Cũng vì cậu trầm tĩnh lễ phép, cũng vì cậu sạch sẽ đẹp đẽ, Hinh Dĩnh đối với cậu rất có cảm tình, dù cho cậu có bị khuyết tật.
***
Năm quen biết Kính Thành, Hinh Dĩnh năm tuổi, do công việc của bố mẹ có sự điều động, phải chuyển nhà, cũng chuyển cả trường học, chuyển vào lớp dự bị lớp 1 của trường tiểu học Dục Anh cách khu ký túc xá mới không xa.(Lớp dự bị này là lớp học dành cho các bé từ 6 – 7 tuổi trước khi vào học lớp 1, nhằm giúp các bé có thể nhanh chóng thích ứng và theo kịp chương trình học )
Vì bố mẹ đều là quân nhân, Hinh Dĩnh từ nhỏ đã lớn lên trong khu tập thể của đơn vị. Đơn vị bộ đội này thuộc quân khu Vũ Hán. Quân khu này rất lớn, bộ đội của Hải – Lục – Không quân, học viện và bệnh viện đều có đủ.
Kỳ thực, lần chuyển nhà này chuyển đi cũng không xa, chỉ chuyển từ Học viện pháo binh số 2 Lục quân tới Học viện không quân rada, giữa hai học viện này chỉ cách nhau có ba trạm xe.
Có điều, nếu không có lần chuyển nhà này, Hinh Dĩnh chẳng thể nào quen biết Kính Thành, cuộc đời cô cũng sẽ không vì thế mà thay đổi.
Chuyển tới nhà mới chưa được mấy hôm, lúc Hinh Dĩnh và mẹ cùng đi xuống lầu, thì gặp Kính Thành.
Vốn dĩ, bọn họ sống trong cùng một khu tập thể lại còn cùng một dãy nhà, nhà Hinh Dĩnh ở tầng 3, còn nhà Kính Thành ở tầng 1. ( khu tập thể bên TQ, tầng 1 là nhà để xe, nhà ở bắt đầu từ tầng 2, được tính là tầng 1)
Lúc Hinh Dĩnh lần đầu tiên nhìn thấy Kính Thành, cậu bé đang bước xuống mấy bậc cuối gần cửa ra vào.
Tay phải của cậu bé đang gắng sức nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, vậy mà lúc đi xuống vẫn có chút nghiêng ngả. Xuống hẳn phía dưới rồi, dù bước đi trên mặt đất bằng phẳng, cũng vẫn khập khiễng.
Hinh Dĩnh nắm chặt lấy tay mẹ, chầm chậm bước theo sau cậu bé kia. Cô ngạc nhiên đến nỗi mắt mở to. Anh trai nhỏ trước mặt kia có đôi chân trong ống quần xem ra tương đối gầy gò. Chân trái hình như hơi ngắn hơn một chút, cho nên mỗi lần chân trái bước lên, toàn thân sẽ không tự chủ được mà hơi nghiêng ngả về bên trái một chút. Cô ngẩng đầu nhìn mẹ, trong mắt đong đầy thắc mắc.
Đới Tuyết Mai vừa nhìn là biết cậu bé trước mặt mình bị di chứng sau bệnh bại liệt ở trẻ nhỏ, hai chân gầy yếu không có lực. Có điều, may mà vẫn còn có thể tự mình đi lại, cho nên cũng không nghiêm trọng lắm. Nhìn cậu bé thân hình gầy yếu, cái bóng cà thọt cà thọt, Đới Tuyết Mai nhịn không nổi cảm thấy thật đau lòng. Đồng thời, cũng vô cùng thấy thương hại : không biết cậu bé là con cái nhà ai, bé vậy đã bị tàn tật, thực đáng thương. Hi vọng đường đời của cậu bé đừng quá trắc trở. Sau này bọn họ đều là hàng xóm tầng trên tầng dưới, Dĩnh Tử sẽ cùng lớn lên với cậu bé đó, cho nên nhất định phải sớm nhắc nhở Dĩnh Tử.
Đới Tuyết Mai dứt khoát kéo Hinh Dĩnh đứng lại, cúi người xuống thấp giọng nói với cô bé: “Dĩnh Tử, anh trai nhỏ trước mặt kia từ bé bị bệnh, cho nên chân mới bị thế kia, đi đứng mới có chút khập khiễng. Nhưng, ở những mặt khác cậu ta không có gì khác con cả. Sau này, con nhất định phải lịch sự. Nếu gặp nhau, đừng có chăm chăm nhìn vào chân cậu ta. Còn nữa, phải đối xử với cậu ta như các bạn khác nhé.”
Hinh Dĩnh câu hiểu câu không, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Qua hai hôm sau, cô nhìn thấy bóng dáng anh trai què chân trong sân trường. Hóa ra bọn họ đều cùng một trường. Phòng học của cậu ta hình như ở tầng hai, không biết là lớp mấy.
Sau này, Hinh Dĩnh lúc đi học hay tan học về trên đường đều thi thoảng nhìn thấy cậu ta. Cậu ta luôn đi một mình, lưng đeo cặp sách, khập khà khập khiễng chậm rãi bước đi. Kỳ thực, độ nghiêng ngả của cậu ta cũng không quá lớn. Nhìn nhiều rồi, Hinh Dĩnh cũng thấy quen, đối với kiểu đi khập khiễng của cậu cũng không để ý nữa. Chỉ có điều, trong tâm hồn non nớt của đứa trẻ đó vẫn đong đầy sự hiếu kỳ và thương hại.
Mấy lần gặp nhau ở cầu thang trước cửa ra vào, Hinh Dĩnh luôn theo sau cậu. Cậu lúc nào cũng cẩn thận dừng lại, một tay nắm lấy tay vịn cầu thang, hơi hơi nghiêng mình nhường cô đi trước. Hinh Dĩnh muốn nói không sao, anh cứ đi trước đi. Có điều, cô bé ngại không dám mở miệng, chỉ cúi đầu nhanh chóng bước qua cậu ta.
Qua mấy tháng nhìn thấy cậu, Hinh Dĩnh cũng chưa từng nghe thấy cậu ta mở miệng nói chuyện. Cậu ta nhìn cực kỳ đẹp trai, mái tóc vừa dầy vừa đen nhánh, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, là cậu bé đẹp trai nhất mà Hinh Dĩnh từng nhìn thấy. Hơn nữa, cậu ta lúc nào cũng yên tĩnh, thong dong điềm đạm, trước giờ cũng luôn sạch sẽ gọn gàng. Không giống như các cậu bạn khác trong lớp Hinh Dĩnh, có mấy người hay đấu đá bừa bãi, có mấy người còn chảy nước mũi lòng thòng. Cũng vì cậu trầm tĩnh lễ phép, cũng vì cậu sạch sẽ đẹp đẽ, Hinh Dĩnh đối với cậu rất có cảm tình, dù cho cậu có bị thọt.
Những năm đó, bố cô do yêu cầu công việc, thường xuyên đi công tác, cho nên thường xuyên chỉ có Hinh Dĩnh và mẹ hai người ở nhà. Cô bé thường xuyên cùng mẹ đi lên đi xuống lầu. Mẹ cô đi chào hỏi hàng xóm, cũng sẽ bảo cô sang chào dì chào chú, cô lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời. Vì vậy rất nhanh, người trên lầu dưới lầu đều gọi cô bé là Dĩnh Tử như mẹ.
Hinh Dĩnh còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên cô và Kính Thành chính thức gặp mặt, đó là nửa năm sau khi chuyển đến nhà mới, vào một ngày vô cùng lạnh trong tháng một.
Ngày hôm đó, mẹ cô tan sở về, đang bận làm cơm, đột nhiên nhận được tin bà ngoại vừa ngã bị thương, mà lúc này bố cô thì lại đang công tác ở Bắc Kinh, hình như phải tham gia một hội nghị quan trọng, đi vắng mất hai tuần.
Mẹ cô hoảng hốt kéo cô chạy xuống lầu. Gõ cửa mấy lần nhà dì La, nhưng không có ai.
Xuống thêm tầng nữa, gõ cửa nhà dì Vương. May quá dì Vương có nhà.
Hinh Dĩnh thấy mẹ khẩn cấp nói: “Mẹ em vừa ngã bị thương, giờ đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện số hai. Em có thể gửi Hinh Dĩnh ở nhà chị một lát không?”
“Đương nhiên rồi, cô mau đi đi.” Dì Vương mau lẹ kéo cô bé vào cửa.
“Cảm ơn chị nhiều! Dĩnh Tử, phải nghe lời dì Vương đấy.” Mẹ cô vội vàng rời đi ngay.
Dì Vương dẫn cô bé vào phòng khách, gọi với vào bên trong: “Thành Thành”
Kính Thành khập khiễng bước từ bên trong ra, nhìn thấy Hinh Dĩnh, bước chân ngừng lại, trên mặt có chút kinh ngạc.
“Mẹ của Dĩnh Tử có việc gấp, em sẽ ở nhà mình một lát. Mẹ còn đang bận làm bếp trong kia, con chơi với em nhé.”
“Dạ.” Kính Thành đáp một tiếng.
Dì Vương xoay người bước nhanh vào bếp.
Kính Thành dò xét Hinh Dĩnh. Cậu đã từng gặp cô bé mấy lần, cũng biết là hàng xóm mới chuyển đến ở tầng trên. Cô bé cực kỳ xinh xắn, răng trắng môi đỏ, gương mặt nhỏ xinh phấn hồng, mái tóc dài đen nhánh được tết lại như cánh hoa nhỏ, thêm đôi mắt to trong sáng như biết nói chuyện.
“Em theo anh nào.” Kính Thành nhìn cô nói, sau đó xoay người, khập khiễng đi về phía một căn phòng.
Hinh Dĩnh đành đi theo cậu.
Bước vào là một phòng đọc sách, có một giá sách to chiếm toàn bộ một bức tường bên trên chứa đầy sách. Phía trên là sách của người lớn, phần dưới đều là sách của thiếu nhi.
Hinh Dĩnh không đừng được trợn tròn mắt: Woa, nhiều sách thế! Hơn chỗ sách ở nhà cô rất rất rất nhiều.
Kính Thành hỏi: “Em có thích đọc sách không?”
Hinh Dĩnh nhè nhẹ gật đầu. Đúng thế, cô bé vô cùng thích đọc sách, tất cả các loại sách thiếu nhi, họa báo thiếu nhi sách gì cô cũng thích.
“Em muốn đọc quyển nào?”
Hinh Dĩnh lắc đầu. Lần đầu tiên cô bé đứng gần cậu đến vậy, nhìn cậu thực đúng là rất đẹp trai. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt, thần sắc an bình. Hơn nữa, giọng nói của cậu ta còn rất dễ nghe.
Có điều, dù sao cũng là một nơi xa lạ, với người lạ. Hinh Dĩnh có chút căng thẳng, cũng rất lo cho bà ngoại nữa.
Kính Thành đợi một chút, lại hỏi: “Em có muốn chơi cờ không?”
Hinh Dĩnh lại lắc đầu.
“Vẽ thì sao?”
Lắc đầu tiếp.
Kính Thành có chút nản lòng. Cậu nhấc tay phải lên, ngón tay lùa vào trong mái tóc, vuốt từ trước ra sau một chút, hỏi tiếp: “Vậy em muốn làm gì?”
Hinh Dĩnh chẳng muốn làm gì. Cô chỉ mong mẹ mau mau đón cô về nhà, có điều cô lại không dám nói ra.
“Em có biết đánh đàn không?”
Vẫn lại lắc đầu.
“Có muốn nghe anh đánh đàn không?”
Lần này, Hinh Dĩnh không lắc đầu nữa. Cũng không hẳn là cô muốn nghe, chỉ là cô mà lắc đầu nữa thì ngại quá. Cô bé hiểu, dì Vương và anh trai nhỏ tên Thành Thành này đang giúp đỡ mẹ và cô. Mặc dù cô bé không muốn ở lại đây lâu, nhưng cũng nên nghe lời. Ngoài ra, cậu ta đánh đàn, chứ cô bé đâu cần làm gì, cho nên cô bé mới không lắc đầu thêm.
Kính Thành khập khiễng bước đến bên đàn dương cầm rồi ngồi xuống, nhìn cô một cái, bắt đầu đánh đàn.
Đó là lần đầu tiên cậu bé đánh đàn cho cô nghe. Tổng cộng cậu đã đàn ba bài.
Hinh Dĩnh căn bản nghe chẳng hiều gì, chỉ thấy dễ nghe, cũng tạm thời quên được sự lo lắng.
Nốt cuối cùng của bản nhạc thứ ba vừa kết thúc, thì nghe thấy tiếng dì Vương gọi vào: “Thành Thành, xong cơm rồi.”
Hĩnh Dĩnh đột nhiên phát hiện cái bụng mình sao mà đói thế, bèn nhìn Thành Thành, đợi cậu dắt cô ra ngoài.
Thành Thành cũng nghe thấy tiếng mẹ gọi, đang định nắm lấy tay vịn trên tường để đứng lên, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có chút do dự: Dĩnh Tử chưa bao giờ nhìn thấy, cô bé không biết việc này. Sau đó, có chút miễn cưỡng, cậu muốn mở miệng, bảo Dĩnh Tử ra ngoài trước. Lúc quay đầu lại nhìn cô bé, vừa hay chạm phải đôi mắt to tròn long lanh của cô.
Đôi mắt kia trong veo như nước, khiến Thành Thành trong lòng nhất thời xoay chuyển: Cô bé sớm muộn gì chẳng biết, cậu việc gì mà cứ phải che che giấu giấu thế này? Hơn nữa, cô bé như vậy, có lẽ cũng chẳng chú ý đến. Cũng có thế, sẽ chú ý tới, nhưng chưa chắc đã hiểu được.
Thành Thành hơi hơi nghiêng người, hai tay nắm chặt lấy tay vịn trên tường, dùng lực để tự mình đứng lên.
Hinh Dĩnh không khỏi trợn tròn mắt. Sau khi dì Vương gọi ra ăn cơm, cô bé thấy anh trai nhỏ hình như có chút chần chừ, nhìn cô như muốn nói gì vậy. Có điều, cuối cùng vẫn không thấy nói gì, chỉ mím mím môi, sau đó hai nắm lấy tay vịn trên tường, đứng lên.
Vừa rồi khi mới vào nhà, Hinh Dĩnh đã phát hiện ra, trong căn nhà này trên tường đều có mấy cái tay vịn, trong lòng còn đang thắc mắc không biết thứ đó dùng để làm gì. Có điều đang trong nhà người lạ, cô bé không dám mở miệng hỏi lung tung, định bụng tối về mới hỏi mẹ.
Bây giờ, cô bé đã hiểu, anh trai nhỏ này phải dùng tay vịn kia mới có thể đứng lên được. Trước giờ, cô bé chỉ biết, anh trai nhỏ vì hồi bé bị bệnh, cho nên hai chân mới gầy yếu, bước đi có chút khập khiễng. Giờ cô mới biết, hai chân của cậu còn không đủ lực để chống đỡ cho cơ thể đứng dậy. Cậu nhất định phải có tay vịn trợ lực mới có thể tự mình đứng lên.
Hóa ra, tự mình đứng lên một việc tưởng như nhỏ nhặt như vậy, chuyện vặt mà cô bé chưa từng nghĩ qua, đối với cậu mà nói, lại là điều thực khó khăn. Hinh Dĩnh trong lòng đột nhiên vô cùng buồn bã.
Thành Thành đứng lên xong, chầm chậm xoay người, nhìn về phía Hinh Dĩnh.
Cô bé vẫn đang nhìn chăm chăm vào cậu. Nhưng, thần sắc trên gương mặt cô bé lúc này, cậu biết, cô bé không chỉ đã chú ý, mà còn đã hiểu, vì gương mặt nhỏ nhắn trong sáng kia đang được viết lên mấy chữ thương hại, bi ai và buồn bã. Nhưng, cô vẫn không nói gì.
Thành Thành trong lòng cảm thấy chấn động, đồng thời cũng cảm ơn vì cô bé đã không nói gì. Vừa rồi cậu bé cũng đã nhìn ra, cô bé Dĩnh Tử ở lầu trên này, khác hẳn với những đứa trẻ khác. Cô bé lúc nào cũng nhìn vào gương mặt và mắt cậu để nói chuyện. Cậu có thể nhìn ra được sự căng thẳng của cô bé, cũng có thể nhìn ra sự nỗ lực của cô bé. Cô bé đang ép đôi mắt mình không được nhìn ra chỗ khác, như … xuống chân cậu. Khi nãy, lúc cậu hỏi cô muốn làm gì, cô bé dường như không thể chịu được cái nhìn chăm chú của cậu, bèn rời ánh mắt từ gương mặt cậu xuống phía dưới. Sau đó, dường như chợt nghĩ ra điều gì, lại hoảng hốt vội hướng ánh mắt lên gương mặt cậu.
Cố gắng đó, quá rõ ràng.
Những đứa trẻ khác, luôn không nhịn được mà nhìn chăm chú vào đôi chân cậu, có đứa còn hỏi này hỏi nọ, có đứa lại cười nhạo chế giễu, thậm chí khinh dễ bắt nạt.
Còn cô bé trước mặt lúc này, cái gì cũng không nói, lại có thể khiến cho người khác cảm thấy thật ấm áp và thoải mái. Thành Thành trong lòng không đừng được nảy sinh thiện ý với Dĩnh Tử, cũng vì cô bé này tuy còn nhỏ tuổi, mà thực hiểu chuyện và lương thiện.
“Chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi.” Thành Thành nói với Hinh Dĩnh. Nói xong, khập khiễng dẫn đường bước ra ngoài. Dĩnh Tử lặng lẽ bước sau cậu.
Lúc ăn cơm, Thành Thành hầu như không mở miệng, chỉ yên lặng nhìn mẹ chăm chú lo cho Dĩnh Tử, đồng thời hỏi cô mấy câu hỏi đơn giản.
Câu hỏi nào, Dĩnh Tử cũng nhanh nhẹn trả lời gãy gọn. Giọng nói của cô bé ngọt ngào động lòng người, nụ cười trên gương mặt lại càng đẹp hơn. Thành Thành lúc này mới chú ý, hóa ra khi cô bé cười, trên gương mặt còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Cứ như thế, Thành Thành biết được, Dĩnh Tử vừa tròn sáu tuổi, đang học lớp dự bị, thích đi học, không thích khu chung cư mới, bố thì đi công tác rồi …
Ăn cơm xong, Dĩnh Tử nhìn thấy đôi tay Thành Thành nắm lấy chiếc bàn trước mặt, dùng lực để tự đứng dậy.
Gương mặt cậu bé như không có việc gì, nhưng trong lòng Dĩnh Tử lại lần nữa thấy buồn bã.
Thành Thành vào phòng cậu làm bài tập. Dì Vương cùng Dĩnh Tử ngồi ở phòng ngoài xem hoạt hình.
Không lâu sau, mẹ cũng tới đón Dĩnh Tử về nhà. Dĩnh Tử nghe mẹ nói chuyện với dì Vương, nhắc tới “trời mưa đường trơn, vỡ xương chậu, phẫu thuật nằm viện …vv…”
Suốt hơn một tuần sau đó, mỗi tối khi mẹ đến bệnh viện, lại đem Dĩnh Tử gửi sang nhà dì Vương, mãi cho đến khi bố cô bé đi công tác ở Bắc Kinh về.
Lần nào đến nhà dì Vương, anh trai nhỏ tên Thành Thành kia cũng chơi với cô một lát. Có lúc đánh đàn cho cô bé nghe, có lúc lấy sách cho cô đọc, có lúc lại dạy cô vẽ vời. Cũng có lúc cậu ngồi nói chuyện với cô, có điều không thường xuyên lắm.
Nhưng từng chút từng chút đó, đã khiến hai đứa trẻ dần dần thân quen nhau hơn, Dĩnh Tử cuối cùng cũng dám mở miệng hỏi Thành Thành một số chuyện.
Giờ đã sắp Tết, Dĩnh Tử vô cùng hi vọng. Mỗi lần đến Tết, ngoài quần áo giầy dép mới, cô bé còn nhận được không ít thứ quà khác.
Tối đó, cô bé ngồi đoán xem năm nay sẽ nhận được quà gì, không thể nhịn được sự hưng phấn, cười hỏi Thành Thành: “Đến Tết anh muốn thứ gì nhất?” Cô bé đã biết mình muốn nhất là thứ gì, vì vậy rất muốn chia sẻ với cậu.
Thành Thành nhìn cô, tùy ý đáp: “Anh muốn nhất là người khác có thể coi anh như người bình thường.”
Chỉ một câu nói, không chỉ làm đông cứng nụ cười trên gương mặt Dĩnh Tử, mà còn khiến cô bé đau lòng đến suýt rơi lệ, song cũng khiến cô bé âm thầm khắc ghi trong lòng.
Từ đó về sau, mỗi lần nhìn tấy Thành Thành đứng dậy, nếu không phải nắm lấy tay vịn trên tường, thì cũng phải dựa vào cạnh bàn hoặc lưng ghế dùng lực, trong lòng Dĩnh Tử đều luôn thấy hơi buồn. Nhưng cô bé cố gắng để mình bình thường. Nhỏ tuổi thế này, cũng là lần đầu tiên cô bé học được cách che giấu cảm xúc của mình.
May mà, cô bé nhanh chóng phát hiện, lúc một mình, Thành Thành kỳ thực rất thích cười, còn thích mỉm cười hơn cả cô.
Điều này khiến cô thấy thật kỳ lạ. Chân cậu bé bị như thế, không thể chạy, không nhảy được, thậm chí không thể tự mình đứng lên, sao cậu lại hay cười thế? Nếu là cô, nhất định sẽ chỉ khóc thôi.
Thực tế, Thành Thành lúc cười rất dễ nhìn, còn đẹp hơn cả khi không cười. Hé mở miệng, để lộ ra hàng răng trắng đều đặn, khiến Dĩnh Tử nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.
Ngày hôm đó, trong thư phòng, hai đứa trẻ cùng ngồi vẽ vời.
Thành Thành vẽ xong, cầm bức tranh lên ngó trái ngó phải một hồi, nhìn mãi nhìn mãi đột nhiên cười lớn.
Dĩnh Tử cuối cùng không nhịn được bèn hỏi: “Hình như anh rất thích cười?”
Thành Thành trả lời: “Đúng vậy. Anh vốn dĩ đã rất thích cười.”
“Tại sao?”
Thành Thành lập tức nghe hiểu được vấn đề cô hỏi. Cậu bé ngừng một chút, nhìn cô, rồi hỏi ngược lại: “Vậy khóc thì có ích gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT