Vân Lạc vội vàng bàn bạc với hoàng thúc vài chuyện liên quan đến tế điển mùa thu, sau khi trở lại ngự thư phòng, luôn có chút thất thần, ngồi ở trước thư trác ngẩn người.
Qua sau một lúc lâu, kêu, “Hỉ Hoàn.”
“Có nô tài.”
“Trẫm lần trước… lần trước…”
“Lần trước cái gì, Hoàng Thượng?”
Vân Lạc lặng yên một lát, nói, “Chuyện lần trước trẫm muốn ngươi điều tra… Sao rồi?”
Hỉ Hoàn hiểu ra, thật cẩn thận nói, “Đã trở lại. Cái đó đang ở đây. Ngài… ngài muốn xem sao?”
Vân Lạc nói, “Lấy đến đây.”
Hỉ Hoàn vội vàng từ trong lòng lấy mật chiết (quyển sổ nhỏ bí mật) ra, đẩy tới. mật chiết này hắn đã giữ vài ngày, chỉ chờ Hoàng Thượng mở miệng hỏi là sẽ đưa ra.
Vân Lạc tiếp nhận mật chiết, do dự một chút, cuối cùng vẫn chậm rãi mở ra.
Hỉ Hoàn ở bên nhìn, chỉ thấy Hoàng Thượng nhìn đồ vật này nọ, đột nhiên đứng lên, sắc mặt trắng bệch.
“Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì?”
Vân Lạc nắm thật chặt mật chiết kia, trừng mắt lại nhìn một lần, quát, “Đây là chuyện gì!?”
“Hoàng… Hoàng Thượng…” Hỉ Hoàn hoảng sợ.
Vân Lạc đem sổ mật chiết ném cho Hỉ Hoàn, liên thanh (luôn miệng) nói, “Mau! Mau đi thăm dò cho trẫm!”
Hỉ Hoàn cuống quít tiếp được mật chiết, mở ra liền thấy, thì ra Liên Ngu Sơn không tới biên cương đúng hạn, nửa đường đột nhiên biến mất. Hỉ Hoàn cũng lắp bắp kinh hãi, vội hỏi, “Hoàng Thượng không cần lo lắng, trên đường đi cai đầu để lỡ việc có rất nhiều, cái này có thể là có gì đó làm trì hoãn thôi, nô tài cho người đi thăm dò ngay.”
Vân Lạc phiền muộn, “Không cần dùng người trong cung, kéo dài chỉ làm hỏng việc thôi. Nói Nguyệt Ẩn đi làm đi.”
“Vâng.” Hỉ Hoàn thầm nghĩ, Nếu quan tâm đến người ta như thế sao không sơm cho người đi thăm dò? Đến khi tin tức từ biên cương hồi báo mới lo lắng thì lúc trước cần gì phải cậy mạnh a! Hỉ Hoàn tuy rằng trong lòng nói thầm nhưng cũng biết Hoàng Thượng trong lòng thực đau khổ, không khỏi âm thầm thở dài, chạy nhanh đi làm.
**********************
Liên Ngu Sơn tới nửa đêm mới mở mắt ra. Vân Ly đang ngồi ở trước giường y, thấy y tỉnh liền hỏi, “Trên người còn khó chịu sao?”
Liên Ngu Sơn cảm thấy bụng còn đang ẩn ẩn đau, gật gật đầu.
Vân Ly nhíu mi không nói gì.
Hai người lặng yên một lát, Liên Ngu Sơn yếu ớt nói, “Hôm nay Hoàng Thượng…”
Vân Ly nhẹ giọng nói, “Ngươi yên tâm, Hoàng Thượng sẽ không đến nữa đâu.”
Liên Ngu Sơn nhìn chỗ ban ngày Vân Lạc đã đứng, hai mắt mờ mịt si ngốc, ánh nến chập chờn chiếu lên vẻ mặt y có chút dọa người.
Qua sau một lúc lâu, Vân Ly nói, “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, ngày mai ta trở lại thăm ngươi.”
“Đại thần quan…” Liên Ngu Sơn gọi ngụ ở hắn, hữu khí vô lực hỏi, “Chúng ta đến khi nào mới có thể đi?”
Vân Ly thở dài, thấp giọng nói, “Ngươi đi không được. Hôm nay ngươi động thai khí, không chịu được thuyền xe mệt nhọc, trước khi đứa nhỏ an toàn, ngươi không thể đi.”
Liên Ngu Sơn há to mồm.
Vân Ly ôn nhu nói, “Sơn nhi, ngươi yên tâm, có ta ở đây, nhất định đảm bảo ngươi và đứa nhỏ đều bình an.”
Liên Ngu Sơn khẽ lắc đầu, nhắm mắt lại, thấp giọng nói, “Đa tạ đại thần quan. Ân đức của Đại thần quan, Liên Ngu Sơn cả đời ghi nhớ trong lòng.”
Vân Ly cười nói, “Đứa ngốc này.”
Hai người cũng biết, nếu không đi được, chuyện này sớm hay muộn Hoàng Thượng cũng sẽ biết.
**********************
Vài ngày sau, Nguyệt Ẩn đã tra được mọi chuyện, Hỉ Hoàn lập tức cung kính trình lên cho Hoàng Thượng.
Vân Lạc thấy tín vật của Hạo Hãn thần điện, lập tức biết là ai mang Liên Ngu Sơn đi. Nhớ lại chuyện mấy ngày liên tiếp, cùng với thân ảnh bị bệnh nặng đe dọa ngày ấy trong Duệ Kỳ cung, trái tim Vân Lạc như bị ai đó bóp nghẹn.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ người kia chính là…
Thì ra y lại gần ta đến thế sao?
Vân Lạc nói không được cảm giác trong lòng là gì.
Rõ ràng chính mình đã quyết định chặt đứt mọi quan hệ với y, vì sao còn muốn đem ngọc bội đính ước kia trả lại cho y?
Chính mình rõ ràng rất lưu tâm đến tội lỗi của y, tại sao lại phải nhọc lòng cứu mạng y?
Chính mình rõ ràng thề không… nhớ đến y, không… yêu y… Vì sao cả ngày đều nghĩ đến y, cả đêm không ngủ được?
Vân Lạc thay đổi y phục, mang theo Hỉ Hoàn đi vào Duệ Kỳ cung, cũng không cho người ta thông báo, đi thẳng vào trong cung.
Nội điện vẫn tỏa ra mùi cung hương (hương thơm đốt trong cung) thơm ngát. Vân Ly một thân Vân phục màu lam, lẳng lặng ngồi ở trên tháp; thấy hắn tiến vào liền để sách trong tay xuống, thản nhiên nói, “Hoàng thượng tới.”
Trong nháy mắt Vân Lạc hoảng hốt.
Có lẽ là vì ánh sáng, có lẽ là vì ngữ khí, có lẽ là vì… bọn họ vốn thập phần giống nhau. Một khắc kia, Vân Ly… cực kỳ giống tiên hoàng.
Vân Lạc bỗng nhiên có cảm giác như phụ hoàng đã sống lại trước mắt, khẩu khí không khỏi nhẹ đi vài phần, do dự một lát, “Hoàng thúc, y có phải ở đây với ngài không?”
“Y là ai vậy?”
“… Ngài biết mà.”
Vân Ly trầm giọng, “Ta không biết!”
“Hoàng thúc!”
“Lạc nhi, ngươi rốt cuộc muốn cái gì, chính ngươi có biết không!?” Vân Ly bỗng nhiên nhìn Vân Lạc chăm chú, lạnh lùng nói. Thần thái ngữ khí kia nhưng lại vạn phần giống Vân Kha.
Vân Lạc như chịu bị giáng một đòn, nhất thời bất động tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT