Thành Thành đối với Dĩnh Tử trước giờ luôn luôn có thừa trân trọng yêu thương. Anh trai ruột đối với em gái ruột có lẽ cũng chỉ đến được thế này chăng?

***

Thành Thành nhà bà đã thích cô bé Dĩnh Tử ở tầng trên mất rồi!

Điều này sao có thể chứ?

Điều này sao lại không thể chứ?

Đúng vậy, nhất định là đúng rồi.

Từ bé tới giờ, đã có biết bao người nói những lời khó nghe, nhưng Thành Thành cũng chưa từng thấy khóc. Vậy mà chỉ vì một câu nói của Dĩnh Tử, lại có thể gây tổn thương lớn như vậy tới thằng bé, thế thì chỉ có thể bởi vì …

Thằng bé thích cô bé kia.

Sao bà lại không nghĩ tới khả năng này nhỉ?

Thành Thành đã mười sáu tuổi, đang bước vào thời kỳ trưởng thành, đương nhiên sẽ nảy sinh tình cảm đầu đời, sẽ thích một bạn gái nào đó. Tàn tật, sao có thể ngăn cản thằng bé đi yêu thương một con người.

Chỉ là thực không thể ngờ, người đó lại là Dĩnh Tử.

Dĩnh Tử dù đã mười ba tuổi, nhưng thế nào cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên không thể thấy được tâm ý Thành Thành đối với con bé.

Vì thế cho nên, con bé mới có thể vô tâm nói ra những lời như thế, kết quả khiến trái tim Thành Thành tổn thương.

Thế nhưng, bà lẽ nào lại trách con bé chăng?

Đương nhiên sao có thể.

Nếu muốn trách, chỉ có thể trách Thành Thành nhà bà, đã thích Dĩnh Tử mà thôi.

Phải biết rằng, Dĩnh Tử đâu có giống những cô bé khác. Cô bé có gia thế tốt, được nuôi dưỡng cũng tốt, thông minh, xinh đẹp, lại dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc, ngoan ngoãn… qua mấy năm nữa thôi, cô bé nhất định sẽ trở thành ước mơ của tất cả các cậu con trai.

Còn Thành Thành, không phải bà tự khoe, nhưng gia thế cũng đâu kém, được nuôi dưỡng cũng tốt như vậy, thông minh, anh tuấn, kiên cường, có ý chí phấn đấu, lương thiện…

Chỉ có điều, dù có ngàn tốt vạn tốt, thì nó lại vẫn là một …

Người tàn tật.

Vương Thu Vân hiểu rõ hơn ai hết về chuyện tàn tật, sẽ để lại ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc đời một con người — vô cùng gian nan, vô cùng đau khổ. Hơn nữa, trong mấy việc đi học, lập nghiệp và hôn nhân trong cuộc đời một con người, thì tàn tật dường như lại ảnh hưởng lớn nhất đến hôn nhân.

Một người tàn tật, đi học mà có khó khăn thì có thể tự học, đi làm nếu có khó khăn thì có thể tự lập nghiệp, thế nhưng nếu kết hôn mà khó khăn thì phải làm sao?

Kết hôn là việc của hai con người, cần hai người phải cùng đồng tâm đồng lòng. Vương Thu Vân không biết, tương lai liệu có thể có người con gái nào môn đăng hộ đối có thể nhìn thấy được sự tốt đẹp của thằng bé đằng sau vẻ tàn tật kia không?

Kết hôn đồng thời cũng là việc của hai gia đình. Xã hội này vẫn còn cái nhìn hạn hẹp đối với người tàn tật. Đối với xã hội như thế này, thì khi người tàn tật kết hôn, thông thường sẽ phải chịu đựng sự ngăn cản của không biết bao nhiêu vấn đề.

Kể từ lúc Thành Thành bị di chứng của căn bệnh bại liệt nhi, Vương Thu Vân đã bắt đầu thấy lo lắng cho tương lai của con trai mình.

Song bà là một người phụ nữ kiên cường, bà sẽ nỗ lực hết sức mình để giúp Thành Thành lớn lên một cách khỏe mạnh.

Mười mấy năm này, bà đã chứng minh được việc đó. Thành Thành giờ đã trở thành cậu thiếu niên học giỏi đa tài. Bà tin tưởng, những ngày sau này của con mình nhất định sẽ có sự nghiệp thành công.

Chỉ có điều, đối với việc sau này Thành Thành sẽ cưới một người vợ như thế nào, thì bà lại không có niềm tin cho lắm.

Bà cứ luôn ngỡ rằng, chuyện đó còn rất xa vời, bà cũng thường tự nhủ: để đến lúc đó rồi hẵng tính.

Thực chẳng ngờ, ngày đó lại gần kề ngay trước mắt.

Mặc dù không phải là kết hôn, nhưng khi thích một người, thì cũng coi như đã đặt chân lên con đường tình yêu không hề bằng phẳng.

Con đường này bụi gai mọc khắp chốn, đong đầy nguy hiểm. Dù là người bình thường, khi bước đi trên con đường này, cũng khó tránh khỏi va vấp, bị đau đớn.

Còn đối với một người tàn tật, thì bị thương là điều khó tránh khỏi, đau đớn cũng sẽ càng sâu hơn.

Thế nhưng, con đường đó, ai ai cũng phải bước qua. Bất luận có phải chịu bao nhiêu đau khổ, cũng nhất định phải gánh chịu, không ai có thể gánh thay được.

Thành Thành đã bước chân lên con đường này, bà nào có cách gì ngăn cản được con mình.

Điều bà có thể làm, chỉ là nhắc nhở con, giúp con mình giảm bớt đau khổ mà thôi.

Thế nhưng, còn Dĩnh Tử?

Bà hi vọng, việc Thành Thành thích Dĩnh Tử, chỉ là sự rung động và ái mộ của tuổi trưởng thành, chứ không nên lấn quá sâu vào.

Nếu không, đó sẽ là nỗi đau đớn vô cùng lớn trong đời.

Haiz, Thành Thành thích ai không được, tại sao lại cứ phải là Dĩnh Tử chứ?

Có điều, nói đi nói lại, thì việc Thành Thành thích Dĩnh Tử, liệu có thực sự là một việc khiến người ta không thể ngờ đến vậy hay không?

Có lẽ có.

Có lẽ không.

Rất nhiều việc tưởng đã quên mất, giờ từng việc từng việc đang ùa về trong đầu Vương Thu Vân.

Rất nhiều những câu hỏi đã luẩn quẩn suốt mấy năm qua trong bà, giờ lại lập tức có đáp án.

Mấy năm này, bà và Trương Khải Vinh luôn mua trà hoa, đủ các loại trà hoa, chỉ vì có một lần, Thành Thành đột nhiên nói với họ rằng: “Con thích uống trà hoa lắm.” Lúc đó, thằng bé chắc khoảng mười hai tuổi thì phải?

Lúc mới đầu, họ đều cảm thấy kỳ lạ, một đứa bé trai, sao lại đi uống trà hoa chứ? Có lẽ chỉ thích thích thì nói thế chăng?

Sau đó mới phát hiện ra, thằng bé lại đúng là thích uống thật, bởi trong nhà mua biết bao loại trà hoa, đều bị nó dần dần uống hết sạch.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy, thằng bé nhất định là đem chỗ trà đó để mời Dĩnh Tử cả rồi.

Hóa ra hai đứa nó sớm đã thường xuyên ở nhà với nhau, chỉ có bà là không phát hiện ra.

Trong khu tập thể đa phần đều là những hộ hai vợ chồng cùng đi làm, lũ trẻ tan học về, ai về nhà nấy. Ở nhà làm hết bài tập, đọc sách, hoặc chơi gì đó. Mấy năm này, Vương Thu Vân chưa từng nghĩ rằng, nhà mình cứ chiều đến lại có khách.

Dĩnh Tử là một đứa trẻ tốt, là đứa con ngoan, phẩm hạnh tốt, dung mạo cũng đẹp. Bà chưa từng phản đối việc Thành Thành kết bạn với cô bé. Thực tế thì, trong lòng bà luôn thầm cảm ơn Dĩnh Tử khi còn nhỏ đã luôn tới kéo Thành Thành đi chơi tuyết cùng, kéo thằng bé thực sự đi ra khỏi nhà.

Thành Thành từ nhỏ đã hiểu chuyện biết nghe lời, chỉ có điều là luôn cô độc một mình. Ngoài lúc đi học, thì thời gian khác hầu như chỉ ở nhà, rất ít khi chơi đùa cùng những đứa trẻ khác trong khu tập thể.

Thực ra, thằng bé cũng từng đi mấy lần, cũng chào hỏi làm quen, song cuối cùng vẫn không chịu đi nữa.

Vương Thu Vân và Trương Khải Vinh cũng để tùy ý con mình. Họ hi vọng, Thành Thành có một người bạn, có như vậy ước muốn ra ngoài chơi của thằng bé mới cao hơn, đồng thời, có bạn bè bên cạnh, thì việc lũ trẻ khác muốn bắt nạt thằng bé cũng sẽ ít hơn.

Bọn họ nào có ngờ, người bạn đó, lại là một cô bé, hơn nữa còn bé hơn Thành Thành những ba tuổi.

Mùa đông đầu tiên Dĩnh Tử chuyển tới, đã rủ Thành Thành cùng đi chơi tuyết, lúc đó Thành Thành miễn cưỡng đi, vậy mà cũng thích lắm.

Mấy năm sau đó, chúng luôn cùng nhau đi nghịch tuyết. Mãi cho đến mấy năm gần đây, khi đã lớn, chúng mới dừng chơi.

Vương Thu Vân cứ đương nhiên cho rằng, từ đó về sau, chúng cũng chẳng mấy khi còn chơi với nhau nữa, nhiều lắm thì gặp mặt chào hỏi, giống như những người hàng xóm khác, song lại không thể lường được rằng, chúng vẫn thường xuyên cùng nhau uống trà.

Còn nữa, Thành Thành từ nhỏ đã yêu thích đọc sách, đối với yêu cầu mua sách và tạp chí của thằng bé, Vương Thu Vân và Trương Khải Vinh luôn đáp ứng đầy đủ.

Có điều, có mấy lần, khi cảm thấy những quyển sách hoặc tạp chí đó dường như thích hợp với con gái hơn, bèn hỏi thằng bé: “Con cũng xem những thứ này sao?”

Lần nào cũng vậy, thằng bé luôn coi đó như chuyện rất đương nhiên đáp lại: “Vâng ạ.”

Lúc đó, Vương Thu Vân còn ngầm lo lắng “khẩu vị” của Thành Thành, liệu có thể nào…?

Bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn là lo thừa. Những quyển sách và tạp chí đó của Thành Thành, tất cả đều chuẩn bị cho Dĩnh Tử.

Còn nhớ lúc bé, Thành Thành vẫn luôn đưa sách cho Dĩnh Tử mượn. Hóa ra, những năm sau này, thằng bé cũng chưa từng ngừng lại.

Ôi đứa con ngốc nghếch của bà!

Sinh nhật mười tuổi của Dĩnh Tử, nhà cô bé mở tiệc mừng, còn mời không ít bạn bè đồng nghiệp, trong đó có cả gia đình bà.

Vương Thu Vân dự định tặng một bộ váy lụa liền thân cho Dĩnh Tử, song lại không biết nên mua màu nào mới hợp.

Bà bèn thương lượng với Trương Khải Vinh: “Hay là, mua bộ màu phấn hồng anh nhỉ? Đa số các bé gái đều thích màu phấn hồng đấy.”

Thành Thành đứng bên cạnh thấy thế bèn xen vào nói: “Dĩnh Tử thích màu vàng ạ.”

“Vậy sao?” Vương Thu Vân cảm thấy kỳ lạ, vì trong ấn tượng của bà thì hầu như không thấy Dĩnh Tử mặc màu vàng. Bà bèn hỏi Thành Thành: “Là Dĩnh Tử nói với con sao?”

“Không ạ.”

“Vậy thì làm sao con biết được?”

Thành Thành nhún nhún vai, đáp: “Con biết mà.”

Còn nhớ lúc đó bà thấy quá mức kỳ lạ, Thành Thành làm sao có thể “biết mà” được?

Giờ nghĩ lại thì, thằng bé nhất định là đã tốn không ít tâm tư, để ý rất nhiều.

Đằng sau tòa nhà có một khu đất trống, cư dân sống trong tòa nhà đều có thể tùy ý lấy một khoảng đất nhỏ trong đó, để trồng ít rau hoặc ít hoa cũng được.

Năm Dĩnh Tử tám tuổi, đột nhiên lại nảy sinh hứng thú vô cùng nồng đậm với các loại hoa.

Bà nhớ có một hôm sau bữa tối, Dĩnh Tử tới gõ cửa, chính bà đã ra mở cửa.

Dĩnh Tử cười tươi như hoa: “Cháu chào dì Vương.”

“Chào cháu Dĩnh Tử, có chuyện gì không?”

“Bố cháu vừa mới trồng giúp cháu hoa mặt quỷ ở sau vườn, cháu đến nói với anh Thành Thành ạ.”

Vương Thu Vân quay đầu lại, hướng về phía phòng gọi: “Thành Thành.”

Thành Thành bước ra.

Dĩnh Tử lập tức vô cùng hưng phấn, hai mắt như phát sáng hướng về phía cậu nói: “Anh Thành Thành, anh có muốn nhìn mấy cây hoa mặt quỷ em mới trồng không? Ở ngay vườn sau khu nhà mình thôi.”

Vương Thu Vân biết, hoa mặt quỷ là loài hoa có tên khoa học là cây hoa păng-xê, tên thường gọi là hoa hồ điệp, có mấy nơi cũng gọi là hoa mặt mèo. Loài hoa này màu sắc sặc sỡ, thời gian sống lại rất dài, khó trách Dĩnh Tử thích nó.

Đương nhiên là muốn đi rồi. Thành Thành khập khà khập khiễng đi cùng cô bé.

Một lát sau quay về, Vương Thu Vân hỏi con: “Sao rồi con?”

Thành Thành nhún nhún vai, dường như không hứng thú lắm đáp: “Chẳng có gì mấy, chỉ có mấy cây rất nhỏ.”

Thế nhưng, Vương Thu Vân có thể nhìn ra được, Thành Thành rất thích.

Có người muốn chia sẻ niềm vui cùng cậu bé, đó là một việc khiến người ta thực sự rất vui mừng.

Sau đó, Vương Thu Vân chính mắt nhìn thấy ở sau vườn, chỉ là mấy mầm mới nhú, mấy cái lá con, chẳng hề thu hút.

Vậy mà rất nhanh, không biết làm thế nào, mà lại biến thành Thành Thành giúp chăm những mầm cây đó.

Sau khu nhà có một cái giếng, trên cái giếng đó lại có một vòi nước tự cấp, bên cạnh cái giếng còn có một bình nước công cộng, mọi người ai ai cũng dùng cái bình nước đó để tưới cho hoa cho rau.

Có một hôm lúc chập tối, Vương Thu Vân vô tình trong lúc rửa tay nhìn qua cửa sổ phòng tắm, chợt nhìn thấy Thành Thành đang cầm bình nước, khập khiễng từng bước đi tới trước chỗ chậu cây hoa mặt quỷ, đang tưới nước cho hoa.

Sau khi Thành Thành về nhà, Vương Thu Vân bèn hỏi con: “Sao con lại đi tưới nước cho cây à?”

“Dĩnh Tử tặng một cây cho con rồi. Con chỉ giúp tưới hộ thôi.”

Gì chứ! Vương Thu Vân không biết, là do Dĩnh Tử đề nghị Thành Thành giúp đỡ, hay là tự Thành Thành chủ động được giúp đỡ nữa. Bà không tiện hỏi, cũng biết con trai mình trước giờ nói lời luôn giữ lấy lời, mà bà có hỏi cũng không thể thay đổi được điều gì, chỉ có thể than ngắn thở dài trong lòng chút vậy.

Thành Thành ngày nào cũng cần cần cù cù như vậy.

Có hôm đã nửa đêm, Vương Thu Vân bỗng nghe thấy tiếng cửa kêu, sau đó là tiếng bước chân người đi lại. Khi dậy xem thử, hóa ra là Thành Thành, vừa mới ở bên ngoài về.

“Con đi đâu thế?”

“Con đi tưới cây, chiều nay quên mất ạ.”

Tiết trời đầu xuân còn đầy khí lạnh, buổi đêm nhiệt độ lại càng thấp. Thành Thành chỉ mặc áo quần đơn chiếc, rõ ràng là vừa từ trong chăn ấm chui ra, liền đi ra ngoài.

Vương Thu Vân có chút giận dữ nói: “Thiếu một lần tưới nước hoa cũng làm sao mà chết được, có cần phải nửa đêm nửa hôm đi tưới nước hay không? Còn nữa, sao mà con không biết mặc thêm áo vào thế?”

Thành Thành cúi thấp đầu, nói: “Lần sau con sẽ nhớ ạ.”

Gì mà lần sau nữa? Hoa không tưới nước một lần cũng không chết được, hay là việc nửa đêm đi ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo? Vương Thu Vân không hỏi.

Qua mấy hôm, Thành Thành vác gương mặt lo lắng vào hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao lá cây đều biến thành màu vàng, còn rơi xuống nữa?”

Vương Thu Vân đi ra vườn phía sau xem một cái, bèn nói với Thành Thành: “Con tưới nhiều nước quá rồi.”

“Oh. Thế mà con còn lo lắng tưới chưa đủ đấy.”

Vất vả mất mấy lần, hoa mặt quỷ cũng đã nở.

Buổi tối, Thành Thành gương mặt đầy vẻ hứng khởi nói với Vương Thu Vân: “Mẹ ơi, hoa nở rồi đấy, đẹp lắm ý.”

“Con đã nói với Dĩnh Tử chưa?”

“Rồi ạ. Em ý xuống xem rồi, rất là thích nhé.”

Nụ cười trên gương mặt Thành Thành ngoác hết cỡ, có thể thấy được, thằng bé đã vui đến mức nào.

Vương Thu Vân cuối cùng cũng thoải mái, chỉ cần Thành Thành vui vẻ, thì bà cần gì phải để ý đến việc con mình tự giúp hay là người ta nhờ vả nữa đây?

Chỉ đáng tiếc, sau một tuần, không biết ở đâu bay đến một con chim nhỏ, chỉ chốc lát đã ăn sạch đám hoa kia.

Vương Thu Vân là vào buổi tối được nghe Thành Thành kể lại.

Thành Thành báo cáo hết tình hình của mấy bông hoa, gương mặt bi thương nói: “Dĩnh Tử đến chiều vẫn còn khóc ạ.” Cậu bé không nói cho mẹ biết, khi nhìn thấy Dĩnh Tử khóc như vậy, cậu có bao phần đau lòng, bao phần hoang mang, bao phần buồn bã, bao phần tự trách mình, còn có việc cậu đã phải dùng biết bao nhiêu sức lực mới có thể khiến Dĩnh Tử hết khóc rồi mỉm cười.

Vương Thu Vân thấy con trai mình buồn bã, trong lòng cũng cảm thấy có chút buồn theo.

Sau đó, Dĩnh Tử không bao giờ trồng hoa ở khu vườn phía sau nữa. Thành Thành có mấy lần hỏi cô bé, cô bé đều nói là sợ sẽ bị chim ăn mất.

Thành Thành cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cậu rất muốn được cùng Dĩnh Tử tiếp tục trồng hoa. Dù cho là cậu ngày nào cũng tưới nước, dù cho cuối cùng vẫn bị chim ăn mất, thì cậu cũng đồng ý. Bởi vì, cậu thích quá trình trồng hoa đó, thích được cùng Dĩnh Tử làm, thích được nhìn những bông hoa lớn lên. Mà điều cuối cùng thích nhất, chính là được nhìn Dĩnh Tử khi thấy những bông hoa nở rộ, nụ cười cô bé còn đẹp đẽ hơn cả chúng nữa.

Đối với Vương Thu Vân mà nói, không phải trồng hoa nữa, đúng là một sự giải thoát.

Những chuyện tương tự như thế, thực sự là có quá nhiều, đếm cũng khó mà đếm hết được.

Trước đây, khi những việc đó xảy ra, Vương Thu Vân đều không mấy để ý. Đến giờ nghĩ lại, thì quan hệ của hai đứa trẻ luôn không tệ, ít nhất thì bà cũng biết, Thành Thành đối với Dĩnh Tử trước giờ luôn luôn có thừa trân trọng yêu thương. Anh trai ruột đối với em gái ruột có lẽ cũng chỉ đến được thế này chăng?

Chỉ có điều, bắt đầu từ lúc nào, mà trân trọng yêu thương lại biến thành yêu thích chứ?

Còn nữa, sau này, nên làm thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play