Sáng sớm hôm sau, Y Thư Ngọc đã mặt sắc mặt không tốt ngồi chờ con
dâu mới dâng trà, thỉnh an. Chỉ nghĩ đến chuyện dã nhà đầu Tây Môn gia
đã thật sự gả vào Đông Phương gia là nàng lại bực mình, hận không thể la to “ cuộc hôn nhân này không tính”.
Nhưng nàng không thể không nghĩ tới thể diện của Đông Phương gia,
nàng cũng không thể ở trước mặt bạn bè thân hữu mà tự làm mất mặt mình
được nên mặc kệ trong lòng có bao nhiêu không vui, đều cố mà tươi cười
nhận lời chúc mừng của mọi người. Nghĩ đến những người đó đang chờ xem
kịch vui, lại thì thầm to nhỏ với nhau là nàng lại muốn bốc hỏa. Có
người chờ xem kịch vui, có người không ủng hộ Tây Môn Nguyên Bảo trở
thành vợ của Đông Phương Dực cho nên trong hỉ yến đêm qua, mỗi người đều mang một sắc mặt âm trầm khác nhau mà dùng bữa, ngoài trừ chú rễ, có lẽ những người thực sự vui mừng không có mấy ai. Chỉ cần nghĩ tới những
chuyện này, nàng liền cảm thấy ủy khuất. Nếu Dực nhi của nàng cưới vợ
thì hỉ yến đêm qua phải náo nhiệt đến tận trờ, làm sao lại giống như đám tang, ngườ người mặt mày đều cau có, thâm trầm chứ.
Bất quá trong lòng nàng hiểu rõ là con bảo vệ cho dã nha đầu Tây Môn
gia kia, vì không muốn tình mẫu tử bị rạn nứt, cho nên ở trước mặt Dực
nhi nàng tận lực không bày tỏ sự bất mãn đối với dã nha đầu kia.
Rất nhanh, Đông Phương Dực mang theo Tây Môn Nguyên Bảo tiến đến hướng Y Thư Ngọc phụng trà thỉnh an.
Hai vợ chồng rất ân ái, ai cũng nhìn ra được là Đông Phương Dực rất
quan tâm tiểu thê tử của hắn, điều này làm cho Y Thư Ngọc càng thêm
không vui.
Nàng cố nén giận, tươi cười nhận thỉnh an của Tây Môn Nguyên Bảo, sau khi Đông Phương Dực rời đi để lo việc ở tiệm châu báu, tươi cười giả
dối của nàng cũng lập tức đi theo hắn.
“Xem ra ngươi cùng Dực nhi cảm tình thật tốt”, Y Thư Ngọc lạnh nhạt hỏi.
“Dạ”, Tây Môn Nguyên Bảo ngoan ngoãn trả lời, vợ chồng bọn họ ân ái là chuyện tốt, không có gì phải giấy diếm.
Trước khi diện kiến Y Thư Ngọc, Nguyên Bảo đã cố gắng học bợ dáng của các tiểu thư khuê các, nương nói nàng trăm ngàn lần đừng để người Đông
Phương gia phát hiện sức ăn cùng khí lực của nàng rất lớn, để tránh vừa
mới xuất giá đã phải chịu khổ. Để tránh bị bọn họ xem thường, nói chuyện cũng không được lớn tiếng quá, gặp chuyện vui cũng phải che miệng cười
khẽ, không được cười to. Nàng không muốn sống không thật với bản chất
của mình, nhưng nương nói nếu nàng không muốn để nhà mẹ đẻ bị chê cười,
không muốn bị trả trở về thì phải ngoan ngoãn nghe theo. Vì không muốn
Tây Môn gia bị người khác xem thường, trở thành đề tài đàm tiếu trong
lúc trà dư tửu hậu, cũng không muốn bị trả về, cùng Đông Phương Dực xa
cách hai nơi, nàng chỉ có thể làm theo lời nương nói. Bởi vì sợ không
cẩn thận sẽ tiết lộ bí mật, nên đối với câu hỏi của người khác, nàng chỉ trả lời thật ngắn gọn.
“Ta nghĩ ngươi hẳn là rất rõ ràng, nếu đã gả vào Đông Phương gia, là
vợ của Dực nhi thì phải theo quy củ của Đông Phương gia. Đông Phương gia cũng không phải là gia đình bình thường, tổ tiên chúng ta từng được
Hoàng Thượng tứ hôn cho lấy quận chúa, đây là chuyện vinh quang đến cỡ
nào. Tin tưởng ngươi đã rất rõ ràng, cho nên tất cả các lễ nghi, quy củ, phép tắc…đều phải tuân theo, không được qua loa. Ta mặc kệ ngươi cùng
Dực nhi trong phòng cảm tình tốt thế nào, nhưng ra bên ngoài có rất
nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào các ngươi. Dực nhi thân là trưởng
tộc của Đông Phương gia, hắn cần có uy nghiêm của mình nên ngươi là thê
tử của hắn thì cũng phải giữ thể diện, giúp cho trượng phu của mình tăng thêm uy tín trước mặt các tộc nhân, chứ không phải làm hủy thanh danh
của hắn, ngươi hiểu chưa?”
Y Thư Ngọc đối với nàng bộc lộ bất mãn đến cực điểm, vì vậy ngữ khí
lạnh như băng, bắt đầu giáo huấn Nguyên Bảo cũng muốn cho Nguyên Bảo
biết nếu đã gả vào Đông Phương gia thì cần phải nhìn mặt mũi của bà bà
là nàng đây, Nguyên Bảo đừng mơ tưởng làm hỏng quy củ càng không thể
vọng tưởng thay thế địa vị của nàng được.
“Dạ”, Tây Môn Nguyên Bảo vẻ mặt mờ mịt, không hiểu Y Thư Ngọc đối với nàng nói một tràng dài như vậy là ý gì, chỉ hiểu là Y Thư Ngọc nhắc tới một đống lớn quy củ. Ai, nếu không hiểu, nàng liền làm theo lời nương
dạy – mặc kệ người khác nói gì, nàng chỉ cần “ dạ” là được.
“Ngươi đã đã rõ ràng sáng tỏ, ta đây sẽ không nhiều lời nữa.” Nghe
được trả lời của Nguyên Bảo, Y Thư Ngọc nghĩ nàng đã hiểu cũng đã thuận
theo lời của mình, cho nên cũng cảm thấy hài lòng. Nhưng nghĩ tới cảnh
ngày nào cũng đối mắt với Nguyên Bảo thì nàng lại cảm thấy bất mãn, hơn
nữa bất luận là làm thế nào cũng thấy bất mãn.
Nguyên Bảo bộ dạng cũng không tệ lắm, lại xinh đẹp, cũng khó trách
Dực nhi bị nàng làm mê mẩn cả đầu óc, không thể không cưới nàng. Bất quá theo ánh mắt của nàng đánh giá thì Nguey6n Bảo vẫn còn kém một chút,
không xứng với đứa con bảo bối của nàng. Còn nữa, Nguyên Bảo xuất thân
từ Tây Môn gia, khẳng định nhiễm không ít thói quen của Tây Môn gia, nếu ngày nào đó bỗng nhiên đi ra ngoài đánh cướp thì phải làm thế nào bây
giờ?
Nói tóm lại, nàng chính là không có cách nào thích Tây Môn Nguyên Bảo!
“Dạ”, Tây Môn Nguyên Bảo lại dạ, nhưng trong lòng rất hi vọng có thể
nhanh chóng rời khỏi nơi này, ra ngoài đi dạo, nhìn xem Đông Phương gia
có gì thú vị, mới mẻ không.
“Kỳ thật ta cũng không phải là một bà bà khó tính, chỉ cần làm đúng ý ta, chúng ta tự nhiên có thể ở chung vui vẻ với nhau”, cái gọi là “
đúng theo ý ta” như trong lời Y Thư Ngọc nói cũng không phải là chuyện
đơn giản, không chỉ muốn phải tinh thông cầm kỳ thư họa, còn phải ra
được phòng khách, vào được phòng bếp, quan trọng nhất là giúp ích được
cho Đông Phương gia, mà không được trở thành nỗi sỉ nhục của Đông Phương gia.
“Dạ”, nương nói thật đúng, chỉ cần “ dạ” là được rồi, nàng cứ vâng
vâng dạ dạ, bà bà sẽ không nói một tràng dài những từ mà nàng nghe không hiểu nữa.
“Ngươi có thể hiểu được sẽ thấy mọi việc rất dễ, ta thấy hôm nay thời tiết khá đẹp, chi bằng chúng tar a hoa viên ngắm hoa đi”, nói xong, Y
Thư Ngọc liền đứng dậy, ung dung đi về hướng hoa viên.
Tây Môn Nguyên Bảo sửng sốt một lát rồi lập tức đuổi theo. Nữ nhân
Đông Phương gia đều sống như vậy sao? Sau khi nói một tràng dài làm
người ta không hiểu được thì sẽ đến hoa viên ngắm hoa sao? Nàng thấy hoa cũng chẳng có gì đẹp, nếu có thể ăn thì còn có thể suy nghĩ lại. Bất
quá nàng mới được gả vào, trước mắt cũng không có việc gì làm, không
bằng bồi bà bà đi ngắm hoa cũng tốt.
Theo sau hai người là một đám nha hoàn bưng trà cùng điểm tâm, Tây
Môn Bảo Đệ cũng có trong nhóm này, thấy các nha hoàn khác đang bưng trà
bánh liền sáp tới gần, ý đồ muốn nếm thử.
“Lục Nhi, ngươi đến phòng ta mang Nguyệt Nha cầm đến đây”, Y Thư Ngọc cười lạnh, sai bảo nha hoàn bên người.
“Dạ, phu nhân”, Lục Nhi lập tức đi lấy Nguyệt Nha cầm.
Tây Môn Nguyên Bảo bồi Y Thư Ngọc đi vào Phong Nguyệt đình trong hoa
viên, hai người liền ngồi xuống. Bọn nha hoàn liền nhanh chóng đem huân
hương, trà, bánh xếp ra bàn, sau đó lui ra phía sau, chờ Y Thư Ngọc sai
bảo.
Nhìn các món điểm tâm không biết tên trên bàn, Nguyên Bảo lại thấy
đói bụng. Đông Phương gia quả đúng như nàng nghĩ, ăn mặc đều tốt hơn nhà các nàng nhiều lắm, chỉ đi ngắm hoa mà cũng có cái này cái nọ để ăn,
thật sự là không sai.
“Nguyên Bảo, ngươi nhìn xem hoa cúc nở rộ rất xinh đẹp, trong thời
điểm này ngươi đàn cho ta nghe một bản thì hay biết mấy”. Biết rõ Tây
Môn Nguyên Bảo tuyệt đối không thể đánh đàn, Y Thư Ngọc còn cố tình làm
khó dễ nàng, làm cho nàng hiểu được chính mình cùng Đông Phương gia có
chênh lệch lớn thế nào.
“Dạ”, Nguyên Bảo chưa kịp suy nghĩ gì, mà chỉ dạ theo quán tính, đợi
khi nàng hiểu ra ý Y Thư Ngọc muốn nói gì thì không còn kịp rồi. Nàng
ngạc nhiên nhìn bà bà đang tao nhã cười.
“Ngươi nguyện ý đàn cho ta nghe một bản thật là tốt quá, Lục Nhi cũng vừa kịp lúc đem Nguyệt Nha cầm đến”. Ban đầu, Y Thư Ngọc nghĩ Nguyên
Bảo sẽ trực tiếp phản đối, nói không, không ngờ được nàng thế nhưng lại
đồng ý. Tốt lắm, nàng muốn nhìn xem Tây Môn Nguyên Bảo tài nghệ đánh đàn đến cỡ nào.
Lục nhi thật cẩn thận đem Nguyệt Nha cầm tới, mà Tây Môn Nguyên Bảo thì sắc mặt tái nhợt nhìn cổ cầm được chạm trổ tinh mỹ.
Bảo Đệ cũng đồng dạng trừng lồi mắt, nếu Nguyên Bảo biết đánh đàn thì heo cũng có thể bay, cá này nên làm thến nào cho phải?
“Nương……” Tây Môn Nguyên Bảo cười gượng nhìn về phía Y Thư Ngọc.
“Yên tâm, nương sẽ không làm khó dễ ngươi, không yêu cầu ngươi phản
đàn khúc “Quảng Lăng Tán”, ngươi cứ theo cảnh trí trong hoa viên, tùy ý
mà đàn một khúc đi”. Thấy nàng do dự khó xử, tâm tình của Y Thư Ngọc
liền cảm thấy tốt, nhàn nhã uống trà.
Tây Môn Nguyên Bảo cảm thấy như muốn say, muốn lập tức thừa nhận nàng căn bản không biết đàn nhưng nhìn thấy bà bà nhất định sẽ không bỏ qua, nàng đành kiên trì ngồi xuống trước Nguyệt Nha cầm. Nhìn mười sợi dây
đàn, tâm tình nàng nặng tựa như Tôn Ngộ Không bị chặn bởi năm ngón tay
của Như Lai Phật Tổ.
Y Thư Ngọc lạnh lùng liếc nàng một cái, chờ xem nàng bị xấu hổ trước mặt hạ nhân để tiêu trừ lửa giận trong lòng.
“Như thế nào, cảm thấy Nguyệt Nha cầm không tốt?” Y Thư Ngọc nhíu
mày, lạnh nhạt hỏi. Nguyệt Nha cầm là danh cầm, không phải người nào
cũng có thể tùy tiện sử dụng.
“Không, ta sẽ đàn”, Tây Môn Nguyên Bảo thở dài, bà bà cố ý làm khó dễ, nàng chỉ có thể lấy ngựa chết là ngựa sống mà thôi.
Thấy nàng không biết sống chết đáp lại, Y Thư Ngọc cười đến càng thêm khinh miệt. Nếu Tây Môn Nguyên Bảo biết đánh đàn, nàng nguyện ý đem cái chuôi này nuốt vào bụng a!
Tây Môn Nguyên Bảo lo sợ bất an, mười ngón khẽ run đặt lên huyền cầm, hàm răng cắn vào môi dưới, lại dùng lực hít sâu một cái lấy hết dũng
khí dùng lực, ý đồ muốn đánh ra một bản đàn thật hay để che miệng Y Thư
Ngọc.
Đông Phương Dực không đơn giản là ở thư phòng xử lý việc tiệm châu
báu vận chuyển, mua bán mà còn bắt tay vào xử lý chuyện bị người đuổi
giết. Hắn đã ủy thác cho Vạn Sự Thông (chỗ này là ta chém vì không dịch được theo nguyên tác từ tin tức linh thông sao cho chuẩn nhé) chuyên cung cấp thông tin, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng nắm trong tay, tra xem rốt cuộc kẻ chủ mưu đằng sau là ai, là kẻ nào muốn dồn hắn vào
chỗ chết.
Hôm nay đã có tin tức hồi báo đang chờ hắn xem.
Khi chưa có kết quả, hắn không muốn phỏng đoán quá nhiều, tất cả phải dựa vào chứng cớ. Dù rằng đã có người để hoài nghi nhưng vẫn cứ âm thầm hi vọng không phải là người nọ.
Nếu đúng kẻ chủ mưu là Đông Phương Kiệt như hắn dự đoán, như vậy việc này đối với hắn rất tàn nhẫn. Hắn thực sự không muốn người đó là Đông
Phương Kiêu, bở vì nếu thực sự là Đông Phương Kiêu thì sẽ có nhiều người bị tổn thương, bản thân hắn cũng không vui vẻ gì. Cho nên từ đầu đến
cuối hắn luôn hi vọng rằng mình đoán sai, rằng mình lấy dạ tiểu nhân đo
lòng quân tử, Đông Phương Kiêu là vô tội.
Từ nhỏ, Đông Phương Kiêu luôn cùng hắn cạnh tranh, thắng bại giữa bọn họ không tính hết, mà lần tranh đua lớn nhất, gay gắt chính là vị trí
tộc trưởng.
Phụ thân Đông Phương Kiêu là đệ đệ của phụ thân Đông Phương Dực, bọn
họ là đường huynh đệ, theo lý thuyết, Đông Phương Kiêu có tư cách cạnh
tranh. Nhưng hắn muốn tranh vị trí tộc trưởng cũng không dễ dàng, bởi vì hắn chỉ là con do tiểu thiếp sinh ra, mẫu thân của Đông Phương Kiêu bộ
dáng xinh đẹp nhưng lại quá nhu nhược, sức khỏe không tốt mà nhà mẹ đẻ
cũng không có thế lực để có thể dựa vào. Suy tính nhiều mặt, Đông Phương Dực tự nhiên chiến thắng mà ngồi lên ghế tộc trưởng.
Cũng bởi vậy năm đó tuy Đông Phương Kiêu tuy rằng tươi cười chúc
mừng, nhưng Đông Phương Dực không cho rằng khâm phuc thật sự. Từ sau khi hắn tiếp nhận vị trí tộc trưởng, mấy năm qua vẫn hòa hợp với Đông
Phương Kiêu, nhưng nếu nói Kiêu luôn âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình
thì hắn cũng không lấy gì làm lạ.
Nếu nói Kiêu cuối cùng quyết định không chỉ kéo hắn xuống khỏi vị trí tộc trưởng mà còn muốn mạng của hắn, hắn không thể không nói sự tình
phát triển đến mức này làm tâm hắn rất đau.
Hắn cho tới bây giờ cũng không muốn cùng Kiêu tranh đấu cho đến mức kẻ còn người chết, tuyệt đối không.
Đông Phương Dực tâm tình đau đớn mở thư hàm, nhìn mấy chữ viết trên
giấy càng làm cho mi hắn nhíu chặt. Dựa trên mũi tên đã bắn hắn, đầu mũi tên có khắc hình đầu hổ mà tra được tổ chức giết người thần bí “ Phục
Hổ môn”.
“Phục Hổ môn” là tổ chức sát thủ, chỉ cần ra giá, bất luận là ai bọn
họ cũng sẽ giết. Lời đồn về Phục Hổ môn hắn cũng có nghe nói đến, chỉ là không nghĩ tới lại có người muốn hắn chết đến mức tìm đến Phục Hổ môn
để mua đầu của hắn.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp quan hệ để trà trộn vào Phục Hổ môn mới
rốt cuộc tra ra được, người muốn mua đầu của hắn là Giang Vô Nhai.
Giang Vô Nhai mướn sát thủ giết hắn thật ngoài dự liệu của Đông
Phương Dực, hắn vốn vẫn cùng Đông Phương gia hợp tác làm ăn, không chỉ
có thế mà từ thời phụ thân của bọn họ cũng đã có mối quan hệ thân thiết. Giang Vô Nhai mỗi lần gặp hắn đều là một bộ mặt hiền lành, tươi cười,
thì ra là hắn tiếu lí tàng đao.
Ý đồ của Giang Vô Nhai là gì, không cần hỏi cũng đoán được. Mỏ vàng
của Đông Phương gia chính là nguyên nhân, Giang Vô Nhai lại yêu tiền như mạng nên tự nhiên sẽ muốn cướp đoạt. Nhưng nếu Giang Vô Nhai muốn mỏ
vàng thì sao phải mướn Phục Hổ môn mua mạng của hắn?
Giang Vô Nhai nên biết, cho dù hắn đã chết, Đông Phương gia vẫn là sẽ có những người khác có thể tiếp nhận vị trí tộc trưởng, như vậy thật ra Giang Vô Nhai có dụng ý gì? Có phải trong tộc có người cấu kết cùng
Giang Vô Nhai, thậm chí là hứa hẹn sau khi trừ bỏ được hắn xong sẽ cho
Giang Vô Nhai nhiều lợi ích? Bất luận là sự tình thế nào, cũng phải điều tra cho rõ ràng.
Đông Phương Dực liền viết phong thư cho Liễu Toàn ( lại cái chỗ mà ta tự đặt tên là Vạn Sự Thông í, hehehe), muốn hắn tiếp tục điều tra, hơn nữa phải sớm tra ra manh mối. Viết xong thư, lại kèm theo một xấp ngân phiếu dày để trả thù lao, rồi cất vào
một nơi bí mật, một lát nữa Liễu Toàn sẽ thần không biết quỷ không hay
mà tiến vào lấy thư, tiếp tục lo liệu công việc cho hắn.
Chuyện này tạm thời đã giải quyết, nhưng tâm tình Đông Phương Dực vẫn chưa được thả lỏng, ngược lại còn không vui. Hắn biết, gần đây Đông
Phương Kiêu có tiếp xúc thân mật với Giang Vô Nhai, nay đã xác nhận
Giang Vô Nhai mướn Phục Hổ môn mua đầu người của hắn, thì một người tâm
tư thâm trầm như Đông Phương Kiêu nếu không hay biết gì, hắn không thể
tin được. Tuy nhiên Đông Phương Kiêu có liên quan bao nhiêu trong chuyện này, cần phải nhờ Liễu Toàn điều tra mớ được.
Tâm tình không vui làm Đông Phương Dực khó mà cười được, nhưng lúc
này hắn lại nhớ đến gương mặt đáng yêu của tiểu thê tử. Nhớ lại bộ dáng
kích tình cùng phản ứng của nàng đêm qua, trong lòng hắn liền cảm thất
ngọt ngào nhưng cũng tràn đầy lo lắng.
Hắn đột nhiên muốn gặp nàng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, đáng yêu kia.
“Tỷ phu! Tỷ phu! Chuyện không hay rồi”, Tây Môn Bảo Đệ vội vàng chạy
đến thư phòng, miệng la lớn. Nàng thật vất vả hỏi đủ thứ người mới có
thể tìm được nơi này, trong lòng không khỏi oán Đông Phương gia làm chi
mà rộng lớn như vậy, làm nàng chạy xa như vậy, mệt chết đi được mới tới nơi.
“Chuyện gì?”, thấy Bảo Đệ vẻ mặt kinh hoảng, thở hổn ha hổn hển,
trong đầu hắn liền nghĩ rằng Nguyên Bảo đã xảy ra chuyện. Phải chăng có
người thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, ra tay tổn thương Nguyên Bảo? Hắn vội
vàng nhảy khỏi chiếc ghế hoa lê, lắc lắc cánh tay Bảo Đệ hỏi tới.
“Nguyên Bảo…… Nguyên Bảo nàng gặp rắc rối !” Tây Môn Bảo Đệ hít thở sâu mới có thể nói hết câu.
“Nàng gây ra chuyện gì?”, nghe vậy thế nhưng Đông Phương Dực lại nhẹ
nhàng thở ra, may mắn là chỉ gặp rắc rối mà không phải là gặp nguy hiểm. Nàng sẽ gặp rắc rối là chuyện hắn dự đoán được, không có gì phải ngạc
nhiên.
“Nàng cùng nương ngươi đang ở tại lương đình trong hoa viên, nàng…”
Tây Môn Bảo Đệ, chỉ chỉ ra bên ngoài, không biết nên nói từ đâu.
“Đáng chết!” Đông Phương Dực thấp giọng rủa, hắn lại nhất thời quên
mất nương hắn có bao nhiêu không thích Nguyên Bảo, chắc chắn sẽ nghĩ
biện pháp để làm khó dễ Nguyên Bảo. Chẳng lẽ Nguyên Bảo giận quá nên đem toàn bộ Phong Nguyệt đình hủy đi?
“Đánh đàn…… Sau đó……” Tây Môn Bảo Đệ quýnh lên, lại nói năng lộn xộn.
Đông Phương Dực không hề lưu tâm Bảo Đệ nói gì đó, chạy nhanh đến
Phong Nguyệt đình, nếu là Nguyên Bảo đã hủy đi thì hắn cũng nên đến xem
rốt cuộc là hư hại đến mức nào để còn cho người sửa chữa.
“Tỷ phu, Nguyên Bảo không phải cố ý……” Bảo Đệ chật vật chạy theo sau
Đông Phương Dực, trong cái đầu nhỏ còn cố nghĩ cách giúp Nguyên Bảo
thoát nguy.
Đông Phương Dực không để ý tới Bảo Đệ ở phía sau hô to gọi nhỏ cái gì, chỉ mong nhanh đi tới Phong Nguyệt đình.
“Ta thật sự không thể tin được những gì nhìn thấy, ngươi bất mãn ta
chuyện gì mà lại hủy đi Nguyệt Nha cầm của ta?”, Y Thư Ngọc được Lục Nhi nâng đứng dậy, tức giận đến mức khó thở, chỉ cảm thấy đầu óc choáng
váng, sắp té xỉu. Đây là danh cầm truyền đời, là bảo bối của nàng, thế
nhưng lại bị Nguyên Bảo làm hỏng. Chỉ cần nghĩ tới Nguyệt Nha cầm bị
hỏng, lòng nàng liền đau đến không nói nên lời.
“Nương, thực xin lỗi!” Tự biết đã gây ra họa, Tây Môn Nguyên Bảo cẩn
thận nói. Nàng thật sự không phải cố ý, nàng cũng không có gì bất mãn
với bà bà. Vì thanh danh của Tây Môn gia, nàng kiên trì muốn đánh đàn để lấy lòng bà bà, nào biết cái chuôi cầm sẽ không chịu nổi một kích như
vậy.
“Ngươi là cố ý cùng ta đối nghịch có phải hay không?” Phàm là có quan hệ với Tây Môn gia, Y Thư Ngọc đều nghĩ tới phương diện xấu nhất.
“Không có, nương, ta thật sự không phải cố ý !” Tây Môn Nguyên Bảo thiệt tình làm sáng tỏ hiểu lầm.
“Nếu không phải cố ý, cầm huyền làm sao có thể đứt? Ngươi mau mau nói sự thật cho ta, ngươi rốt cuộc là như thế nào mà làm đứt dây đàn? Có
phải là ngươi có giấu diếm tiểu đao hay là chủy thủ không?”, Y Thư Ngọc
quyết tâm tra ra chân tướng.
“Ta không có.” Tây Môn Nguyên Bảo xòa hai bàn tay trống không ra cho Y Thư Ngọc kiểm tra.
“Không có khả năng! Ngươi nhất định là đang nói dối! Nguyệt Nha cầm
này ta đã đàn nhiều năm, không thể dễ dàng bị gãy, khẳng định là ngươi
cố ý làm ta khó chịu, cho nên mới cố ý cắt đứt dây đàn”. Nguyệt Nha cầm
bảo bối của nàng a!
Khi Đông Phương Dực chạy tới Nguyệt Phong đình, nghe được mẫu thân
đang hổ hển mắt Nguyên Bảo, mà Nguyên Bảo thì bộ dạng đáng thường hề hề, cũng không biết trả lời ra sao.
Phong Nguyệt đình không bị đổ, nó vẫn bình yên vô sự đứng sừng sững
trong hoa viên như trước. Từ những lời nghiêm khắc chỉ trích của mẫu
thân, hắn đại khái hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhìn Nguyệt Nha cầm đang
nằm trên bàn đá, may mắn a! Nguyên Bảo gây ra hậu quả không nghiêm trọng lắm, bất quá là mười sợi dây đàn đều bị đứt, thân đàn không bị hư, nhìn vậy cũng biết Nguyên Bảo đã cẩn thận đến mức nào, không có một chưởng
đem Nguyệt Nha cầm làm thành ba khúc.
“Dực nhi, ngươi tới vừa lúc, nhìn xem chuyện tốt mà thê tử ngươi làm
kìa”, Y Thư Ngọc vừa nhìn thấy con xuất hiện liền cáo trạng, nàng muốn
hắn nhìn xem hắn tuyển được con dâu hiền là như thế nào.
“Tướng công……” Tây Môn Nguyên Bảo cảm thấy thật có lỗi nhìn Đông
Phương Dực. Nàng thế nào hiểu được đàn lại yếu ớt như vậy, chỉ vì nàng
quá mức khẩn trương, không khống chế được lực đạo nên mới có thể khiến
cho mười sợi dây đàn liền đứt hết, một dây cũng không lưu lại.
“Nguyên Bảo, còn không mau hướng nương chịu tội.” Đông Phương Dực phụng phịu yêu cầu.
Y Thư Ngọc vốn tưởng rằng con trai sẽ không để ý tới bi thương của
mẫu thân mà chỉ một mực che chở cho thê tử, không ngờ Dực nhi lại ở
trước mặt nàng yêu cầu Nguyên Bảo hướng nàng nhận lỗi, cơn tức trong
lòng mới giảm được chút ít.
“Dạ, nương thực xin lỗi, là lỗi của ta, lần tới ta sẽ cẩn thận hơn”,
Tây Môn Nguyên Bảo ngoan ngoãn nghe lời Đông Phương Dực, ngoan ngoãn
nhận lỗi còn cẩn thận ghi nhớ lần tới sẽ khống chế lực đạo thật tốt.
Y Thư Ngọc dương cằm lãnh đạm nhận lời xin lỗi của Nguyên Bảo, nhưng vẫn thắc mắc dây đàn vì sao lại bị đứt.
“Nương, ngài độ lượng đại, liền tha thứ Nguyên Bảo lần này đi. Nàng
sẽ không tái phạm.” Đông Phương Dực lên tiếng năn nỉ, lại làm cho mẫu
thân vì khôn muốn mang tiếng so đo cùng Nguyên Bảo mà sẽ bỏ qua cho
nàng.
“Thân là trưởng bối, ta tự nhiên sẽ không so đo việc nhỏ này”, Y Thư
Ngọc cũng không muốn người khác đi khắp nơi bàn tán, nói nàng vì chuyện
nhỏ mà làm khó dễ con dâu.
“Nguyên Bảo, còn không mau cám ơn nương khoan hồng độ lượng.” Đông Phương Dực thủy chung đối Nguyên Bảo phụng phịu.
“Cám ơn nương khoan hồng độ lượng.” Tây Môn Nguyên Bảo lặp lại lời Đông Phương Dực nhu thuận nghe lời.
“Ân.” Y Thư Ngọc hừ hừ, làm như là tiếp nhận rồi.
“Nương, ta sẽ nhờ danh sư sửa chữa Nguyệt Nha cầm, sẽ không ảnh hưởng tới âm sắc của nó, người cứ yên tâm”, Đông Phương Dực cầm lấy Nguyệt
Nha cầm trên bàn đá, cam đoan.
“Chỉ hy vọng như thế.” Nghĩ đến dây đàn bị đứt, tâm lại đau như cũ.
Tây Môn Nguyên Bảo nhắm lại miệng, không dám tùy tiện xen mồm, cúi đầu như là sám hối, nhưng ánh mắt lại di chuyển liên tục.
Phát hiện Nguyên Bảo không có việc gì, Bảo Đệ thế này mới nhẹ nhàng
thở ra. Hoàn hảo nàng thông minh thông minh, hiểu được nên hướng tỷ phu cầu cứu, bằng không Nguyên Bảo xác định vững chắc sẽ bị mắng đến thối
đầu!
Nhìn thấy phong ba đã được bình ổn, mà Đông Phương Dực vẫn thần sắc
không tốt như trước, thoạt nhìn giống như là phi thường tức giận Nguyên
Bảo. Y Thư có chúy hài lòng. Quả nhiên là con trai của nàng, không vì có nương tử liền quên mẫu thân, tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều.
“Ngươi theo ta đến đây.” Đông Phương Dực mệnh lệnh nói.
“Dạ”, vẫn tuân thủ chặt chẽ lời dặn dò của nương, ở trước mặt mọi
người, mặc kệ Đông Phương Dực nói cái gì, nàng cứ một mực dạ, vâng là
được, tuyệt đối không được làm hắn mất thể diện trước mặt mọi người.
Đông Phương Dực hướng mẫu thân cáo lui sau đ ở phía trước, Nguyên Bảo cũng vội vàng cùng bà bà cáo lui, theo sát phía sau trượng phu, tựa như tiểu thê tử thuần phục uy nghi của trượng phu.
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Y Thư Ngọc mới vui vẻ mở miệng cười, thầm đoán Dực nhi chắc là muốn hảo hảo giáo huấn Nguyên Bảo, làm cho
nàng nguôi giận. Quả thật là con trai bảo bối của nàng, không uổng công
nàng yêu thương a!
Hai vợ chồng mang theo Nguyệt Nha cầm trở về phòng, Bảo Đệ thấy
Nguyên Bảo không có việc gì, liền không hề lo lắng, mà nàng đã hơn một
ngày không về nhà, cần phải trở về gặp nương, thuận tiện nói cho mọi
người biết Đông Phương gia lớn thế nào, ăn ngon ra sao, Đông Phương Dực
lại đối đãi với nàng rất tốt, làm cho mọi người hâm mộ nàng mới được.
Tây Môn Nguyên Bảo ngoan ngoãn cùng Đông Phương Dực vào phòng, ban
đầu nàng là theo ở phía sau Đông Phương Dực, tận lực đi từng bước nhỏ
không được tự nhiên, nhưng khi vào đến trong phòng thì hết thảy liền trở nên hoàn toàn bất đồng. Nàng đầu tiên là nhéo bả vai cứng ngắn, sau đó
đi nhanh lên qua Đông Phương Dực tiến vào bên trong uống trà. Nàng đã
muốn chết khát, cũng rất mệt mỏi. Chỉ mới nghe bà bà giáo huấn mà da đầu nàng đã run lên, như vậy mới hiểu ngoan ngoãn nghe người ta giáo huấn
thì thà rằng bị đánh u đầu còn sướng hơn.
“Như thế nào, còn chưa quen sao?”, Đông Phương Dực đem cầm đi cất, sau đó ngồi xuống bên nàng cười hỏi.
“Rất khó quen”, phải làm một người bất đồng với chính mình, thật sự
mệt chết đi được, nàng còn hướng Đông Phương Dực làm một cái mặt quỷ.
“Nói thực ra, vừa mới ngươi nhu thuận như vậy, thật sự làm cho ta
thực kinh ngạc.” Nàng cư nhiên lại ngoan ngoãn nghe giáo huấn, một câu
cũng chưa phản bác, hơn nữa khi yêu cầu nàng nhận lỗi, cũng không có hai lời, biểu hiện tựa một hiền thê ôn nhu xem trượng phu là trời, thật
khác xa với tính cách chân thật, hoạt bát lại nói chuyện thẳng thắng của nàng. Hắn không thể nào đoán được vì sao nàng lại có thay đổi như vậy?
“Đây là đương nhiên, ngươi đừng cho ta ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu”
“Nha, vậy như thế nào?”, hắn thật muốn nghe nàng có cao kiến gì.
“Trước khi xuất giá, nương ta đều cẩn thận dặn dò ta từng chuyện
một”, nương nàng quả nhiên thông minh, nàng cứ theo lời dặn của nương mà làm, quả nhiên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cần phải nhanh trở về nhà mà khen ngợi nương mới được.
“Ta rất ngạc nhiên nhạc mẫu đến tột cùng là dạy ngươi những gì, làm cho ngươi trở nên nhu thuận như vậy?”
“Khụ! Chuyện này ta chỉ nói cho một mình ngươi, đừng nói lại cho
những người khác biết nha”, Tây Môn Nguyên Bảo nhỏ giọng nói, lại nhìn
ngó chung quanh, xác định không có ai nghe phu thê bọn họ nói chuyện,
mới lộ ra dáng vẻ bí ẩn.
“Hảo, ngươi cứ việc nói.” Hắn cũng học bộ dáng đáng yêu của tiểu thê tử, biểu tình ra vẻ thần bí.
“Nương ta nói trượng phu ở bên ngoài là trời, là thê tử phải giữ thể
diện cho trượng phu, mặc kệ trượng phu nói cái gì cũng đều phải vâng dạ
phục tùng, không thể phản bác. Chờ khi hắn trở về phòng, không có ai
thấy, khi đó ngươi muốn đánh, muốn mắng, muốn làm nhục hắn…cái gì cũng
đều có thể”. Tây Môn Nguyên Bảo rất khoái chí cùng hắn sẻ bí quyết phu
thê chi đạo do mẫu thân chỉ dạy.
“Ha ha ha…… Khá lắm trượng phu ở trong phòng là trời, thú vị”. Đông
Phương Dực nghe xong cao giọng cười to. Khó trách mặc kệ hắn nói gì,
tiểu nương tử Nguyên Bảo của hắn cũng đều vâng dạ, thì ra là nàng làm
theo lời dạy của nhạc mẫu.
“Nương ta còn nói, mặc kệ bà bà nói cái gì, ta cũng giống nhau đều
đáp dạ, như vậy bà bà sẽ không làm khó dễ nữa. Bất quá nương ta đã tính
sai chuyện này, ta tất cả đều đạp dạ, không hiểu sao bà bà đột nhiên
muốn ta đánh đàn, ta còn chưa kịp nói cho bà bà biết là ta không biết
đánh đàn”. Nghĩ tới đây, Nguyên Bảo liền thở dài, nàng lẽ ra nên nghe rõ bà bà nói cái gì rồi mới đáp.
Sau khi nghe xong, Đông Phương Dực lại là một trận cười to. Hắn thực
thích những giáo huấn của nhạc mẫu, càng thích hơn là Nguyên Bảo ngoan
ngoãn làm theo. Hắn biết rõ mẫu thân cố ý làm khó Nguyên Bảo, mới có thể kêu Lục Nhi mang Nguyệt Nha cầm ra, nhưng mẫu thân lại không đoán được
Nguyên Bảo có khí lực rất lớn nên mới có thể làm đứt dây đàn. May mắn là Nguyên Bảo chưa dùng hết lực, nếu không thì Nguyệt Nha cầm trân quý đã
thành một đống gỗ vụn, dù quý báu thế nào thì cũng sẽ không đáng một
đồng.
“Ngươi đừng có cười, ta thật sự không cố ý muốn dùng sức làm đứt dây
đàn, ta bởi vì khẩn trương, mới không cẩn thận mà phát ra một chút lực”, nghĩ đến Nguyệt Nha cầm bị nàng làm hư, nàng liền thấy thật có lỗi.
“Đừng lo, đàn có thể sửa được.” Đông Phương Dực ôn nhu an ủi nàng.
“Có thể sửa là tốt rồi, chỉ hi vọng lần sau bà bà đừng muốn ta đánh đàn nữa”
“Ta nghĩ đã có kinh nghiệm lần này, nương chắc sẽ không cho ngươi chạm vào đàn lần nữa, trừ phi là nương không cần đàn nữa”
“Ai……” Nàng thở dài, làm thê tử người ta quả nhiên không dễ dàng gì,
nàng nghĩ đi đánh một con gấu có lẽ cũng không mệt bằng làm thê tử của
người ta.
“Ủy khuất ngươi.” Hắn đau lòng nàng đã bị làm khó dễ, tuy rằng trong
lòng hiểu được nàng gả vào Đông Phương gia sẽ phi thường vất vả làm cho
mọi người chấp nhận nàng, nhưng hắn vì yêu nàng, luyến tiếc buông tay
cho nên dù biết nàng có thể chịu khổ, hắn vẫn ích kỷ không buông tay
được.
“Ủy khuất? Không có ủy khuất, một chút đều không có.” Bất quá là một chút việc nhỏ, nàng sẽ không để trong lòng.
“Nương chính là chưa hiểu ngươi, chỉ cần thêm chút thời gian, ta tin
tưởng nàng sẽ chấp nhận ngươi, yêu thương ngươi”. Hắn tin tưởng chỉ cần
cùng nàng ở chung, sẽ có một ngày mẫu thân sẽ thật lòng yêu thích Nguyên Bảo.
“Nàng không thích ta là chuyện thật bình thường, ta cũng không có
thích nàng a!”, nàng không xem trọng chuyện này. Hai nhà bọ họ trước giờ đều chán ghét đối phương, đâu thể nào nàng vừa gả vào, bà bà liền có
thể thích nàng ngay được. Nàng cũng không có khả năng lập tức liền thích bà bà. Nếu không phải vì thích Đông Phương Dực, nàng sẽ không lo lắng
mà gả vào một gia tộc đều chán ghét nàng. Dù sao muốn chán ghét nàng
liền chán ghét đi, nàng không cảm thấy khổ sở một chút nào, chỉ cần Đông Phương Dực thích nàng là đủ.
“Rất ít người giống như ngươi, dám lớn mật nói ra là không thích bà bà”
“Không thích sẽ không thích, sao phải làm bộ là thích chứ”, làm người không cần mệt như vậy.
Đông Phương Dực thở dài, ôm nàng từ ghế dựa đến trên đùi hắn, gắt gao ôm chặt, lại hôn môi nàng.
Đột nhiên bị hắn ôm trong lòng, nàng cảm thấy có chút không tự nhiên
nhưng nàng thật sự thích cảm giác được hắn ôm, một khi đã như vậy thì cứ thuận theo lòng mình, vui vẻ, thẳng thẳng thừa nhận sự ôm ấp của hắn là được.
“Nguyên Bảo, đáp ứng ta một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hắn ôm nàng nhẹ nhàng, khiến nàng cảm thấy bản thân là
bảo bối trân quý của hắn, cảm thấy thực hạnh phúc, thật thỏa mãn nha!
“Vĩnh viễn đều không cần thay đổi.” Hắn là thật tình mong muốn nàng sẽ không thay đổi.
“Đứa ngốc! Nguyên Bảo vĩnh viễn đều là Nguyên Bảo, chẳng lẽ còn có
thể biến thành những người khác sao?” Nàng cảm thấy yêu cầu của hắn thật buồn cười.
“Ngươi nói đúng, ta thật ngốc, Nguyên Bảo vĩnh viễn đều là Nguyên Bảo của ta”, hắn cười, lại hôn lên môi của nàng.
Nụ hôn của hắn khiến nàng nhớ lại cảnh kích tình đêm qua, bỗng dưng thẹn thùng đỏ mặt, còn trộm nhìn hắn.
“Như thế nào đột nhiên đỏ mặt?” Hắn lập tức phát hiện khác thường của nàng.
“Ngươi ôm ta thật chặt, làm ta không thể thở được cho nên mặt mới
đỏ”, Tây Môn Nguyên Bảo xấu hổ thừa nhận, cho nên kiếm cớ che đậy.
“Phải không?” Nhìn biểu tình thẹn thùng khả nghi của nàng, hắn liền hiểu, hướng nàng cười hề hề.
“Ngươi cười cái gì?” Chán ghét! Hắn không có chuyện gì sao cười như thế?
“Nguyên Bảo, ngươi có nghe người ta kể chuyện chưa?”
“Có a! Lần trước khi vào thành, ta cùng Bảo Đệ ở ngoài khách sạn lén
nghe một lảo đầu nhi kể chuyện”, chuyện thú vị như vậy Nguyên Bảo làm
sao có thể quên, nàng bị Đông Phương Dực nói chuyện vòng vo liền quên
mất chuyện thẹn thùng khi nãy.
“Vậy ngươi có từng nghe kể chuyện xưa, có các cô nương khi gặp nạn sẽ đột nhiên xuất hiện một vị công tử ra tay cứu giúp?”
“Có, rất phấn khích nha! Lão nhi đầu kể một đám ác nhân bị vị thiếu
niên hiệp sĩ đánh cho hoa rơi nước chảy, la khóc rầm trời, lòng người
rất vui sướng a!”, nhất thời nàng liền nhớ lại lời lão đầu nhi kể chuyện thiếu niên hiệp sĩ anh dũng cứu nữ tử gặp rủi ro, liền cảm thấy rất
thống khoái.
“Ngươi có nhớ rõ chuyện xưa kết thúc thế nào không?”, Đông Phương Dực vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, yêu thích không muốn buông tay. Hương vị của nàng tươi mát lại dễ ngửi, ngọt mà không ngấy, khó trách hắn đối với nàng như là bị nghiện, luôn nghĩ tới nàng. Con ngươi đen nhiễm
thượng tình dục, ánh mắt thâm thúy ngập tràn dụ hoặc.
“Đương nhiên nhớ rõ, trí nhớ của ta không kém. Cuối cùng các cô nương xinh đẹp đều lấy thân mình báo đáp cho các hiệp sĩ a!”. Nàng nhớ rất rõ ràng, nhưng sao hắn lại dùng ánh mắt làm người khác thẹn thùng này nhìn nàng? Đêm qua hắn cũng nhìn nàng như vậy…
“Ngươi nói vậy có giống chúng ta không?”, hai mắt hắn ái muội nhìn nàng chớp chớp.
“A?” Xong rồi!Nàng đã không thể kiềm chế mà sa vào ánh mắt của hắn rồi.
“Ngươi đã quên ta từng bị hắc y nhân bịt mặt đuổi giết mà bị thương,
ngươi vì cứu ta đã giúp ta xử lý vế thương, còn chăm sóc cho ta?” Hắn
cười, nhắc nhở, giúp nàng khôi phục trí nhớ.
“Nhớ rõ a, cho nên?” Cái đó và kia có liên quan liên sao? Còn có, hắn cũng không cần nhìn nàng như vậy, hắn cứ như vậy, nàng sẽ xụi lơ trong
lòng hắn a!
“Cho nên, ta hiện tại sẽ đối ngươi lấy thân báo đáp.” Ngôn ngữ ái
muội, mà ở những từ cuối cùng hắn lại hôn lên miệng nàng, bàn tay to lớn cũng không an phận thăm dò thân thể mềm mại quen thuộc.
Di? Không đúng đi? Hắn không phải là cô nương gặp chuyện rủi ro, nàng cũng không phải là thiếu niên hiệp sĩ, vì sao hắn lại nói muốn đối với
nàng lấy thân báo đáp, như vậy có đúng không?
Di? Di di? Hắn như thế nào cởi quần áo của nàng? Cô nương gặp nạn sẽ
phản đối thiếu niên hiệp sĩ cởi quần áo sao? Nàng cũng không có nghe nói qua.
Chậc chậc chậc? Hắn, hắn, hắn……
Xong rồi! Cô nương gặp nạn đã bị thiếu niên hiệp sĩ bá vương ngạnh thương cung.
Thiếu niên hiệp sĩ vẫn tiếp tục công thành chiếm đất, thuận lợi xâm chiếm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT