“Thế nhưng, có đến mấy nhân chứng đều nói, là con trai chị gây hấn kiếm chuyện, hơn nữa khuyên cũng không khuyên giải nổi …”

***

Vừa nãy, Đới Tuyết Mai đúng là đã cố ý nói thật lớn.

Sau đêm mưa gió đó, bà vẫn luôn có chút lo lắng, Dĩnh Tử đối với Thành Thành, rốt cuộc là thứ cảm giác gì, là sự thân thiết của em gái đối với anh trai hàng xóm, hay là đã thực sự bắt đầu thứ cảm giác yêu thích của con gái đối với con trai.

Bà muốn hỏi thẳng, lại cảm thấy không thích hợp. Dù gì thì Dĩnh Tử cũng còn nhỏ.

Nói bóng nói gió, lại chẳng có kết quả gì.

Cho đến lần đi Hồng Kông này.

Bà sớm đã nhắc Dĩnh Tử chuyện hè sẽ đi nghỉ ở Hồng Kông. Đó là cơ hội không biết bao nhiêu người mơ ước, Dĩnh Tử lại cứ ngập ngừng, không muốn đi. Đới Tuyết Mai trong lòng càng thấy nghi ngờ.

Nói với Dĩnh Tử nào là trời cao biển rộng, nước biển xanh biếc, hòn ngọc viễn đông, còn cả thức ăn ngon, mua sắm đều đủ, trong mắt con bé đã thấy đong đầy mơ ước, vậy mà trên miệng vẫn nói cứng là không muốn đi.

Là thứ gì, khiến con bé không muốn rời khỏi nơi đây? Dù chỉ một tuần lễ chứ?

Nịnh nọt hết lời, hết cả hơi sức mới khiến con bé đồng ý đi.

Trước ngày khởi hành một ngày, bà đến trường đón cô bé đi mua đồ đạc. Thực ra, Đới Tuyết Mai không hề cố ý, mà đúng là tối hôm trước khi xếp lại vali mới phát hiện vẫn còn thiếu mấy thứ đồ chưa mua.

Dĩnh Tử vừa ra khỏi cổng trường, đã thấy bà, hình như có chút kinh ngạc. Hơn nữa, còn rất không vui.

Đới Tuyết Mai nói với con gái về mục đích lần đi này.

Dĩnh Tử đã hỏi trước: “Con cũng phải đi sao? Mẹ tự đi mua không được hay sao?” Giống như con bé có nơi nào khác cần phải đến vậy.

Sau đó lúc đi mua đồ, con bé hoàn toàn không tập trung chút nào. Bất luận Đới Tuyết Mai cầm thứ gì lên hỏi ý kiến con gái, con bé đều chẳng buồn nhìn đã nói: “Được ạ.”, sau đó lại giục: “Mua đi mẹ. Mua rồi chúng ta đi thôi.” Hơn nữa, còn hỏi phải đến một trăm lần câu: “Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?” Giống như đang gấp lắm.

Đợi khi đã mua đủ đồ, về đến Lôi viện, thì mặt trời đã sắp xuống núi. Dĩnh Tử chẳng buồn nhìn cảnh ráng chiều mỹ lệ, gương mặt lại đầy vẻ thất vọng, dường như đã để lỡ mất việc gì đó quan trọng lắm vậy.

Lúc đi qua nhà Thành Thành, Dĩnh Tử cứ nhìn chăm chăm vào cánh cửa nhà thằng bé, cho đến tận góc rẽ ở cầu thang, con bé còn quay cả đầu lại, ánh mắt không hề rời khỏi cửa nhà thằng bé.

Sáng sớm ngày hôm sau lúc ra sân bay, đi qua nhà Thành Thành, chuyện này lại tiếp diễn một lần nữa.

Cứ như thế, Đới Tuyết Mai có thể hoàn toàn khẳng định, Dĩnh Tử nhà bà đã thích Thành Thành mất rồi.

Bất kể là kiểu thích nào, bất kể là bản thân con bé có ý thức được đến chuyện này hay không, thì nhất định là đã thích mất rồi.

Điều này không thể được.

Đới Tuyết Mai biết, Thành Thành là một đứa trẻ ưu tú. Thế nhưng, có tốt đến thế nào, nó vẫn là một người tàn tật.

Dĩnh Tử thích thằng bé, Đới Tuyết Mai cảm thấy rất ngạc nhiên, thế nhưng cũng có thể hiểu được. Dù gì, hai đứa bé cũng cùng lớn lên, đầu mày cuối mắt, đương nhiên sẽ nảy sinh tình cảm. Hơn nữa, Dĩnh Tử tâm tính đơn thuần, trước giờ chưa từng coi chuyện Thành Thành bị tàn tật là chuyện gì lớn cả.

Đương nhiên, những năm này, chúng cũng chỉ từ trường mẫu giáo tới tiểu học, lại từ tiểu học tới trung học, ngày ngày chỉ đi học rồi tan học, việc tàn tật của Thành Thành chính xác là chưa có ảnh hưởng gì cả.

Thế nhưng, sau này thì sao? Lên đại học, tìm việc làm, kết hôn, sinh con … việc tàn tật của thằng bé có thể không gây ảnh hưởng được hay không?

Dĩnh Tử mới mười ba mười bốn tuổi, nào có hiểu sự tàn khốc của thế giới này và thế lực của nhân tâm. Tương lai khi lớn hơn chút nữa, con bé mới có thể hiểu được.

Còn nữa, con bé còn chưa tiếp xúc với nhiều người con trai khác, không biết rằng nó đang bỏ lỡ mất thứ gì. Đới Tuyết Mai tin rằng, chỉ cần Dĩnh Tử tiếp xúc với thế giới bên ngoài, quen biết những cậu bạn trai khác, thì không cần bà phải nói, cũng sẽ tự nhận ra sự khác biệt.

Nói đi nói lại, thì Dĩnh Tử giờ vẫn còn nhỏ, điều cần thiết trước tiên vẫn là bình an, khỏe mạnh, vui vẻ và lớn lên, còn nữa, tập trung tinh lực, học hành cho tốt. Đới Tuyết Mai không hề nghi ngờ chuyện tương lai Dĩnh Tử sẽ có rất nhiều những cậu con trai ưu tú theo đuổi. Vì thế cho nên, con bé lúc này không thể phân tâm vì bất cứ người con trai nào, nhất là không thể vì Thành Thành.

Đới Tuyết Mai biết, bà hiện giờ không thể nói những lời này với Dĩnh Tử. Có điều bà nghĩ, điều này cũng không cần thiết lắm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi. Dĩnh Tử nhà bà chỉ là đơn thuần, lại không ngốc, dẫn dắt con bé một chút là được. Vì thế, bà có chút lo lắng, nhưng lại không phải đặc biệt lo lắng.

Có điều, ba người gia đình họ vừa tới Hồng Kông, Đới Tuyết Mai vẫn tìm ngay cơ hội để nói với anh trai mình tình hình của Dĩnh Tử. Một là vì bà và anh trai từ nhỏ đã rất thân thiết. Hai là vì trước giờ anh trai bà luôn luôn thương yêu Dĩnh Tử vô cùng.

Anh trai bà nói: “Em đừng lo. Cũng có thể Dĩnh Tử chỉ là quan hệ em gái thích anh trai hàng xóm. Mà cho dù có là kiểu thích của con gái với con trai, chỉ cần Dĩnh Tử có tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tuyệt đối sẽ không bị lá che mắt, không nhìn thấy rừng rậm nữa đâu.”

______

Khi Vương Thu Vân gọi bà đứng nói chuyện lại ở cửa nhà, giọng nói của Vương Thu Vân không hề nhỏ, Đới Tuyết Mai cũng không hề có ý giảm giọng nói đi chút nào. Đặc biệt là lúc nói về hoạt động lúc ở Hồng Kông của Dĩnh Tử, bà rõ ràng còn cố ý nói to hơn một chút.

Bà biết, lời nói của bà rất tàn nhẫn. Thế nhưng, bà lại cảm thấy, có làm như vậy, không chỉ đúng đắn, mà cũng là cần thiết phải làm. Dù không có một tia khả năng nào, thì vẫn nên sớm nói thẳng ra. Dĩnh Tử còn nhỏ, nhưng Thành Thành đã không còn nhỏ nữa rồi. Thế cho nên, thân làm cha mẹ, bà nhất định phải tỏ rõ lập trường.

Tất nhiên, bà chỉ nhấn vào một mức độ nào đó, để mọi người không tổn thương cũng như không mất hòa khí. Bà hi vọng, Vương Thu Vân có thể hiểu được. Thành Thành nếu có ở trong nhà, nghe được chuyện, cũng có thể hiểu ra. Như vậy, không đến nỗi cứ ôm lấy hoang tưởng sai lầm, tương lai sẽ thất vọng hoặc sẽ chịu tổn thương sâu sắc.

_____

Thành Thành ngồi trong phòng, những lời dì Đới nói, từng chữ đều nghe rất rõ ràng. Hàm răng cậu nghiến chặt lấy bờ môi dưới, nghiến chặt vào nó, dưới ngực lại đau đớn đến không thể ngừng lại được.

Những năm này, cậu biết, Dĩnh Tử không hề để ý đến chuyện tàn tật của cậu. Thế nhưng, trong sâu thẳm trái tim cậu, vẫn luôn lo lắng khôn nguôi, đặc biệt là mấy năm gần đây, càng lúc lại càng lo lắng: Dĩnh Tử dần dần lớn lên, sẽ phát hiệt ra nhiều thứ đặc sắc nơi thế giới ngoài kia hơn, trong đó lại sẽ có những con người và sự việc lý thú, sau đó, sẽ không còn cần cậu, không còn cần một người tàn tật nữa.

Mỗi lần như vậy cậu lại âm thầm cầu nguyện, để những điều đó đừng xảy ra. Bởi chỉ nghĩ thôi mà cậu đã thấy đau lòng, bèn ngăn cản mình đừng suy nghĩ nhiều thêm nữa. Cậu nói với chính mình, nghĩ cũng nào có ích gì, đến lúc đó, nếu thực sự xảy ra, thì hẵng nói.

Hiện giờ, nó đã thực sự xảy ra rồi.

Chỉ có điều, cậu không thể ngờ rằng, nỗi đau đớn trong lòng như dời núi lấp biển, khiến cậu không cách nào thừa nhận nổi.

Vương Thu Vân ở cửa giờ đã tức đến nỗi mặt tái xanh.

Đới Tuyết Mai vờ như không hề nhìn thấy, nói: “Cũng không còn sớm nữa, tôi phải mau về nhà nấu cơm thôi.”

Vương Thu Vân cố nhịn cơn tức giận, lạnh lùng nói: “Tạm biệt.”

Quay vào trong nhà, bà đi thẳng vào phòng Thành Thành. Nhìn thấy Thành Thành ngồi đó, đôi mắt trống rỗng, gương mặt một màu xám xịt.

Vương Thu Vân biết là Thành Thành đã nghe thấy hết cả rồi. Thế nhưng, lửa giận trong lòng bà lúc này lại không thể nào khống chế lại được, bà như trút giận lên Thành Thành mà hét lớn: “Con đã nghe thấy hết chưa?” Bà muốn trách con trai mình không biết tự lượng sức, khiến cả nhà phải chịu nhục như thế này.

Thành Thành dù một chút cũng không động đậy, dường như chẳng nghe thấy gì hết vậy.

Vương Thu Vân tức đến xịt khói, bèn đi ra khỏi phòng Thành Thành. Con trai bà vốn là đứa thông mình, trống tốt thì đâu cần đến búa tạ. Hôm nay nó đã tận tai nghe thấy Đới Tuyết Mai nói rõ như thế này cũng tốt, sau này chắc chắn không thể không biết đường tiến lùi.

Bữa cơm tối hôm đó, Thành Thành một câu cũng không nói, chỉ yên lặng ăn hết cơm, sau đó đi về phòng mình, không thấy ra nữa.

_____

Buổi sáng hôm sau lúc Vương Thu Vân và Trương Khải Vinh đi làm, cậu còn chưa thức dậy.

Thế nhưng đến chiều, Vương Thu Vân đột nhiên nhận được điện thoại, nói Thành Thành bị gãy xương, đã đưa vào bệnh viện.

Vương Thu Vân sợ đến nỗi thất sắc, vội vã chạy ngay đến bệnh viện. Phát hiện Thành Thành đang nằm trên một chiếc giường bệnh, gương mặt trắng bệch như chiếc ga trên giường. Trên đầu bị quấn băng gạc hết vòng này đến vòng khác, vậy mà vẫn nhìn thấy máu trong lớp băng gạc đó. Chân phải và tay phải của thằng bé đều bị bó bột, đang đeo trên không trung. Bên cạnh giường, còn thấy treo một túi đựng nước tiểu…

Nước mắt của Vương Thu Vân lập tức chảy xuống như mưa.

Thành Thành tỉnh lại, thấy Vương Thu Vân bước vào phòng bệnh, nhẹ gọi một tiếng: “Mẹ.”

Vương Thu Vân nức nở hỏi con trai: “Thành Thành, con vẫn ổn chứ?”

Cậu gật đầu.

Hỏi cậu: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cậu lắc đầu.

Hỏi cậu: “Con đau ở chỗ nào?”

Cậu chỉ ngây người ra, dường như nghe không hiểu, rồi chẳng thấy nói gì.

Vương Thu Vân nói: “Con cứ nghỉ ngơi trước đã. Mẹ đi tìm bác sĩ, hỏi tình hình xem thế nào. Rồi mẹ sẽ quay lại ngay.”

Cậu chẳng gật cũng chẳng lắc.

Vương Thu Vân ra khỏi phòng bệnh, đi vào văn phòng tìm bác sĩ.

Bác sĩ chẳng tìm thấy, song lại phát hiện viên cảnh sát đưa Thành Thành đến bệnh viện vẫn ở đây.

Vương Thu Vân lập tức tự giới thiệu, sau đó hỏi: “Xin hỏi anh không biết đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con trai tôi lại bị thương như vậy?”

Viên cảnh sát gương mặt nghiêm khắc nói với bà: “Con trai của chị bị thương là do đánh nhau với người ta. Tôi nhận được thông báo, lúc đến được hiện trường, thì những kẻ đánh nhau với cậu ta đã chạy hết cả rồi. Có điều, nghe những nhân chứng đứng xung quanh đó nói lại, thì là con trai chị tìm người khác đánh nhau trước. Người ta đã không để ý đến cậu ta rồi, cậu ta lại còn không chịu thôi, hết lần này đến lần khác khiêu chiến, còn động thủ trước nữa …”

Vương Thu Vân không thể nào tin nổi, cuống lên nói: “Sao có thể cơ chứ?” Thành Thành sao có thể chủ động tìm người đánh nhau chứ?

Viên cảnh sát nói: “Tôi lúc đầu cũng không tin. Con trai chị là một người tàn tật, chân đã không thuận tiện, đối phương lại là ba người thanh niên cao to lực lưỡng, nếu cậu ta cứ muốn đánh nhau với người ta, thì đúng là vô cùng kì lạ. Thế nhưng, có đến mấy nhân chứng đều nói, là con trai chị gây hấn kiếm chuyện, hơn nữa, khuyên cũng không khuyên giải nổi…”

Vương Thu Vân lúc này đã khóc đến lạc cả giọng.

Viên cảnh sát cùng một cô y tá đi ngang qua đó không rõ nguyên do, chỉ không ngừng khuyên bà.

Mãi một lúc lâu, Vương Thu Vân mới ngừng khóc. Thế nhưng, lại không thể ngăn được trái tim vẫn đang đau đớn.

Viên cảnh sát dù vô cùng thông cảm, nhưng vẫn phải làm việc công, bèn nói: “Mong chị nhắc nhở con trai mình, trước pháp luật, ai ai cũng bình đẳng. Dù cho có là người tàn tật, cũng không thể không tuân thủ pháp luật. Nếu không, lần sau hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn đấy.”

Nước mắt của Vương Thu Vân lại rơi lã chã.

Viên cảnh sát vốn còn muốn nói thêm, song nhìn bộ dạng của bà, lắc lắc đầu rồi rời đi.

Bởi lo lắng cho Thành Thành, nên Vương Thu Vân vội lau khô nước mắt, rồi quay lại phòng bệnh.

Thành Thành vẫn nằm ở đó, gương mặt bình tĩnh, giống như người bị thương đến mức gãy xương kia không phải cậu, mà là một người khác.

Nhìn thấy vết nước mắt trên gương mặt Vương Thu Vân, Thành Thành lại còn an ủi mẹ mình: “Mẹ, con không sao cả, giờ đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”

Vương Thu Vân không biết, cái gọi là “tốt hơn nhiều” của cậu, là để chỉ cảm giác đau đớn của xương cốt dưới sự giúp đỡ của thuốc thang mà đỡ đau hơn, hay là chỉ nỗi đau đớn không cách nào xóa nhòa mà cậu phải chịu đựng trong tim từ tối ngày hôm qua. Hôm nay cậu có thể dùng cơn đau đớn trên thân thể thay thế, cho nên mới cảm thấy tốt hơn chăng?

Vương Thu Vân đau lòng muốn chết, lại không thể nói cậu điều gì, đành đi ra khỏi phòng bệnh.

Vừa ra đứng ở hành lang, nước mắt bà lại như mưa chảy xuống. Đứa con này, sao lại ngốc đến mức đó chứ?

_____

Chỉ một thời gian ngắn, Thành Thành đã được về nhà dưỡng thương.

Vừa vào đến nhà, cậu đã bảo mẹ giúp mình kéo hết tất cả rèm cửa sổ trong phòng xuống, nói là ánh nắng chói quá, không chịu nổi.

Vì vậy, trong phòng của cậu giờ chỉ còn một tia sáng nhỏ, còn cậu thì cứ thế nằm im trong bóng tối.

Hỏi cậu có muốn xem ti vi hay không, hay nghe nhạc, cậu đều không cần.

Một ngày ba bữa, cậu chỉ ăn mấy miếng, hoặc gẩy gẩy mấy cái là nói mình no rồi.

Ngoài những việc đó ra, cậu luôn im lặng không nói gì, hoàn toàn không phát ra dù chỉ một chút âm thanh.

Đầu tóc cậu rối bù, râu ria lởm chởm, nhìn vào thấy lôi thôi lếch thếch không thể chịu được.

Vương Thu Vân nói muốn giúp cậu cắt tóc cạo râu, cậu lại lắc đầu từ chối. Ngày ngày cậu chỉ nằm một chỗ, chẳng có chút sinh khí nào. Đừng nói là vui vẻ, dường như tất cả mọi cảm giác đều đã rời cậu mà đi rồi.

Vương Thu Vân biết, phàm những người trầm mặc ít lời, một khi đã rơi vào lưới tình, thường đều rất thâm tình, đã cho đi là không cách nào lấy lại. Thành Thành lại chính là người trầm mặc ít lời như thế, cho nên bà vẫn luôn lo lắng về kết quả tình cảm trong tương lai của Thành Thành.

Thế nhưng, Thành Thành lúc này mới có mười bảy tuổi cơ mà! Bà thực sự không thể nào lý giải được, một đứa con trai mười bảy tuổi, sao có thể yêu đến mức đậm sâu như vậy? Càng không thể hiểu được, một đứa con gái mười bốn tuổi, sao có thể có một sức mạnh lớn đến như thế?

Bà cảm thấy ông trời thực không công bằng, tại sao lại khiến cho Thành Thành phải chịu đựng nhiều dày vò đến như vậy.

Từ nhỏ thằng bé đã bị tàn tật, chịu đựng nỗi đau đớn và bất tiện dày vò cơ thể mình, đồng thời, còn phải chịu sự dày vò về tinh thần trước sự chế giễu và miệt thị của kẻ khác.

May mà tính cách thằng bé kiên cường, có thể chịu đựng được hết những nỗi dày vò về thể xác và tâm hồn kia, khắc phục được vô số khó khăn, mới có thể đi đến ngày hôm nay. Thực chẳng ngờ được, lại phải chịu cả sự dày vò trên phương diện tình cảm như thế này.

Hiện giờ, tay chân thằng bé bị thương nặng khoan hẵng nói đến, điều làm Vương Thu Vân lo lắng nhất, là nỗi uất ức nghiêm trọng của tinh thần thằng bé. Con trai bà ngày ngày thất thần, giống như đã mất đi linh hồn, chỉ còn lại thể xác vỡ nát ở nơi này vậy. Vương Thu Vân trước giờ chưa từng gặp ai suy sút hơn thằng bé, đau khổ hơn thằng bé, không cách nào giúp đỡ hơn thằng bé trên thế giới này.

Một người vốn kiên cường bình tĩnh đột nhiên tinh thần sa sút lưu lạc, vốn luôn được người người thông cảm, lại vì thay đổi quá mức đột ngột, mà khiến cảm nhận của người khác cũng càng kịch liệt hơn.

Đối với Vương Thu Vân mà nói, thì Thành Thành là con trai duy nhất của bà, sự thay đổi này của thằng bé càng khiến bà đau đớn đến vỡ nát, không cách nào chống đỡ được. Thế nhưng, bà không biết, mình phải làm thế nào mới có thể giúp được thằng bé. Bà yêu Thành Thành, nhưng Thành Thành không yêu bản thân, lại chỉ yêu Dĩnh Tử, bà còn có thể làm thế nào?

Sau khi trải qua những việc này, liệu thằng bé có thể tỉnh táo lại mà ngừng tình yêu với Dĩnh Tử hay không?

Hi vọng sẽ như vậy.

Cũng nhất định phải như vậy.

_____

Không lâu sau, Thành Thành đã có thể ngồi trên xe lăn, có một chút tự do hoạt động. Cậu kiên quyết xin bố mẹ cứ đi làm, cậu có thể ở nhà một mình được.

Ngày đầu tiên, Vương Thu Vân không an tâm, giữa giờ quay về xem thử. Bà ở ngoài cửa chính thì nghe thấy bên trong có tiếng khàn khàn như tru lên, giống như con vật bị thương nào đó đang phát ra âm thanh đau đớn thống khổ vậy.

Vương Thu Vân đứng chôn chân ngoài cửa, nước mắt như mưa, vội vã quay người đi về làm việc.

Từ đó về sau, bà không dám giữa giờ quay về nhà nữa. Tiếng khóc than khàn khàn đến xé gan xé phổi kia của Thành Thành khiến trái tim bà tan nát, bà sợ mình nếu nghe thêm lần nữa, sẽ bị thần kinh mất.

Thế nhưng, mỗi khi đêm tối yên tĩnh, bà vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của Thành Thành.

Thực ra, cũng không hẳn là khóc, chỉ là tiếng rên khe khẽ vang lên.

Mỗi một âm thanh, đều như cắt vào trái tim Vương Thu Vân. Bà biết, lần này, Thành Thành đã thực sự bị tổn thương sâu sắc đến trái tim rồi.

Tình yêu vốn dĩ đã là một thứ khiến người ta đau khổ. Tình yêu của những người khác, ít nhiều có chút hi vọng, hay đau khổ. Còn Thành Thành khi đã thích Dĩnh Tử, lại là một việc không có chút hi vọng nào. Dù cho mọi mặt của thằng bé đều ưu tú, nhưng nó lại vẫn là một người tàn tật. Dĩnh Tử lại ưu tú đến thế, có thể có được bất cứ người con trai nào cô bé muốn, vậy thì làm sao có thể đi cùng với Thành Thành? Đạo lý này Thành Thành không hiểu, còn Vương Thu Vân sao lại không hiểu chứ?

Thế cho nên, Thành Thành mà yêu, sẽ đau khổ hơn người thường rất nhiều lần. Chỉ là, dù có đau khổ đến mức nào, cũng không thể làm những chuyện ngốc nghếch như thế này được. Vương Thu Vân không biết Thành Thành lúc này đang nghĩ những gì, bà chỉ hi vọng, thằng bé có thể tỉnh táo lại.

_____

Bình thường Thành Thành lên xuống xe lăn, đều do Trương Khải Vinh giúp đỡ. Ngày hôm đó, Trương Khải Vinh không có nhà, Vương Thu Vân tới giúp con trai. Bà đỡ tay phải của con vòng qua eo mình ra sau lưng, cúi đầu nghiêng người, chuẩn bị giúp cậu đứng lên.

Khi đầu của mẹ cúi thấp xuống trước ngực cậu, Thành Thành cúi xuống nhìn, thấy sau đầu mẹ đã bạc trắng đến một nửa. Trong lòng cả kinh, cậu gọi: “Mẹ ơi.”

Vương Thu Vân lập tức ngẩng đầu lên, căng thẳng hỏi: “Sao thế? Mẹ làm con đau sao?”

Khi đứng gần với gương mặt mẹ như lúc này, Thành Thành càng thêm sợ hãi. Vì trên gương mặt của mẹ, lại có rất nhiều những nếp nhăn. Có điều, bà mới hơn bốn mươi tuổi cơ mà. Sao có thể mới hai tuần lễ, mà đã thêm biết bao nhiêu tóc bạc và nếp nhăn như thế này? Dường như đã già đi cả chục tuổi vậy…

Điều này đương nhiên là vì cậu. Thành Thành cảm thấy mình thực có lỗi với mẹ.

Cổ nhân dạy: “Tóc tai thân thể, thuộc về phụ mẫu, không được hủy hoại, đạo lý khởi đầu.” Nghĩa là thân thể, tóc tai, da tóc của chúng ta đều thuộc về cha mẹ, cần phải trân trọng, bảo vệ và yêu thương, đó chính là sự khởi đầu của việc đạo hiếu.

Mà cậu chỉ vì đau lòng, vì bất lực, vì phẫn nộ và tuyệt vọng, mà lại cố ý làm tổn thương đến thân thể, đúng là bất hiếu. Đặc biệt là sau khi cậu bị thương, mẹ đã ngày đêm túc trực, khóc đến đỏ hết cả mắt, song lại không mắng cậu dù chỉ một câu.

Thành Thành trong lòng khó nhịn nổi, nhìn vào mẹ, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con đã nghĩ thông suốt rồi.”

Vương Thu Vân lập tức hiểu ra Thành Thành đang nói đến chuyện gì. Bà vô cùng vui vẻ đáp: “Vậy thì tốt rồi.”

Thành Thành lại cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Thực ra thì, cậu không biết cậu có thể ngừng thích Dĩnh Tử hay không, bởi vì cậu đã đem sinh mệnh cô bé dệt vào linh hồn mình mất rồi, cô bé luôn sống ở nơi nào đó trong linh hồn cậu. Nhưng cậu đã quyết tâm, cậu không thể để mẹ đau lòng thêm nữa. Dù sao, Dĩnh Tử giờ đã phát hiện ra thế giới bên ngoài kia rất tuyệt vời, không còn cần đến cậu nữa. Cậu không trách cô bé, cũng tuyệt đối sẽ không trở thành thứ ràng buộc cô bé nữa.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play