Thanh phong phấp phới, giờ khắc này, cảnh sắc này, đẹp giống như bức tranh vậy, một nam một nữ, bốn mắt nhìn nhau, hai tay nắm lấy nhau, bọn họ không nói lời nào nhưng chỉ ánh mắt thôi đã cảm thấy được tình ý dành cho nhau.
Một bên Vô Tâm thấy hai người nắm tay lúc trong mắt băng lãnh kia hiếm thấy lộ một ý cười. Ba người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau cho nên cũng không xa lạ gì, mà đối với Lạc Thiên cùng Hoặc Thiên tình cảm khúc mắc hắn cũng biết nhất thanh nhị sở, cho nên thấy hai người hòa giải lúc cũng thật tâm chúc phúc cho hai người.
“Cũng không phải, thời đại này nam tử cũng có rất nhiều, chẳng qua bọn họ không xuất hiện mà thôi.” Hoặc Thiên đối với cái này không cho là đúng, phải biết ở Thập Thiên trong nam tử chiếm tới bảy phần, nếu như không có nhiều thiên kiêu vậy quá xin lỗi với Thập Thiên đi.
Mà dưới kia Thương Nguyệt cùng Yêu Khả Vân tựa như cảm giác được có người nhìn mình thì nhìn lại, đập vào mắt các nàng là một ánh mắt tang thương mà tịch mịch, mà từ trong cỗ tịch mịch kia các nàng lại giống như thấy được nội tâm hắn một dạng, đó là một loại cao xử bất thắng hàn, một loại cô độc đến từ nội tâm, tựa như trên thế giới này không ai có hiểu hắn một dạng.
Hắn khuôn mặt hoàn mỹ Vô Song, tóc trắng theo thanh phong thỉnh thoảng theo gió tung bay càng tô thêm tang thương mà thê mỹ, mỗi một sợi tóc trắng như đại diện cho một lần luân hồi, hắn đứng đấy như lại đứng từ một không gian khác, tựa hồ hắn vứt bỏ cái này thế giới đã khiến hắn cô độc, lại tựa hồ cái thế giới này vứt bỏ hắn nên hắn mới cô độc vậy, kèm theo là một loại mờ ảo tựa như hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ theo gió biến mất khiến người cảm giác không ai có thể nắm dữ được hắn.
“Được lắm vạn cổ khó có mỹ nam tử.” Dù là tâm trí như hai nàng, đã từng gặp qua vô số thiên tài cùng tuấn mỹ tuyệt luân nam tử nhưng cũng không ai ngoài người trước mặt này có thể khiến các nàng khắc sâu cùng kinh diễm như vậy.
Nhìn hai nàng nhìn lại Lạc Thiên cũng nhìn một cái rồi không để ý nữa, một nữ nhân mà thôi, dù có mạnh tới đâu cũng không đáng hắn chú ý.
Mà bên dưới hai nữ như cảm nhận được mình bị khinh thị thì khẽ hừ một tiếng rồi thu hồi ánh mắt chờ đợi trận chiến tiếp theo.
Cũng không lâu lắm, tại một phương hướng trên, một tiếng “Lệ” thật lớn vang lên, một con thật lớn Khổng Tước thất sắc theo hướng thanh âm bay tới, khí thế như muốn quét ngang bát hoang, đánh xuyên đại địa lao về phía trước.
Mà trên đầu nó ngồi đấy một nam tử, hắn khuôn mặt góc cạnh như được đao gọt, mười phần sắc bén mà anh tuấn, hai mắt hắn lãnh mạc, vô tình, bá đạo, chỉ nhìn vào đôi mắt thôi đã khiến nhiều người không dám nhìn thẳng, tựa như hắn sinh ra đã là như vậy bề trên. Trên người hắn không có khí thế kinh thiên, có chăng chỉ là bình tĩnh, lãnh mạc như nước, mà sau bờ vai hắn còn kèm theo một thanh kiếm đang mang vào vỏ. nó mặc dù bị vỏ kiếm che đậy đi sắc bén nhưng không ai dám phủ nhận nếu như nó được rút ra khỏi vỏ thì phong mang sẽ lộ ra.
“Nha, tiểu tử này thật cao điệu mà.” Nhìn Đông Thắng bễ nghễ thiên hạ ngồi trên một đầu Thập ngũ cấp Khổng Tước kia mấy người không khỏi kiêng kỵ rồi ghen ghét nói nhỏ.
“Người ta đủ tư cách, mà chúng ta không đủ tư cách nên không thể.” Có một người khác khẽ lắc đầu thầm than nói.
Nhìn Đông Thắng khí thế kia Thương Nguyệt, Yêu Khả Vân, Thanh Khôi... mấy người vũ trụ khác không khỏi nổi lên chiến ý nhàn nhạt, hiển nhiên bọn họ cũng muốn đánh với Đông Thắng một trận, chỉ là chiến ý nổi lên lúc thì dập tắt, hiển nhiên bây giờ không phải lúc.
Mà theo sau Đông Thắng đi tới lúc một tiếng “Oành” vang lên, một cái cầu vồng bát màu theo đó hiên ra, trên cái này cầu vồng bát màu chờ tới một nam tử, hắn phong thần như ngọc, dáng người kỳ tu, chỗ hắn đi tới là nguyên, vạn đạo đồng hành, pháp tắc tương trợ, trên người khí thế vô địch hiển lộ không bỏ sót.
“Khúc Hải.” Nhìn nam tử đạp bát sắc cầu vồng tới kia mọi người không khỏi hai mắt ngưng tụ, hiển nhiên biết người tới là một thiên kiêu ghê gớm.
“Đã tới đông đủ rồi sao.” Nhìn hai người xuất hiện lúc trên một ngọn đồi, Lạc Thiên ba người ngồi xuống nhìn xem hai người, hiển nhiên cũng có chút chờ mong.
“Cả hai tên này rất mạnh.” Lạc Thiên đôi mắt thâm thúy nhìn về hai người rồi cười khẽ tùy ý bình luận nói.