Mấy ngày qua, Dung Tiêm Nguyệt hết ăn no, rồi lại ngủ, ngủ đã rồi lại ăn. Trong lúc rảnh rỗi có đi ra ngoài thực hiện quá trình trao đổi không khí, điều tiết nội lực.
Chân dang rộng hai bên, hai tay đặt song song trước ngực, tĩnh tâm, đầu lưỡi chạm chân răng trên, bụng thở đều, lưng thẳng đứng, cả phần thắt lưng và gáy, khí tụ đan điền *
• Khí tụ đan điền bằng cách là thắt lưng cũng phải thẳng để bụng hơi hóp vào. Khi hít cảm thấy bụng và thắt lưng căng cứng lên mà ko phình qúa to (đẩy nội tạng xuống dưới).
Cái thân thể này, linh hoạt thì có thừa, nhưng thực lực thì quá kém, nếu buổi tối ngày hôm ấy, sức lực của nàng lớn hơn chút nữa, có khi cũng không đến mức bị kẻ đó áp chế.
Tuy cơm nước không còn là bát cháo dưa muối, tuy vẫn chỉ là thức ăn chay, nhưng ít ra Dung Tiêm Nguyệt vẫn có khả năng tiêu hóa được.
Ăn được vài miếng, Dung Tiêm Nguyệt nói với Tiểu Xuân Đào: "Bắt đầu từ ngày mai, ta dạy cho em vài chiêu nha!"
"Nương nương..."
"Ta luyện tập mấy ngày nay, cảm thấy cũng không tệ lắm!" Dung Tiêm Nguyệt thành thật đáp.
Kỳ thực muốn luyện được thành công cái loại công phu điều tiết khí tức này thì người bình thường cũng mất ít nhất nửa năm, chỉ là đối với Tiểu Xuân Đào, Dung Tiêm Nguyệt cảm thấy khoa trương một chút vẫn tốt hơn.
"Có thật không?" Tiểu Xuân Đào đương nhiên là tin tưởng tuyệt đối Dung Tiêm Nguyệt cho nên trong mắt cũng óng ánh niềm chờ mong.
Dung Tiêm Nguyệt gật đầu.
"Hôm nay nô tỳ muốn học a!" Tiểu Xuân Đào còn sốt ruột hơn so với chủ tử mình "Nô tỳ phải bảo vệ nương nương!"
"..."
Dung Tiêm Nguyệt nghe xong rất vui mừng, nàng quay đầu liếc nhìn bốn phía tượng cao cách vách, trong lòng âm thầm nghĩ, chờ đến khi luyện được một ít công phu, nàng nhất định phải xem xem đằng sau bức tường cao này, bên ngoài sẽ là cái hình dạng gì.
"Nương nương, nô tỳ chỉ là một tiểu nha đầu, cái gì cũng không biết, nhưng nô tỳ biết trong cung người nắm quyền cao nhất là Hoàng Thượng. Tuy bây giờ nương nương bị nhốt ở lãnh cung, nhưng nương nương vẫn là Hoàng hậu. Nói không chừng sẽ có một ngày Hoàng Thượng tự mình đưa nương nương hồi cung. Khi đó, nương nương muốn đi đâu cũng được... Nô tỳ biết nương nương lo lắng cho phu nhân, nhưng, nhưng chọc giận Hoàng Thượng là bị chu di cửu tộc a!"
Dung Tiêm Nguyệt ngẩn người, cuối cùng cũng coi như là hiểu rõ vì sao con bé này lại tỏ thái độ như thế, hóa ra vừa nãy không cẩn thận lỡ lời nói ra những suy nghĩ trong lòng.