“Cái gì món đồ.” Cơ Lang nghe Lạc Thiên nói vậy càng hiếu kỳ hỏi, phải biết Lạc Thiên có vài món Vũ Trụ Chi Binh nàng là biết đến đấy, như vậy bây giờ nếu có món đồ để hắn vừa ý vậy ít nhất phải là ngụy Vũ trụ Chi Binh mới có thể để hắn động lòng đi.
Mà một bên Tà Nguyệt cũng vậy, nàng cũng có chút tò mò tại sao hắn không để ý không gian liệt phùng mà đi tới để lấy món đồ gì đó.
“Các ngươi không cần biết.” Lạc Thiên không trả lời mà lạnh nhạt nói.
“Hừ.” Nghe Lạc Thiên nói Cơ Lang hừ một tiếng tỏ vẻ ta đây bất mãn, chỉ tiếc nàng có làm thế nào thì Lạc Thiên cũng không để ý.
“Đi thôi, lần này nếu có thể vậy cho các ngươi một cơ duyên.” Lạc Thiên ánh mắt xuyên qua vải che nhìn về mảnh hoang vắng kia chậm rãi nói.
Cả ba người không để ý không gian liệt phùng trực tiếp đi vào chỗ sâu, tại bọn họ bước vào lúc không gian liệt phùng không hiểu sao vậy mà đều không xuất hiện, tựa hồ nơi đây vốn dĩ không có không gian liệt phùng vậy.
Đi tới một cái tọa độ lúc, Lạc Thiên ngón tay chỉ về phía trước, theo đó một thanh cực nhỏ kiếm tâm hiện ra, “xoác” một tiếng, kiếm tâm trực tiếp xé rách không gian hiện ra một cái cánh cổng, nhìn cánh cổng này lúc Lạc Thiên khóe miệng khẽ cong: “Đi thôi.” Nói xong hắn trực tiếp bước vào.
Phía sau hai nữ cũng lập tức đi theo hắn, xung quanh không gian đã quá hỗn loạn, nếu không có Lạc Thiên định trụ vậy thì nó sẽ lập tức mất đi kiểm soát, tới lúc đó các nàng mà ở lại vậy e rằng ngay cả cặn bã cũng không còn.
Bước vào một không gian trong, ở đây hoàn toàn là một mảnh bóng tối không có một tia sáng, chỉ là nơi đây chỉ là bóng tối bình thường mà không phải cái gì thủ đoạn nên ba người cũng không bị cái gì ảnh hưởng vẫn có thể nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh như ban ngày vậy.
Tại đây không gian, mọi nơi đều là một mảnh phế tích, các đồ vật trong này những thứ có thể đều bị mang đi, ở trên những bức tưởng Lạc Thiên ba người còn có thể thấy được từng vệt máu đã dính lên từ rất lâu.
“Thần Ma Điện nha, một truyền thừa đã từng mạnh nhất Thần Ma vũ trụ, không ngờ nơi đây vậy mà biến thành như thế này.” Nhìn xung quanh hoàn cảnh lúc Tà Nguyệt cùng Cơ Lang có chút cảm khái nói, các nàng vì là dân bản xứ nơi đây nên đối với Thần Ma Điện có một chút kinh sợ, cho nên khi thấy một truyền thừa có sáu vị có mười Chân Quân bị diệt lúc nội tâm không nói lên lời tư vị.
“Mạnh nhất thì thế nào, không có cái gì là vĩnh viễn, mọi thứ rồi cũng sẽ theo gió mà trôi qua.” Lạc Thiên nhìn xung quanh lạnh nhạt nói, Lạc Tộc năm đó không phải cũng rất mạnh sao, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi nhân quả ràng buộc mà bị diệt, chính vì thế muốn thoát khỏi nhân quả vậy ít nhất phải vượt qua Tôn Chủ cảnh mới được.
“Xung quanh đây có cái gì yêu thú hay tà vật còn sót lại hay không.” Đi trên đường lúc Cơ Lang nhìn xung quanh rồi tò mò hỏi. Mà nàng một bên Tà Nguyệt cũng có chút tò mò.
“Có, hơn nữa còn đang lao về phía chúng ta.” Lạc Thiên đang đi thì bỗng nhiên dừng lại rồi chậm rãi nói.
“Lệ.” Quả nhiên Lạc Thiên vừa nói xong lúc một tiếng lệ quát mang lên, theo đó một đầu chừng năm trượng yêu thú bay tới, trên thân con yêu thú này toàn bộ đều là Ma khí vờn quanh, lông vũ toàn thân cũng là phù văn hắc khí, đôi mắt đen nhánh như có thể hút đi linh hồn của kẻ bị nhìn vào.
Trên thân nó khí huyết cùng hung uy tàn phá bừa bãi, tựa như có thể ma hóa vạn vực, chấn nhiếp quần ma vậy.
“Thập tứ cấp Ma Tước.” Nhìn con yêu thú này Lạc Thiên ba người đều nhận ra, mà khi nhìn vào nó lúc Tà Nguyệt hai nữ con ngươi co rút, bởi vì loại này Ma Tước tuy rằng không thể đột phá Tôn Chủ nhưng chúng lại sống theo bầy đàn, cho nên khi nhìn thấy nó lúc mấy người nghĩ ngay tới một đám Ma tước.
Liền các nàng nghĩ tới lúc “vù vù” từng tiếng vang lên, theo đó gần một ngàn con Ma Tước tụ tập một chỗ vờn quanh trong đêm tối, chúng thỉnh thoảng còn kêu quác quác như chuẩn bị ăn con mồi vậy.
“Aaaa, chạy mau.” Nhìn một bầy Ma Tước kia Cơ Lang quá sợ hãi hét lớn một tiếng rồi cầm tay Lạc Thiên cùng Tà Nguyệt muốn kéo hai người rời đi, chỉ là lúc sắp kéo đi lúc nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì rồi nhìn Lạc Thiên cười gượng một tiếng, hiển nhiên quên mất ở đây còn có Lạc Thiên.
Nhìn nàng Lạc Thiên có chút không nói gì, nàng không phải là không biết mấy con tiểu Ma Tước này đối với hắn mà nói chỉ là con kiến mà thôi đi, vậy mà nàng lại còn sợ hãi kêu lên, hơn nữa trên người nàng còn có một con cực mạnh Kim Tí Hầu, còn sợ cái gì, cũng không biết nàng trong đầu rốt cuộc chứa đựng cái gì.
“Được rồi, các ngươi lên đi, những này Ma Tước huyết mạnh thuộc loại hạ đẳng trong cùng cấp, ngoại trừ tốc độ cực nhanh ra thì chiến lực cũng không mạnh đi nơi nào.” Lạc Thiên nhìn đám kia có gần một ngàn con Ma Tước khẽ nói.
Hai nàng này nhưng đều là thiên kiêu, nhất là Tà Nguyệt, hắn nhưng biết nàng Tà Thiên Thần Thể cực kỳ mạnh mẽ đấy, loại này thần thể ở trong quá trình tiến hành Quy Thân lúc chỉ phát huy được bốn phần sức mạnh của nó, nhưng thế thôi cũng có thể so sánh được với người có thể điều khiển hoàn toàn thần thể khác, chính vì vậy khi nàng có thể chưởng khống toàn bộ thần thể vậy thì rất ít loại thần thể có thể cùng nàng tranh phong.
“Để ta tới đi.” Tà Nguyệt một bên nói, nàng cũng muốn thể hiện mình một mặt mạnh mẽ ở trước mặt Lạc Thiên để hắn biết nàng không phải cái gì bình hoa.
“Vù.” Theo đó một cái cánh từ phía sau Tà Nguyệt hiện ra, trên thân bên phải cái cánh này có Tà Khí vờn quanh, có Ma Khí giao nhau.
Khi nó xuất hiện lúc vạn đạo chìm nổi, vạn pháp lây nhiễm tà khí, nó như có thể ma hóa vạn vật khiến chúng sinh từ thần phục không thể phản kháng.
Tà Nguyệt giờ khắc này từ bề ngoài nhìn xem tựa như một Ma Sứ đọa lạc, nàng đứng đấy là như vậy cao cao tại thượng, là như vậy băng sương cùng yêu dị, đủ mị lực, đủ tà dị!
Giờ khắc này nếu nói Hoặc Thiên là đẹp đủ mê hoặc cả thương thiên, vậy Tà Nguyệt tà dị đủ để hấp dẫn lấy bất kỳ cái gì, nàng giờ khắc này trên người tản mát ra một lực hút mà không phải ai cũng có thể kháng cự.
“Vù.” Một cánh một kích, theo đó nàng lập tức biến mất tại chỗ, một lần nữa xuất hiện đã là tại ở mấy con Ma Tước trên thân, tốc độ như vậy thì dù trong cùng cấp hay đối đầu Chí Tôn cũng có chút theo không kịp nàng.
“Oanh.” Nàng một cánh hoàng không đánh tới, một kích này như có thể đánh vỡ tinh thần trên thiên vũ, không gian vì đó cũng loạn lạc.
Theo đó vô số tà khí thao thao trào ra không gian, chúng hóa thành vô số vòng xoáy bay tới mỗi một con Ma Tước, mỗi nơi đi qua nguyên lực bạo động, cả không gian rung động, tựa như một cánh của nàng khẽ vỗ là có thể băng diệt tất cả vậy.
“Lệ.” Cầm đàu con Ma Tước lệ quát một tiếng, theo đó gần một nghàn con Ma Tước lập tức dùng tốc độ cực nhanh lẩn tránh vô số vòng xoáy kia, chúng tốc độ vậy mà nhanh hơn bình thường gấp năm lần.
“Trận thế sao.” Nhìn Ma Tước tốc độ lúc Tà Nguyệt khẽ nỉ non, bởi vì khi chúng lẩn tránh lúc vậy mà mỗi một con đều đứng ở một cái tọa độ tựa như có thể liên kết với nhau vậy, như vậy điều này nói rõ chúng mượn nhờ Trận Thế kết nối với nhau để tăng phúc tốc độ thậm chí là tăng phúc toàn diện lên gấp năm lần tầm đó.
“Đáng tiếng không dễ dàng như vậy.” Tà Nguyệt môi khẽ cong càng thêm tà dị, theo nàng vừa dứt lời ý niệm cũng khẽ động, vô số vòng xoáy lập tức vòng quay vù vù bay trở về tìm tới những tọa độ của Ma Tước.
“Lệ.” Ma Tước một quát, theo đó vô số âm ba như được dung hợp vang lên, nó âm ba như có thể nhẫn chìm vạn vực, chấn vỡ hoàn vũ, mỗi nơi đi qua vạn vạt tất diệt.
“Ầm Ầm---.” Vô số tiếng nổ vang lên, cả không gian đều bị đánh toái, dư uy oanh lên khiến cả vùng phế tích lắc lư mấy cái.
“Vù.” Một tiếng, mười con Ma Tước trong đàn hóa thành một tiễn vũ lao về Tà Nguyệt, tốc độ nhanh như chớp giật. Nó mỗi nơi đi qua không gian để lại một vạch toái, cái này tiễn vũ lấy tuyệt đối mũi nhọn đâm qua thời không, vượt qua hư không mà tới.
“Toác.” Một tiếng như không gian bị chém rách vang lên, chỉ thấy Tà Nguyệt cái cánh khẽ cong rồi tại trước mặt mình chém ra một cái lỗ hổng, một cái chém này của nàng như có thể chém đôi thiên địa, khiến cả thế giới vì đó mà phân ly.
Mà khi cái này lỗ hổng không gian hiện ra lúc, nó như có thể thôn phệ hết thảy, nó càng lúc càng lớn, cho tới lớn chừng trăm trượng mới dừng lại.
“Ầm ầm.” Hơn mười tiễn lập tức bị lỗ hổng hút vào ném tới một tọa độ khác, tựa như bị dịch chuyển đi vậy.
“Tốt một cái Tà Dực.” Nhìn bên phải của nàng chỉ có một cái cánh kia Lạc Thiên thầm khen, Tà Thiên Thần Thể khi Quy Thân lúc thì bản mệnh chiêu thức của nó là một đôi cánh hư ảnh, mà Tà Nguyệt bây giờ bề ngoài tuy rằng chỉ là một cái cánh, nhưng nó từ ngoài nhìn tới đã trở thành thực chất, nói vậy nàng cũng đã sắp để cho Thần Thể Quy Thân nên mới có thể miễn cưỡng sử dụng một cái đi.
“Vù.” Tà Nguyệt một cánh khẽ vỗ, theo đó nàng lại biến mất tại chỗ, một lần nữa xuất hiện đã là một nơi trong Trận Thế có nhiều con Ma Tước xuất hiện nhất.
“Phốc phốc.” Nàng một cánh lập tức hóa thành một cánh quạt xoay tròn rồi vắt ngang cắt tới đám Ma Tước, những này Ma Tước phần đông còn không kịp kêu rên đã lập tức bị cắt thành hai rồi hóa thành ma khí biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT