Quan tài mở ra lúc, một nam tử mặc một cái đạo bào màu đen ngồi dậy, hắn khuôn mặt hoàn mỹ vô song, mỗi một chi tiết đều như hoàn mỹ nhất vậy, hoàn mỹ tới mức dù là nam tử nhìn vào cũng sẽ cảm giác kinh diễm, hắn bề ngoài tuổi chừng hai mươi linh, khí huyết trong cũng là như vậy, tựa hồ hắn vốn là hai mươi tuổi vậy.

Hắn đôi mắt vẫn đóng chặt, tựa hồ đang ngủ một dạng, nhưng dù hắn không mở mắt mọi người vẫn cảm thấy được tang thương trong đó, tựa hồ bọn họ có thể nhìn thấy đôi mắt hắn vậy, mười phần tà dị.

“Là ai?.” Nhìn nam tử kia mấy người nghi ngờ âm thầm nỉ non, hiển nhiên bọn họ là lần đầu nhìn thấy nam tử này, theo bọn họ nếu đã để cho Trấn Thiên Đế Thần đích thân xuất hiện gặp mặt vậy hẳn là ghê gớm cực kỳ mới đúng, nhưng nhìn thế nào cũng không có cái gì đặc biệt, ngoại trừ hoàn mỹ khiến bất kỳ nam nhân nào cũng ghen tỵ ra thì chỉ là một cái Vương Tôn con kiến hôi mà thôi, ít ra trong mắt họ là vậy.

Nam tử kia không mở mắt quay đầu về Trấn Thiên Đế Thần khẽ nói: “Thời gian qua nhanh, mặc dù ngươi là một phân thân nhưng lại mang theo bản tôn ý chí, như vậy đi ra gặp một lần lão hữu cũng là không sai.” Giọng nói của hắn mười phần bình tĩnh, là như vậy tùy ý tùy tâm, tựa hồ đối mặt với hắn là một người bình thường mà không phải đã từng trấn áp một cái kỷ nguyên Trấn Thiên Đế Thần.

“Đúng vậy, chúng ta tuy rằng đã là vĩnh sinh, nhưng mà thời gian vẫn là như vậy trôi qua, nó là như vậy không để ý người đời. Vạn cổ trôi qua có thể gặp nhau một lần cũng là cảm giác không sai.” Trấn Thiên Đế Thần cũng nhàn nhạt cảm khái, tuy rằng hắn là phân thân nhưng lại bị bản tôn điều khiển, cho nên có thể nói hắn là Trấn Thiên Đế Thần cũng không sai.

“Ngươi lời nói này khiến ta cảm giác là lạ, năm đó ngươi thế nhưng tự tay kết thúc bộ tộc của mình, tự tay kết thúc sinh mệnh nữ nhân của mình, ngươi tự tay xóa bỏ hết thảy, bây giờ vạn cổ trôi qua ngươi lại nói lời như vậy, cái này thật khiến ta ngoài ý muốn, không lẽ đã già rồi nên nhớ nhung hay sao?.” Nam tử đối Trấn Thiên Đế Thần cảm khái có chút ngoài muốn lại không ngoài ý muốn chút nào, giọng nói trong không nói được hết châm chọc.

“Kết thúc tất cả? xóa bỏ tất cả?.” Mọi người nghe nam tử nói về Trấn Thiên Đế Thần như vậy không khỏi co rút, tu sĩ tới cảnh giới hôm nay rất nhiều người đã có thể xem như là vô tình, bởi vì trải qua vô số trận chiến chém giết như vậy trái tim của họ cũng đã lạnh tới mức không thể lạnh hơn, nhưng cái này không có nghĩa họ sẽ động thủ với người nhà của mình, vậy mà không ngờ Trấn Thiên Đế Thần lại như vậy.

“Đại đạo trên con đường ai không có sai lầm chứ?, nhưng sai lầm thì sai lầm, chỉ cẩn mình hối cải vậy là được rồi, không phải sao?.” Trấn Thiên Đế Thần cũng không nổi giận chậm rãi nói.

“Có những thứ sai lầm có thể tìm cách để bù đắp, nhưng có rất nhiều thứ không cách nào bù đắp cùng tìm lại!.” Nam tử không cho là đúng chậm rãi nói, hắn lời nói trong mang theo một loại trải qua vô tận tang thương, tựa hồ hắn đã nếm tận đau khổ trong cái này thế gian một dạng.

“Mặc kệ lão hữu nói như thế nào cũng được.” Trấn Thiên Đế Thần không muốn nói quá nhiều về chuyện này, hắn chuyển đề tài: “Lần này ta tới một mục đích trong đó là muốn xem lão hữu rốt cuộc thành công tới mức nào, không biết lão hữu có thể hay không cho ta xem xét một hai?.” Nói tới đây hắn không khỏi nhìn chằm chằm vào nam tử, hiển nhiên hắn nhìn không thấu nam tử trước mắt này.

Đối với vấn đề này nam tử không trả lời mà nhìn về một phía, theo hắn phương hướng chính là Cổ Vô Địch cùng Yến Phương Thanh, mà nói chuẩn xác hơn là nhìn Yến Phương Thanh, hắn cứ như vậy bình thản nhìn nàng.

Mà một bên Yến Phương Thanh cảm giác như bị hắn nhìn thấu tất cả bí mật của nàng vậy, mười phần đáng sợ.

Một bên Cổ Vô Địch hai mắt nheo lại, lấy ra một thanh đao, Tôn chủ chi uy theo đó cuồng quét bát hoang, khi nó xuất hiện lúc chúng sinh chỉ là chó rơm, là cỏ rác. Hắn làm sao có thể để một nam tử xa lạ nhìn tổ mẫu lâu như vậy, chính vì thế hắn chuẩn bị động thủ, với tính cách vô địch bá đạo như hắn thì quản chi đối thủ là ai hắn cũng sẽ chiến.

“Không ra gặp mặt một lần sao?” Chỉ là không chờ Cổ Vô Địch động thủ thì đã thấy nam tử nhìn Yến Phương Thanh chậm rãi nói một câu, hắn lời trong mang theo chờ mong lại nhàn nhạt tư vị không nói ra được.

Cổ Vô Địch đám người nghe nam tử nói không khỏi nhìn về Yến Phương Thanh, tất cả đều nghi ngờ, không lẽ nàng quen hắn sao?, cái này không thể nào, theo cuộc nói chuyện trong bọn họ biết nam tử này nằm trong quan tài đã là mấy cái kỷ nguyên không ra, làm sao có thể gặp được Yến Phương Thanh được.

“Vèo.” Liền hắn vừa nói xong lúc, từ mi nam của Yến Phương thanh bay ra một cái bóng mờ, cái này bóng mười phần mờ ảo, không ai có thể thấy rõ được mặt nó là như thế nào, bóng mờ nhìn qua Trấn Thiên Đế Thần rồi lạnh nhạt nhìn qua nam tử thật lâu, sau đó nó tay khẽ vẩy, bên cạnh lập tức xuất hiện một cánh cổng không gian.

“Cốc cốc.” Theo đó có mấy cái bước chân từ trong không gian kia vang lên, từ trong đi ra ba nam một nữ, hiển nhiên là Lạc Thiên bốn người.

Liền lúc nào cái bóng mờ cũng theo đó vèo một cái sát nhập vào cơ thể của Lạc Thiên, cái để mọi người biết nam tử nói là người nào.

Mà một bên Thiên Tử Thiên mấy người lui ra sau để một không gian riêng cho Lạc Thiên cùng hai người kia, hiển nhiên bọn họ cũng đã biết tình huống nơi đây, nơi đây không phải là chuyện liên quan tới bọn họ, tốt nhất là đứng xem thì hơn.

“Lạc Thiên?.” Nhìn thấy nam tử khuôn mặt mấy người không khỏi giật mình, bọn họ cứ tưởng cùng người đối diện với nam tử cùng Trấn Thiên Đế Thần là một vị cực kỳ kinh khủng mới đúng, không ngờ lại là đời thứ mười của Thiên Tinh Cung.

Mà bên kia Thanh Chiến Cung trong, Nam Cung Vân, Lạc Phong cùng Lạc Tuyết ngơ ngác nhìn nam tử kia, là hắn, chính là ca ca của nàng, là con trai của họ, không ngờ hắn lại đứng ở đấy, hắn rốt cuộc là ai? Tại sao lại đứng trong đám người đó?.. rất nhiều nghi vấn liên tiếp hiện lên tỏng đầu bọn họ, một cảm giác khó chịu mà bất an theo đó cũng xuất hiện trong lòng họ.

Một đứa con do họ sinh ra, trước đó rời đi, tới bây giờ đã hơn ba ngàn năm, không ngờ một lần nữa gặp lại là hoàn cảnh như thế này.

…..

Lạc Thiên ánh mắt bình tĩnh nhìn Trấn Thiên Thần Đế rồi chuyển qua nam tử khẽ gọi ra một cái tên: “Huyền Vấn Thiên?.” Lời nói nghi ngờ trong lại mang theo khẳng định.

“Là ta.” Nam tử là Huyền Vấn Thiên cũng gật đầu thừa nhận rồi nhìn Lạc Thiên cười khẽ: “Không ngờ ngươi lại có duyên đi tới nơi đó, hơn nữa còn lấy được món đồ kia.”

“Cái này phải cảm ơn ngươi khiến ta bớt đi một ít thời gian đi tìm nó.” Lạc Thiên cũng thừa nhận nói rằng, sau đó hắn nhìn Huyền Vấn Thiên thật sâu, ánh mắt kia như nhìn thấu tất cả của hắn vậy.

Tại hắn diễn hóa ra Hư Vô Chi Mâu soi mói phía dưới vậy quản chi là tồn tại như Huyền Vấn Thiên cùng Trấn Thiên Đế Thần cũng không khỏi trong lòng run lên, ánh mắt kia qua mờ ảo, nó mờ ảo tới bọn họ không cách nào nắm bắt được.

“Quả nhiên ngươi đã thành công.” Nhìn Huyền Vấn Thiên thật lâu Lạc Thiên khẽ nói một câu, hiển nhiên không giống với Trấn Thiên Đế Thần hắn đã thấy được cái gì đó.

“Ồ, ngươi vậy mà có thể thấy được, thật không hổ là Lạc Tộc hậu nhân, bất kỳ kẻ nào đi ra đều là vô cùng xuất sắc.” Huyền Vấn Thiên cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Lạc Thiên nói, phải biết dù Trấn Thiên Đế Thần cũng không thể nhìn thấu hắn vậy mà bây giờ Lạc Thiên có thể, cái này thật khiến hắn giật mình.

“Lạc tộc tuy rằng tất cả đều xuất sắc nhưng không thể tránh được thời gian sự vật ảnh hưởng.” Đối với cái này Lạc Thiên lắc đầu khẽ than, bộ tộc tuy vô địch nhưng cũng không thể tránh khỏi bị diệt vận mệnh, cũng không biết nên nói như thế nào nữa.

“Cái này có gì đáng nói chứ, mọi vật đều là như vậy không đáng chú ý, là như vậy không có ý nghĩa, hơn nữa bộ tộc kia vẫn còn ngươi cái này hậu nhân, mà ngươi thiên phú theo ta thấy là vạn cổ khó có, mọi thứ trên người ngươi cũng giống như trên người ta đều là như vậy có vô hạn khả năng.” Huyền vấn Thiên cũng cảm khía nói một tiếng, người không biết chuyện giữa hai người còn tưởng rằng hai người đang an ủi lẫn nhau.

“Đích thật là có rất nhiều khả năng.” Trấn Thiên Đế Thần bên cạnh nhìn Lạc Thiên cũng gật đầu tán thành, hắn cũng có thể nhìn ra Lạc Thiên rất mạnh, đã không có gì tốt nói nữa.

“Tuy rằng có vô hạn khả năng nhưng vẫn chưa trưởng thành, nếu không hôm nay các ngươi trong mắt ta ngay cỏ rác cũng không bằng, tùy ý mà dẫm nát.” Lạc Thiên thừa nhận rồi thờ ờ nói một câu như vậy.

Mà lời hắn nói để mọi người ngạt thở, Trấn Thiên Đế Thần nha, là một tồn tại không thể vượt qua, hơn nữa nam tử kia có thể đứng ngang hàng với hắn, như vậy không phải là một người tầm thường mới đúng, vậy mà Lạc Thiên mở miệng là nói hai người là cỏ rác, đây quả thật là nhìn xuống Chúng Thần, khinh thường Chân Quân mà, vô địch tâm khiến họ không thể đỡ nổi.

“Ha ha.” Nghe Lạc Thiên nói hai người cũng không có nổi giận mà cười khẽ không nói gì, Huyền Vấn Thiên nhìn Lạc Thiên cùng Trấn Thiên Đế Thần khẽ nói: “Các ngươi hẳn rất tò mò kế hoạch của ta thành công bao nhiêu đi?.”

“Ngươi lấy ra không phải là sẽ biết sao.” Lạc Thiên không để ý rồi chậm rãi nói.

Hắn nói xong lúc Trấn Thiên cùng mấy người khác cũng nhìn về Hướng Vấn Thiên, hiển nhiên là cái gì thành công mà để tồn tại như Trấn Thiên Đế Thần cũng phải tới như vậy.

“Vù.” Một tiếng, theo đó mười một tia sáng từ Huyền Vấn Thiên bay ra, cái này mười một tia sáng mười phần chói mắt, chói mắt để cho tất cả nghĩ rằng nhìn lầm, bởi vì bọn họ từ nó thấy được cái gì không thể tin được vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play