Sắc trời tối dần, trên Thiên Phong vắng lạnh. Các đệ tử cũng không tập trung tu tập, giữa khoảng đất trống rộng lớn chỉ có một mình Mộng Vân Ảnh đang múa bội kiếm linh hoạt, một thân đẫm mồ hôi.
"Vân Ảnh, nghỉ một lát đi."
Cửu Mệnh bưng một chậu nước tràn đầy đứng một bên, bên khuỷu tay vắt một chiếc khăn, khuôn mặt xanh đen mỉm cười.
Một khuôn mặt xấu xí như vậy nếu nhìn lâu sẽ sinh ra chán ghét. Mộng Vân Ảnh chỉ hơi dừng lại lạnh lùng liếc hắn một cái rồi cũng không nhìn hắn nữa tiếp tục múa kiếm.
"Để nước ở đó đi."
Cửu Mệnh không nói gì, nhẹ nhàng đặt chậu nước xuống đất rồi trở về phòng. Khi Mộng Vân Ảnh cho là hắn đã từ bỏ thì Cửu Mệnh lại xách theo một bình trà và một chén nước quay trở lại. Có điều lần này hắn cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh đứng một chỗ nhìn Mộng Vân Ảnh.
Mộng Vân Ảnh rất không muốn nhìn thấy Cửu Mệnh, chỉ có điều hắn như một cọc gỗ lớn cắm ở đó, sao nàng có thể giả bộ không thấy được. Rốt cuộc Mộng Vân Ảnh thu hồi kiếm trong tay, cầm ly trà trong tay Cửu Mệnh uống một hơi cạn sạch.
"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi là đồ đệ của ta, không phải nô tài của ta."
Mộng Vân Ảnh ngẩng đầu lên, khóe mắt mang theo tức giận lần đầu tiên nhìn thấy. Mộng Vân Ảnh hơi kinh ngạc, đứa bé trai gầy yếu năm nào hôm nay nàng đã phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn vào mắt hắn.
Cửu Mệnh hiển nhiên là đã miễn dịch với lời nói của Mộng Vân Ảnh, chỉ thoải mái mỉm cười. Nụ cười như thế nếu ở trên mặt Vân Liên có thể dịu dàng đến mức khiến người ta hóa thành nước, chỉ có điều bây giờ xuất hiện trên gương mặt chất phác thật thà kia thì chỉ có thể khiến người ta liên tương đến hai chữ “đàng hoàng ”.
Sống chung với Cửu Mệnh nhiều năm như vậy, trong lòng hắn nghĩ gì Mộng Vân Ảnh vẫn không hiểu được. Nhưng nếu hiểu được thì sao, Cửu Mệnh không có gì ưu tú, thậm chí bộ dạng còn không bằng những nam đệ tử mấy năm nay vẫn theo đuổi nàng. Nhưng cho dù Cửu Mệnh có ưu tú đến mức nào thì trong lòng nàng đã không thể chứa được ai ngoài người kia rồi.
Người kia. . . . Mộng Vân Ảnh nắm bàn tay, ngón trỏ cắm sâu vào lòng bàn tay. Sao nàng lại ngu ngốc như vậy, thích một nam tử nhiều như vậy, hôm nay lại còn sa chân vào vũng bùn, không thể tự thoát ra được.
Nghĩ tới đây, Mộng Vân Ảnh chợt cười một tiếng, nhìn Cửu Mệnh: "Để đồ xuống đó luyện kiếm với ta đi."
"Vân Ảnh?" Cửu Mệnh thoáng sững sờ một chút, sau đó liền bỏ các thứ trong tay xuống bẻ một nhành cây nghênh đón. Mộng Vân Ảnh thấy thứ trên tay Cửu Mệnh liền tối sầm mặt: "Kiếm của ngươi đây sao?"
"Dùng cái này là tốt rồi, kiếm quá mức nguy hiểm." Cửu Mệnh cười nhẹ, gãi gãi gáy, hắn sao có thể nhẫn tâm tổn thương nàng?
Mộng Vân Ảnh chẳng thèm nói, rút kiếm đâm tới Cửu Mệnh. Cửu Mệnh linh hoạt tránh né cũng không đánh lại. Nhưng mặc dù chỉ tránh né, cũng có thể nhìn ra nội lực thâm hậu của hắn. Không thể không nói, Cửu Mệnh nhìn qua có vẻ ngây ngốc nhưng lại là kỳ tài võ nghệ. Sau mấy hiệp, Mộng Vân Ảnh chẳng những không thể thương tổn được Cửu Mệnh mà còn làm mình mệt đến thở hồng hộc.
"Sao ngươi chỉ biết tránh né?" Mộng Vân Ảnh hơi tức giận, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Rõ ràng ta dạy ngươi tu tiên chi đạo, ngươi lại chỉ thích tập võ."
Cửu Mệnh cười sờ lỗ mũi: "Ta không muốn làm Thần Tiên. Luyện võ công có thể bảo vệ ngươi."
Chỉ hai câu ngắn ngủi lại khiến Mộng Vân Ảnh cảm thấy ấm áp. Cũng may hiện nay võ công của Cửu Mệnh cũng đã dư sức bảo vệ nàng, nếu nàng có thể quên người kia, cũng Cửu Mệnh lăn lộn trên giang hồ cũng sẽ là một chủ ý tốt.
Mộng Vân Ảnh vẻ mặt nghiêm túc thật thà của Cửu Mệnh xì cười một tiếng. Cửu Mệnh lập tức giống như ngây dại, một vệt đỏ ửng nổi lên trên gò má xanh đén.
Mộng Vân Ảnh cười thu kiếm, chợt hàng loạt người xông lên núi.
"Không ngờ hôm nay náo nhiệt như thế là bởi vì nợ nần của sư tổ."
"Ta nghe nói hình như sư tổ đoạt nam nhân của công chúa điêu ngoa kia?"
"Ngươi nói bậy. Nhìn thế nào cũng thấy công chúa điêu ngoa kia đoạt nam nhân của sư tổ mới đúng. Ngươi không thấy sư tổ và nam nhân kia là ngươi tình ta nguyện sao ? Lại nói, công chúa kia làm sao có thể so với với sư tổ đây?"
"Nhưng không phải sư tổ và Vân Liên. . . . . . Chậc chậc, không phải nói Vân Liên người tình sư tổ nuôi từ bé sao. . . . . ."
"Ha ha. . . . . . Đúng vậy a Đúng vậy a. . . . . . Nghe nói có người nhìn thấy bọn họ. . . . . ."
"Ha ha ha ha. . . . . ."
Mộng Vân Ảnh nắm chặt kiếm trong tay hơn, rốt cuộc vẫn giữ bả vai của một đệ tử.
"Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa!"
"Ta tưởng là ai, thì ra là Vân Ảnh sư muội a." Đệ tử kia hoàn toàn không sợ Mộng Vân Ảnh, giống như ở trên cổ hắn không phải là kiếm, mà là chỉ là một sợi lông vũ: "Ngươi còn không biết sao, sư tổ giống như đang bắt cá hai tay ấy. . . . . ."
"Không phải câu này." Mộng Vân Ảnh lạnh giọng nói, lại chĩa kiếm vào cổ người kia: "Là câu về Vân Liên."
"A, Vân Liên a." Người nọ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, hơi lui về sau một chút: "Vân Liên là tình nhân nuôi từ bé của sư tổ, cái này toàn bộ người trên núi Huyền Hư đều biết. Cô nam quả nữ sống riêng với nhau nhiều năm như vậy, huống chi Vân Liên lại có bộ dáng yêu nghiệt như vậy, sư tổ không động lòng cũng khó a. Ha ha, Vân Ảnh sư muội sao phải khẩn trương thế, chẳng lẽ. . . . . ."
Người nọ khinh thường nhìn Mộng Vân Ảnh từ trên xuống dưới, người xung quanh cũng cười theo.
Chỉ một khắc sau, máu đỏ tươi nóng bỏng bắn đầy trên mặt những người khác, bọn họ không dám nói một chữ, chỉ lát sau một đệ tử mới run run chỉ tay vào Mộng Vân Ảnh, như đang lớn tiếng tố cáo nàng.
"Sư muội, sao ngươi lại giết người !"
Mộng Vân Ảnh nhìn chằm chằm vào hay tay đầy máu tươi, mọi thứ trước mắt như đều nhuộm màu đỏ. Nháy mắt lý trí trở lại, kiếm trên tay lạch cạch rơi xuống trên đất, sự sợ hãi, luống cuống như đang cắn xé nàng cho đến khi một âm thanh không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai nàng.
"Vân Ảnh, đi thôi."
Mộng Vân Ảnh chưa bao giờ biết âm thanh của Cửu Mệnh lại làm nàng cảm thấy an tâm như vậy. Nam tử ngày thường bưng trà đưa nước, trầm mặc ít nói lúc này lại dìu tay nàng thoát khỏi đám người huyên náo như một nam nhân chân chính.
Nhưng dù là trốn thì phải trốn đi đâu đây?
Tìm một sơn động trong núi Huyền Hư, Mộng Vân Ảnh ngồi bên một ao nước không ngừng chà xát đôi tay.
"Ta đã giết người, ta đã giết người. . . . . ." Mộng Vân Ảnh mờ mịt nhìn Cửu Mệnh đang đứng bên cạnh, trong con ngươi ngày thường vẫn sáng ngời giờ đã mất đi tiêu cự: "Cửu Mệnh, ta nên làm thế nào đây ? Hôm nay nếu ta trở về, bọn họ chắc chắn bắt ta nợ máu trả bằng máu. . . . . . Ta không muốn chết. . . . . . Không muốn chết. . . . . ."
Cửu Mệnh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Mộng Vân Ảnh, cẩn thận an ủi: "Không sao, không có chuyện gì. Chúng ta rời đi thật xa, sẽ không ai tìm được chúng ta nữa."
"Tốt. . . . . . Chúng ta trốn đi. . . . . . Chúng ta trốn đi. . . . . ." Mộng Vân Ảnh xoa mạnh đôi tay, chỉ có điều vết máu kia giống như không thể chùi sạch được.
" Chúng ta ở đây tránh gió mấy ngày đi, chờ mấy ngày nữa ta quay lại phòng thu thập chút đồ đạc rồi sẽ rời đi." Nam tử ngày thường thật thà lúc này lại có vẻ vô cùng trầm ổn tỉnh táo, thâm tâm đang tràn đầy sợ hãi của Mộng Vân Ảnh đột nhiên bình tĩnh lại.
Ăn gió nằm sương suốt bảy ngày, cuối cùng Cửu Mệnh nắm tay Mộng Vân Ảnh, nói: "Ngươi chờ ở đây, ta lên núi thu thập chút đồ đạc."
Mộng Vân Ảnh cắn môi, rốt cuộc rút tay ra khỏi tay Cửu Mệnh hình như đã quyết tâm rất lớn.
"Ta đi với ngươi."
"Nhưng nhỡ bị người khác phát hiện. . . . . ." Trên mặt Cửu Mệnh thoáng qua chút mất mat, nhưng ngay lập tức bị hắn cẩn thận che dấu đi: "Để ta đi một mình thôi."
"Không." Mộng Vân ảnh chậm rãi lắc đầu một cái: "Ta đi với ngươi." Cảm giác như vẫn chưa đủ sức thuyết phục, Mộng Vân Ảnh lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Muốn gặp hắn một lần cuối."
Vì hắn giết người nàng rất sợ nhưng không hối hận. Mặc dù hắn không thích nàng nhưng nàng vẫn không chịu được người khác chửi bới nhục mạ hắn. Vân Liên giống như một trích tiên, những người đó không xứng với hắn.
Hắn là ai, Cửu Mệnh sao không biết? Cười khổ một cái, Cửu Mệnh liền theo Mộng Vân Ảnh đi ra khỏi sơn động. Mỗi lần nhìn thấy người kia, ánh mắt của Mộng Vân Ảnh đều rất khác với lúc nàng nhìn hắn.
Trên núi Huyền Hư, trước mặt thần tiên, mà hình như mạng người lại rất rẻ tiền. Chỉ sau bảy ngày, tất cả mọi người giống như đã quên mất chuyện Mộng Vân Ảnh giết người. Theo Cửu Mệnh dò hỏi, bảy ngày trước trên đỉnh Thanh Liên có một số đồ đệ bị thương vong, đệ tử bị Mộng Vân Ảnh giết cũng được xử lý như những đệ tử kia.
Mộng Vân Ảnh cười lạnh, quả nhiên là phong cách của người kia. Phượng Dẫn hình như không quan tâm tới bất kỳ điều gì trước mặt nàng. Nàng để ý thì tốt, nàng không để ý thì sẽ bị xem thành chuyện vặt. Trong mắt Mộng Vân Ảnh, Phượng Dẫn là một người như vậy. Không, phải là thần tiên mới đúng, bởi vì thần tiên sẽ vô dục vô cầu. Ngày trước lao lực tâm cơ muốn bái nàng làm sư phụ nhưng bây giờ bất tri bất giác giữa hai người đã là vực sâu không đáy rồi.
Cửu Mệnh vào nhà lấy đồ, Mộng Vân Ảnh núp trong bụi cây, Nhưng chợt có một bóng dáng màu đỏ lóe lên, người đó đang vội vã chay tới nơi ở của sư phụ Bạch Nhĩ của nàng, hình như có chuyện gì gấp gáp. Mộng Vân Ảnh suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn đi theo. Mộng Vân Ảnh tựa vào bên cửa, ba người bên nhà hình như không hề để ý đến người núp ngoài cửa. Thanh âm nói chuyện của người bên trong cũng không rõ ràng, thỉnh thoảng có những từ như “Vân Liên ”, “Phượng Dẫn ”, “Tiên khí ”, “Vong tình đan ” bay vào tai Mộng Vân Ảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT