Lạc Thiên đi sang phía tây căn phòng , là phòng nghỉ của Lạc Phong cùng Nam Cung Vân , trước khi đi cũng phải báo cho hai vợ chồng một tiếng , dù không phải không chân chính tiếp nhận bọn họ nhưng những năm qua Nam Cung Vân cùng Lạc Phong vẫn luôn đối tốt với hắn cùng Lạc Tuyết nên vẫn phải nói một tiếng .
Vừa vào gia viên đã thấy hai người quay sang thấy hắn , cả hai đều hơi bất ngờ , dù sao Lạc Thiên từ lúc chuyển ra ở phía đông gia viên tới giờ rất ít tới đây , mỗi lần tới đây hầu như chỉ vì Lạc Tuyết , mà Lạc Tuyết lại không ở đây .
“ Tiểu Thiên , tới đây ngồi cùng nương.” Nam Cung Vân nhìn con trai của mình vẫy tay mỉm cười nói .
Nhìn Nam Cung Vân vẫy tay Lạc Thiên nhìn hai người gật đầu rồi đi tới ngồi xuống .
“ Ta muốn ra ngoài vài năm.” Lạc Thiên ngồi xuống đi thẳng vào vẫn đề .
“Đi ra ngoài vài năm? , chờ thêm vài năm ngươi lớn lên rồi hãy rời đi đi , trong tộc sắp có một trận thi đấu , ngươi có gì để sau hãy nói.” Lạc Phong nhíu mày nói , đối với đứa con trai này , mọi thứ đều tốt , chỉ có điều hơi lạnh lùng , cũng không biết hắn giống ai , vừa sinh ra đã không nói chuyện với người lạ , dù là hai người bọn họ cũng chỉ nói đôi lời chứ đừng nói là người khác .
“Ta phải rời đi.” Lạc Thiên vẫn hờ hững nói , tựa hồ dù Lạc Phong không cho đi vẫn phải đi .
“Ngươi.” Nhìn đứa con trai không chịu nghe mình Lạc Phong nổi dận không nói lời nào , trong Lạc Gia còn chưa có ai dám cái lời hắn , vậy mà đứa con trai này từ đầu tới cuối luôn tự mình quyết định , mà một khi quyết định dù mình có nổi dận hay mắng mỏ hắn cũng vẫn cứ làm theo ý mình .
“Được rồi , có gì qua trong tộc tỉ đấu rồi hãy nói.” Nam Cung Vân nhìn hai cha con tranh cãi khuyên giải , đối với Lạc Thiên nàng ngoại trừ cười khổ vẫn là cười khổ .
“ Vậy thì qua gia tộc tỉ đấu đi.” Lạc Thiên cũng nhượng bộ nói , dù sao hắn cũng không muốn trong gia đình có cái gì vết nứt .
Thảo luận xong Lạc Thiên rời đi , đối với lần này hắn cũng không phải là không muốn nghe lời Lạc Phong , mà là hắn phải đi lấy được Thập Thiên Phù Cơ , đây là liên quan tới thế chiến sau này , ai cản đường hắn đều không được .
“ Qua một thời gian , chỉ cần lần này tỉ đấu con được giải nhất chắc chắn phụ thân con sẽ đồng ý. “Nam Cung Vân từ ái nói với Lạc Thiên.
“Nương , ngươi không hỏi ta tại sao phải rời đi sao?.” Lạc Thiên có chút kỳ quái hỏi. Dù sao hắn bề ngoài chỉ mới mười hai, muốn đi ra ngoài cũng phải có lý do, nhưng Nam Cung Vân dường như không có ý định hỏi cái này.
“Ngươi là con do nương sinh ra , từ nhỏ đã rất biết điều , điều này nương hẳn phải vui mới đúng , nhưng mà ngươi từ nhỏ dường như không cần nương quan tâm , tựa như dù có hay không có nương đối với ngươi cũng không sao , vì thế tổng nương muốn đùa ngươi vui một chút , giống như lần này dù biết phụ thân ngươi sẽ không đồng ý nhưng nương vẫn muốn đứng về phía ngươi.” Nam Cung Vân không trả lời mà từ ái cười nhìn Lạc Thiên nói.
Chiều về , gió thổi nhẹ qua trong sân , nhìn khuôn mặt đoan trang từ ái của Nam Cung Vân , Lạc Thiên hơi xúc động , hắn cũng không biết nên nói thế nào , chỉ là nội tâm hắn giờ này có nhàn nhạt ba động , kiếp trước hắn chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ , kiếp này hắn đối với Nam Cung Vân hờ hững cũng chỉ vì kiếp trước cuộc sống đã trải qua , chỉ là không ngờ nàng lại để ý hắn tới như vậy , có lẽ đây là tình mẹ đi , Lạc Thiên trong lòng nỉ non .
Chỉ là Nam Cung Vân có thể cảm nhận được qua lần này Lạc Thiên trong mắt đối với nàng nhu hòa hơn rất nhiều , điều này làm cho Nam Cung Vân mỉm cười từ nội tâm , có lẽ cố gắng từ lúc trước đều sẽ dần dần được hồi báo .
Quay về gia viên , Lạc Thiên chuẩn bị đi ra ngoài rèn luyện một chút , hắn cũng cần phải quen thuộc với chiến lực hiện giờ .
Bảo người hầu thông báo với Lạc Phong cùng Nam Cung Vân một tiếng , Lạc Thiên đi ra Lạc Gia .
Trên phố người người qua lại , Minh Châu Thành là đệ nhất thành trì cùng rộng lớn nhất của Thiên Nam Giới , tại đây có tứ đại gia tộc , Lạc Gia , Nam Cung Gia , Tề Gia cùng với Lăng Gia .
Lạc Thiên chậm rãi đi trên phố , đã chuyển thế hơn mười năm hắn cũng rất ít đi ra , mặc dù hắn không muốn bước vào hồng trần nhưng bây giờ hắn đang tu luyện lại nên phải làm lại từ đầu nên cũng không ngại , dù sao nếu đối mặt hồng trận ai cũng phải trải qua .
Mỗi khi bước đi vào hồng trần , đạo tâm của ngươi sẽ có cảm xúc , vì khi ngươi bước vào hồng trần thì ngươi sẽ có thể trải qua rất nhiều thứ , thử nghĩ khi ngươi bước lên đỉnh cao , khi ngươi quay đầu lại , những người xung quanh ngươi , những người đã từng lớn lên cùng ngươi , những người đã từng là chiến hữu sinh tử của ngươi đã chết già sẽ có cảm giác thế nào? , đó là một cảm giác rất tồi tệ không ai nguyện ý trải qua .
Cho dù ngươi có thể vượt qua được hồng trần , những nỗi đau đó vẫn sẽ theo ngươi suốt đời , mỗi khi nghĩ tới đạo tâm của ngươi sẽ ba động , tất nhiên cũng có những người đạo tâm kiên định , đối với họ nhiều lắm cũng chỉ là cảm khái mà thôi , nhưng dù vậy những vô địch cự đầu kia cũng không ai nguyện ý bước vào hồng trần .
Đi ra khỏi thành , Lạc Thiên đi về hướng Long Đằng Sơn .
Nghe nói năm đó ở Long Chiến Sơn có một vị Hoàng Tôn cùng Long Quy đại chiến một năm nên được gọi là Long Chiến Sơn .
Tại đây có yêu thú từ nhất cấp tới bát cấp , càng đi sâu yêu thú càng mạnh , nhưng cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo .
Lần này tới Long Chiến Sơn Lạc Thiên không phải là đi tìm thiên tài địa bảo mà là đi đo lường chiến lực , ở tu luyện giả trong có rất nhiều thiên tài tuyệt thế có mạnh mẽ chiến lực .
“ Da nhị vĩ Yêu Hồ đây , có thể giảm bớt nhiệt độ khi luyện chế thành áo “
“ Gân Tam Vĩ Hắc Kê đây , có thể làm nguyễn kiếm “ ....
Từng người từng người rao hàng , nhìn những món đồ kia Lạc Thiên cũng chỉ cười nhạt , trong mi tâm Thiên Tinh Tháp của hắn có chứa rất nhiều đồ vật , mặc dù hắn rất ít dùng nhưng khi cần vẫn có thể lấy .
Một mình đi vào , tại Long Chiến Sơn cỏ cây um tùm , từng những cây đều cao hơn nghàn trượng , tại đây linh khí dày đặc hơn ngoại giới gần như gấp đôi .
Lạc Thiên dùng Ẩn Không Gian để tránh thoát khỏi nhất cấp , nhị cấp cùng tam cấp yêu thú , hắn đi sâu vào trong , tìm kiếm tứ giai yêu thú , mặc dù hắn mới là Tiên Thiên bát trọng nhưng dựa vào Tứ Thần Chi Tư nên chiến lực mạnh quá đáng .
Thời Không Chi Thư có rất nhiều diệu dụng , trong này có rất nhiều diệu dụng , như Ẩn Không Gian , Thời Gian Tĩnh Chỉ , Không Gian Tĩnh Chỉ...., nhưng Lạc Thiên không muốn quá dựa vào Thời Gian Chi Thư .
Mặc dù nó có thể dùng chiến đấu nhưng Lạc Thiên muốn rèn luyện chiến lực nên rất ít dùng Thời Không Chi Thư .
“Ngao” Vừa từ bỏ Ẩn Không Gian đã có một con tứ cấp yêu thú phát giác hắn .
“Hả, Ngân Cuồng Sư “Lạc Thiên nhìn con yêu thú to gần hai mươi trượng nỉ non .
“Xiu” không nói hai lời , vừa gặp là ra tay , nhất chỉ đánh ra , nguyên lực thao thiên như muốn xé vỡ không gian oanh về Ngân Cuồng Sư .
“Cửu Chỉ Quy Nguyên” là một môn chỉ pháp mà lúc trước Lạc Thiên lĩnh ngộ được , Tiên Thiên cảnh trở lên mới tu luyện được , hơn nữa nó không chia đẳng cấp , chỉ cần cảnh giới càng cao thì sử dụng ra càng mạnh , trong này có cửu chỉ , khi cửu chỉ quy nhất thì sẽ có sức mạnh không tưởng tượng được , vừa mới đánh ra là đệ nhất chỉ Vân Kim Chỉ , một chỉ này cứng rắn có thể xuyên thủng tất cả .
“Ngao” Nhìn nhân loại chỉ là Tiên Thiên bát trọng vậy mà dám ra tay với mình Ngan Cuồng Sư gầm lên , một móng vuốt đây ra , nguyên lực sôi trào , một trảo có thể phá vỡ một ngọn núi .
“Oanh” Nhất chỉ không dừng lại , quản chi Ngân Cuồng Sư dùng toàn lực vẫn không thể ngăn được , trực tiếp dùng thế không thể đỡ như muốn xuyên thủng vạn vật đâm về Ngân Cuồng Sư .