Tiêu Kỳ, hôm nay ba em mời anh qua nhả dùng bữa, anh...
Mấy giờ?
-Dạ?
-Tôi hỏi cô mấy giờ?
-Mười giờ trưa nay, em có...
-Được rồi!
Luôn là như thế! Tiêu Kỳ luôn ngắt lời cô, không bao giở kiên nhẫn nghe cô nói hết câu. Cắn môi mình Kim Châu lặng lẽ đứng yên, cô không biết phải làm gì bây giờ, nhìn cô gái đó lòng Kim Châu đau nhói, giá mà anh quan tâm cô được như thế!
-Còn có việc gì sao?
Thấy cô không cỏ ý li khai, Tiêu Kỳ lạnh giọng. Kim Châu miết mấy ngón tay mình, gương mặt cúi xuống, lả anh muốn đuổi cô ra ngoài? Cô từng nghe mạ nói người phụ nữ thì phải biết nắm giữ người đàn ông mình yêu nhưng... Rỗ ràng là cô yêu Tiêu Kỳ nhưng không thể chủ động nắm bắt được anh, vì cô thiếu hấp dẫn?
Vì cô không lẳng lơ như những người đán bà khác? Sinh ra trong một gia đình gia giáo, những việc ấy cô lại càng mù tịt!
-Em... đợi anh!
Trổng rồng, chỉ cỏ thề thoát ra một lời nặng nề! Tiêu Kỳ cười mả không cười, buông thõng.
-Được thôi!
Hắn cúi xuống hôn lên cổ Phi Tần, nhẹ nhàng cởi lớp áo ngoài của nàng. Kim Châu xanh mặt, không lẽ anh định làm chuyện đó trước mặt mình hay sao? Nhưng không thể nhúc nhích được, mắt cô dán chặt vào hình ảnh ấy! Tiêu Kỳ lấn i lướt, ôm Phi Tần vào lòng, trượt trên bờ vai mềm mại, thản nhiên đặt nâng nằm xuổng và đè lên! Kim Châu cắn môi muốn bật máu. tay chân run rẩy, trước mắt một màn sương mở che phủ nhòa nhạt. Cô I không dám nhìn, dán mắt xuống đất.
Tiếng thở mạnh mẽ của Tiêu Kỳ làm gương mặt cô đỏ ửng, bên tai ù đi, cố gắng ngước lên một lần nữa. Hôn phu của cô đang truân chuyên bên người đàn bà khác, diễn ra trước mặt, khi mà Tiêu Kỳ bắt đầu CỞI áo, tất cả sự can đảm mất hết cô ôm mặt chạy ra ngoài! Cánh cửa phòng đóng lạl mang theo ý cười của y.
-Cô ấy là al vậy?
-Là hôn thê của tôi!
-Nhưng sao...
-Em không phải thắc mắc mấy chuyện đó đâu!
Hắn ngấu nghiến đôi môi hòng đào, cuốn hết vị ngọt trong miệng nàng. Đôi . bàn tay to lớn mềm mại vuốt ve khắp người nàng, quả thật là mềm mại, thơm tho. Bỗng nhiên Phi Tần đầy hắn ra!
-Em sao thế?
-Không thích!
-Không thích?
Hẳn nâng cằm nàng, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy, trong suốt.
-Hôm qua chẳng phải đã lảm với tôi sao?
-Bởi thế mới không thích!
-Vì sao?
-Nặng! Sao anh lúc nào cũng nằm ờ trên vậy? Nặng lắm!
Luồn tay qua mải tóc mềm mại, xõa quá vai, mùi hương xộc vào mũi, lả mĩ hương tuyệt nhất thiên hạ! Nàng quả nhiên trời sinh đã có sức cám dỗ lớn, đã vậy hắn càng không buông tay!
-Trò chơi?
Nàng mờ to mắt, cố nhớ lại, từ nhỏ đển giờ nàng cũng chưa từng chơi trò này? Là không al chỉ nàng chơi hay không ai chơi với nàng?
-Sao trước đây tôi chưa từng...
-Đây là một trò chơi đặc biệt chĩ có em và ta thôi!
Rồi không kịp đề nàng phản kháng hắn ướm nàng xuống giường, bắt đầu thỏa mãn cơn khát!
-Không chơi nhiều người được sao?
-Không!
-Mà tôi ờ trên được không?
ở trên? Thú vị thật! Hắn nghĩ nảng ngây thơ nhưng không ngờ lại ngây thơ đen vậy!
-Được!
Dứt lời, hắn xoay người nàng lên, cời hết áo ra, đặt nàng mềm mại trong lòng. Vuốt ve từng chút, cắn mút từng chút đến khi nào nàng khẽ kêu một tiếng hắn mới thỏa mãn. Lướt tay xuống dưới cổ, nơi xương quai xanh như hồ điệp, lưu luyến một chút lại trượt xuống nơi đẫy đá, đầy đặn. Vuổt ve, lôi kéo nụ hoa hồng đào, vừa lòng khi nghe nàng bật lên từng tiếng nhỏ. Cắn lấy, mút nhẹ nhàng, vuốt từng chút, nâng trong tay khối thịt mềm mại, vò nắn. Cơ bụng phẳng của nàng áp lên người hắn, từng đợt thờ lên xuống phập phồng mời gọi. Lướt xuống nữa, xoa nhẹ nơi mềm mượt, sâu kín của nàng, tách cặp đùi trắng, thon dài hắn tiến sâu vào nàng không báo trước!
-A!
Nàng vô thức khẽ la một tiếng! Hắn i chặn đôi mòi ngọt ngào, bàn tay đi khắp cơ thể nữ tinh đầy đặn, càng lúc càng đi sâu hơn, xa hơn. Hắn mau chán đàn bà, người nào có thể ở với hắn trọn một đêm đã hay lắm rồi chứ chưa nói đến là một ngày. Chĩ có nàng, không câu dẫn, không dụ hoặc mà mê người, quyến rũ làm hắn thèm khát, ham muốn độc chiếm cùng cực, Hai cơ thể áp sát không còn một kẽ hở, lên xuống đều đặn bằng nhịp thờ. Chân nàng quấn lấy hắn một cách vô thức, càng đl sâu vảo. Xuân tiêu một khắc...
-Tiêu Kỳ, cậu định thế nào? Dù gi hôn ước cũng đã lập, duy chỉ có...
Đồng lão thị nhìn hắn bỏ lửng câu nói. Hắn tỏ vẻ hơi khó chịu, lơ đãng nhìn ra ngoài, Khu vườn cùa Đổng gia trồng cả ngàn loại lan, hoa lan... Thanh khiết, trong ' sáng... Gương mặt của nàng đột nhiên hiện ra trước mắt làm hắn khẽ giật mình.
-Được thôi! Tôi sẽ sắp xếp định ngày cử hành hôn lễ.
Hắn đưa ly rượu lên miệng, chất cồn làm hắn cảm thấy thật nóng, khi mà hình , ânh của nàng như sương khói vấn vít lấy hẳn không rời.
-Được, việc này tùy cậu sắp xếp!
Đổng lão thị im lặng nheo đôi mắt tựa như nghĩ ngợi gì xa xăm.
Xích gia. Nhá bếp.
-A, đói quá!
Phi Tần xoa bụng, hồi sảng chơi cái trò đó với hắn mệt quá cơ, lần sau không chơi nữa! Nàng tự nhủ, giờ phải tiếp năng lượng thôi!
-Quái!
Nàng kêu một tiếng! Đồ ăn trong tù sao mất hết trơn vậy kìa? Nhà đâu có chó mèo, mà dù có chúng cũng chẳng thể mờ tủ lạnh mà lấy đi hét được chứ? Nhưng quan trọng là giờ đỏi meo, sao mà xui xẻo thế!
-Em làm gi thể?
Không biết từ lúc nào Tiêu Kỳ đã ờ sau lưng nàng rồi!
-Tôi... đói!
Nàng nhẹ giọng. Sáng giờ chưa ăn gì lại phải “chơi" nữa muốn mạnh cũng chẳng mạnh nỗi! Hắn khẽ cười, ôm nàng vào lòng.
-Tôi đưa em đi ăn nhé!
-Thôi!
-Nếu vậy tôi bỏ đói em ba ngày đấy!
Hắn tỏ vẻ phật ý.
-TÔI tự nấu được!
-Không được bướng nữa!
Hẳn kéo nàng áp vào lồng ngực hắn, bế thốc lên đi thẳng ra cửa!
A, bữa ăn cũng không đến nỗi tệ nhưng mà nàng vẫn thích tự nấu hơn kia. Xích Tiêu Kỳ vắt chân lên ghế đề nàng - 06 ngồi trong lòng. Thấy nàng ỉm lặng, hắn cắn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn.
-Hay lắm, chắc em chưa từng bị tôi phạt phải không?
Phạt a? Nàng không biết hắn định phạt gì, mà sao lại phạt nàng vì nồng không vui chứ?
-Từ hôm nay em phải nấu ăn cho tôi, nghe rỗ chưa? Nếu tôi không vừa miệng sẽ bị phạt!
Đâ phạt rồi mà còn lồng trong đó phạt nữa! Nhưng nấu ản là nàng không sợ nha. Nàng bất ngờ dựa vào hắn. Cơ thẻ nữ tỉnh đáng yêu tựa vào người làm hắn như bị đổt cháy! Hắn luồn tay vàg áo nàng, khóe miệng cong lên, ị giọng khàn lại:
-Tiểu yêu tinh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT