Thuyên Quân khỏi nói cũng bí lù về cách diễn đạt của em mình, không nén nổi lo lắng, liền chạy thẳng lên lầu, cánh cửa bung ra…
-Cháu sao lại giấu bà?
-A, dạ…
-Bà suốt ngày cứ bảo nó minh bạch! Nhiều khi nó mắc cỡ thì sao?
-Có bạn trai mắc gì mắc cỡ?
-Dám hồi xưa bà không mắc cỡ lắm chắc?
Hai ông bà tranh luận như đang kịch chiến! Còn nàng rối như tơ vò, sự việc đi theo chiều hướng… kinh khủng mà nàng cũng không lường trước được!
Mọi người đem chuyện của nàng ra mà bàn tán ầm ĩ, giờ nàng mới biết đến cảm giác của Sa tỷ, thật khó chịu! Mặc! Thật nhức đầu! Nàng tiến thẳng lên lầu, đóng sầm cửa!
-A, đại ca tỷ, đại ca tỷ ơi?
-Bảo Bối, khuya rồi không ngủ đến đây làm gì?
-Em… em xin lỗi!
-Không có gì đâu! Dù sao…
Trong căn phòng tối còn mỗi ánh đèn ngủ mập mờ in hai bóng hình chị em nàng dán lên tường. Nàng khẽ xoa đầu em trai, cũng là lỗi của nàng, nhưng đầu mối câu chuyện cũng là cái ông anh chuyên gây rắc rối đó mà ra! Thiệt muốn băm thịt cho rồi! Nhớ lại lúc còn ở trong tòa nhà đó…
-Sao vậy?
-Ra… ra là anh sao?
-Có vấn đề gì ư?
-Ơ, không!
Đôi mắt sắc của hắn quét qua nàng, như muốn soi rõ mọi tâm can! Ai mà biết được chứ! Đúng là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” mà! Nàng cắn môi, hồi hộp, nhìn xuống đôi giày dưới chân, đột nhiên trước mũi giày của nàng xuất hiện thêm một đôi giày màu đen nữa! Ngước lên, hắn đứng trước mặt nàng từ bao giờ! A, đôi mắt đó trụ nàng lại giữa không trung, không thể nhìn đi nơi khác! Đáng sợ…
-Đang nghĩ gì?
-Ơ, không…
Cầm lấy xấp hồ sơ trong tay nàng, hắn lướt qua rồi quăng lên bàn! Nàng sửng sốt chẳng biết là chuyện gì xảy ra! Và tiếp đó là đôi môi môi mỏng của hắn đặt lên môi nàng, rất chậm giữ lấy miệng nàng, nàng trố to mắt nhìn! Mãi một lúc sao mới buông ra, nhìn nàng có chút kì lạ, hắn chau mày.
-Qủa nhiên là mạnh mẽ, ta hôn mà em không hề nhắm mắt!
Hôn? Hôn là gì? Nàng không biết đó là danh từ, động từ hay tính từ nha, nhưng định nghĩa hôn chắc là… truyền vi rút từ người này sang người kia, hôn qua miệng mà! Á, gớm quá đi! Nàng vội đưa tay lau miệng mình! Hắn nhìn thái độ của nàng, khoanh tay trước ngực.
-Được rồi!
-Được… cái gì?
-Hợp đồng!
-Hợp đồng?
Hợp đồng gì? Nãy giờ nàng có kí kết gì đâu mà được hợp đồng? Không lẽ kí qua cái… hôn đó? Là sao kìa trời?
-Em không biết gì sao? Đây là hợp đồng giữa tôi và anh trai em!
-Hợp… hợp đồng với anh trai tôi?
-Đúng vậy! Và vật trao đổi là em!
Nghĩa là gì? Âm mưu từ trước sao? Cái ông anh chết tiệt, làm cái trò gì thế?
-Tôi… không biết cái đó!
-Em biết vì sao anh trai em lại vào được trường Triệu Hy không?
Triệu Hy, một ngôi trường danh giá! Chỉ có con nhà quý tộc giàu có mới được vào, vậy mà anh nàng được nhận vào cái vèo, không gặp trở ngại gì hết! Không lẽ…
-Vậy…
-Là anh em đã nhờ ta, đó là hợp đồng ba năm về trước! Điều kiện là khi em đủ mười sáu tuổi, hắn sẽ giao em cho ta!
Nghĩa là bán nàng? Anh nàng bán nàng cho người đàn ông lạ mặt này? Bàng hoàng, thật sự bàng hoàng! Khẽ lùi ra sau, nàng đưa tay lên miệng, muốn chạy trốn! Thật sự! Bỗng chốc nơi xa hoa này trở nên đáng sợ!
-Em sao thế? Sợ sao? Chỉ có ta và em ở đây mà em lại sợ, còn đứng trước cả ngàn nam sinh thì trông em khác hẳn!
A, không lẽ anh ta theo dõi mình? Làm sao bây giờ? Hắn nhìn nàng dò xét tỏ vẻ cực kì thích thú.
-Ba ngày nữa em được nghỉ phép phải không?
-Ơ, vâng!
-Em nghỉ bao nhiêu ngày?
-Mười… mười ngày!
-Tốt lắm! Mười ngày đó em đi với tôi!
-Đi đâu?
-Pháp!
-Tôi không đi!
-Em đừng quên người lập hợp đồng với ta là anh trai em, hắn đang học ở chỗ tốt nhất, chỉ cần một câu nói của ta, thì hậu quả em biết rồi chứ?
Anh nàng sẽ không còn được học ở đó sao? Là mơ ước của anh, hơn nữa những sinh viên học ở trường Triệu Hy đều rất được trọng dụng, mình… Đành cắn răng gật đầu thôi!
…
Giờ nhớ lại sao mà căm tức ông anh quá chừng! Ngày mai nàng phải đi theo hắn đến chỗ xa lạ! Giờ mọi người biết đến hắn là bạn trai, hay nói đúng hơn là người yêu của nàng, chứ đâu ai biết hắn là chủ nợ đến đòi chứ! Ôi, cái số hẩm hiu của mình!
…
A, khách sạn rộng lớn quá, sàn nhà trải lông thú, những chiếc ghế gỗ bọc nhung, chân ghế được chạm trổ tỉ mỉ, lại có thêm nhiều vật trang trí đắt tiền, thật là xa xỉ! Ngồi đợi hắn mà nàng cứ lo phập phồng! Làm sao bây giờ? Mình ở cùng hắn sẽ không vấn đề gì chứ? Sa tỷ bảo nàng cẩn thận, không lại có em bé, là sao nhỉ? Rối tung rối mù! Mà lạ thật hắn bắt nàng đi nhưng chẳng cho đem theo bất kì vật dụng cá nhân gì, cứ thế lên xe đi tuốt! Ngồi cắn trụi hết mấy cái móng tay nãy giờ mà sao hắn lâu quá vậy?
-Em không còn việc gì làm sao?
-Á!
Nàng đưa tay lên ngực quay lại, làm người ta hết hồn! Hắn nhìn nàng cười khẽ, nâng cánh tay trắng muốt lên miệng, dường như đây chính là thói quen thường nhật của hắn! Đang lúc này thì…
-Thưa Xích thiếu gia có Đổng tiểu thư…
-Được rồi!
Hắn gắt, có vẻ ghét cái cô họ Đổng đó lắm thì phải! Buông tay nàng ra, hắn đứng lên, bước ra ngoài!
Rất lâu…
-Đại ca tỷ!
Giọng ai nghe quen vậy kìa? Bảo Bối? Sao nó đến được đây? Nhìn quanh quất nàng mới phát hiện một cái đầu lấp ló ở cửa! Nhìn quanh cảnh giác, không có ai cả nàng ngoắt nó lại!
-Em đến đây làm gì?
-Em… em đến giúp tỷ!
-Em không giúp được gì đâu, còn làm ông bà thêm lo lắng!
Nàng định bảo nó về nhưng sực nhớ đây là nước Pháp, chính nàng còn không biết đường, giờ bảo nó về, nó về đâu bây giờ?
-Ông cho em theo mà, hơn nữa lại có Quân huynh!
-Cái gì? Quân huynh đến đây?
-Suỵt! Huynh ấy lo cho tỷ nên đi theo đó mà!
Giọng hai người trở nên vo ve như muỗi! A, cánh cửa mở ra, Bảo Bối lật đật chui xuống gầm ghế, núp kín!
-Chuyện gì vậy?
-Không… không có gì!
Nàng ngồi nép vào ghế, cố dùng chân mình che chỗ ẩn náo của em, hắn mà phát hiện chẳng biết sẽ làm gì nhưng nàng thấy sợ!
-Sao phải nói dối?
Cúi xuống hắn túm lấy chân Bảo Bối lôi ra! Nàng “a” một tiếng kinh hoàng! Hắn biết rồi! Tính sao đây?
-Làm gì đây nhỉ?
Giọng hắn đanh lại nhìn thằng oắt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT