“Ngô…” Sở Trung Thiên mở mắt ra, toàn thân đau nhức giống như bị gãy vụn vậy.
Vừa lúc chiếc xe lao tới, chính mình lại không hề nghĩ ngợi mà nhào ra.
Câu hỏi vừa rồi của Trầm Di, Sở Trung Thiên đã trả lời, hơn nữa đáp án lại rất sâu sắc.
Nhìn biểu tình thương tâm của Trầm Di, Sở Trung Thiên chỉ muốn làm sao để Trầm Di rời khỏi nơi nguy hiểm này.
“Lúc này…ngươi nên…tin tưởng, ngươi đang rất…nguy hiểm…”
“Đến lúc này, ngươi còn ở đó mà nói lời ngu xuẩn gì nữa.” Trầm Di nỗ lực làm cho mình trấn định lại. Quan sát thương thế của Sở Trung Thiên.
Miệng vết thương vẫn đang chảy mái, nếu không đến bác sỹ, có thể sẽ nguy hiểm.
“Nếu như ta chết đi, ngươi sẽ khóc vì ta?” Vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này, nếu như hắn thật sự chết đi, nhưng không có một người nào khóc vì hắn, có phải là có chút quá thảm?
Sở dĩ mình không ngừng tìm cách khiến hắn rời khỏi Thiên Hạo, là vì bên cạnh Thiên Hạo quá mức nguy hiểm.
Nhưng mà, bên cạnh mình sẽ an toàn?
“Ngươi, ngươi đừng nói được không?” Nước mắt từ gương mặt chảy xuống. Trầm Di run rẩy tìm trong túi quần của Sở Trung Thiên, nhưng mà khi lấy được điện thoại ra thì nó đã vỡ thành từng mảnh.
Chết tiệt, vì sao lúc mình bị Sở Trung Thiên dùng điện thoại để lừa, lại đem điện thoại vứt đi. Bây giờ nên làm gì?
“Ta, ta lạnh quá.” Máu trong người chậm rãi chảy ra, làm cho toàn thân Sở Trung Thiên không khỏi rét run.
Trầm Di nghe được những lời này, ôm cổ Sở Trung Thiên.
“Đừng…đừng rời bỏ ta…” Coi như là mình tùy hứng a, biết rõ Trầm Di đã triệt để không yêu mình. Sở Trung Thiên vẫn nói ra lời mà mình vẫn luôn muốn nói.
Tại sao phải báo thù?
Vì sao không nói thẳng trước mặt với Trầm Di là hắn phải đi?
Bị thương, đau đớn, phân tán ra.
Cái này kết quả, hắn không muốn!!!
Lúc trước yêu Trầm Di, là yêu sự ôn hòa của đối phương.
Nhưng mà điều làm Sở Trung Thiên không nghĩ tới là.
Chính là bởi vì biết rõ hạnh phúc mà ôn hòa mang đến nên khi mất đi, mới càng cảm thấy rét lạnh.
“Không, sẽ không, sẽ không…” Trầm Di hiện tại hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ có thể ôm chặt lấy Sở Trung Thiên.
“Ha ha…” Sở Trung Thiên nhìn thấy ánh mắt bối rối của Trầm Di, không khỏi nở nụ cười.
Đau nhức, thậm chí chỉ động khóe miệng cũng cảm thấy đau nhức.
“Cởi…cà vạt…của ta xuống, buộc chặt…tay…ta…sau đó ra ngoài gọi 120.”
Ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, Sở Trung Thiên nỗ lực mở to mắt mình, nỗ lực làm cho mình thoạt nhìn bình thường.
Trầm Di tháo cà vạt của Sở Trung Thiên xuống, buộc lấy cánh tay Sở Trung Thiên, sau đó toàn lực chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
“Ngô…” Bãi đỗ xe trống trải chỉ còn một mình Sở Trung Thiên.
Toàn bộ ngụy trang vừa rồi đều biến mất, Sở Trung Thiên cắn răng, toàn thân không khỏi run rẩy.
Trơ mắt nhìn máu của mình từ miệng vết thương chảy ra.
Sợ hãi không khỏi lan tràn toàn thân.
Chỉ cảm thấy tất cả mọi chứ càng ngày càng mơ hồ.
Sở Trung Thiên nỗ lực lắc đầu, làm cho mình bảo trì thanh tỉnh.
Trường kỳ bị giam trong tủ treo quần áo, làm cho Sở Trung Thiên từ lúc còn rất nhỏ mắc phải hội chứng sợ hãi giam cầm.
Sau khi mẹ chết, Sở Trung Thiên vì báo thù mà cưỡng chế trị bệnh của mình.
Phương pháp chính là tự giam mình ở trong tủ chén một tuần lễ.
“Ta…ta không muốn chết…” Nỗ lực làm cho mình thanh tỉnh, nhưng mà vẫn có thể cảm giác được thần trí từng chút rời xa.
Máu chảy ra rất nhiều, khiến Sở Trung Thiên sắp tiến vào trạng thái sốc.
“Trầm Di…cứu cứu ta…” Thanh âm nhỏ vụn, từng chút biến mất trong không khí, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.
————–
Miếng kính cắm trên tay đã lấy ra.
Sở Trung Thiên bây giờ đang yên tĩnh nằm ở trên giường bệnh.
Trầm Di nắm lấy cánh tay phải lành lặn của Sở Trung Thiên.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Sở Trung Thiên, Trầm Di nhớ tới lời bác sỹ nói.
“Tay trái không có gì vấn đề, chỉ là ngoại thương bình thường, không thương tổn đến động mạch.”
“Nhưng mà đầu bị chấn động, hơn nữa mất máu quá nhiều, nên phải nằm viện quan sát vài ngày.”
“Chấn động?”
“Đúng vậy, bình thường sẽ xuất hiện tình trạng mất ký ức, có thể sẽ quên đi một số chuyện.”
“Còn có một loạt biến chứng như đau đầu nôn mửa, nhưng mà yên tâm, chỉ cần bên trong sọ trong không có sưng tấy, những biến chứng đó cũng không vấn đề gì.”
Nếu quên thì cứ quên đi, có lẽ quên đi mới là phương pháp tốt nhất.
“Thật khờ, vì sao… tại sao phải cứu ta.” Ngón tay của đối phương đã lạnh như băng.
Trầm Di không khỏi chỉnh lại chăn cho Sở Trung Thiên, giống như làm vậy có thể cho Sở Trung Thiên cảm giác ấm áp vậy.
“Quên đi, cứ quên hết mọi chuyện đi.” Nghe được lời bác sỹ nói, Trầm Di thật hy vọng Sở Trung Thiên có thể quên tất cả mọi chuyện.
Quên đi thống khổ, quên đi cừu hận, quên đi tình yêu.
Giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống.
Bởi vì gánh nặng mà Sở Trung Thiên đang đeo, thật sự là quá nặng.
“Đừng chấp nhất tất cả chuyện này, được không?” Tất cả chuyện này, đều thật sự quá thống khổ.
Trầm Di ngẩng đầu lên, đêm tối chậm rãi lùi xa, ánh mặt trời lại lần nữa chiếu rọi cửa sổ.
Mặc kệ muốn hay không muốn, thời gian luôn luôn trôi qua.
Mặc kệ có nguyện ý hay không, thời gian luôn đẩy chúng ta lảo đảo đi về phía trước.
Máu trong túi máu gần như đã truyền xong.
Sắc mặt Sở Trung Thiên, chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Ánh mặt trời chói mắt soi tiến đến, Trầm Di chỉ cảm thấy ánh mặt trời có chút quái dị.
Trầm Di nhìn nhìn bên ngoài, đem tay của Sở Trung Thiên thả lại trong chăn, đi ra ngoài gọi điện thoại, để công ty 4D Generation phái người tới chăm sóc chủ tịch của bọn họ.
Nghĩa vụ của hắn đến đây là xong.
Nói hắn nhẫn tâm cũng được, nói hắn cái gì cũng được.
Hắn đã không thể nào tiếp tục yêu Sở Trung Thiên.
Không phải không yêu, mà là không thể nào tiếp tục yêu.
Bởi vì hiểu lầm, bởi vì Thiên Hạo, bởi vì Sở Trung Thiên thương tổn hắn.
Bởi vì các loại nguyên nhân.
Chỉ cần gặp được Sở Trung Thiên, hắn tựa như trở thành người điên.
Hắn sợ cái loại cảm giác này, hắn bị mất đi từng mảnh trong tin, hắn không thể chịu thêm được bất luận đả kích gì từ phía Sở Trung Thiên.
Hành động lần này đã đả kích thật sâu vào lòng hắn.
Nhưng mà tất cả những việc Sở Trung Thiên làm trước kia, đã không thể nào đền bù được.
Cho nên, Trầm Di lần này, lại lựa chọn chạy trốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT