Ma Lân Sơn Mạch, nó là một trong những vùng ranh giới giáp tiếp nhau của Ma Vực cùng Thần Vực, trong nó có từng dẫy núi to lớn nối liền liên miên không dứt như nối thẳng tới chân trời, từ thiên không nhìn xuống lúc khiến người cảm giác nó là như vậy cổ lão, bên ngoài thỉnh thoảng còn bay tới một số kỳ dị chim nhỏ, đứng trên thiên không tuy rằng không thấy cái nào dòng sông nhưng thỉnh thoảng lại nghe từng tiếng róc rách như tháp nước từ cao chảy xuống vậy, phong cảnh kỳ tuấn.
“Đây là Ma Lân Phong, nơi đây có khá nhiều thập ngũ giai yêu thú.” Cơ Lang nhìn dãy núi rồi hưng phấn nói.
“Chỉ rõ tọa độ rồi đi thôi.” Lạc Thiên nhìn Cơ Lang bình tĩnh nói.
“Theo ta.” Cơ Lang cũng không chần chờ đi trước, nàng dẫn hai người băng qua từng cái dãy núi, mỗi nơi đi qua thỉnh thoảng gặp một số yêu thú nhưng đều bị nàng và Tà Nguyệt giải quyết, cả hai đều là Đạo Thần Thánh Tôn nên cũng ở đây yêu thú phần đông đều bị hai người trấn sát cùng chạy trốn.
Đi tới một cái dãy núi trong, ở phía chân núi có một cái hang động, cái này hang động rộng chừng năm trượng, từ ngoài nhìn vào chỉ là một mảnh đen tối, xung quanh thì cây cỏ um tùm, nhìn cái kia hang động Cơ Lang nói: “Kim Tí Hầu ở trong đó.”
“Phá động đi.” Lạc Thiên lạnh nhạt nói, hắn cũng không rảnh để mà chờ đợi tới khi con Kim Tí Hầu đi ra mới động thủ.
“Để ta.” Cơ Lang cũng gật đầu đánh ra một chưởng, một chưởng mang theo vạn linh gào thét như oan hồn kêu than trong đất trời, nó ma khí thao thiên mang theo ức vạn quân lực lượng đánh vào hang động, “Ầm” một tiếng, hang động lập tức vỡ nát.
“Gào.” Bỗng nhiên trong đó vang lên một thanh âm, chỉ thấy trước mặt ba người không biết lúc nào xuất hiện một con hầu tử, này hầu tử toàn thân tả ra kim quang, mỗi một sợi lông trên như được làm bằng hoàng kim đúc thành, tựa hồ chỉ cần có đám lông này bảo hộ thôi cũng đủ để nó tránh né bất kỳ cái gì va chạm vậy. Nó cao chừng người bình thượng độ cao, khuôn mặt cũng theo đó màu vàng.
Giờ khắc này Kim Tí Hầu đang nhe răng nhìn ba người, đôi mắt trong có nhàn nhạt hung tính cùng sát ý.
“Là nó, Kim Tí Hầu.” Nhìn này hầu tử Cơ Lang không sợ mà cười hì hì nói, nàng thế nhưng có Lạc Thiên làm chỗ dựa, đời nào đi sợ này con hầu tử.
“Được rồi, các ngươi ra tay đi, nếu đánh không lại vậy dùng bảo vật trấn áp, nếu bảo vật cũng không được vậy ta sẽ ra tay.” Lạc Thiên không thèm để ý Cơ Lang bình tĩnh nói, muốn thu phục cái này hầu tử phải đánh cho nó phục trước, nếu không dù Lạc Thiên có trợ giúp thì nó cũng chưa chắc đã đồng ý cho Cơ Lang nhận chủ.
“Cùng lên đi.” Tà nguyệt cũng gật đầu rồi nhìn Cơ Lang nói.
“Oành” một tiếng, quanh thân Tà Nguyệt ma khí như giang hải vỡ đê trào ra, khí huyết cũng cuồn cuộn không dứt, nàng giờ khắc này hờ hững cùng lãnh đạm yếu đi một phần lại tăng thêm một phần tà dị, tựa như là Băng Sơn nữ thần cùng Yêu Nữ kết hợp lại vậy, dù Lạc Thiên đã gặp qua vô số mỹ nữ nhưng vẫn bị nàng khuôn mặt vô song cùng yêu dị làm cho kinh diễm, hiển nhiên nàng dung mạo đã không phải bàn cái, đủ mị lực cũng đủ tà tính.
“Để ta tới trước.” Cơ Lang chiến ý dâng trào một bước đi tới, một bước vượt qua không gian, xuyên thẳng thứ nguyên đi tới Kim Tí Hầu một chưởng đánh tới, một chưởng này đánh ra lúc phát ra từng tiếng ô ô như Quỷ Khóc Thần Sầu khiến người sởn gai ốc.
“Gào.” Kim Tí Hầu nhìn một chưởng kia gào lên một cái rồi đánh ra một quyền, một quyền đủ quét ngang vạn vực, nhẫn chìm bát hoang đánh tới, mỗi nơi đi qua không gian phá toái trực tiếp đụng vào một chưởng kia.
“Ầm.” Cả hai va vào nhau mang lên một tiếng,cả đại địa xung quanh trăm dặm ngạnh sanh bị đánh vỡ, dư uy tàn phá bừa bãi.
Cơ Lang cũng bị một chưởng trực tiếp đánh bay ra sau, hiển nhiên dù là Thánh Tôn Đạo Thần như nàng có đối đầu với một đầu Kim Tí Hầu có huyết mạch thuần khiết thì có chút không đủ.
“Vù.” Liền Cơ Lang lùi ra sau lúc Tà Nguyệt một kiếm vắt ngang thời không xuyên qua thiên địa lao tới Kim Tí Hầu.
Nó mỗi đi qua không gian để lại một vết rách, quanh thân tà khí lẫm nhiên, một kiếm hóa thành sáu như đại diện cho lục đạo luân hồi, sáu kiếm phá không lao tới mỗi phương hướng rồi trảm về Kim Tí Hầu.
Kim Tí Hầu thấy một hóa thành sáu kiếm lúc thân thể quay tròn rồi đá ra vô số cước ảnh, mỗi một cước ảnh đều tản ra kim quang chiếu sáng không gian, chúng như Nhật Diệu Thái Dương lao về lục kiếm kia.
“Phốc.” Từng tiếng vang lên, lục kiếm chém nát vô số cước ảnh nhưng cũng chỉ có có thể chém hơn chín phần, còn lại vẫn đang lao nhanh về Tà Nguyệt, mỗi nơi cước ảnh đi qua không gian băng đều băng diệt.
“Giết.” Tà Nguyệt khuôn mặt hờ hững mà tà tính chưa từng đổi qua cuồng quát một tiếng, theo đó khuôn mặt nàng xung quanh bao phủ từng sợi tà khí vườn quanh nhìn càng thêm yêu dị tà tính, “Vù” một tiếng, một kiếm mang theo ăn mòn vạn vật, khiến vạn linh mất đi sinh cơ bị tà hóa mà tới.
“Tà Thiên Thần Thể.” Nhìn trạng thái hiện giờ của Tà Nguyệt Lạc Thiên giật mình nỉ non, loại này thần thể này thế nhưng ở cái kỷ nguyên này chưa từng xuất hiện qua, bây giờ không ngờ nàng lại là người có được, hơn nữa nhìn tình hình cũng đã sắp Quy Thân, mà chỉ cần nàng Quy Thân vậy chiến lực lập tức sẽ tới phong hào Chí Tôn đi.
Lạc Thiên có chút cảm khái, thế giới tiến hóa lúc quả thật cái gì thần thể cái gì thiên tài đều xuất hiện, phải biết những năm đầu Lạc Thiên xuất đạo thiên tài vẫn đang rất ít, vậy mà bây giờ thiên tài nhiều như cẩu, thần thể ở đâu cũng có thể xuất hiện. cái này quá đả kích người đi.
Cơ Lang bên kia thấy Tà Nguyệt vận dụng Thần Thể cũng lập tức sử dụng toàn lực “Oành” Một tiêng, hai mắt nàng thao thao bất tuyệt quang mang, mà nhìn vào sâu trong đôi mắt đó lúc Lạc Thiên vậy mà thấy được vạn quỷ gào thét như muốn lao ra khiến cả Thập Thiên rơi vào Quỷ Vực vậy.
“Quỷ Tinh Thần Mâu.” Nhìn con mắt kia Lạc Thiên ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng, quả thật là thời thế thay đổi tạo nên thiên tài nha, hắn làm sao cũng không nghĩ hai nàng vậy mà một cái Thần Mâu, một cái thì Thần Thể, thậm chí còn có nữa Thần Huyết gì đấy nói không chừng, mà đối với cái này Lạc Thiên cũng không dám chắc, dù sao hắn Hư Vô Chi Mâu còn đang uẩn dưỡng, cũng không tiện quan sát các nàng còn có Thần Huyết hay không.
Tuy nhiên chỉ thế thôi đã làm hắn hào hứng nổi lên, sâu trong nội tâm dâng lên một cỗ chờ mong, hắn cũng rất chờ mong Thập Thiên trong có một cái cùng thế hệ có thể tiếp được hắn một chiêu, thậm chí là có thể cùng hắn một trận chiến, như vậy đời này cũng sẽ không quá nhàm chán đi.
Khi Cơ Lang mở Thần Mâu lúc đôi mắt nàng trở nên âm u cực kỳ đáng sợ, nàng chỉ nhìn Kim Hầu Tí như vậy, cũng không có động thủ, nhưng chỉ cái gì thôi đã khiến Kim Tí Hầu không hiểu sao một cỗ sợ hãi xông lên não, nguyên lực theo đó tán loạn tựa như không nghe nó điều khiển vậy.
“Gào.” Kim Hầu Tí cảm nhận được cỗ sợ hãi cùng nguyên lực đang tán loạn lúc gầm lên một tiếng chấn động vân tiêu, theo đó “Oanh” một tiếng, toàn thân nó vốn đã màu vang lại càng phát ra kim quang, thân hình nó bắt đầu chuyển biết thành kim thiết, mỗi một cử động của nó bây đều phát ra từng tiếng leng keng như sắt thép va chạm vào nhau.
“Vù.” Kim Tí Hầu thân hình dẫm vào hư không lấy lực vọt tới trước mặt Cơ Lang không để ý một kiếm của Tà Nguyệt, nó nắm đấm dơ lên toàn lực đánh ra một quyền, một quyền như khuynh đảo cả Ma Lân Sơn Mạch, khiến cho mấy dãy núi xung quanh chịu tải áp lực mà bị san thành bình địa.
“Ầm.” Một tiếng, Tà Nguyệt một chiêu kiếm trực tiếp chém vào Kim Tí Hầu vang lên một thanh âm thật lớn, nhưng dù một kiếm kia có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể tổn thương được Kim Tí Hầu mảy may, nó giờ khắc này thân thể như Kim Cương không thể hủy vậy, mười phần cứng rắn.
“Vù.” Kim Tí Hầu đón đỡ một kiếm kia xong một quyền oanh ngay tâm của Cơ Lang, muốn một quyền trực tiếp lấy đi tính mạng của nàng.
“Gào gào.” Cơ Lang gặp nguy không loạn, Thần Mâu vận chuyển tới cực hạn, theo đó năm con Quỷ Vật từ trong mắt nàng trào ra, mỗi một con quỷ vật đều tản mát quỷ khí âm u tràn đầy ma ý nhị, chúng mỗi một con đều là sánh bằng toàn bộ chiến lực của nàng.
“Vù.” Năm con quỷ lao tới đánh ra năm trảo hợp lại thành một đón đỡ một quyền của Kim Tí Hầu, “Phốc” Một tiếng, một quyền đánh vào một trảo kia vang lên một tiếng trầm đục, thân hình Kim Tí Hầu khẽ dừng lại một chút rồi đánh vỡ một trảo lao tới Cơ Lang.
Chỉ là chỉ cần một chút thời gian nó dừng lại thôi Cơ Lang lập tức nắm lấy cơ hội tách ra một khoảng cách với nó.
Liền Kim Tí Hầu đánh hụt vào chỗ Cơ Lang đã từng đứng lúc Tà Nguyệt không biết lúc nào đã xuất hiện bên sau nó, sắc mặt hờ hững cầm một kiếm khẽ chém vào lưng nó một nhát, một kiếm mang theo vô tận lực lượng như có thể chém ngang thương thiên phá hủy cái này thời không mà tới.
“Leng Keng.” Một tiếng, nhất kiếm dù là Thánh Bảo cũng không thể làm tổn thương Kim Tí Hầu mảy may, chỉ để lại từng tiếng leng keng tựa như chém vào sắt vậy.
Tà Nguyệt thấy thế lập tức rút về, chỉ là lúc nàng rút về lúc Kim Tí Hầu lập tức phản ứng quay lại đánh ra một quyền vào nàng khiến nàng không kịp phản ứng.
“Oành.” Một quyền đánh vào Tà Nguyệt lúc bị nàng dùng một kiếm làm khiên đón đỡ một quyền, nhưng dù vậy nàng vẫn bị oanh xa mấy ngàn trượng.
“Dùng bảo vật đi, con này Kim Tí Hầu đang vận dụng huyết mạch của nó, chiến lực đã có thể so sánh với hạ vị Tôn Chủ, các ngươi không thể chiến thắng, nếu các ngươi còn không dùng vậy khi nó dùng toàn lực lúc ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.” Lạc Thiên một bên khẽ lắc đầu nói, từ đầu con này Kim Tí Hầu chưa từng dùng tới toàn lực qua nên hắn cũng không có ý nhắc nhở, nhưng vừa rồi hắn cảm nhận được Kim Tí Hầu đã nhấc lên sát ý thật sự nên khẽ nhắc nhở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT