Thu Vân tin rằng, hai đứa trẻ đã tranh đua nhiều năm này sớm đã có khúc mắc trong lòng. Dù cho Thành Thành có thắng Hiểu Đông ở những mặt nào khác, nếu lại thua trong việc của Dĩnh Tử, chỉ e con trai bà sẽ càng khó có thể chấp nhận.
Cái đứa trẻ ngốc này, ai mà biết được nó sẽ lại làm ra chuyện ngốc nghếch gì chứ?
Có thể, là bà đã suy nghĩ quá nhiều, sự việc có khi sẽ không tệ hại đến mức ấy.
Thế nhưng, thân làm mẹ, là một bà mẹ vốn đã luôn lo lắng đến cực điểm, bà không thể không có dự tính cho việc tồi tệ nhất.
Vì thế lúc này, Vương Thu Vân càng thêm tuyệt vọng nghĩ đến việc rời khỏi Vũ Hán, hơn nữa phải càng nhanh chóng càng tốt.
Chỉ có điều, bà đã biết, lần điều động này hi vọng không được lớn lắm.
Nếu bỏ lỡ lần này, ai mà biết được sẽ còn phải chờ đợi bao lâu?
Buổi tối, Vương Thu Vân nằm trên giường, trằn trọc mãi mà không thể ngủ được.
Bà có thể làm chút gì đây?
Làm gì chứ?
Đối với đối thủ không đội trời chung, Hiểu Đông đối với Thành Thành sẽ có cảm giác thế nào, Vương Thu Vân không thể tưởng tượng nổi. Nhưng ít nhất bà có thể khẳng định, không thể thích được.
Đột nhiên, một ý nghĩ lướt qua trong đầu bà, khiến bà giật nảy mình.
Có cần thử xem thế nào không?
Có lẽ không hay lắm.
Nhưng …
Vương Thu Vân trước giờ luôn là người chính trực ngay thẳng, đời này chưa từng làm chuyện gì đầu cơ trục lợi, càng chưa từng đi cửa sau gì đó.
Thế nhưng hiện giờ, bà nguyện ý làm bất cứ chuyện gì để bảo vệ con trai mình. Bất cứ việc gì.
Bà liên tiếp xin phép ở chỗ làm cho về sớm mấy hôm, để đứng bên cạnh khu ký túc đợi một người.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng bà đã đợi được.
Vờ như vô tình gặp gỡ, bà chào hỏi một tiếng: “Chào cháu, Hiểu Đông.”
Hiểu Đông dừng bước, có chút ngần ngừ chào lại: “Dì Vương.” Cậu cảm thấy thực kỳ lạ, mẹ của Trương Kính Thành gọi cậu lại làm gì chứ? Cùng ở một khu ký túc bao năm, cậu đương nhiên có biết bà. Chỉ có điều, cậu và Trương Kính Thành không hẳn là bạn, cho nên cũng chưa từng nói gì với mẹ cậu ta.
Vương Thu Vân mở lời trước hỏi: “Cháu đã nghĩ kỹ vào trường nào chưa?”
Hiểu Đông nghe mà chẳng hiểu chút nào, bèn hỏi lại: “Vào trường gì cơ ạ?”
Vương Thu Vân trên gương mặt dường như có chút ngại ngùng, nói: “Oh, thế ra cháu chưa biết à? Trường các cháu năm tới có ba người sẽ được chọn để tuyển thẳng lên đại học, một người vào Thanh Hoa, một người vào Bắc Đại, một người vào Chiết Đại.”
Trường học của Hiểu Đông và mấy đứa trẻ là trường trọng điểm của tỉnh này, năm nào cũng có truyền thống được vào thẳng đại học danh tiếng. Có điều, Hiểu Đông cứ ngỡ chuyện tuyển thẳng này phải đến kỳ hai của lớp 12 mới biết. Giờ mới chỉ là kỳ một lớp 12, cho nên cậu vẫn chưa nghe được tin tức gì.
Vương Thu Vân cũng chưa nghe được tin tức gì. Bởi mấy năm vừa rồi, trường học này năm nào cũng có học sinh được tuyển thẳng vào đại học Thanh Hoa, Bắc Đại và Chiết Đại, nên bà đoán có lẽ năm nay cũng không có gì thay đổi. Cách đây không lâu, bà từng nói chuyện với thầy hiệu trưởng về vấn đề tàn tật của Thành Thành. Hiệu trưởng nói, vấn đề của Thành Thành, không có chút ảnh hưởng nào tới học tập hay sinh hoạt cả, hơn nữa thành tích của cậu rất tốt, còn đạt được vô số giải thưởng, nên có lẽ sẽ được tuyển thẳng.
Ngoài ra, việc tuyển thẳng này, vô cùng tối mật. Thông thường khi đến thời điểm, trường học sẽ liên hệ trực tiếp với phụ huynh của học sinh được tuyển thẳng để chuẩn bị, rồi thảo luận chuyện này. Tuyệt đối không công khai, càng không thể có chuyện ai ai cũng có thể chạy đến trường mà hỏi: “Em có được tuyển thẳng không ạ?” ‘
Vương Thu Vân nói: “Có lẽ nhà trường vẫn chưa nói với bố mẹ cháu hả? Hay là, bố mẹ vì không muốn ảnh hưởng tới việc học tập của cháu nên vẫn chưa nói với cháu chăng?”
Hiểu Đông thầm nghĩ, xem ra nhà trường đã thông báo tới gia đình Trương Kính Thành rồi. Cậu với việc này không hề thấy lạ, bởi Trương Kính Thành năm nào cũng đứng thứ nhất. Tuyển thẳng đương nhiên phải bắt đầu từ người xếp thứ nhất, người này chọn trường trước, rồi sau đó mới tới người thứ hai.
Thế cho nên, rất có khả năng, nhà trường đã liên hệ với nhà Trương Kính Thành, mà chưa liên hệ tới nhà cậu.
Đương nhiên, cũng có thể đã liên hệ với nhà cậu, nhưng bố mẹ vì không muốn cậu chểnh mảng học tập, nên mới chưa nói với cậu.
Theo lý mà nói, cậu năm nào cũng đứng thứ hai, việc tuyển thẳng không có vấn đề gì. Thế nhưng, cậu muốn vào Thanh Hoa, bất kể có được tuyển thẳng hay không, cũng phải vào Thanh Hoa.
Hiểu Đông không khỏi ghen tỵ với Trương Kính Thành có thể chọn trước trường được tuyển. Có điều, nếu so sánh với sự ghen tỵ của cậu đối với quan hệ của Kính Thành và Dĩnh Tử, thì đây chỉ là ngọn đồi nhỏ so với ngọn núi lớn mà thôi.
Thanh Hoa, nếu không được tuyển thẳng vào, cậu có thể thi. Có điều Dĩnh Tử … cái thằng Thành Thành chết tiệt!
Thấy Hiểu Đông trầm ngâm suy nghĩ, Vương Thu Vân bèn nói thẳng lời bà muốn nói nhất: “Bố của Thành Thành đang nộp đơn xin điều động đi Bắc Kinh, đợi tuần sau bố cháu phê duyệt xong mới biết được kết quả. Nếu được điều đi, thì Thành Thành cũng không cần nằm trong danh sách tuyển thẳng này nữa rồi.”
Gì cơ? Hiểu Đông nhất thời ngạc nhiên.
Trương Kính Thành có khả năng chuyển tới Bắc Kinh sao? Thật sao?
Cậu “oh” một tiếng dài, không nói gì thêm.
Những lời muốn nói đã nói xong, Vương Thu Vân nói: “Dì còn có chút việc, đi trước nhé.” Sau đó gật đầu rời đi.
Hiểu Đông đứng chôn chân tại chỗ, mãi một lúc lâu.
Ánh mắt cậu nhìn ra nơi xa xăm nào đó, song lại chẳng thấy được gì.
Không, cậu đã nhìn thấy, cậu đột nhiên đã thấy được … hi vọng.
Không phải là hi vọng về việc được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.
Chuyện đó, cậu không hề để ý đến. Cậu tin rằng, dù có không tuyển thẳng, cậu cũng có thể tự thi vào được.
Thứ cậu nhìn thấy, là niềm hi vọng về chuyện cậu và Dĩnh Tử có thể được ở bên nhau.
Trái tim Hiểu Đông nảy lên từng nhịp từng nhịp …
Chập tối, như thường lệ Lý Liên Hoa sẽ về nhà trước chồng mình. Về đến nhà, là bà bắt đầu vào làm cơm.
Hiểu Đông đi tới, đứng ở cửa bếp, gọi một tiếng “mẹ”, sau đó không nói gì thêm.
Lý Liên Hoa hỏi: “Có gì thế con?”
Hiểu Đông nói: “Hôm nay con đã nghe được chuyện tuyển thẳng của năm sau.”
Lý Liên Hoa lập tức vui mừng ra mặt, đặt mớ rau đang rửa xuống, hỏi: “Thật sao con? Sớm thế cơ à? Những trường nào thế?”
“Vẫn là Thanh Hoa, Bắc Đại và Chiết Đại.”
“Oh.” Lý Liên Hoa không hề ngạc nhiên, hỏi tiếp: “Con phải học cho tốt, giữ vững thành tích này, chắc chắn sẽ có hi vọng.”
“Con chỉ muốn tới Thanh Hoa thôi.”
Lý Liên Hoa nhìn con trai, nghe cậu nói tiếp.
“Nếu Trương Kính Thành chọn đi Thanh Hoa, con sẽ tự thi vậy.”
Lý Liên Hoa rất vui vì con trai mình có ý chí, thế nhưng vẫn nói: “Bắc Đại và Chiết Đại cũng là những trường tốt lắm mà, nếu được tuyển thẳng, cũng có thể suy nghĩ.”
“Con không muốn tới Bắc Đại và Chiết Đại.”
Lý Liên Hoa không nói gì. Con trai có ý chí, nhất định phải vào Thanh Hoa, đúng là việc tốt. Hơn nữa, dựa vào thành tích của cậu, chỉ cần phát huy như bình thường, nhất định có thể thi vào được. Thế nhưng, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ mà …
Hiểu Đông dường như biết được mẹ mình đang nghĩ gì, nhún nhún vai nói: “Ngộ nhỡ sang năm mà thi trượt, thì năm sau con lại thi tiếp.”
Lý Liên Hoa nghe mà run rẩy hết cả người, việc học sinh giỏi mà thi trượt đại học cũng không phải chuyện chưa từng nghe thấy.
“Có điều, con nghe nói, Trương Kính Thành có thể sẽ chuyển đi Bắc Kinh.”
“Vậy sao?”
“Vâng, bố cậu ta đang xin điều động đi Bắc Kinh.”
“Oh.”
“Đợi xem thế nào vậy.” Hiểu Đông nói xong, xoay người ra khỏi nhà bếp.
Lý Liên Hoa tiếp tục rửa rau, sau đó cho vào xào. Kết quả lại quên cho gia vị, mà đường thì cho vào quá nhiều.
Trước đây, bà gần như không bao giờ hỏi về công việc của chồng mình. Có điều hôm nay, có lẽ cũng phải hỏi xem thế nào. Ai bảo bà chỉ có mình đứa con trai là Đông Đông này?
Đông Đông không nói thẳng ra, nhưng bà làm sao mà không hiểu?
Những năm này, thành tích của Trương Kính Thành luôn áp đảo Đông Đông. Giờ việc tuyển thẳng, nó là người đứng đầu sẽ được chọn trước, đương nhiên sẽ chọn Thanh Hoa. Nếu thế, Đông Đông mà muốn vào Thanh Hoa sẽ phải tham gia thi tuyển.
Trừ phi, Trương Kính Thành theo bố mẹ chuyển tới Bắc Kinh, từ bỏ việc tuyển thẳng này.
Lúc ăn cơm tối, mọi việc vẫn như cũ. Không có ai nhắc tới chuyện tuyển thẳng cả.
Đến đêm, khi đã nằm trên giường, Lý Liên Hoa mới hỏi chồng: “Việc điều động đi Bắc Kinh anh đã phê duyệt chưa?”
Mạnh Quảng Đình thấy lạ nhìn nhìn vợ, hỏi ngược lại: “Sao em lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này thế?”
Lý Liên Hoa nói: “Nếu không phải vì con trai yêu quý của anh, em thèm mà quan tâm chuyện này.”
“Gì cơ?”
Lý Liên Hoa đem chuyện kể rõ ràng. Bà chỉ nói sự thật, chứ không hề đề bạt yêu cầu gì.
Mạnh Quảng Đình nghe xong, rất lâu sau không nói gì. Cuối cùng chỉ nói: “Không sớm nữa đâu, ngủ đi.”
Lý Liên Hoa bèn đi ngủ.
Nếu thực sự tính ra, thì đây là lần đầu tiên trong đời bà thổi gió bên gối chồng. ( ý chỉ người vợ thỏ thẻ nịnh nọt chồng để tác động vào việc công.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT