Trong lòng bỗng ngộ ra một điều, cùng gọi là anh, nhưng anh Thành Thành và anh Đông Đông lại không hề giống nhau tí nào.
***
Thành Thành đi rồi.
Mọi người lại giải tán hết cả, tiếp tục chơi trò của mình.
Chỉ còn Dĩnh Tử vẫn đứng chôn chân tại chỗ.
Hiểu Đông gọi cô bé: “Dĩnh Tử.”
Dĩnh Tử hồi thần lại, nhìn gương mặt Hiểu Đông vẫn còn chút sưng đỏ trên gò má trái, bèn hỏi: “Anh Đông Đông, anh đã đỡ tí nào chưa?”
Hiểu Đông gật gật đầu.
Dĩnh Tử lại không thấy nói gì thêm.
Hiểu Đông đợi một lúc, không chờ được thêm lại hỏi: “Dĩnh Tử, em muốn chơi gì?”
Dĩnh Tử có chút ngẩn ngơ. Chơi gì ư? Cô bé không muốn chơi gì cả. Cô bé chỉ muốn biết, anh Thành Thành giờ thế nào rồi? Anh ấy đang làm gì?
Hiểu Đông đề nghị: “Chúng ta cùng đắp một con người tuyết nhé.” Nhớ lần trước, cậu nhìn thấy Dĩnh Tử và Thành Thành cùng nặn một con người tuyết, khi làm xong, cô bé vui mừng đến độ nhảy cẫng lên mà hoan hô.
Dĩnh Tử chần chừ mất hai giây, rồi mới gật đầu: “Vâng.”
Thực ra, lúc này cô bé chỉ muốn đi tìm anh Thành Thành, hoặc là đi về nhà luôn, nhưng cô bé biết, hai lựa chọn này đều không ổn.
Hiểu Đông lại hỏi: “Em thích con to hay nhỏ thôi?”
“Gì cơ ạ?”
“Người tuyết. Con to, hay là nhỏ?”
“Uhm… nhỏ thôi.”
Nếu là lúc trước, Dĩnh Tử sẽ cực kỳ vui vẻ đắp người tuyết, hơn nữa còn phải càng to càng tốt. Cứ luôn kiểu vừa đắp vừa nói với Thành Thành: “Anh Thành Thành, to hơn chút nữa, có được không?”
Thế nhưng lúc này cô bé lại hoàn toàn không có lòng dạ nào.
Hiểu Đông và Dĩnh Tử bắt đầu đắp người tuyết. Dĩnh Tử dường như chẳng hề động tay, đa phần thời gian chỉ nhìn anh Đông Đông đắp, thi thoảng lắm thấy ngại vì cứ đứng mãi mới đắp chỗ này một tí, đập chỗ kia một cái.
Hiểu Đông hoàn toàn ngược lại nhiệt tình cực kỳ, trong lòng dâng tràn một loại cảm giác hưng phấn khó tả khi Dĩnh Tử ở nơi này, bên cạnh cậu. Ước nguyện trong lòng giờ đã thành sự thực.
Khi người tuyết đã được đắp xong, Dĩnh Tử lại hoàn toàn không hề có sự vui thích như những lần trước khi nhìn thấy người tuyết.
Hiểu Đông hỏi: “Có đẹp không?”
Dĩnh Tử lưỡng lự một chút, rồi gật gật đầu.
“Em thích không?”
Dĩnh Tử lại ngập ngừng, rồi mới gật đầu.
Cô bé cảm thấy vô cùng tội lỗi. Anh Đông Đông đã giúp cô bé đắp người tuyết, vậy mà cô bé lại không hề thích thú, cũng chẳng muốn chơi. Cô bé chỉ muốn biết, anh Thành Thành lúc này ra sao?
“Cảm ơn gì.” Hiểu Đông nhìn Dĩnh Tử, thấy nụ cười của cô bé dường như có chút ưu phiền. Cậu bé rất muốn giúp cô bé xóa đi nỗi ưu phiền kia, song lại không biết mình phải làm thế nào?
Hiểu Đông hỏi: “Dĩnh Tử, em còn muốn chơi gì nữa?”
Dĩnh Tử đáp lại: “Em lạnh quá, chỉ muốn về nhà.” Lời cô bé nói là thực, nãy giờ tay chân cô bé cứ thấy lạnh buốt, toàn thân trên cũng lạnh, trong lòng cũng thế.
“Oh…” Hiểu Đông cảm thấy có chút thất vọng. Có điều, cậu cũng không nói gì thêm.
Dĩnh Tử đi về phía nhà mình. Trong lòng cô bé một khoảng trống rỗng, không biết mình đang nghĩ gì, cũng không biết phải làm thế nào để về nhà.
Hiểu Đông mắt tiễn Dĩnh Tử rời đi, trong lòng không nỡ rời. Nhìn bóng dáng Dĩnh Tử khuất sau cánh cửa lớn, Hiểu Đông đứng thêm một lát, sau đó cũng về nhà.
Dưới câu ngô đồng chỉ còn lại mình bé người tuyết đã được đắp hoàn chỉnh, cô đơn lạnh lẽo.
Mấy ngày sau đó, trời trong xanh, tuyết cũng nhanh chóng biến mất sạch sẽ.
Những ngày này, Dĩnh Tử cũng không qua nhà anh Thành Thành mượn sách nữa.
Không phải cô bé không muốn.
Dĩnh Tử đã không ngừng nghĩ về sự việc xảy ra ngày hôm đó. Cô bé cứ cho rằng, ngày hôm đó là anh Thành Thành không đúng, là đạn tuyết của anh ấy ném trúng anh Đông Đông, nên xin lỗi mới đúng.
Có điều đồng thời, cô bé cũng ngầm tự cảm nhận được, ngày hôm đó cô bé đã sai trước, cô bé không nên chạy sang bên khu A mới đúng. Sau đó, lại càng không nên chỉ trích anh Thành Thành không đúng, còn mắng anh là người xấu, trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Anh đương nhiên không phải người xấu, anh là anh Thành Thành mà cô bé thích nhất, trước giờ vẫn luôn như vậy.
Dĩnh Tử rất hối hận. Có điều, cô bé không biết phải đối mặt với anh Thành Thành thế nào, phải giải thích ra sao, còn cả việc xin lỗi nữa.
Cứ thế mấy ngày trôi qua, đêm đó đột nhiên lại rơi một trận tuyết lớn.
Sáng sớm tỉnh dậy, Thành Thành lập tức mặc áo khoác chỉnh tề, song lại ngồi trong phòng khách đọc sách, chứ không đi đi lại lại như trước nữa.
Có điều, cứ cách khoảng hai phút, đôi mắt cậu bé lại không tự chủ được nhìn về phía cái đồng hồ treo tường, còn cả cánh cửa ra vào nữa.
Vương Thu Vân biết cậu bé đang đợi Dĩnh Tử, song không nói gì. Trong lòng bà nghĩ: ít nhất hôm nay cũng có tiến bộ, đã biết ngồi xuống để đợi rồi.
Dĩnh Tử hôm nay có lẽ dậy muộn, thời gian bình thường cô bé hay qua đây sớm đã qua lâu rồi, song vẫn chưa thấy người đâu cả.
Quyển sách trong tay Thành Thành đến nửa ngày cũng không thấy lật trang nào, lông mày của cậu nheo chặt lại.
Đôi lúc cậu bé đọc sách vẫn hay chau mày, vì vậy Vương Thu Vân cũng không để ý lắm.
Cuối cùng cũng có người gõ cửa, hai tiếng cốc cốc nhè nhẹ.
Vương Thu Vân đang chuẩn bị đi mở cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi gấp gáp phía sau: “Để con.” Sau đó nhìn thấy Thành Thành đang chống tay vào bàn, nhanh chóng đứng lên, rồi dùng tốc độ nhanh nhất bước ra cửa chính.
Cậu bé dường như bước đi có phần vội vã, còn cách cửa khoảng hai bước chân đột nhiên ngã một cái, cả người ập xuống sàn nhà, khiến Vương Thu Vân một phen sợ hãi.
Cậu bé lại lập tức nói: “Con không sao.” Rồi nhanh nhẹn bám vào một chiếc ghế ở bên cạnh đứng dậy, tiếp đó lại nhanh chóng đi ra cửa, mở cửa ra.
Đứng bên ngoài cửa, là dì Giang ở tầng bốn.
Nhìn thấy Thành Thành, dì Giang Quân Hoa hỏi: “Thành Thành, mẹ cháu có nhà không?”
Thành Thành quay đầu lại, gọi một tiếng “mẹ”, sau đó mang gương mặt thất vọng đi vào.
Giang Quân Hoa chỉ đến mượn bản mẫu kim móc, cho nên rất nhanh cũng đi về.
Thành Thành lại ngồi xuống, tiếp tục đọc sách, gương mặt càng lúc càng trầm buồn.
Vương Thu Vân đột nhiên nghĩ tới gì đó, bèn bước tới cánh cửa sổ bếp nhìn ra ngoài. Bà thấy dưới cây ngô đồng, trong đám trẻ con đang chơi đó có cả Dĩnh Tử.
Trước đây, mỗi lần Dĩnh Tử đi nghịch tuyết, nhất định sẽ qua gõ cửa nhà bà, gọi Thành Thành đi cùng, song hôm nay lại không thế. Vương Thu Vân thấy kì lạ, nhưng lại không để tâm lắm, chỉ nói với Thành Thành: “Dĩnh Tử đã ở ngoài kia rồi, con xuống đi chứ.”
Thành Thành lập tức bước tới, nhìn ra ngoài một cái, sau đó kéo mạnh rèm cửa sổ vào.
Cậu bé dùng sức rất mạnh, suýt nữa khiến rèm cửa sổ rơi xuống.
Thành Thành cũng không nói gì, chỉ khập khiễng bước về phía phòng mình, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vương Thu Vân thấy kỳ lại, Thành Thành nhìn thấy gì mà lại giận dữ thế chứ?
Bà lại kéo rèm cửa ra nhìn cho kỹ, cũng nào có gì, mấy đứa trẻ con tụm ba tụm bốn đang chơi đùa, còn Dĩnh Tử đang đứng nói chuyện với Hiểu Đông bên khu A.
Bà bèn đi theo Thành Thành vào phòng, ngạc nhiên thấy cậu đang cởi áo khoác.
“Sao con lại cởi áo khoác? Không đi nữa sao?”
“Vâng.”
“Sao thế con?”
“Không sao cả ạ.”
“Con cãi nhau với Dĩnh Tử à?”
“Không ạ.”
Vương Thu Vân còn muốn nói thêm, song lại nhìn thấy Thành Thành đã mở sách ra, vùi đầu vào quyển sách.
Vương Thu Vân đành quay người bước ra ngoài, gương mặt mang đầy vẻ hồ nghi.
Trong sân, Dĩnh Tử càng lúc càng buồn.
Buổi sáng tỉnh dậy, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ một mảng trắng xóa, cô bé vừa thích thú vừa ưu phiền.
Chiếc áo khoác ngoài, mặc rồi lại cởi, cởi rồi lại mặc, một lúc nói muốn đi ra ngoài chơi, lát sau lại bảo thôi.
Dùng dằng mãi một lúc, cuối cùng cô bé vẫn quyết định, không đi.
Đới Tuyết Mai không biết cô bé đang làm trò gì, bèn hỏi: “Con rốt cuộc có đi hay không đây?”
Dĩnh Tử nhìn mẹ, rất lâu sau mới nói: “Không đi ạ.”
“Tại sao hả con?”
“Vì bên ngoài lạnh lắm ạ.”
Đới Tuyết Mai thấy thực lạ, trước giờ đâu có sợ lạnh đâu, con bé này sao hôm nay lại sợ chứ?
“Xuống chơi một lát là hết lạnh con. Đi đi.” Đới Tuyết Mai đưa áo khoác cho Dĩnh Tử, sau đó gần như đẩy cô bé ra cửa. Trẻ con mà, cần phải vận động mới tốt.
Dĩnh Tử đành phải xuống nhà.
Xuống tầng dưới, cô bé lòng vòng trước cửa nhà dì Vương mãi. Đã mấy lần định gõ cửa, lại chần chừ buông tay, mà thực ra là không đủ dũng khí gõ cửa.
Không biết qua bao lâu, dì Giang ở tầng bốn đi xuống, nhìn thấy Dĩnh Tử, bèn gọi cô bé: “Dĩnh Tử, con đi chơi tuyết sao?”
Dĩnh Tử vừa trả lời: “Vâng thưa dì Giang.” Vừa hoang mang chạy thẳng ra cửa chính. Đằng sau lưng còn vọng đến tiếng gõ cửa của dì Giang, là cửa nhà anh Thành Thành.
Khi Dĩnh Tử xuống đến chỗ cây ngô đồng, thấy lũ trẻ đã chơi đùa ầm ỹ. Dù cảnh tượng lúc này vô cùng quen thuộc, song Dĩnh Tử lại thấy rất xa lạ. Bởi đây là lần đầu tiên cô bé ra chơi một mình.
Hiểu Đông hôm nay từ rất sớm đã xuống nhà, đợi Dĩnh Tử cũng đã đến nửa ngày. Cô bé vừa xuất hiện, Hiểu Đông lập tức nhìn thấy ngay, cậu nhanh chóng tiến lên, chào hỏi cô bé: “Hey, Dĩnh Tử.”
“Hey, anh Đông Đông.”
Hiểu Đông vừa nãy còn nghĩ mãi chuyện: không biết Dĩnh Tử với Trương Kính Thành đã làm hòa chưa? Cô bé hôm nay chỉ đến một mình, hay sẽ đi cùng Trương Kính Thành đây?
Lúc này, Dĩnh Tử chỉ đến một mình, trong lòng Hiểu Đông rõ ràng vui vẻ hẳn lên.
“Em muốn chơi gì nào?”
“Em không biết nữa.”
“Anh đang đắp lâu đài tuyết, em có muốn tham gia không?”
“Vâng ạ.”
Dĩnh Tử bắt đầu đắp lâu đài tuyết với anh Đông Đông.
Anh Đông Đông và anh Thành Thành đều như nhau, rất cẩn thận, cũng rất nhẫn nại. Anh Đông Đông thích nói chuyện hơn anh Thành Thành, không ngừng nói với Dĩnh Tử chuyện này chuyện kia.
Có điều, Dĩnh Tử lại cảm thấy không biết nên làm thế nào.
Trước đây, khi cùng chơi với anh Thành Thành, cảm thấy rất thoải mái tự tại, hoàn toàn không có gì khó chịu. Nhưng hiện giờ, đổi lại là anh Đông Đông ở bên cạnh, dù cho anh cũng rất nhiệt tình và thân thiết, thế nhưng, Dĩnh Tử vẫn thấy không hề giống nhau.
Cứ một lúc cô bé lại ngẩng đầu lên, nhìn về cánh cửa lớn của dãy nhà III khu B, hoang tưởng mong được nhìn thấy anh Thành Thành đi ra từ nơi đó. Cô bé thực sự mong chờ được nhìn thấy cái dáng đi khập khà khập khiễng kia.
Thế nhưng, mãi vẫn là thất vọng.
Cô bé muốn đi gọi anh Thành Thành.
Song lại không có dũng khí.
Cô bé nhớ cậu, muốn được chơi cùng với cậu.
Lúc này, cô bé càng thêm hối hận. Chuyện lần trước là cô bé sai trước đã không nói đến, sau còn mắng anh Thành Thành là người xấu. Cậu nói cậu không muốn chơi nữa, thực ra là không muốn chơi với cô bé nữa rồi. Dĩnh Tử trong lòng vô cùng buồn bã.
So với việc đắp người tuyết, thì đắp một tòa lâu đài tuyết thực sự là một việc khó khăn, thời gian cũng cần nhiều hơn hẳn. Qua một lúc lâu, tay Dĩnh Tử đã rất lạnh, bèn dừng lại.
Hiểu Đông thấy thế hỏi: “Em làm sao thế?”
“Tay của em lạnh quá.”
“Có cần anh xoa xoa cho ấm lên không?” Vốn việc lũ trẻ chơi ở đây xoa xoa ủ ấm tay cho nhau là chuyện rất bình thường.
“Không cần đâu. Cảm ơn anh.” Dĩnh Tử không cần suy nghĩ, lập tức từ chối.
Nếu đổi lại là anh Thành Thành, cô bé sẽ để anh giúp ngay. Anh Thành Thành vẫn luôn giúp cô bé mà.
Dĩnh Tử biết, chỉ cần cô bé muốn, là anh Thành Thành sẽ không ngần ngại mà đáp ứng cho cô bé ngay.
Trước đây, cô bé chưa từng nghĩ tới chuyện đó, cứ để nó âm thầm lặng lẽ trong tim.
Giờ, khi anh Đông Đông muốn giúp cô bé, cô bé lại từ chối không chấp nhận.
Trong lòng bỗng ngộ ra một điều, cùng gọi là anh, nhưng anh Thành Thành và anh Đông Đông lại không hề giống nhau tí nào.
Ngoài bố mẹ ra thì anh Thành Thành là người thân thiết nhất của cô bé, cho nên cô bé mới gần gũi đến vậy.
Vậy còn anh Thành Thành thì sao? Sao anh ấy lại có thể đáp ứng cô mọi điều như lẽ đương nhiên như vậy?
Trong trí nhớ của Dĩnh Tử, anh Thành Thành chưa từng từ chối cô bé điều gì, bất luận cô muốn gì đi chăng nữa.
Anh ấy sao lại làm như thế chứ?
Mặc dù không dám khẳng định, nhưng Dĩnh Tử cũng có thể âm thầm cảm nhận thấy, cô bé có lẽ cũng là người mà ngoài bố mẹ ra được anh Thành Thành quan tâm nhất.
Thế mà, cô bé lại làm ra loại chuyện đó với anh, lại nói những lời như vậy.
Dĩnh Tử càng lúc càng hối hạn.
Cũng càng lúc càng nhớ anh Thành Thành hơn.
Nhìn thấy Dĩnh Tử như đang chu du nơi khác, Hiểu Đông tìm chuyện để nói: “Em biết không? Hôm nay là đợt tuyết cuối cùng trong năm nay đấy.”
“Vậy sao?”
“Đúng thế.”
“Sao anh biết được thế?”
“Sáng nay trên đài có nói mà.”
Dĩnh Tử lại trầm lặng.
Mãi sau, cô bé đột nhiên nói: “Hôm nay anh Thành Thành không thấy xuống.” Là đợt tuyết cuối rồi mà!
Hiểu Đông có chút kinh ngạc, chỉ “uhm” một tiếng, rồi nói: “Chúng ta đừng để ý đến nó, cứ tự chơi đi.”
“Không được.” Dĩnh Tử đáp lại, đơn giản đến vô cùng.
Hiểu Đông hơi ngây ra một chút, trong lòng lập tức cảm thấy có gì đó chua chua dâng trào: Dĩnh Tử chơi cùng với cậu, song lòng lại vẫn nhớ tới Trương Kính Thành kia sao…
Cậu cuối cùng cũng hiểu ra, Dĩnh Tử đối với Trương Kính Thành, không chỉ là chút thân thiết thông thường.
Thế nhưng, Trương Kính Thành chỉ là một thằng tàn tật cơ mà.
“Em phải đi nói với anh Thành Thành, đây là đợt tuyết cuối cùng rồi.”
Dĩnh Tử đứng lên, lập tức đi khỏi.
Hiểu Đông đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Dĩnh Tử, hối hận đến chết đi được. Nói gì không nói, sao lại nói đúng chuyện hôm nay là đợt tuyết cuối cùng chứ!!!
Dĩnh Tử vội vã chạy lên gõ cửa, cốc cốc cốc, Vương Thu Vân ra mở cửa ngay.
“Dĩnh Tử.”
“Dì Vương, anh Thành Thành có nhà không ạ?”
“Nó đang trong phòng. Có chuyện gì không cháu?”
“Cháu gọi anh ấy đi chơi tuyết.”
Vương Thu Vân trong lòng như được an ủi. Bà thầm đoán, hai đứa trẻ này nhất định là cãi nhau, giờ đang tự ái, cho nên Dĩnh Tử hôm nay không đến gọi Thành Thành, thằng bé cũng quyết không tự mình đi nữa. Bây giờ, Dĩnh Tử thấy Thành Thành không xuống, chịu quay lại gọi Thành Thành, chí ít nó cũng là đứa trẻ rất độ lượng.
“Cháu đi vào tìm nó đi.” Vương Thu Vân chỉ chỉ cửa phòng của Thành Thành.
Dĩnh Tử bước tới trước cửa phòng Thành Thành, đứng đó, nhỏ giọng gọi: “Anh Thành Thành”.
Thành Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dĩnh Tử, có chút kinh ngạc, nhưng lại không nói gì. Trong đầu vẫn đầy những lời Dĩnh Tử đã nói ngày hôm đó, cả cảnh tượng dưới cây ngô đồng.
“Anh Thành Thành, chúng ta cùng xuống chơi tuyết nhé.”
“Anh không đi.”
“Trên đài nói hôm nay là đợt tuyết cuối cùng đấy.”
“Anh không đi.”
“Anh thực sự không muốn chơi với em nữa sao?” Gương mặt Dĩnh Tử tủi thân hỏi.
Gì chứ? Rõ ràng là ngược lại hoàn toàn cơ mà.
Thành Thành nhất thời không biết nên nói sao. Lần trước đi chơi tuyết, là cô bé đã bỏ rơi cậu trước, sau đó còn vì Mạnh Hiểu Đông, trước bao người chỉ trích cậu, nói cậu là đồ xấu xa, giờ còn không chút ngại ngùng hỏi ngược lại như thế này.
Cậu lớn tiếng nói: “Là em không chơi với anh nữa chứ.”
“Em không có.” Dĩnh Tử chống chế.
Lần này, Thành Thành giận thực sự. “Em không có, em bên dãy B này, lại chạy sang dãy A, đúng là đồ phản bội mà.”
“Em có phải cố ý đâu.” Dĩnh Tử cũng thấy vô cùng ấm ức, trong mắt đã bắt đầu lánh lánh ánh lệ. “Em chỉ muốn lấy chỗ pháo hoa đó thôi mà.”
Thành Thành ngây ra. Pháo hoa? Pháo hoa nào cơ?
“Anh Đông Đông nói, nếu em chơi ném tuyết bên đội anh ấy, anh ấy sẽ tặng em chỗ pháo hoa đó. Em muốn buổi tối được bắn pháo hoa với anh thôi mà.”
Thì ra là như thế. Thành Thành trong lòng đã hơi xao động, song trên miệng vẫn nói cứng: “Em còn nói anh là kẻ xấu nữa.”
“Anh không phải kẻ xấu.” Dĩnh Tử nói đơn giản một câu khẳng định.
Thế thôi sao?
Chỉ thế thôi.
Thành Thành bí từ. Cậu cũng biết, giờ nói gì, nói thêm gì, cũng chỉ là do cậu nhỏ mọn mà thôi.
Qua một lát, Dĩnh Tử hết chịu nổi, đành phá vỡ im lặng trước. Cô bé mở to đôi mắt trong như thủy tinh hỏi: “Anh Thành Thành, chúng ta đi chơi tuyết nhé, được không?”
“Anh không đi đâu.” Trong lòng Thành Thành giờ đã tha thứ cho Dĩnh Tử. Thực ra, cũng không hẳn là tha thứ. Dĩnh Tử vẫn đồng ý chơi với cậu, cậu đã cảm ơn trời đất rồi. Chỉ có điều, chuyện lần trước, cậu không muốn phải trải qua một lần nữa.
Dĩnh Tử dường như có thể đọc được suy nghĩ trong lòng cậu, nói đảm bảo: “Em sau này sẽ không phản bội nữa đâu.”
Trong lòng Thành Thành lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Anh Thành Thành, chúng ta đi chứ?” Dĩnh Tử lại hỏi, gương mặt đầy hi vọng.
“Anh không đi đâu.” Thành Thành lại từ chối. Cậu không muốn để Dĩnh Tử thất vọng, thế nhưng, cậu lại nhớ đến sự chế nhạo của lũ trẻ lần trước.
“Anh thực sự không muốn đi hay sao?” Gương mặt Dĩnh Tử lộ rõ vẻ thất vọng.
“Không đi.” Trong lòng Thành Thành vốn đã có chút xao động. Dĩnh Tử nếu còn hỏi cậu thêm lần nữa, cậu có lẽ sẽ đồng ý mất. Bởi vì, cậu rất ghét để Dĩnh Tử thất vọng thế này.
Có điều, Dĩnh Tử không hỏi nữa. Cô bé chỉ chán nản nói: “Thế thì thôi vậy.”
Cô bé nhất định sẽ đi mất, Thành Thành có chút hối hận khi từ chối cô bé, muốn nói lại, song lại không cách nào nói ra được.
Thực không ngờ, Dĩnh Tử lại hỏi: “Em có thể ở đây đọc sách không?”
Thành Thành kinh ngạc hỏi lại: “Em không đi chơi nữa sao?”
Dĩnh Tử lắc đầu: “Lạnh lắm.” Kỳ thực, cô không muốn rời xa anh Thành Thành nữa.
Thành Thành không nói gì thêm. Cậu biết Dĩnh Tử sợ lạnh, lần nào cậu chẳng giúp cô bé làm ấp đôi tay.
Dĩnh Tử lấy một quyển họa báo trên giá sách xuống, tùy ý lật vài trang, đôi lúc lại liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, trong mắt đong đầy sự yêu thích và ngưỡng mộ.
Thành Thành cũng đọc sách, đôi lúc lại nhìn sang Dĩnh Tử.
Đến lần thứ ba Dĩnh Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, Thành Thành rốt cuộc không thể nhịn được hơn, bèn nói: “Chúng ta đi chơi tuyết đi.” Trận tuyết cuối cùng, bất luận thế nào, cậu cũng không thể để Dĩnh Tử bỏ lỡ được.
Dĩnh Tử không dám tin hỏi lại: “Thực sao?”
Thành Thành gật gật đầu.
“Ha, anh Thành Thành, anh tốt nhất!”
Dĩnh Tử do quá vui mừng, nhảy cẫng lên, ôm cậu một cái.
Thân người Thành Thành hơi nghiêng ngả, đôi tay hơi run nhấc lên, song lại không dám ôm cô bé, gương mặt đỏ lựng lên, miệng lại cười toe toét như ngốc nghếch. Mấy ngày nay cảm giác trong lòng chua chua, thất vọng, ấm ức và buồn bực như đã bị quét sạch.
Hai đứa trẻ cùng đi ra ngoài.
Dưới cây ngô đồng, mấy đứa trẻ tinh mắt lập tức nhìn thấy họ. Mọi người lại ghé tai xì xầm to nhỏ. Lập tức, mọi người ai nấy đều biết, Dĩnh Tử đã làm lành với Trương què.
Có đứa bô lô ba la như kỳ lạ lắm: “Woa, đã làm hòa rồi đấy.”
Có đứa nhún vai nói: “Có gì mà thấy lạ? Hai đứa chúng nó vốn thân là thế, tao sớm đã biết, chúng nó sẽ nhanh làm lành thôi.”
Hiểu Đông thấy Dĩnh Tử và Trương Kính Thành cùng đi ra, trong lòng cảm thấy một trận chua chua. Cậu bé vẫy vẫy tay với Dĩnh Tử.
Dĩnh Tử cũng mỉm cười vẫy tay lại với cậu, nhưng lại không đi đến đó.
Thành Thành liếc qua khóe mắt nhìn thấy, song lại vờ như không thấy gì. Cúi đầu nhìn nhìn tuyết, trong lòng cậu lại như nở hoa.
Tất cả, lại quay về như lúc đầu.
Dĩnh Tử, vẫn luôn là Dĩnh Tử của cậu!
Thành Thành và Dĩnh Tử bỏ lỡ mất trận chiến tuyết. Vì thế, chúng bắt đầu cùng đắp người tuyết, một con người tuyết thật to.
Hiểu Đông ở bên kia chơi với các bạn nhưng lòng lại không yên được, cứ bất giác nhìn sang bên này, trong lòng vô cùng thất vọng.
Có điều, cậu vẫn là con trai của quân nhân, luôn có tính cách không chịu thua bao giờ. Hiểu Đông tự lên tinh thần cho mình rằng: không sao cả, Dĩnh Tử giờ vẫn còn nhỏ, còn chưa hiểu được gì. Đợi cô bé lớn rồi, nhất định sẽ không thích một thằng què!
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT