“Thành Thành, con bé không thuộc về con.”

“Nhưng, con thuộc về cô ấy.”

***

Trải qua một tháng khắc phục rèn luyện, chân của Thành Thành gần như đã khôi phục trở lại trạng thái trước khi bị thương. Người cũng càng ngày càng vui tươi hơn, càng ngày càng đong đầy hi vọng hơn.

Vương Thu Vân lại càng ngày càng lo lắng. Nhưng khổ nỗi là bà không tìm được cơ hội nói chuyện với Thành Thành. Thứ nhất, bà không muốn quá đột ngột. Thứ hai, Thành Thành đang học cấp ba, việc học tập rất căng thẳng.

Cuối cùng thì cơ hội lại không mời mà tới.

Ngày hôm đó ăn cơm tối xong. Vương Thu Vân đang rửa bát trong nhà bếp, đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài có tiếng người gõ cửa. Từ phòng bếp đi ra, thấy Thành Thành đã ra mở cửa.

Một cậu bé đang đứng ở ngoài cửa, xem ra tuổi nhỏ hơn Thành Thành một chút, nhưng lại cao xấp xỉ Thành Thành. Anh tuấn lịch thiệp, lại hơi lúng ta lúng túng, trên tay còn cầm một gói quà nhỏ được bọc rất xinh xắn.

Thành Thành hỏi: “Cậu tìm ai?”

Cậu bé đó hỏi: “Xin hỏi, Lê Hinh Dĩnh ở lầu mấy?”

Thành Thành nói: “Ở đây không có người tên như vậy.” Sau đó, rầm một cái đóng cửa lại. Nếu như cậu bé kia đứng lui lên phía trước một chút, chỉ sợ đã bị cửa đập trúng mặt mất.

Vương Thu Vân trợn hết cả mắt. Bà chưa bao giờ nhìn thấy Thành Thành mất lịch sự như thế này.

Thành Thành xoay người lại, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ mặt tức giận. Nhìn thấy mẹ mình, thì hơi sửng sốt một chút.

Vương Thu Vân biết, bà phải nói chuyện với Thành Thành một chút mới được. Bà hỏi: “Ai thế con?”

Thành Thành do dự một chút, đáp: “Bạn học của Dĩnh Tử ạ.”

“Sao con lại bất lịch sự với người ta như vậy?”

Thành Thành không nói gì.

“Thành Thành.” Vương Thu Vân cao giọng hỏi.

“Bạn học có chuyện gì thì nói ở trường, tìm đến nhà làm cái gì chứ?” Thành Thành có chút bực mình nói.

“Thành Thành, Dĩnh Tử là gì của con? Con dựa vào cái gì mà quản chuyện của con bé?”

Thành Thành lại không nói gì. Mặc dù cậu không biết cậu bé ban nãy tên họ là gì, nhưng cậu biết cậu ta là lớp trưởng lớp Dĩnh Tử, không chỉ thành tích rất tốt, trên tấm bảng danh dự ở ngoài cổng trường ảnh chụp của cậu ta còn được dán trên đó cùng với cậu, hơn nữa lại đa tài đa nghệ — Cậu đã từng thấy cậu ta chơi bóng rổ, cũng từng được nghe cậu ta hát.

Thành Thành cũng không biết mình ban nãy sao nữa, vừa nhìn thấy cậu con trai ăn mặc tươm tất sạch sẽ tới tìm Dĩnh Tử, lại giận dữ lại không thể kìm được.

Vương Thu Vân không chịu bỏ qua, hỏi: “Con và Dĩnh Tử có quan hệ như thế nào?”

Thành Thành do dự một chút, nói: “Quan hệ bạn bè bình thường ạ.”

Vương Thu Vân lại hỏi tiếp: “Con còn thích con bé đó không?”

Thành Thành mím chặt môi, hình như sợ chính mình nhịn không được sẽ nói: “Có”.

Đương nhiên, cậu không thể nói dối để lấp liếm. Cậu biết, việc đó chẳng có ích gì.

Vương Thu Vân lại hỏi: “Không phải con đã nói nghĩ thông suốt rồi sao?”

Phải, cậu đã từng nói. Thế nhưng… Thành Thành không còn lời nào để nói.

Thấy Thành Thành không nói gì, Vương Thu Vân hỏi tiếp: “Rốt cuộc con thích con bé đó ở điểm nào?”

Thành Thành chau mày lại, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Con không biết nữa.” Cậu thực sự không biết. Cũng có thể, những thứ cậu thích ở cô bé quá nhiều, khiến cậu không biết nên bắt đầu từ đâu. Dù sao thì, cậu rất thích cô bé, không thể tự chủ được. Kỳ thực, nếu phải nói thật, thì những tật xấu của Dĩnh Tử cũng không hề ít.

Không biết, không biết mà còn thích đến muốn chết thế. Lửa giận trong lòng của Vương Thu Vân càng lớn, bà buột miệng thốt ra: “Con và Dĩnh Tử là không thể đâu.”

Thành Thành lập tức hỏi ngược lại: “Vì sao chứ?”

Vương Thu Vân không nói gì.

“Tại sao?” Thành Thành hỏi lại lần nữa.

Vương Thu Vân gương mặt xót xa nhìn Thành Thành. Thật sự muốn bà phải nói ra sao?

Nhìn vẻ mặt của mẹ mình, đột nhiên Thành Thành cảm thấy vô cùng tức giận, gương mặt đỏ lên, lớn tiếng hỏi: “Là bởi vì con là thằng què sao?”

Vương Thu Vân tiếp tục im lặng. Lí trí mách bảo bà, lúc này bà phải hạ quyết tâm, nói “đúng”, để chặt đứt mọi mơ mộng của Thành Thành. Thế nhưng, khi nhìn gương mặt Thành Thành vì tức giận mà méo mó cả đi, bà lại không cách nào mở miệng nổi.

Người làm cha làm mẹ trên đời này, trước giờ đều cố gắng khuyến khích con mình theo đuổi giấc mơ của chúng. Vương Thu Vân cũng phải không ngoại lệ, từ nhỏ tới lớn, bà vẫn luôn làm như vậy.

Vì thế cho nên, Thành Thành mới có thể lớn lên thành một thanh niên ưu tú như ngày hôm nay, công sức của bà bỏ ra đã không bị uổng phí.

Chỉ có điều, với chuyện liên quan đến Dĩnh Tử, bà không thể khích lệ Thành Thành. Ngược lại, bà phải giúp Thành Thành đối diện với hiện thực.

Vương Thu Vân biết, chuyện tình cảm, không ai có thể ép buộc. Thành Thành thông minh anh tuấn, hiền lành tốt bụng, đồng thời lại có tính cách kiên cường. Nhưng thế thì có ích gì? Nói cho cùng, Thành Thành vẫn là một người tàn tật.

Nếu như Dĩnh Tử không xinh xắn như thế, ưu tú đến thế, có lẽ hai đứa trẻ còn có chút khả năng. Thế nhưng Dĩnh Tử lại cứ xuất chúng, lại khiến cho mọi người đều yêu thích đến vậy. Cho dù Vương Thu Vân không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, Thành Thành thích Dĩnh Tử, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Thành Thành còn trẻ, suy nghĩ non nớt, chưa hiểu thứ gọi là nhân tình thế thái. Cậu cho rằng, cậu và Dĩnh Tử là bạn thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Dĩnh Tử tới ngày hôm nay cũng không vì chuyện cậu là người tàn tật mà bỏ rơi cậu, tương lai bọn họ cũng sẽ không có vấn đề gì, cậu thật sự ngây thơ quá mức. Bởi ít nhất, gia đình Dĩnh Tử đã tỏ rõ thái độ, không chấp nhận Thành Thành.

Nếu như việc này không có khả năng, bà đương nhiên sẽ không trả lời là “không”, cho Thành Thành một hi vọng sai lầm, cuối cùng lại hại chính cậu.

Ngược lại, bà nên nói “đúng”.

Thế nhưng, bà làm sao có thể nói “đúng” đây?

Thành Thành thích Dĩnh Tử, đâu phải chuyện ngày một ngày hai, cũng đâu chỉ trong có một hay hai giờ.

Những ngày Dĩnh Tử không có ở đây, sự đau khổ và tuyệt vọng sâu sắc của cậu chính là tình yêu sâu đậm trong cậu. Còn việc bị thương sau đó, chỉ chứng tỏ cậu đã yêu đến khắc cốt ghi tâm.

Vương Thu Vân từng nghĩ rằng, sau khi Thành Thành bị thương, đã suy nghĩ thông suốt. Ít nhất Thành Thành từng nói với bà như vậy, bà từng vui mừng biết bao. Thế nhưng, Dĩnh Tử vừa trở về, Thành Thành lại cắm đầu vào đó, mà lần này, càng lúc càng cắm sâu hơn.

Hiện tại, bà nhất định phải nghiền nát lòng tin và ảo tưởng về người đó của con trai mình. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận và đau khổ của Thành Thành, bà lại thực không đành lòng làm như vậy.

Chợt nhớ lúc Thành Thành còn nhỏ, có một lần từng hỏi bà: “Mẹ ơi, thật sự có người không để ý sao? Hoàn toàn không để ý thật sao?”

Bà lập tức hiểu Thành Thành đang hỏi gì, trong lòng cảm thấy chua xót. Gương mặt mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Thành Thành, nói: “Thật chứ, bố mẹ hoàn toàn không để ý, chúng ta vĩnh viễn yêu con.”

“Con muốn nói là, trừ bố mẹ ra, còn có ai khác nữa không?”

“Có.” Bà dùng sức gật đầu, trả lời một cách khẳng định.

Trên gương mặt Thành Thành lộ ra nụ cười vui vẻ.

Lúc đó, Thành Thành mấy tuổi nhỉ? Tám tuổi? Hay là chín tuổi? Hình như mới quen biết Dĩnh Tử chưa được bao lâu thì phải? Liệu có phải, vì cậu không dám tin rằng Dĩnh Tử thật sự không để ý tới chuyện chân cậu bị tàn tật, cho nên mới hỏi câu này sao?

Lúc đó, bất kể bản thân có tin hay không, bà đều chắc chắn vạn phần trả lời câu hỏi của Thành Thành. Bởi vì, bà cần xây dựng niềm tin cho Thành Thành, để cậu tin tưởng rằng nhân gian có tình yêu, để cậu không còn phải tự ti mặc cảm.

Thế nhưng bây giờ, bà không thể nói dối nữa, bởi như vậy sẽ chỉ hại Thành Thành.

Vương Thu Vân không nói lời nào, chỉ có gương mặt bi ai nhìn Thành Thành, thiên ngôn vạn ngữ đều hòa tan vào trong ánh mắt đau khổ và xót thương của bà.

Thật ra, bà căn bản không cần mở miệng, bởi vì đối với Thành Thành mà nói, sự im lặng của mẹ chính là câu trả lời vừa rõ ràng lại vừa vang vọng.

Thành Thành không ngờ rằng, mẹ của mình, lại nghĩ như thế này, cũng nghĩ như những người khác. Lẽ nào, bởi vì cậu là kẻ tàn tật, cho nên cậu và Dĩnh Tử lại hoàn toàn không có khả năng hay sao?

Không, cậu không tin. Bởi vì cậu biết, Dĩnh Tử không quan tâm đến đôi chân tật nguyền của cậu.

“Cô ấy không quan tâm đâu.” Thành Thành nhịn không được hét lớn một tiếng.

Nhìn vẻ mặt bị thương và đau khổ của Thành Thành, Vương Thu Vân vốn cũng rất đau lòng. Nhưng thấy cậu cố chấp đến vậy, trong lòng lại thấy buồn bực, đẩy đau lòng qua một bên, lớn tiếng đáp lại: “Con bé không quan tâm? Con bé mới mấy tuổi? Mười bốn hay là mười lăm? Cho dù hiện tại con bé không để ý, vậy tương lai thì sao?”

Thành Thành cúi đầu, không nói gì. Đúng vậy, tương lai thì sao? Dĩnh Tử giờ không để ý, tương lai sau khi lớn lên, còn có thể không để ý nữa hay không? Cô bé sẽ vẫn tiếp tục coi cậu là bạn, vẫn đồng ý cùng cậu chứ?

Không biết được.

Vương Thu Vân biết rõ, lời nói của mình đã gây tổn thương. Thế nhưng, nhìn Thành Thành u mê không chịu tỉnh ngộ, bà cần phải mau chóng gọi cậu tỉnh lại. Vì vậy, bà tiếp tục nói: “Cứ cho là tương lai con bé không để ý, nhưng còn bố mẹ con bé thì sao? Còn cả người thân và bạn bè nữa?”

Đúng vậy, còn có bố mẹ và người thân bạn bè, Dĩnh Tử sẽ bị bọn họ ảnh hưởng hay sao?

Cũng không biết được.

Thành Thành càng cúi thấp đầu xuống hơn, giống như không muốn cho người khác thấy vẻ mặt hiện tại của mình.

Vương Thu Vân không có cách nào có thể xác định được biểu cảm đó là căm phẫn? Là đau khổ? Là sợ hãi? Hay là tuyệt vọng?

Vương Thu Vân cố nén đau lòng, nói tiếp: “Những lời dì Đới nói ngày hôm đó, con đều nghe thấy hết chứ?”

Đúng, cậu đều nghe thấy, cũng hiểu rõ ý của dì Đới. Từ sau khi Dĩnh Tử từ Hồng Kông quay về, cậu càng hiểu rõ. Đồng thời, cũng có thể tưởng tượng ra, ở Hồng Kông rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng, dù cho dì Đới không chấp nhận, thì Dĩnh Tử vẫn là Dĩnh Tử, cậu nào có cách gì để ngừng thích cô bé!

“Cô ấy thích con.” Giọng nói của Thành Thành rất nhỏ, giống như cậu đang giãy chết.

“Con bé từ nhỏ đã coi con là anh trai, đương nhiên là thích con rồi. Cũng có thể sau này vẫn tiếp tục như vậy. Thế nhưng, đó không phải cùng một loại thích.” Vương Thu Vân không hề khách khí chỉ ra.

Thành Thành biết chứ. Điều này, thật ra cũng là điều cậu luôn lo lắng, cậu hết đường phản bác. Lúc này, đầu của cậu đã cúi thấp xuống tới mức không thể thấp hơn được nữa.

“Thành Thành, sau này con còn có thể gặp được rất nhiều cô gái tốt khác.” Vương Thu Vân không đành lòng, an ủi nói.

Nghe xong lời của mẹ, Thành Thành ngẩng đầu lên, nhìn bà, rồi đột nhiên mỉm cười. Gì mà các cô gái tốt khác? Ngoài Dĩnh Tử, cô gái có tốt đến đâu cũng có quan hệ gì với cậu?

Không ai hiểu con bằng mẹ. Nhìn nụ cười sầu thảm của Thành Thành, Vương Thu Vân càng vô cùng lo sợ.

Bà hỏi thẳng: “Lẽ nào, con không thể ngừng thích Dĩnh Tử hay sao?”

Thành Thành cũng trả lời thẳng: “Không thể được, đã quá trễ rồi.”

Cái gì? Đã quá trễ? Vương Thu Vân hoảng sợ không biết phải làm sao bây giờ. Không, Thành Thành vẫn còn trẻ, cậu còn chưa tròn mười tám tuổi, cậu sao biết được mình đang nói cái gì. Làm sao có thể quá trễ được? Vương Thu Vân không thể tin, cũng không muốn tin.

Bà tuyệt vọng nhắc nhở: “Thành Thành, con bé không thuộc về con.”

Thành Thành nhìn mẹ, không phủ nhận, chỉ bình tĩnh nói: “Thế nhưng, con thuộc về cô ấy.”

Cái gì? Vương Thu Vân càng thêm phần hoảng hốt, nhất thời không suy nghĩ gì được. Bà cảm thấy mình sắp phát điên rồi, đứa con trai bà ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, đáng lý là đứa con thông minh tuyệt đỉnh, đứa con trai kiên trì ương ngạnh, vậy mà lại nói bản thân mình thuộc về Dĩnh Tử hay sao?

Lúc này, Vương Thu Vân mới thực sự hiểu, Thành Thành đã đem trái tim mình trao đi mất rồi, không thể lấy về được nữa. Cậu dùng hết sức lực toàn thân để yêu, bất kể tất cả, đem tình cảm tốt đẹp và đơn thuần nhất tặng cho Dĩnh Tử.

Có lẽ, Dĩnh Tử sẽ không gây tổn thương cho Thành Thành, chí ít, thì cũng không cố ý làm tổn thương. Cũng có thể, con bé thật sự coi Thành Thành là anh trai, thích cậu, thậm chí là rất thích cậu. Có lẽ, cô bé chẳng sai chút nào.

Có điều, ,thế thì thay đổi được gì? Thành Thành đã yêu Dĩnh Tử, đó là chuyện xa xỉ, cậu nhất định sẽ bị tổn thương. Thực tế, cậu đã bị tổn thương, như lần đầu tiên khóc đó, như lần bị gãy xương này. Sau này, nhất định cậu sẽ còn phải chịu nhiều tổn thương lớn hơn.

Đột nhiên, Vương Thu Vân nhớ tới một chuyện xưa:

Một người đau khổ nói với vị thiền sư: “Có những chuyện con không bỏ xuống được, có những người cũng không cách nào từ bỏ.”

Vị thiền sư nói: “Không có thứ gì lại thực sự không thể bỏ xuống được.”

Người đau khổ kia nói: “Thế nhưng con chẳng cách nào buông được cả.”

Vị thiền sư kia bảo người đau khổ cầm một ly trà, sau đó rót nước sôi vào trong đó, rót tới khi nước nóng tràn cả ra ngoài.

Tay của người đau khổ kia bị nóng, lập tức buông tay.

Vị thiền sư nói: “Thật ra, trên đời này không có chuyện gì là không thể buông xuống, đau đớn rồi, con tự khắc sẽ buông xuống được thôi.”

Đau đớn, sẽ tự buông. Lí lẽ này rất đơn giản.

Thế nhưng, sự việc khi xảy ra trên người Thành Thành,vì sao không như vậy? Vì sao đã trải qua đau đớn, mà cậu cũng không chịu buông tay?

Thành Thành là một đứa trẻ kiên cường, thì ra chỉ vì một chữ “tình”, cũng có thể yếu đuối như thế, bi thương như thế.

Vương Thu Vân là người từng trải, trước đây, bà lại không biết, trên đời này còn có thứ tình yêu như vậy — biết rõ là dằn vặt, nhưng lại không cách nào tránh được. Biết rõ không có hi vọng, trái tim lại không thể thu về. Nếu là tiểu thuyết ngôn tình hoặc là phim kịch truyền hình, bà có thể cảm động. Thế nhưng, đây là con trai bà, đứa con trai duy nhất của bà. Bà không thể để cho cậu lại bị tổn thương. Dù cho chính cậu nguyện ý, cũng không được.

Bất luận thế nào, Thành Thành cũng không thể lại cùng với Dĩnh Tử được. Nếu như còn cùng nhau, cậu sẽ chỉ càng lún sâu, càng lúc càng đau khổ. Hôm nay chẳng qua chỉ là một bạn trai cùng lớp đến tìm Dĩnh Tử, cậu đã phản ứng mạnh tới như vậy, sau này thì sao?

Dĩnh Tử càng ngày càng lớn, càng ngày càng xinh đẹp hơn. Rất nhanh thôi, sẽ có nhiều cậu con trai xếp hàng tới hẹn hò cô bé, chờ đợi cô bé, rất có khả năng, sẽ đứng ngoài cửa sổ nhà Thành Thành.

Thành Thành sẽ trơ mắt nhìn cô bé trang điểm xuống dưới lầu, mặt mày rạng rỡ cùng với cậu trai khác đi ra ngoài hẹn hò. Hay là, khi thấy Thành Thành, cô bé sẽ “hi” một tiếng, gọi “Anh Thành Thành”.

Đến lúc đó, cậu sẽ thế nào? Liệu có phát điên hay không?

Rồi sau này, Dĩnh Tử sẽ xuất giá ở đây, sẽ có một người đàn ông cao to, hoàn toàn khỏe mạnh, anh tuấn đến đón cô bé.

Thành Thành sẽ tận mắt nhìn thấy cô bé và người cô bé yêu tay trong tay cùng nhau rời đi, trên mặt tươi cười như hoa sao.

Đến lúc đó, cậu lại sẽ như thế nào? Vương Thu Vân không dám tưởng tượng thêm.

Ba tháng trước, chỉ vì vài câu nói của Đới Tuyết Mai, Thành Thành đã tuyệt vọng, đau khổ không thể thoát ra được, còn tìm người đánh nhau, khiến cho chân bị gãy. Tương lai nếu tận mắt nhìn thấy Dĩnh Tử hạnh phúc lấy chồng, đối với cậu mà nói, liệu có phải không bằng cầm dao giết cậu luôn đi không?

Trên đời có những hy vọng, liệu có thể qua được khi một lần nữa thất vọng hay không?

Nhân gian có những đau khổ, liệu có thể nào bù đắp rồi lại bù đắp trong trái tim ta hay không?

Cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng Vương Thu Vân lan tỏa ra khắp người. Bà không thể để việc này xảy ra, tuyệt đối không thể. Bà chỉ có một đứa con trai này, không thể trơ mắt nhìn nó bị tổn thương.

Vương Thu Vân hít một hơi thật sâu, hỏi Thành Thành: “Vậy con có dự định gì không?”

Thành Thành nhìn mẹ, có chút mơ hồ. Dự định ư? Cậu không có dự định cụ thể nào cả. Cậu sẽ tiếp tục thích Dĩnh Tử, làm anh trai của cô bé, làm bạn của cô bé, cho tới khi cô bé trưởng thành.

“Con sẽ nói cho con bé biết chứ?”

Thành Thành lắc đầu, nói: “Không ạ. Cô ấy còn nhỏ.”

Vương Thu Vân hơi an tâm trong lòng, hỏi tiếp: “Vậy sau này thì sao?”

Thành Thành suy nghĩ một chút, nói: “Con không biết. Chờ cô ấy lên đại học rồi nói.”

Đối với tương lai, Thành Thành không hề tự tin chút nào.

Cũng có thể, chờ sau khi Dĩnh Tử lớn lên, cậu sẽ nói với cô bé: Từ lúc cô còn là một cô bé, cậu đã thầm yêu cô rồi.

Cũng có thể, cậu sẽ không nói gì cả.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play