“Ta nói rồi, người là người Từ gia, như vậy dù ngươi có Từ bỏ được tình thân thì ngươi vẫn không thể thoát khỏi Từ Gia.” Nam tử kia từ đầu tới cuối không hề để ý lời nàng khẽ nói.
“Như vậy nếu Từ gia từ đây biến mất vậy thì nàng có thể rời đi chứ gì?.” Lạc Thiên xen vào một câu chậm rãi nói. Hắn bình tĩnh lời nói trong lại mang theo vô tình mà sát phạt mùi vị.
“Từ gia biến mất?, ha ha, tiểu tử, ngươi được không?.” Một vị trung niên trong đó nghe Lạc Thiên nói thì khẽ khinh thường hỏi.
Đối với trung niên khinh thường hỏi Lạc Thiên không để ý mà nhìn về Từ Thiến một cái, tựa như hỏi ý kiến nàng.
“Ta muốn rời đi.” Đối diện với ánh mắt của Lạc Thiên nàng khẽ mỉm cười quyết tuyệt nói, hiển nhiên đây là câu trả lời của nàng.
Nghe nàng nói Lạc Thiên gật đầu một cái rồi nhìn về mấy người kia phun ra hai chữ rồi biến mất :“Thiên Ngoại.”
Mấy người nhìn nhau một cái rồi cũng biến mất tại chỗ, bọn họ cũng không muốn đánh nhau tại Từ gia trong.
Thiên ngoại, một mảnh bao la tinh không trong, Lạc Thiên đứng bình tĩnh nhìn mười người khẽ nói :“Chỉ cần đánh gục các ngươi là có thể mang Từ Thiến đi chứ gì?.”
“Tiểu tử, để ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà lớn lối như vậy.” Một trung niên đi ra khẽ quát, hắn là một vị trung vị Tôn Chủ có phong hào Đạo Thánh.
“Vèo.” Hắn một chỉ đánh ra, không có cái gì chiêu thức, chỉ có bình thường nhất một chỉ, nhưng bình thường nhất một chỉ kia mỗi nơi đi qua không gian đều phá toái, thời gian phải thác loạn.
Nhìn một chỉ kia Lạc Thiên cũng không để ý tùy ý hoành không một chỉ. Một chỉ mang theo lăng lệ bá đạo đánh tới, nó nhanh như bôn lôi đụng vào nhất chỉ kia.
“Ầm.” Một tiếng thật lớn, chỉ phong của Lạc Thiên trực tiếp đánh nát nhất chỉ kia rồi lao về trung niên, khí thế vẫn lăng lệ bá đạo như cũ.
“Mở.” Nhìn Lạc Thiên một chỉ tùy ý kia trung niên biến sắc quát một tiếng, trăm vạn dặm xung quanh lập tức hiện lên một biển lửa, cái này biển lửa xuất hiện lúc thiên không một mảnh đỏ sẫm, những tinh thạch trên thiên ngoại lập tức bị nung thành nham thạch.
“Oành.” Chỉ phong bá đạo lao tới lĩnh vực vang một tiếng thật lớn, lĩnh vực lắc lư vài cái rồi yên tĩnh lại.
Nhìn thấy kết quả mấy người biến sắc, biết đối thủ lần này khó chơi.
“Dùng toàn lực đi, nếu không các ngươi sẽ không có cơ hội.” Lạc Thiên nhìn mấy người rồi khẽ nói một tiếng
“Lên.” Mấy người cũng không chần chờ, bọn họ biết đối thủ khó giây dưa nên trực tiếp quân ẩu.
“Vù vù.” Mười đầu đại đạo dung hợp vào nhau, mười cái lĩnh vực theo đó trồng lên nhau, thiên không đỏ sẫm lại càng đỏ thêm, cả thiên ngoại lập tức bị một mảnh bao la biển lửa bao trùm, tinh hà vỡ nát, nhật nguyệt ảm đạm.
“Đạo đạo dung hợp, lĩnh vực trồng lên nhau, vừa ra tay đã muốn xuất toàn lực sao?.” Nhìn mười người phản ứng Lạc Thiên cười khẽ một tiếng. “Oành.” Một tiếng, xung quanh Lạc Thiên nổi lên từng sợi lam quang, mỗi một sơi lam quang trên như đại diện cho một vùng biển, nó tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhẫn chìm Thập Thiên.
“Rống.” Lại một thanh âm vang vọng chấn động trời cao vang lên, thanh âm như từ biển sâu Chân Long truyền tới.”Ngao.” Một đầu Thủy Long phá không mà ra, nó to chừng trăm vạn trượng, khí thế như muốn nhẫn chìm vạn linh, Tôn Chủ ở trước mắt hắn giống như cũng chỉ là con kiến hôi một dạng.
“Lên.” Lạc Thiên khẽ quát. Lập tức đầu này Thủy Long lấy tuyệt đối bá đạo lao tới lĩnh vực được đại đạo gia trì kia. Mỗi nơi đi qua biển lửa lập tức bị dập tắt, nó khí thế như sóng lớn muốn nhẫn chìm vạn giới, quét ngang bát hoang.
“Ầm” Một tiếng vang thật lớn vang vọng lấy toàn bộ thiên ngoại, Thủy Long va chạm vào lĩnh vực lúc cả hai trực tiếp biến mất.
“Phốc.” Lĩnh vực bị hủy mấy người lập tức bị phản phệ.
“Có át chủ bài vậy thì xuất ra đi, nếu không các ngươi hôm nay chỉ bị đánh phần.” Lạc Thiên nhìn mười người rồi khẽ nói một tiếng, thần thái cử chỉ ở giữa khinh thường vạn giới, Thập Thiên duy ta làm chủ lộ ra không bỏ sót.
Mấy người nghe vậy nhìn nhau một cái rồi mỗi người xuất ra hai thanh kiếm, mỗi một thanh kiếm đều đỏ như máu, từ nó tản ra một loại độ nóng như có thể mặc tan không gian, đốt cháy vạn linh vậy.
“Vù vù.” Theo đó có mười người giống như bọn họ xuất hiện, hiển nhiên là nguyên thần, mỗi người lập tức hình thành một cái trận thế kỳ lạ. Hiển nhiên những thanh kiếm kia là từ một cái kiếm trận diễn xuất mà ra.
“Kiếm trận sao?, vậy thì đánh đi.” Lạc Thiên không thèm để ý ném ra một cái la bàn.”Oành” Một tiếng, một cỗ khí thế bá thế Thiên Địa, như muốn giam cầm Thập Thiên tản mát mà ra, theo đó một con to lớn Xuyên Thanh Giáp cũng phá không mà ra, khi nó xuất hiện lúc thiên địa trong mắt nó đều là như vậy yếu đuối, vạn linh trong mắt nó đều là như vậy hèn mọn không chịu nổi.
“Gào.” Xuyên Thanh Giáp gầm lên một tiếng rồi lao tới kiếm trận, nó mỗi nơi đi qua không gian rung động, thời gian thác loạn, nó dùng nắm đấm đánh tới một quyền, một quyền này mang theo trăm ức vạn quân lực lượng, nó như muốn đánh bạo cái này Vô Cực đại lục một dạng.
Đây không phải là bình thường Xuyên Thanh Giáp, mà nó là được sáu con Xuyên Thanh Giáp hợp thể mà thành, chiến lực mạnh tuyệt luân.
“Giết.” Mấy người thấy thế cũng cuồng hống, điều khiển kiếm trận hóa thành một mũi kiếm nóng rực như mặc tan không gian, đâm thủng thương khung lao tới Xuyên Thanh Giáp.
“Ầm.” Cả hai va chạm vào nhau tjao ra một tiếng như thiên địa gào thét, nắm đấm của Xuyên Thanh Giáp lấy tuyệt đối sức mạnh đánh bay cái kiếm trận rồi dựa thế lao về nam tử đứng trước, hiển nhiên muốn phá trận phải đánh bại hoặc giết người chủ đạo thì trận pháp mới bị phá giải.
Nhìn nắm đấm như muốn đánh thủng Thập Thiên kia mấy người biến sắc, vừa rồi lĩnh vưc bị phá khiến họ phản phệ, bây giờ lại đang toàn tâm điều khiển trận pháp nên không thể phân tâm được, trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào.
“Hạ thủ lưu tình.” Đang mấy người biến sắc lúc một thanh âm vang lên, thanh âm này như từ ức vạn dặm xa rồi lại tựa như bên cạnh vang lên vậy.
“Vèo, kèm theo một đầu đại đạo trải dài từ xa xôi bay tới, nó hóa thành một hộ thuẫn bao bọc lấy mấy người. “Ầm.” một tiếng, Xuyên Thanh Giáp đánh vào đại đạo tạo thành một tiếng nỏ, chỉ thấy nắm đám của Xuyên Thanh Giáp đã bắt đầu nứt ra, nhưng mà cái hộ thuẫn do đầu kia đại đạo diễn hóa ra đều không thể lắc lư.
“Tôn Chủ cực hạn.” Nhìn đầu đại đạo kia Lạc Thiên giật mình, hắn có thể cảm nhận được đầu đại đạo kia đã là đại thành, như vậy thì chỉ có Tôn Chủ cực hạn mới có thể đạt tới.
Đại đạo chia làm tiểu thành, trung thành, đại thành, viên mãn. Tôn Chủ 1 tới 9 trọng thì tiểu thành, mà hạ tới thượng vị Tôn Chủ thì là trung thành, mà Tôn Chủ cực hạn thì là đại thành và viên mãn. Trong các cảnh giới này còn có tiểu cảnh giới giống như sơ kỳ, trung kỳ, đỉnh phong (ví dụ Đại đạo tiểu thành sơ kỳ)
Thiên không không biết lúc nào xuất hiện một nam tử tuấn mỹ, ánh mắt bình tĩnh như nước, hắn không tản mát ra kinh thiên khí thế, hắn chủ bình thường không thể bình thường hơn. Nhưng cái bình thường kia lại khiến người cảm giác hắn đứng đấy như có thể hiệu lệnh vạn linh, thiên địa đều phải vây quanh hắn,
“Tiểu tử ngươi không thể nhẹ tay một chút sao.” Nam tử nhìn Lạc Thiên bất đắc dĩ khẽ than một tiếng. nói xong hắn phất tay thu hồi đại đạo.
“Gặp qua Thương Tùng đại nhân.” Mấy người được đại đạo bảo vệ không bị thương lúc thấy nam tử thì đều cúi đầu hành lễ.
“Gặp qua tiền bối.” Lạc Thiên cũng cúi chào một cái, nếu là quen thuộc như Cao Long thì không cần hành lễ, nhưng hắn và người trước cũng không phải quan hệ rất tốt nên hành lễ thì hơn.
“Tiểu tử ngươi đi tới đâu là gây sự tới đó, ngươi không thể ngồi yên một chỗ sao?.” Thương Tùng gật đầu rồi nhìn Lạc Thiên có chút bất đắc dĩ nói, từ lúc hắn nhận được tin tức của Lạc Thiên lúc đều chỉ có những lần đánh nhau của hắn, tựa hồ hắn chuyên đi gây sự một dạng.
“Tiền bối nói đùa, ta chỉ là muốn giáo huấn bọn họ một chút mà thôi.” Đối với cái này Lạc Thiên bình tĩnh cười khẽ không để ý nói. Hắn vừa rồi không hề có sát tâm, vừa rồi một quyền chẳng qua chỉ là có chút giáo huấn mà thôi, nhưng nó sẽ không làm hại tới bọn họ được.
Đối với Lạc Thiên luôn tự nhận là vô địch nàng triệt để im lặng, năm đó cũng vậy, bây giờ dù hắn thay đổi rất nhiều những vẫn vậy. Nhưng ít ra như vậy nàng mới cảm thấy hắn vẫn quen thuộc như trước.
“Vậy lần này chúng ta đi đâu, không lẽ là tới Thiên Tinh Cung sao?.” Nhìn đường hầm không gian không rõ phương hướng Từ Thiến có chút khẩn trương hỏi.
“Không phải, lần này chúng ta là muốn đi Yến Lâm Cung.” Đối với nàng hỏi Lạc Thiên khẽ than một tiếng, chung quy vẫn phải đi à.
“Ồ.” Đối với cái này nàng không nói gì, chỉ cần có thể đi bên cạnh hắn là đủ rồi.
....
Tại Yến Lâm Cung trên, một thông đạo bỗng nhiên mở ra, một nam một nữ bỗng nhiên từ không gian thông đạo đi ra. Nam tuấn mỹ Vô Song, nữ tuyệt thế mỹ nữ, quả là giống một đôi kim đồng ngọc nữ.
“Vèo.” Liền hai người vừa đi ra lúc đã bị hơn mười vị Tôn Chủ vây lại, nhưng mà khi nhìn Lạc Thiên lúc hắn khẽ nói :“Thiếu chủ tới sớm hơn ta nghĩ.” Hiển nhiên hắn trước đó đã từng gặp Lạc Thiên nên nhận ra.
“Làm phiền các vị.” Lạc Thiên nhìn mấy người cũng khẽ gật đầu xem như chào hỏi, dù sao trước đây hắn cũng đã từng trụ ở Yến Lâm Cung một thời gian khá dài nên khá quen thuộc cao tầng nơi đây.