Thị vệ ngầm hiểu ý tứ của y, lên tiếng trả lời rồi vội vàng lui xuống chuẩn bị.
Dịch Viễn Lưu cố gắng thả lòng thân thể, chờ đợi vận mệnh đang đợi hắn ở phía trước, vận mệnh mà ngay cả hắn cũng không biết là như thế nào.
Thời gian hắn phải chờ đợi cũng không dài lắm, khi máu đã dồn cả lên trên đầu hắn thì Sách Lôi đột nhiên dừng bước, ngay sau đó, hắn bị ném xuống.
Dịch Viễn Lưu nhắm mắt lại, hắn nghĩ rằng phía dưới là núi đá thô cứng bén nhọn, có thể đâm thủng da thịt hắn nhưng lại không ngờ rằng làn da hắn lại tiếp xúc với một làn nước ấm áp.
Hắn bị ném vào trong nước.
Nước từ bốn phương tám hướng chảy về chỗ hắn, theo bản năng cầu sinh, tay chân hắn vung loạn, cũng may, chỉ quẫy đạp vài cái, chân đã chạm đến đáy nước. Hắn ho khan một tiếng, giãy dụa đứng lên thì phát hiện ra mình đang đứng ở trong một hồ nước nhỏ nhỏ chừng hơn mười thước, nước chỉ ngập đến eo hắn, dòng nước ấm áp lẳng lặng luân chuyển, tựa hồ không thể nhận ra được là nó đang chảy, xung quanh còn có mười mấy hồ nước lớn nhỏ bất đồng, cùng liên thông qua những thủy đạo nhỏ hẹp, bên ngoài hồ nước đều có cây cối rậm rạp che phủ. Dịch Viễn Lưu hiểu được hóa ra nơi này từng là miệng núi lửa, sau khi phun trào từ thời thượng cổ thì lưu lại thành những suối nước nóng này.
Hiển nhiên nơi này là nơi khi chủ soái địch quân hành quân đánh trận buồn tẻ sẽ đến đây tận hưởng lạc thú.
Nhưng hắn biết Sách Lôi tuyệt đối không có lòng tốt với hắn, cho hắn hưởng thụ dòng nước ấm áp này.
Hắn đứng thẳng người, cảnh giác nhìn kẻ đang đứng trên bờ.
Sách Lôi nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá thích khách đang đứng trước mặt mình, hắn đứng trong quầng ánh nắng ngời sáng, tuy thân thể trần trụi nhưng lại cố gắng đứng thẳng lưng, một chút đau đớn chợt lướt qua gương mặt hắn, chắc là thân thể có chỗ nào đó phát đau. Y âm thầm hừ lạnh một tiếng, có lẽ y nên khiến cho hắn đau đớn nhiều thêm một chút, trên đời này, kẻ dám trừng mắt nhìn y, xem y như một tên ngốc như hắn thật là vô cùng hiếm thấy.
Cầm lấy món đồ mà thị vệ vừa đưa tới, y đem cái bình trắng nhỏ mở ra, một dòng chất lòng xanh biếc chảy ra từ miệng bình, rót xuống mặt nước trong suốt vốn đang yên ả, dòng chất lỏng ở trong nước hình thành những gợn sóng quỷ dị, chậm rãi lan đi, khó khăn bao vây lấy Dịch Viễn Lưu bất lực đang đứng đó vào giữa.
Thích khách đứng đó theo dõi động tác của y, ánh mắt nghi ngờ.
“Ngươi biết đây là cái gì không?” Y nghĩ đến mị thái của tên thích khách trên giường tối hôm qua, tâm tình không khỏi tốt lên một chút, “Ngươi hắn ra rất quen thuộc.”
Dịch Viễn Lưu thật sự không biết đối phương muốn làm cái gì. Muốn hạ độc sao? Nếu thế thì cần gì phải phí công mang hắn đến vùng ôn tuyền này, không đúng. Dùng thuốc trị thương cho hắn ư? Kẻ cầm thú này làm gì có lòng tốt như vậy chứ.
Như thế, nhiều khả năng thứ thuốc đó là loại thuốc bức cung. Hắn đã từng nghe nói đến loại thuốc này, chỉ cần là người đã dùng qua thứ này, mặc kệ ngươi có là anh hùng hảo hán, mặc kệ tâm ngươi có vững như tường đồng vách sắt cũng không thể cưỡng lại mà hoàn toàn cung khai ra sự thật.
Nghĩ đến thế, sắc mặt hắn đại biến.
Hắn nhớ rất rõ, trước kia ở hoàng thành từng có người nói qua với hắn, có khi muốn dùng tin tình báo giả để mê hoặc địch nhân, tử sĩ có thể cố ý để bị địch bắt, trước tiên dùng một ít tin tình báo giả mà đáp cho có lệ, mà địch nhân tự nhiên có thể điều tra rõ ràng những tin tức đó là giả, khi đó bọn họ sẽ dụng hình với những tử sĩ, qua một thời gian nhất định, tử sĩ có thể biểu hiện ra đúng mực dáng điệu thống khổ không chịu đựng được, bộ dạng rất sợ chết. Địch nhân lúc này sẽ không dùng hình phạt nữa, cũng không cưỡng bức nữa, đó là lúc tử sĩ đã ở trong tình trạng thê thảm nhất rồi, sẽ đem tin tình báo giả mình muốn cấp cho địch nhân nói ra từng chút, từng chút một, đich nhân sẽ nghĩ kẻ này bị hành hạ bức cung tàn nhẫn quá rồi nên sinh ra nhu nhược, tự nhiên sẽ tin khẩu cung lúc này là thật…
Hắn lúc đầu chính là có dự định như vậy khi Sách Lôi đã coi hắn chân chính là một tên thích khách, qua được ải này, sẽ tiếp tục tính kế khác.
Nhưng hiện tại… Hắn vận khí đánh tới người trên bờ, chân hắn vừa ly khai khỏi mặt nước thì thân thể vốn bị chà đạp của hắn đã không nghe theo lời hắn nữa, chân hắn mềm nhũn vô lực, bùm một tiếng lại ngã xuống nước.
Sách Lôi nhướng mi: “Còn sức tấn công ta sao? Ngươi thật tận tâm với công việc. Nhưng ta hiện tại lại muốn ngươi làm một việc khác, một việc ngươi bắt buộc phải làm, đó là..”
Y từ từ gỡ bỏ quần áo của mình: “Đó là làm nam sủng của ta.”
Trong đôi mắt bị hơi nước làm mờ mịt của Dịch Viễn Lưu phản chiếu bóng dáng Sách Lôi sải bước đi xuống dưới hồ, từng bước đi về phía hắn.
Dịch Viễn Lưu lui về phía sau, sự sợ hãi theo bản năng trỗi dậy. Chuyện phát sinh tối hôm qua đã khảm sâu trong thân thể hắn mầm mống của sự sợ hãi.
Kẻ này mạnh hơn hắn, kẻ này muốn cưỡng bách hắn… Hắn muốn chạy trốn, nhất định, hắn nhất định phải đào tẩu.
Đúng lúc này có một hơi thở quỷ dị từ lòng bàn chân hắn dâng lên, trong nháy mắt đã lan tỏa khắp toàn thân, hắn không thể kiềm chế mà run lên.
“Ngươi đã làm gì?” Hắn cắn răng.
“Ngươi nói xem ta đã làm gì.” Sách Lôi đi đến bên hắn, nắm lấy thân thể của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên để lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ: “Có lẽ ngươi thích ở dưới thân người khác mới mở miệng nói thật nên ta thỏa mãn nguyện vọng cho ngươi.”
Lời nói nhẹ nhàng của y như tiếng thầm thì của ác ma, Dịch Viễn Lưu tuyệt vọng phát hiện ra hắn đã đoán sai tác dụng của cái loại thuốc xanh biếc ban nãy, thứ duy nhất có khả năng có thể khiến hắn sinh ra thứ ảo giác như thế này chính là xuân dược… loại thuốc tối âm hiểm bức người ta phải nói thật.
Đầu óc hắn dần dần mụ mị đi, mơ mơ hồ hồ, hắn như đắm chìm trong một cõi ảo mộng, ngọt ngào mà vui sướng.
Hắn chạy trên thảm cỏ xanh mướt, trên trời có một con diều hình con rết với thật nhiều, thật nhiều những cái chân nhỏ, thị nữ chạy đuổi theo hắn, gọi hắn: “Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử, đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận ngã…”
Và hắn thật sự là bị ngã, khi ngã xuống hắn thấy trên đầu bầu trời màu lam ngọc quay cuồng, đầu có chút choáng, không đau, nhưng hắn thấy ủy khuất, nhịn không được mà khóc lên… hắn càng khóc càng thương tâm, cho đến tận khi một thân ảnh ôn nhu xuất hiện bên cạnh hắn, hắn ngượng ngùng lí nhí: “Mẫu thân, con đau quá…”
Trong cõi mông lung mơ hồ đó, có một đôi tay ve vuốt trên người hắn, mang đi tất cả những gì làm hắn khó chịu, giống như bàn tay dịu dàng của mẫu thân ôm hắn khi hắn còn bé.
Nhưng đột nhiên bàn tay đó gia tăng lực đạo, gắt gao bóp chẹt lấy cổ hắn, hắn hét lớn lên: “Mẫu thân, mẫu thân!”
Qua màn nước mắt, hắn nhìn thấy gương mặt của mẫu thân, mặt mẫu thân vẫn ôn nhu y như từ trước đến giờ vẫn vậy, thanh âm của nàng đầy sủng nịch, cưng chiều với hắn, rồi lại thoảng như vọng lại từ xa xôi, nàng nói, “Đừng khóc, Viễn Lưu, rất nhanh thôi, sẽ không đau đâu.”
Trước mắt hắn tất cả đều biến thành màu đen, ngực như muốn nổ tung, nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn gương mặt ôn nhu của mẫu hậu, tuy rằng đau lắm nhưng mẫu hậu nói không sao, không sao thì là không sao.
Trong cơn mê ảo, hắn nghe thấy có tiếng người nào đó gầm lên, nghe thấy tiếng mẫu hậu gào thét, hắn nghĩ muốn lớn tiếng nói bọn họ dừng tay lại, hắn chỉ là đang cùng mẫu hậu chơi trò chơi thôi mà, nhưng một chữ hắn cũng không thốt ra được.
Đừng mang mẫu hậu đi….
Đừng mang mẫu hậu đi, phụ hoàng, nếu ngài không cần mẫu thân, xin người ít nhất cũng để nàng lại cho ta. Nếu ngài không quan tâm ta, vì sao phải xuất hiện, lại còn nói là đã cứu ta, ta không cần người cứu ta…
Hắn vươn tay, hắn muốn nắm lấy đôi bàn tay ôn nhu đang ngày càng xa dần hắn đó, hắn biết hắn không có năng lực, nhưng hiện tại hắn đã có khả năng, hắn bây giờ là Thống soái đại quân của Dịch quốc, hắn cố sức vươn tay ra, cố sức muốn chạm đến đôi bàn tay đó…
Hắn điên cuồng chụp với, điên cuồng cấu cào vào khoảng không trung phía trước y như đang trong mê mộng, hắn nắm được rồi, hắn nắm được một đôi tay.
Nhưng mà thanh âm trêu cợt từ phía sau vọng lại, truyền vào tai hắn: “Ngươi thật cuồng nhiệt, khiến một nam nhân trinh tiết, cường liệt trở nên dâm đãng thật đúng là rất dễ dàng.”
Hắn đưa đôi mắt mờ mịt nhìn người đang nói, những lời nói hắn nghe không hiểu, nhưng nghe đến câu sau, hắn hoàn toàn thanh tỉnh.
Thanh âm của nam nhân đối diện ác liệt, vô tình: “Ngươi muốn thoải mái sao, như vậy ngươi nên nói cho ta biết người phái ngươi đến là ai?”
Ngay trong nháy mắt, ánh mắt mê ly của thích khách bỗng nhiên dần dần tiêu tán, Sách Lôi lại nhìn thấy hào quang lóng lánh trong mắt hắn, dù cả người hắn run rẩy không ngừng, dù cái cổ duyên dáng của hắn đang nằm gọn trong tay y, chỉ cần y nhấc tay nó sẽ lập tức gãy lìa, dù cho gương mặt hắn tràn đầy khuất nhục cùng sợ hãi nhưng đằng sau con mắt đen thật sâu đó lại là sự miệt thị hòa lẫn phẫn nộ.
Thất bại, thất bại chỉ trong gang tấc, Sách Lôi nghĩ thầm.
Xuân dược hôm nay còn hung mãnh hơn hôm qua, lại dùng nước ôn tuyền làm nguồn dẫn có thể càng nhanh chóng phát huy hiệu quả, xuân dược này còn có khả năng mê hoặc người khác, có thể khiến người ta bất tri bất giác nói ra tất cả mọi chuyện, cho dù y thân thể cường hãn, trước đó cũng đã uống giải dược rồi nhưng hô hấp vẫn trở nên dồn dập… một kẻ hôm qua đã bị tra tấn cả đêm trên gường mất hết công lực cùng thể lực sẽ tuyệt đối không có khả năng chống cự.
Y nhìn lại, hóa ra y vẫn là đánh giá thấp thích khách này rồi.
Y ôm hắn vào lồng ngực rộng của mình, hỏi tiếp: “Là ai phái ngươi tới?”
“Cấp trên của ta, nhưng ta.. không biết tên cùng diện mạo của hắn.”
Sách Lôi giữ lấy cằm của hắn: “Ngươi nghĩ rằng ta tin lời ngươi ư?”
“Không tin cũng không có cách… nào… Tất cả đều là thật…” Hạ thân của hắn bị đối phương hung hăng nắm lấy khiến một trận đau nhức trào lên tới tận đỉnh đầu hắn.
Trong tình huống cả hai thân thể đều dính sát vào nhau như thế này, dù Dịch Viễn Lưu có cố gắng, có dốc toàn lực khống chế thân thể của chính mình, dù thần kinh của hắn có mạnh mẽ đến đâu nhưng thân thể hắn lại cũng dốc sức chống lại hắn. Hạ thân hắn đã bắt đầu đau, hơn nữa, người kia rõ ràng cũng đã có phản ứng.
“Xem ra ta vẫn là rất mềm lòng.” Âm điệu lạnh như băng của Sách Lôi lại vang lên, hai tay y không ngừng thô bạo mà đùa giỡn với thân thể mẫn cảm của hắn, thấy hắn càng sợ hãi, y lại còn cười cợt trêu chọc: “Ngươi biết ta muốn làm gì tiếp theo chứ? Ngươi thông minh vậy mà.”
Y hôn môi hắn: “Nếu ngươi nói được, ta sẽ rất ôn nhu với ngươi…”
Sách Lôi cảm thấy chính mình đã hết lòng ưu ái kẻ kia nhưng mà đáp lại y lại là sự trầm mặc cự tuyệt, thích khách quay đầu, không thèm liếc mắt nhìn y một cái, giống như y chưa từng nói gì cả.
Sách Lôi lại nhếch ra nụ cười âm lãnh, nắm cánh tay của thích khách đang đặt trên mép hồ nước, bắt nó đặt lên người mình: “Hôm qua ngươi hầu hạ thật khiến ta rất vừa lòng, đúng là do ngươi có võ công cao cường, không chỉ thân thể rất mềm dẻo, mặt sau cũng…” Y tiếp tục cười, nụ cười lãnh khốc hàm chứa ý vị khinh bạc: ” mặt sau lại vừa nóng vừa nhuyễn, ôm lấy ta khiến ta thật thoải mái, bây giờ ngươi lại hầu hạ ta đi.”
Cả người thích khách căng cứng nhưng vẫn không nhúc nhích: “Vì sao không giết ta? Ta là một thích khách.” Đôi con ngươi đen kịt tràn ra sát ý mãnh liệt chỉ trong nháy mắt: “Bằng không nhất định sẽ có một ngày ta giết chết ngươi.”
Sách Lôi cười, loại kích thích này mới đúng là thứ y chờ mong. Y ngả ngớn tựa càng sát thêm vào hắn: “Ngươi chưa chịu khai thật, ta sao có thể để ngươi chết được.”
Y vươn tay, đưa một chân lên kẹp lấy thân thể của thích khách, kề càng sát hơn nữa vào người hắn, làm cho hắn cảm nhận được sự nóng vội của phân thân y. Sủng hạnh một thích khách như vậy, quả nhiên là khiến y thật hưng phấn.
Cả người Dịch Viễn Lưu lại run lên, hậu đình bị đả thương nghiêm trọng lại bị một cái gì đó nóng bỏng tiến vào khai mở, nhưng hắn bị giữ chặt ở trên tảng đá tại thành của hồ nước, không thể nhúc nhích dù chỉ nửa phân, ngược lại càng giống như hắn đang chờ đợi y tiến vào.
Thân thể hắn đã cứng cả lại, bất giác mà run từng đợt, hắn không muốn mình yếu đuối như thế nhưng mà sự thống khổ đến tận xương tủy của đêm qua lại lướt qua trí nhớ của hắn, hiện lên rất rõ ràng. Bây giờ nam nhân này lại đang ở trong thân thể hắn, hắn sợ, sợ đến mức tất cả đều biến thành một màu đen mờ mịt.
Hắn đánh mất tôn nghiêm của một vị hoàng tử, đánh mất tư cách của một đấng nam nhi, bị coi như một thứ công cụ, hổ thẹn vạn phần khi bị khai mở thân thể, bị người khác khác không ngừng tiến nhập… Hắn hận, hận mình không thể chết ngay lập tức được.
Không, theo thứ ý niệm điên cuồng mong cầu được chết không ngừng hiện lên trong đầu hắn, một thứ hận ý mới mẻ cũng yên lặng trồi lên. Không, có lẽ hắn không nên chết, hắn phải cố, phải cố gắng sống sót, sống để trở về đất nước của mình, tự mình dẫn dắt thiên quân vạn mã, bắt sống kẻ đang tùy ý xâm phạm mình, băm thây y thành vạn đoạn, để y vĩnh kiếp không được siêu sinh.
Đúng vậy, hắn thề.
Sách Lôi vừa chậm rãi va chạm, vừa nhìn chằm chằm người bên dưới đang mím môi thật chặt, ánh mắt thất thần… y nhìn ra thích khách này đã như sắp bị mình làm cho tơi tả rồi.
Hắn vẫn chỉ là một xử nam, chưa từng bao giờ trải qua việc như thế này, hắn rất thuần khiết, rất kiên cường, nhưng mà, càng thuần khiết, càng dễ dàng bị người ta làm vẩn đục.
Y dùng thanh âm mê người nhất của mình, ghé sát đôi môi vào lỗ tai hắn, thầm thì: “Nói cho ta biết, thống khổ ngươi phải chịu sẽ lập tức chấm dứt..”
Đôi môi thích khách run rẩy thật lâu, thanh âm khàn khàn: “Ta đã nói rồi, tất cả đều là sự thật…”
Sách Lôi lại động, khiến cho mình càng tiến sâu vào thân thể đối phương. Người dưới thân rốt cục thét lên một tiếng chói tai: “Không!! Ta nói, ta nói…”
Sách Lôi vừa chậm rãi hưởng thụ thành quả, vừa điều chỉnh tốc độ chậm lại, làm cho đối phương có thể hô hấp bình ổn.
Thích khách không ngừng hít thở, trong mắt tràn ngập sợ hãi, thanh âm yếu đuối bất lực: “Ta là Lưu Nhân..”. Hắn nói.
“Phụ thân còn sống, mẫu thân ta mất sớm, nhà tại kinh thành Dịch quốc, ta có vài huynh đệ tỷ muội nhưng mà quan hệ không tốt lắm, thường xuyên bất hòa… Ta là tử sĩ dưới trướng Nhị hoàng tử Dịch Viễn Lưu, theo người xuất chinh đến đây. Tối qua Nhị hoàng tử giao cho ta một nhiệm vụ, đã là tử sĩ vô luận là uống xuân dược hay là làm gì đều cũng chỉ hướng đến một mục tiêu duy nhất là phải giết chết địch nhân, sau đó tự sát.”
“Ngươi là người của Dịch Viễn Lưu?” Sách Lôi trong chớp mắt đã lâm vào trầm tư.
“Đúng.” Dịch Viễn Lưu nói, thời gian dài như vậy đã đủ để hắn có thể nghĩ ra một lời nói dối trôi chảy, hơn nữa tên cầm thú tự cho mình là đúng này tra tấn hắn, tự nhiên lại là một sự giúp đỡ khiến lời nói của hắn càng thêm chân thật. Hắn cẩn thân quan sát phản ứng của Sách Lôi, chú ý đến thời điểm y nghe thấy tên của hắn, nhãn thần y lóe sáng.
Đã là cừu địch trên chiến trường, y nhất định là rất hận vì không thể đem hắn xẻ thịt lột da mà ăn tươi nuốt sống.
“Thủ hạ của Nhị hoàng tử thật là giống với chủ nhân, đôi mắt dài xinh đẹp đó thật giống đúng không?” Sách Lôi mỉm cười, y nhớ đến vài lần gặp người kia trên trận tiền, từ xa xa nhìn thấy ánh mắt đó, đôi mắt sáng như sao trời, sóng mắt lóng lánh như mây hồng, so với ánh mắt y đang nhìn thấy đây… quả thật có chút tương tự.
Y buộc suy nghĩ đang mông lung của mình trở lại quỹ đạo, tiếp tục ngầm nghĩ. Với một thích khách làm ra vẻ nam sủng nhưng lại không có vẻ gì là đã trải qua huấn luyện về hành phòng, y vẫn đang hoài nghi lắm, mặt khác, còn có một điểm đáng ngờ… nhưng nhãn thần tiêu hồn lúc nãy hắn lộ ra khi ở dưới thân y lại làm y vừa lòng, y quyết định tạm thời tha cho hắn.
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ có vậy…”
Thích khách cả người đã mềm nhũn tựa như không có xương cốt, hạ thân bị y mơn trớn đã muốn cứng lên nhưng hắn vẫn giãy dụa mà đứng thẳng người, thanh âm run rẩy: “Ngươi… ngươi không phải đã nói sẽ buông tha ta sao?”
Sách Lôi gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy hắn nói rất có lý: “Ngươi dễ dàng tin ta như vậy sao, thật khờ dại.”
Y lại chỉnh lại tư thế, tiếp tục chơi đùa với đối phương nhưng mà khác với lúc trước một chút, y khai ân, thay vì cường mãnh thì y lại ôn nhu âu yếm đối phương.
Nam tử phía dưới trước bị hắn cường ngạnh bây giờ đối với sự âu yếm dịu nhẹ này lại thốt không nên lời, dần dần thả lỏng, mềm mại như xuân thủy, buông xuôi, dựa vào lồng ngực y. Sau đó một lát, bạch dịch trào ra, thân người Dịch Viễn Lưu run rẩy vài cái, hắn lần đầu tiên phát tiết khi bên cạnh Sách Lôi.
Vừa lòng ôm lấy lưng hắn, Sách Lôi sờ soạng, hôn lên mặt hắn, tự nhiên nhớ ra y đã quên mất một điều.
Có lẽ y nên xác định lại một lần nữa chuyện này: “Ngươi phản ứng trúc trắc, lại còn mẫn cảm như vậy, mọi khi chắc là ngươi tự xử hả?”
Hơi nước lượn lờ bay lên từ làn nước ôn tuyền ấm áp, Sách Lôi ôm lấy thân thể không hề tức giận của Dịch Viễn Lưu, chậm rãi cảm nhận những xúc cảm đa dạng biểu hiện trên thân thể hắn. Tất cả của hắn đều là của y, nhưng hiển nhiên phía trước vẫn còn nhiều vấn đề cần phải nghĩ đến.
Theo lý mà nói, một thích khách như hắn một khi đã khôi phục được thể lực chắc chắn là một mối nguy hiểm khôn lường. Một đao giết chết hắn, thật sự là một việc làm hết sức hợp lý,nhưng… y cúi đầu nhìn người đang nằm trong lồng ngực ấm áp của mình, có lẽ vì hôn mê nên gương mặt hắn phá lệ mà lộ ra vẻ nhu nhược khác hẳn bình thường, tựa như một đứa nhỏ vô hại.
Một kẻ có thể bình tĩnh quyết đoán mặc dù đang bị xuân dược khống chế vẫn có thể khiến Sách Lôi y trọng thương như hắn… Nụ cười của y đột nhiên tiêu biến, có trời mới biết nếu hắn có đầy đủ sức lực, thân thủ trầm ổn, vững vàng đâm y một đao, y liệu có thể bình yên mà tránh thoát được hay không, đó quả là một ẩn số.
Cho dù y biết suy đoán này là vô căn cứ nhưng y bỗng nhiên nhận ra rằng, chính mình không biết vì sao lại không muốn nhìn hắn máu tươi ba tấc.
Y không muốn giết hắn, ít nhất là lúc này, y còn chưa nghĩ đến.
Có lẽ là do tư vị mất hồn từ lần hoan hảo lúc nãy nên y tự cho phép mình phóng túng một lần, lưu lại kẻ này, đùa bỡn hắn đến khi y hoàn toàn chán ghét mới thôi.
Thế nhưng làm thế nào để món đồ chơi này không còn nguy hiểm nữa đây, làm cho một kẻ nam tử bất khuất khó có thể chiêu dụ hoàn hảo sắm vai một tên nam sủng, vấn đề này quả là cấp bách và nan giải.
Đánh gãy tay chân hắn, chấn đoạn gân mạch của hắn,làm hắn trở thành một phế nhân chỉ có thể vô lực nằm trên giường đợi y sủng hạnh hoặc xâm phạm ư? Sách Lôi nhăn mặt, chân mày nhíu lại, phủ quyết phương án này, tuy rằng máu huyết đỏ sậm lưu trên người mỹ nam tử này, cùng những vết thương trên người hắn cho người ta một thứ mỹ cảm thê diễm nhưng cũng không bì được với sự phản kháng kịch liệt của người đó, sự phản kháng đó khiêu gợi dục vọng của y, khiến y trỗi lên tình ái dào dạt. Trước mắt y hiện ra ánh mắt quật cường của thích khách cùng đao phong sắc bén của một đao hắn đâm y, y lại hơi hơi hé cười.
Sách Lôi y chẳng lẽ lại là một kẻ không có can đảm đối mặt với nguy hiểm sao? Huống gì, nếu hắn chỉ là một con mèo hoang nguy hiểm, y còn là một con báo săn nguy hiểm hơn hắn gấp trăm lần.
Trong đầu y dần dần hình thành quyết định, cuối cùng y thản nhiên đứng dây, ôm lấy tên tù binh vẫn còn đang hôn mê, thản nhiên bước vào lều trại của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT