Vẫn bao mặt với vuông lụa đen, qua hai lỗ hổng, ánh mắt bà chiếu ngời, ánh mắt đó đảo quanh khắp vùng nham động.

Bọn nữ nhân áo tím vừa trông thấy bà xuất hiện, tất cả chuẩn bị sẵn sàng, chỉ một tiếng lịnh phát ra, là vung tay phóng đạn, Độc Cô Thanh Tùng thừa hiểu Lân Hỏa Đạn vô cùng lợi hại đứng tại chỗ chờ xem bàta hành động thế nào để đối phó, không dám khinh thường tiến tới.

Vạn Cực Ảo Nữ lạnh giọng phát một nụ cười :

- Độc Cô Thanh Tùng ! Lân Hỏa Đạn chạm đến mình là đeo dính luôn, không rơi mà cũng không tắt, chất lân tinh cháy đến khi nào tiêu tan thì thôi. Nếu một người trúng phải độ ba viên đạn liệu có sống nổi không? Tuy nhiên, ta biết ngươi có Huyết Công nên Lân Hỏa Đạn không làm gì được Huyết Ảnh. Ngươi thì đã đành là không sợ Lân Hỏa Đạn, song còn những người kia thì sao?

Bà cười lớn :

- Dù ngươi thắng ta, bọn ấy cũng phải ra ma với ta. Ta có chết cũng hả lắm rồi.

Ta chết mà ngươi sống sót để đau khổ dày vò, ta thấy sung sướng hơn ngươi nhiều lắm đó. Bà khích :

- Độc Cô Thanh Tùng! Ngươi bảo ta ra mặt, ta đã xuất hiện nơi đây ngươi có thủ đoạn gì, cứ giở ra xem.

Độc Cô Thanh Tùng nhận ra bà có ly, chàng kẹt nặng vì mấy người kia, chứ một Vạn Cực Ảo Nữ đối với chàng hiện tại đâu còn đáng lo ngại như ngày nào.

Chàng trấn định tinh thần, cố làm ra vẻ bình thản, điểm một nụ cười :

- Lão Yêu Nữ ! Ngươi nói có phần nào đúng vậy. Song ngươi hãy nghĩ lại đi.

Người khác chết, ngươi cũng không sống được, thì việc làm của ngươi phỏng có ích lợi gì chăng?

Vạn Cực Ảo Nữ rùng vai :

- Ngươi biết việc ngươi ta biết việc ta. Dù ta sẽ như thế nào, ta vẫn cam tâm.

Độc Cô Thanh Tùng nhóng ý :

- Ta có một phương pháp bảo đảm ngươi được an toàn nếu ngươi còn muốn sống nữa, hãy nghe ta nói.

Vạn Cực Ảo Nữ xì một tiếng :

- Ngươi nói thử ta nghe?

Độc Cô Thanh Tùng buông gọn :

- Một cuộc trao đổi, không hơn không kém. Ngươi phóng thích các người đó, ta hữa sẽ để yên ngươi, không làm khó khăn tổn hại gì cả.

Vạn Cực ảo Nữ bật cười hắc hắc :

- Ngươi nói nghe đơn giản quá. Ngươi quên là Đế Quân đã mất mạng vì ngươi rồi sao?

Độc Cô Thanh Tùng trầm giọng :

- Đế Quân chết, dễ thường Cha ta còn sống à.

Vạn Cực Ảo Nữ vẫn giữ thái độ liều :

- Không ! Độc Cô Thanh Tùng ! Ngươi không nên hi vọng ta chấp nhận đề nghị của ngươi. Nếu Đế Quân còn sống, may ra ta còn nhượng bộ ngươi mà làm cuộc đổi trác đó. Chứ nay thì muộn rồi. Tất cả đều muộn rồi.

Bà tiếp nối với giọng cương quyết :

- Nếu ta muốn có cuộc đổi trao như vậy, thì ta cần gì khuyên bảo Vạn Cực Thiên Tôn đi nơi khác? Hắn không là con đẻ của ta, song ta nuôi dưỡng hắn từ thời thơ ấu, ta mến hắn, không nỡ để hắn ở lại đây chết chung với ta. Ngươi thấy, trường hợp hôm nay không còn cách nào giải quyết được ngoài cái chết, hoặc ta chết, hoặc ngươi chết, hay cả hai ta cùng chết. Nhưng điều đó chắc chắn là mấy người kia cũng phải chết.

Bà cao giọng hơn :

- Độc Cô Thanh Tùng ! Hãy chuẩn bị đi.

Trải qua thiên nan vạn khổ, mới để bước được đến đây, đến đây rồi chẳng cứu được một ai, trái lại còn mục kích cảnh thảm tử của họ.

Có thể nào chàng nhìn tận mắt cái chết của họ không? Chàng sẽ ân hận thế nào?

Chàng tuyệt vọng, đau khổ, chàng lo lắng, tâm thần bấn loạn.

Vạn Cực Ảo Nữ thấy chàng nín lặng, bật cười lớn, toan vẩy tay cho bọn nữ nhân phóng đạn.

Độc Cô Thanh Tùng quát :

- Hãy khoan ! Vạn Cực ảo Nữ càng cười cuồng dại.

Độc Cô Thanh Tùng hét :

- Vạn Cực Ảo Nữ ! Ngươi có nghĩ đến hậu quả hành động chăng? Nơi đây, không phải chỉ một tánh mạng của ngươi nếu ngươi phát động Lân Hỏa Đạn rồi, chẳng những ta và ngươi cùng chết, chẳng những thân mẫu ta và các vị thúc bá ta cùng chết, nhưng còn hàng trăm, hàng ngàn người của ngươi kia, cũng chết cả?

Vạn Cực Ảo Nữ rít lên ghê rợn :

- Chết là ngọc dù là ngọc vỡ, sống là bùn đất, dù là nguyên vẹn. Ta chọn cái chết vinh, chết còn khí phách. Người của ta không ai khiếp nhược ôm nhục mà sống.

Trong khi Vạn Cực Ảo Nữ thốt, Độc Cô Thanh Tùng làm một cuộc suy đoán chớp nhoáng, tìm cách đối phó với tình hình, chàng thừa hiểu không còn cách gì lung lạc được ý chí của bà ta nữa. Bà gần như loạn trí rồi, bà quyết chết theo Đế Quân, bà quyết lôi nhiều người cùng chết, dù Lân Hỏa Đạn có tiêu diệt cả bà lẫn đệ tử, bà cũng hả dạ vì trong cái chết tập thể này, có cả những người thân của Độc Cô Thanh Tùng.

Nếu chàng có chết cùng bà, càng hay. Nếu chàng sống sót, chàng sẽ đau khổ suốt đời. Bà có chủ tâm như vậy, chàng còn nói gì được?

Chàng thầm nghĩ :

" Nếu ta cố gắng lắm, bất quá chỉ cứu được một vài người là cùng, không thể nào tranh thủ thời gian kịp với trận mưa Lân Hỏa Đạn nổi. Như vậy, ta phải chọn ai? " Đắn đo mãi, chàng không dứt khoát được sự chọn lựa người chàng phải cứu thêm ngoài Mẹ chàng ra.

Sau cùng, chàng định cứu Mẹ rồi, sẽ tùy cơ mà cứu các người kia, kịp ai thì người ấy nhỡ rủi ai thì người ấy chịu.

Chàng ngẩng mặt lên không, rít một tiếng thảm rồi cao giọng gọi :

- Me ï! Các vị thúc ba ù! Độc Cô Thanh Tùng nầy đành bất lực hộ trì toàn thể các vị trước những viên đạn Lân Hỏa Sưu Hồn của Vạn Cực Ảo Nữ. Xin các vị lượng xét cho.

Nào hay vừa lúc đó, một trận gió quái dị bỗng dưng nổi lên, trận gió quét tới chỗ chàng đứng. Đồng thời chàng nghe một âm thanh rất quen thuộc theo gió đưa đến tai chàng :

- Đừng lo ngại ! Ta đã đến đây rồi. Hài tử cứ an tâm đối phó với Yêu Nữ đi, còn việc gì khác đã có ta !

Nga My Lão Nhân !

Chàng nhận ra âm thanh của lão nhân, mừng rỡ đến chảy nước mắt. Có lão nhân đến đây, là cầm chắc thành cồn rồi.

Chợt Huyết Bút Tú Tài cũng truyền âm đến chàng :

- Thanh Tùng hiền điệt ! Hiền điệt đã khổ dụng tâm cơ tự nhiên phải có phần thưởng xứng đáng dành cho. Hiền điệt đừng lo ngại về bọn ta, cứ yên trí diệt trừ ma nữ đi, Lân Hỏa Đạn thực sự lợi hại đấy, song không thể làm gì bọn ta được đâu.

Chàng nhìn ra bốn phía, vẫn thấy mọi người còn bị treo lủng lẳng nơi đầu cần trúc, lấy làm lạ, tự hỏi :

- Rồi họ sẽ làm sao để tránh đạn lửa? Bất quá họ chuyển mình nhích động một tý là cùng, còn bay nhảy gì được mà bảo ta đừng lo ngại cho họ?

Vạn Cực Ảo Nữ hét lên một tiếng to :

- Phóng đạn ! Cứ theo phương hướng phân định thi hành.

Bọn nữ nhân áo tím tại mỗi nham động cấp tốc vung hai tay, từng viên đạn Lân Tinh to bằng trứng chim câu bay ra xa hơn.

Lân Hỏa Đạn trong giây phút cháy đỏ một góc trời, Cửu Nghi Sơn như đang trải qua một cuộc hỏa thiêu hãi hùng kinh khiếp.

Độc Cô Thanh Tùng đưa mắt nhìn quanh, thấy những viên đạn Lân Hỏa đều tập trung vào hướng mẫu thân và các vị thúc bá của chàng.

Tuy nhiên chàng tin tưởng vào lời nói của Nga My Lão Nhân nên phấn khởi tinh thần, cất cao giọng :

- Mụ yêu già, chuẩn bị về chầu Diêm chúa là vừa.

Vừa thốt, chàng vừa vận khởi Hoá Huyết Công, và khi câu nói buông tròn, người chàng cũng vừa xoay đúng một vòng tròn. Lúc trụ bộ lại, thân hình chàng đã hoàn toàn biến thành một bóng màu đỏ rực.

Không chận trễ phút giây, chàng lao nhanh người tới Vạn Cực Ảo Nữ.

Dù đặt trọn niềm tin nơi Nga My Lão Nhân, Độc Cô Thanh Tùng cũng thấy rợn người, lo sợ thay cho họ xuất thần.

Chàng nghĩ :

" Dù cho họ có luyện được Hộ Thân Thần Công đi nữa, họ chỉ có thể phòng bị ám khí, chứ đối với lửa thì làm sao họ chịu nổi, khi họ không còn bị nhích động thân hình được. " Ám ảnh lo sợ ấy đã làm chậm đi tốc độ di chuyển của Huyết ảnh phần nào, nếu không nói là ngưng tiến hẳn.

Vạn Cực Ảo Nữ sau khi truyền lịnh phóng Lân Đạn, hú lên một tiếng vọng vút từng mây, đôi chưởng vung lên liên tục...

Trong chớp mắt, chưởng kình phủ lợp không gian, bóng chưởng ào ào đổ xuống như ngàn vạn cánh hoa rơi rụng...

Theo chưởng kình, Lân Hoa? Đạn bay ra vù vù, cháy lên chói loà, tiếng nổ bùng bùng như sấm pháo, tất cả những điểm lửa cùng hướng vào quanh người Độc Cô Thanh Tùng bay ào tới.

Chợt tỉnh ngộ, Độc Cô Thanh Tùng hét to lên :

- Mụ yêu già, ngươi đến ngày tận số rồi !

Huyết ảnh đã lộn một vòng rồi bay bổng lên không, xẹt qua đảo lại, nhoài tới bắn lui, len qua khe hở của những điểm lửa tung hoành ngang dọc.

Ầm ! Ầm ! Bùng ! Bùng ! Từ bốn phía, tiếng nổ vang lên, nơi to nơi nhỏ, liên tục, khói bốc mù mịt, lửa cháy rực trời.

Trong tiếng nổ, Độc Cô Thanh Tùng lắng nghe có một tràng cười cuồng dại, tiếp theo tràng cười là tiếng quát to :

- Thanh Tùng điệt, cố bắt cho được yêu nữ !

Độc Cô Thanh Tùng nghe tiếng đúng là âm thanh của Thần Phủ Khai Sơn.

Chàng mừng rỡ trên chỗ tưởng, lòng nghe nhẹ nhõm như vừa cất bỏ một tảng đá khổng lồ.

Chàng bật cười lên một hồi dài khoái trá.

Nga My Lão Nhân nói sao làm vậy. Người đã giải cứu được Thần Phủ Khai Sơn, tất nhiên những người kia cũng sẽ được cứu luôn. Không còn bạn tâm về Mẹ và các vị thúc bá nữa, chàng dốc toàn lực tấn công Vạn Cực Ảo Nữ.

Vạn Cực Ảo Nữ thật ra chỉ cậy vào Lân Hoa? Đạn trận, tuy không hại được Độc Cô Thanh Tùng, nhưng cũng có thể tận diệt mấy người kia, bà có thể gây chận động mạnh tâm thần chàng và thừa cơ hạ độc thủ chàng thế thôi. Ngoài ra công lực bà bằng bao mà dám ngang nhiên chỗng cự nổi với Huyết ảnh.

Nhưng bao nhiêu xắp xếp đều thất bại hoàn toàn, những con tin của bà đã bị giải cứu hết, và hiện tại Độc Cô Thanh Tùng càng phấn chấn tinh thần, đấu chí càng mãnh liệt.

Cái nguy cơ đã hiện rõ trước mặt. Vạn Cực Ảo Nữ còn đám đâu luyến chiến, vội thét to một tiếng, nhảy lùi vào động tẩu thoát.

- Chạy đi đâu hả yêu phu ï!

Lồng theo tiếng quát, Huyết ảnh của Độc Cô Thanh Tùng lao vút theo.

Nhưng bóng dáng Vạn Cực ảo Nữ biến đi đâu mất, mà trong lòng nham động có hằng ngàng hang ngách có thể bảo vùng nham động này là cả một hệ thống địa đạo vô cùng phức tạp kỳ bí, nếu vào sâu theo một vài ngõ ngách, tất sẽ lạc lối liền.

Chàng tần ngần đứng lại cửa hang, chưa biết nên trở ra hay tiến vào, bỗng nhiên Vạn Cực ảo Nữ núp quanh quất đâu đấy, bất thần tung ta một chưởng...

Gió chưởng vút đi vù vù ẩn trong tiếng nổ ầm ì như sấm động, khí thế mãnh liệt phi thường.

Chướng phong của Vạn Cực Ảo Nữ dù mãnh liệt thật, nhưng đã làm gì dao động nổi Huyết ảnh Độc Cô Thanh Tùng.

Bùng !...

Chưởng phong chạm vào cửa động, đá vỡ rớt xuống ào ào, bụi đã bốc lên nửa phần theo gió kình thoát ra ngoài, nửa phần lồng lộn trong lòng thạch động.

Cùng theo chưởng phong, hai viên đạn Hoa? Lân được phóng ra, tuy nhiên chỉ để mà tự cháy rồi tắt ngụm, vì không tìm được mồi dần cao thêm sức cháy.

Dù bị đối phương tung chưởng tấn công bất thần, Độc Cô Thanh Tùng cũng không làm sao tìm ra được đối phương ở đúng vị trí ngõ ngách nào.

Liều lĩnh chỉ vô ích mà thêm chuốc hại không hay, chàng nhận thấy có lưu lại bên trong cũng chẳng làm gì được, vội chuyển mình bay vọt trở ra.

Nhưng ý định tìm bắt Vạn Cực Ảo Nữ vẫ sôi nung nấu lòng, nhất thời, chàng phân vân chẳng biết phải làm sao. Đang suy tư tìm cách bắt Vạn Cực Ảo Nữ, chợt nghe tiếng la tiếng hét lẫn trong gió rít, tiếng nổ bùng bùng của Lân Hoa? Đạn, Độc Cô Thanh Tùng sôi giận, vội phóng Huyết Ảnh về hướng đó.

Chàng bắt gặp hai nữ nhân áo tím đứng trước một cửa động, đang vung tay phóng Lân Hoa? Đạn liên hồi...

Nhác thấy bóng chàng, cả hai lại kinh hoàng hấp tấp thụt vào bên trong.

Nhưng vô ích!

Một cái chớp mắt, Huyết ảnh đã hiện ra ngay ở cạnh họ.

Hai tiếng oái oái vang lên, và thân hình ngã gục xuống.

Hạ xong hai nàng, Độc Cô Thanh Tùng đảo mắt nhìn quanh, nơi nào cũng lửa bốc đỏ trời, khói tở mù mịt mùi lân tinh nồng nặc trong không khí, khó ngửi vô cùng.

Vừa lúc đó, từ bốn phía, Huyết Bút Tú Tài, Thần Phủ Khai Sơn, Kim Xoa Giáo Chủ, Lục Vũ Lệnh Chủ và Bích Nhi phi thân đến nơi.

Bằng vào cũ công trác tuyệt của họ, bước chân họ xéo qua nơi nào là tiếng rú thê thảm vọng lên đến đây. Gặp nữ nhân nào vận áo tím, là họ nhất định giết chết không tha, giết vì thù hận một phần mà một phần cũng vì say máu dồn thành hành động.

Họ như mãnh hổ sổ lồng, căm hờn bị ứ đọng quá lâu, giờ đây gặp lúc phát tiết thoa? thích.

Có lẽ nơi chàng đứng là trung tâm của Ảo Nữ Động, nên đám nữ nhân áo tím, tên nào sống sót, đều đổ xô chạy hết về đây, do đó đám người Huyết Bút Tú Tài mới ào ạt đuổi theo đến nơi.

Thanh toán xong hai nữ nhân áo tím, chàng đang lưỡng lự chưa biết nên chui vào động hay đến đón nhóm người đồng cảnh, thì từ xa, một toán nữ nhân áo tím đang cố chạy chết tiến lại.

Hình như không thấy chàng, chúng hấp tấp chui nhanh vào động lẩn trốn.

Độc Cô Thanh Tùng nảy nhanh một ý định, cấp tốc chui vào theo chận đầu chúng lại. Chợt bắt gặp một bóng đỏ như màu máu lờ mờ chận lối, chúng nhận ngay ra là Huyết Ảnh, cùng rú lên kinh hãi, quay mình chạy thục mạng trở ra.

Nhưng Độc Cô Thanh Tùng đã quát to :

- Đứng lại đó, nếu chạy đi một bước là chết ngay. Song, lúc đó tinh thần của chúng đã toán loạn, còn đâu nghe tiếng gọi cứ cắm cổ chạy như điên.

Bất ngờ, bên ngoài có tiếng hét vang lên và tiếng nổ vang rền kế tiếp... Hai nữ nhân áo tím bị kình đạo bên ngoài vút vào hất bổng chúng văng ngược trở vào vách đá. Lại hai tiếng bạch! bạch! vang lên, thân hình hai nàng chỉ còn là hai đống thịt nát nhừ máu me.

Độc Cô Thanh Tùng giật mình chưa kịp tìm hiểu là ai đã xuất thủ hạ hai nàng, một bóng xanh đã từ ngoài cửa động bay vút theo vào.

Nhận ra bóng xanh, Độc Cô Thanh Tùng mừng rỡ kêu lên :

- Dì ! Dì đã thoát nạn rồi !

Bóng đó chính là Lục Vũ Lệnh Chủ, bà nhận ra kẻ gọi mình chỉ là một bóng máu mờ mờ đỏ đỏ, hết sức kinh hãi, bà lùi ngay lại.

Độc Cô Thanh Tùng hấp tấp trấn an ba ø:

- Dì ! Dì ! Độc Cô Thanh Tùng đây ! Dì chớ kinh ngạc.

Lục Vũ Lệnh Chủ thở phào một tiếng :

- A ! Ngươi đã luyện đựơc Huyết ảnh Hoá Hình Công.

Giọng bà trầm hơn một chút, chừng như bà không được hài lòng lắm :

- Một môn công chí tà.

Nhưng Độc Cô Thanh Tùng đã chận bà lại, lảng sang kề khác :

- Dì a ï! Việc gì cũng thế, say nầy mình sẽ nói rõ hơn cho nhau hiểu, hiện giờ dic ho biết Mẹ tôi ở đâu đi. Lão yêu phụ lợi hại lắm đấy, Dì không nên kinh thường.

Gặp bà ấy, phải hết sức cẩn thận mới được.

Lục Vũ Lệnh Chủ tự phụ như thế nào :

- Ngươi khỏi phải dặn dò. Mẹ ngươi vào động một lượt với ta, hãy ra phía ngoài kia mà đón chị ấy.

Độc Cô Thanh Tùng gật đầu, khẽ lắc vai một chút. Huyết ảnh xẹt nhanh ra ngoài.

Nhìn thấy Huyết Ảnh vừa chớp lên liền biến mất, Lục Vũ Lệnh Chủ lắc đầu, thầm hỏi :

- Huyết ảnh Hóa Hình Công là một môn học tuy chí ta song ảo diệu vô thường, không rõ tiểu tử làm thế nào mà luyện được.

Bà sắp sửa chạy đi tìm Vạn Cực Ảo Nữ, chợt nghe Độc Cô Thanh Tùng dặn với:

- Dì a ï! Bọn thuộc hạ của Vạn Cực Ảo Nữ phần đông là những kẻ vô tội, nếâu chúng biết sợ chạy đi, xin gì hãy buông tha cho chúng. Hiện tại Huyết Ma Bang đã tan ră rồi. Huyết ảnh Cung và Vạn Cực Đế Quân cũng bị tiêu diện luôn, Vạn Cực Thiên Tôn bỏ đi không màng gì nữa cả, chỉ có một mình Vạn Cực Ảo Nữ thôi. Lão yêu phụ tàn độc hơn Đế Quân gấp mấy phần, phải bắt cho được bà ấy. Trừ diệt bà ta rồi, võ lâm sẽ bình tĩnh trở lại.

Lục Vũ Lệnh Chủ không đáp lời chàng, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi lẩm nhẩm với mình :

- Bọn chúng thì có tên nào hiền? Gặp là giết, ta buông tha sao được mà hắn dặn dò? Hư ø! Ai đã giam cầm ta bấy lâu nay? Tên nào cũng đáng chết cả.

- Vừa lúc đó, có mấy bóng tím xuất hiện.

Lục Vũ Lệnh Chủ tay tung chưởng, miệng quát lớn :

- Các ngươi phải chết khổ với ta !

Dù Vạn Cực Ảo Nữ từng huấn luyện võ công cho chúng song chúng đâu phải là địch thủ của Lục Vũ Lệnh Chủ.

Tên nào nhào tới, là ngã gục ngay, hộc máu mồm, ngất lịm.

Lục Vũ Lệnh Chủ vừa hạ độc thủ vừa rít cười ghê rợn, chân không ngừng bước cứ tiến sâu vào trong nham động.

Tuy nhiên, bà cũng không dám khinh thường, không phải vì bà sợ người mà chỉ sợ cơ quan cạm bẫy thôi.

Bên ngoài Huyết Bút Tú Tài, Thần Phủ Khai Sơn, Vô Danh Kiếm Khách Hậu Duệ, Kim Xoa Giáo Chủ và Bích nhi cũng đã nhân dịp này phát tiết cái hận dồn chứa bao nhiêu thời gian bị giam cầm, gặp tên nữ nhân áo tím nào, họ giết ngay tên ấy, chẳng chừa một mạng.

Trong Ảo Nữ Động cũng như bên ngoài, xác chết nằm ngổn ngang mùi máu pha trộn với mùi lân tinh, xông lên lợm giọng.

Khung cảnh trức mắt trông hết sức thê thảm.

Trong khi đó, Độc Cô Thanh Tùng di động Huyết ảnh bay khắp đó đây, cố tìm cho được Vạn Cực ảo Nữ.

Chàng đụng đầu với bọn nữ nhân áo tím, xong gặp tên mào chàng đều lờ đi, không sát hại mà cũng không chận hỏi.

Chàng chạy tới, chạy lui, lùng khắp nơi một lúc, chẳng thấy Vạn Cực Ảo Nữ đây cả bất giác sôi giận phừng phừng vội thu Huyết Ảnh Hóa Hình Công, cứ để lộ chân tướng tiếp tục đi tìm.

Gặp nữ nhân áo tím chàng chận lại điểm huyệt song cao giọng hỏi :

- Hãy chỉ cho ta biết Vạn Cực Ảo Nữ hiện ở đâu, ta sẽ buông tha cho.

Nữ nhân cương quyết thà chết chứ không nói.

Độc Cô Thanh Tùng tức uất, vung tay tát nữ nhân mấy tát xiểng miểng mặt mày. Đoạn, chàng gằn giọng :

- Các ngươi chịu khổ với yêu nữ từ bao lâu nay, thế chưa đủ sao, còn muốn đem sanh mạng bảo vệ bí mật của bà ta nữa? Bà ấy tàn độc vô tưởng, các ngươi còn hỗ trợ làm gì, không sợ tội với trời à?

Nữ nhân hừ lạnh :

- Ngươi có thể giết ta chứ đừng mong nghe ta nói gì. Có hỏi đến bao lâu cũng vô ích ta không nói đâu.

Độc Cô Thanh Tùng lấy làm lạ :

- Tại sao? Phải có một nguyên nhân trọng đại, các ngươi mới trung thành với bà ấy như thế chứ?

Nữ nhân gật đầu :

- Ngươi nói đúng ! Chỉ vì bà ta nuôi dưỡng bọn ta ngay từ thuở thơ ấu.

Độc Cô Thanh Tùng kêu lên :

- Ạ ! Thảo nào các ngươi chẳng trọn vẹn trung kiên.

Chàng không còn giận nữ nhân kia nữa, giải huyệt cho nàng rồi thốt :

- Được ta tha chết cho các ngươi. Nên nhớ là để ra đừng bắt gặp các ngươi làm ác một lần nữa. Nếu ta gặp được thì đừng trách ta đấy.

Vừa lúc đó một âm thanh sang sảng như chuông gióng vang lên :

- Độc Cô Thanh Tùng ! Ngươi buông tha cho chúng, ta cảm kích ngươi lắm.

Độc Cô Thanh Tùng cao giọng hỏi :

- Vạn Cực Thiên Tôn đấy à? Đã đi xa rồi sao còn trở lại?

Một bóng người chớp lên, Vạn Cực Thiên Tôn xuất hiện trước mắt chàng.

Đôi mắt lão đỏ ngầu, mí mắt phồng to, có lẽ sau khi lão rời chàng, lão tìm một nơi thanh vắng nào đó ngồi khóc. Khóc đến vơi nhẹ nỗi niềm, lão trở lại đây, hoặc giả muốn gặp chàng hoặc tìm Vạn Cực Ảo Nữ.

Độc Cô Thanh Tùng thương xót cho lão vô cùng, chàng dịu giọng thốt :

- Vạn Cực Thiên Tôn ! Ta biết hiện tại ngươi thống khổ lắm, ngươi đang bị sư mẫu dằn vặt khó chịu lắm, ngươi không ngại cứ tỏ thật với ta đi. Ngươi muốn ta tha bà ấy hay phải giết? Ta sẽ thanh toán tâm nguyện của ngươi.

Không rõ do một lã nhiệm màu nào, Vạn Cực Thiên Tôn hoàn toàn biến đổi thành một con người khác lạ. Nghe Độc Cô Thanh Tùng bảo thế, lão cúi mình xuống lạy chàng một lạy, rồi thốt :

- Vừa rồi tôi có gặp Nga My Lão Nhân, người đã dùng lời vàng ngọc điểm khai mê tâm của tôi, do đó tôi mới biết Độc Cô đại hiệp là bậc kỳ tai trong thiên hạ, tôi nguyện đem thân tội lỗi nầy núp dưới sự điều khiển của đại hiệp, tôi có thể làm bất cứ điều gì do đại hiệp giao phó. Còn như Vạn Cực Ảo Nữ, tuy bà ấy có mối thù giết Mẹ đối với tôi, tôi vẫn nhớ ơn hoạn dưỡng của bà, xin đại hiệp rộng lượng với bà, cho tròn ân nghĩa.

Độc Cô Thanh Tùng cấp tốc đỡ lão đứng lên, ôn tồn đáp :

- Thiên Tôn không nên khiêm nhường thái quá. Được Thiên Tôn tiếp trợ bảo vệ chánh nghĩa, thì từ nay giang hồ sẽ được thái bình, công đạo sẽ được sáng tỏ, hạnh phúc cho võ lâm biết bao.

Để tỏ ra thân mật hơn, Độc Cô Thanh Tùng tiếp nối :

- Xuy huynh ! Lúc lâm chung, quý tổ có thỉnh cần tiểu đệ khi nào tìm được con cháu của người, bảo họ phải tìm cho được quyển Chân Giải bí truyền, rồi vào thâm sơn cùng cốc ẩn tích mai danh, vậy Xuy huynh hãy tùy tiện.

Vạn Cực Thiên Tôn gật đầu :

- Tôi sẽ làm như lời tiền nhân uỷ thác !

Lão quay mình tiến sâu vào động.

Vạn Cực Thiên Tôn vừa khuất dạng, hai bóng người bay vút đến nơi. Độc Cô Thanh Tùng nhận ra là Địa Tướng và Công Chúa.

Chàng giật mình, chưa kịp cất tiếng chào hỏi, Địa Tướng đã cao giọng :

- Ngươi không còn gì phải có mặt nơi đây. Lão yêu phụ là kẻ đại thù của ta, ta có bổn phận phải truy tầm, ngươi không được chen vào. Hãy đi đi, và đừng quên cuộc ước hội nơi Thỉ Tín Phong. Độc Cô Thanh Tùng nghiêng mình :

- Sư phụ yên tâm ! Đệ tử xin nhơ ù!

Địa Tướng hừ lạnh :

- Đừng gọi ta là Sư phụ.

Độc Cô Thanh Tùng nghe nhói ở tim. Khi nào chàng chưa tán giải Hóa Huyết Công, thì Địa Tướng vẫn còn phủ nhận chàng như thường. Chàng nhìn Địa Tướng, rồi nhìn Công Chúa, đoạn lặng lặng quay mình lui ra ngoài Ảo Nữ Động.

Chàng nhìn quanh một vòng, trông thấy Kim Xoa Giáo Chủ cùng Bích nhi đang đứng nơi chân núi, vội cao giọng gọi :

- Me ï!

Tiếng gọi vừa buông dứt, thân hình đã vọt lên không, chỉ một phát uốn mình, chàng đã xuống đến nơi.

Chàng sà vào lòng Kim Xoa Giáo Chủ, rớm lệ mừng :

- Me ï! Hài nhi thỉnh an Mẹ.

Kim Xoa Giáo Chủ không ngăn mạch cảm hoài, để rơi hai hàng lệ xúc động, tuy mắt khóc nhưng miệng cười :

- Thanh Tùng con. Tội nghiệp con vất vả qua ù!

Chàng lắc đầu :

- Không đâu Mẹ. Con chẳng hề biết vất vả là gì. Chỉ có Mẹ chịu khổ sở bao lâu nay.

Kim Xoa Giáo Chủ vuốt ve chàng :

- Mọi việc đã qua rồi, con ạ. Chỉ có Cha con...

Bà chưa thốt hết câu, Độc Cô Thanh Tùng bật khóc lớn, chàng khóc một lúc lâu, vơi nhẹ ưu sầu, lại nhoẻn miệng cười nhìn Giáo Chủ, dịu giọng:

- Mẹ a ï! Con đã báo thù Gia Gia con rồi. Con đã giết Vạn Cực Đế Quân.

Kim Xoa Giáo Chủ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng về hành động của con trai. Bà tiếp với giọng trìu mến :

- Cái gì đã qua để cho qua đi ! Từ nay mẹ không muốn xa con nữa.

Độc Cô Thanh Tùng thoáng biến sắc. Chàng biến sắc vì câu nói của Kim Xoa giáo chủ nhắc nhở sự ước hẹn giữa chàng với Địa Tướng và Công Chúa. Chàng sẽ ra sao sau ngày ước hẹn.

Trời ! Mẹ chàng không muốn xa chàng. Mà chàng cũng không muốn xa Mẹ. Bà chợt thốt lên cấu đó trong khi sang mạng chàng chỉ còn giới hạn trong vòng mười hôm.

Tuy nhiên, chàng đâu dám tỏ lộ sự tình với Mẹ. Chàng chỉ gật đầu, nhẹ giọng :

- Con cũng thế Mẹ ạ. Con muốn phụng dưỡng Mẹ. Mẹ hãy đến ở với con, tại Quỷ Phủ Biệt Cung.

Kim Xoa Giáo Chủ mỉm cười :

- Vậy càng hay. Mẹ không muốn ai gọi Mẹ là Giáo Chủ nữa, mặc cho Kim Xoa Giáo tại Động Đình Hồ ra sao thì ra. Mẹ chỉ hi vọng cuối cùng là...

Độc Cô Thanh Tùng vội hỏi :

- Mẹ hy vọng làm sao hở Mẹ?

Kim Xoa giáo chủ trầm ngâm một chút:

- Hà muội và Văn muội cùng sum họp một nhà với mẹ.

Đột nhiên, Độc Cô Thanh Tùng nhớ đến Cửu Long Thần Ma , chàng cười thốt :

- Ngoại công hiện tại ở trong Biệt Cung Quỷ Phủ.

Kim Xoa giáo chủ lấy làm la ï:

- Ngoại công? Ngoại công nào? Ai?

Độc Cô Thanh Tùng cười ranh mãnh :

- Ngoại công là Ngoại công chứ còn ai nữa. Tự nhiên là Kim Đảnh Ngoại công.

Mẹ ạ ! Chính là Gia Gia của Mẹ đó.

Kim Xoa Giáo Chủ kêu lên :

- A !

Độc Cô Thanh Tùng giải thích :

- Ngoại công nay đã cải tà quy chánh. Thực sự thì chính Ngoại công đã hạ sát Vạn Cực Đế Quân, chứ không phải con.

Kim Xoa Giáo Chủ mừng ra mặt, bà thốt qua xúc động :

- Con a ï! Ngoại công thương yêu Mẹ và các Dì con vô cùng. Mẹ và các Dì ấy lâu lắm rồi không có dịp thỉnh an người.

Đến lúc đó, Bích nhi mới cất tiếng chào Độc Cô Thanh Tùng :

- Ca ca !

Độc Cô Thanh Tùng cười tươi, hướng về nàng :

- Bích muội ! Hiện tại, anh em mình hiệp chung với nhau rồi chỉ còn Dì Xích Diệp và Hồng muội. Bích nhi có biết Hồng muội chứ? Từ nay chúng ta có ba anh em, cả ba đều sum họp với nhau. Có lẽ vui đời lắm chứ, phải không Bích muội?

Bích nhi hỏi lại :

- Ca ca biết Hồng thư?

Độc Cô Thanh Tùng gật đầu :

- Tự nhiên là phải biết, chính ngu ca đã được Hồng muội cứu nạn một lần, cũng như Bích muội đã cứu ngu ca vậy, không ngờ chúng ta lại là anh em với nhau.

Chàng cao hứng quá tiếp luôn :

- À, còn Nhạn Dung nữa, Bích muội ạ! Bích muội phải thường chiếu cố nàng nhé! Bích nhi điểm một nụ cười :

- Đương nhiên rồi ! Chị em chúng tôi làm gì không quý chị dâu tương lai?

Độc Cô Thanh Tùng hơi thẹn :

- Hãy khoan nói đến danh phận. Còn sớm.

Bích nhi nheo mắ t:

- Sớm cũng thế mà muộn cũng thế. Phải gọi sớm cho quen miệng.

Vừa lúc đó, Hậu Duệ Vô Danh Kiếm Khách, Liệt Mã Cuồng Sanh, Huyết Bút Tú Tài cùng Thần Phủ Khai Sơn sắp đến nơi, Độc Cô Thanh Tùng chạy nhanh đón họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play