Trên đỉnh lô đồng đỏ hoa văn mạ vàng là làn khói trắng mỏng, hương thơm nhàn nhạt lượn lờ trong không khí.
Sau khi dùng bữa, Tô Mặc từ từ dọn dẹp bát đũa, đang muốn đứng lên, Ngu Nhiễm đã vươn tay kéo tay áo Tô Mặc lại.
Gió mát nhàn nhạt, một luồng sáng nhạt ánh lên khuôn mặt Ngu Nhiễm, khe khẽ lay động.
Tô Mặc ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt đẹp lưu chuyển, kinh ngạc nhìn hắn nói: "Nhiễm công tử?"
Nàng nhìn ra được biểu hiện của hắn khác với ngày thường, rất khác, giống như đã trải qua sinh ly tử biệt.
Hắn mặc dù rơi lệ nhưng lại nói dối mắt có tật, mà nàng tâm tư tỉ mỉ, đương nhiên đã nhìn ra một ít manh mối, trong lòng lập tức có dự cảm chia
lìa.
"Khanh khanh, ở lại với ta một lát nữa đi." Ngu Nhiễm nhìn nàng, giọng nói có chút không nỡ.
"Được, ta không đi, ở lại với ngươi." Tô Mặc nhìn hắn, lại từ từ ngồi xuống, nàng cũng không phải người tuyệt tình.
Thấy nàng cũng không gấp gáp rời đi, Ngu Nhiễm nhếch môi, trong lòng thấy thỏa mãn chốc lát.
Hắn có cảm giác dường như mình đã đợi nàng từ rất lâu, mặc dù hai người chỉ tách ra một ngày một đêm nhưng lại làm khiến hắn thấy một ngày không
gặp như cách ba năm.
Có lúc, khi nhớ nhung một người, thời gian
trôi qua rất rất chậm, một ngày một đêm giống như không có điểm tận
cùng. Vậy mà, khi nhìn thấy đối phương, lại cảm thấy thời gian trôi cực
nhanh, rất rất nhanh.
Ánh mắt của hắn lóe ra, tâm tình trong lòng như có giọt nước nhỏ xuống tạo thành gợn sóng, cuối cùng cũng đầy tràn. Vì vậy, hắn không nhịn được vươn tay ôm lấy nàng, ôm thật chặt, thân
thể Tô Mặc cứng đờ.
Ngu Nhiễm rũ mắt xuống, lẩm bẩm nói: "Khanh
khanh đừng động, lần này ta bị cưỡng ép lôi về Vô Song Thành rồi, sau
này sợ rằng không về được nữa, nàng để ta ôm một lát, ôm một lát thôi ." Vừa nói hắn vừa ôm chặt lấy Tô Mặc, như muốn giải nỗi khổ tương tư
trong lòng, thời gian vì sao phải trôi qua nhanh như vậy? Mà tim của hắn cũng từng chút chìm xuống, càng ngày càng không nỡ.
Tay Tô Mặc
mới vừa kịp chạm đến cánh tay của hắn, nghe lời nói thế lại từ từ buông
lỏng xuống. Nàng thầm nghĩ: Thì ra là hắn phải trở về Vô Song Thành.
Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng cũng có chút trống trải, nặng trĩu.
Nàng không khỏi nhớ tới sau khi mình sống lại, đi tới Kim Ngu Đường, gặp
phải nam nhân này, còn có đủ chuyện đã phát sinh nữa. Tuy hắn ta không
quy không củ, nhưng cũng đã lưu lại rất nhiều hồi ức đẹp trong lòng
nàng. Sau khi chia xa, những kỷ niệm đó nhất định sẽ biến mất dần theo
năm tháng, tan thành khói sương.
Trong mắt Ngu Nhiễm tràn đầy u buồn, mặc dù biết cái ôm thân thiết này chỉ là nhất thời, hắn cảm thấy nữ nhân này dường như đã nhìn cuộc sống quá
thấu đáo, quá lý trí, nhưng nữ nhân như vậy lại khiến hắn yêu đến tận
xương, hắn hận không thể vĩnh viễn ôm nàng, vĩnh viễn ở cùng nàng.
Khói trắng chậm rãi bay ra từ lư hương, vây lượn quanh thân thể hai người .
Sau đó, hai người cảm thấy đầu óc nặng nề, rồi giữ tư thế ôm nhau cùng nằm xuống đất, như tình nhân khó rời khó phân.
May mà trên đất đã phủ một lớp thảm dày, tấm thảm màu hồng nhạt như là một
tầng hoa, hai người tựa hồ đã hoàn toàn mất tri giác, lâm vào hôn mê,
hương thôi miên đã có tác dụng, cả hai hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Có người nhanh chóng tiến lên nhẹ nhàng đắp tấm thảm mỏng cho bọn họ,
người bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, "Nhẹ chút, đừng đánh thức bọn họ."
Nhìn dáng vẻ hai người ôm nhau ngủ, một nam một nữ đều là mỹ lệ như vậy, cảnh tượng vừa tốt đẹp vừa lãng mạn.
Nhìn nhìn, mặt của nữ hầu không khỏi hơi đỏ lên.
Mấy thị tỳ đã dùng thanh tâm đan, còn dùng thêm khăn che miệng mũi, đứng
cách xa, đưa mắt nhìn đồng hồ cát, bắt đầu tính canh giờ.
Lúc này hai người đã bị dẫn vào mộng cảnh, một mộng cảnh chân thật.
Nhưng mà, mộng cảnh bọn họ sắp thấy, sắp gặp, đó là một giấc mộng như thế nào?
*
Lạc Dương, đây là một thành trì xinh đẹp.
Trên đường phố đá xanh người đến người đi, đèn lồng đỏ hai bên tỏa sáng.
Có con cháu quý tộc, nhà quan vận cẩm phục hoa y, có công tử nho nhã trẻ
tuổi, còn có nhóm thiên kim tiểu thư xinh đẹp đi ra từ cửa rạp hát, ai
cũng đều có vẻ chưa thỏa mãn.
Có người ở bên ngoài trông mong
ngóng chờ, rốt cuộc cũng nhìn thấy Ngu Nhiễm toàn thân mặc trường sam
màu xanh lam đi ra khỏi rạp hát.
Ngu Nhiễm đi rất chậm, nét mặt
nghi ngờ, ánh mắt mang suy nghĩ sâu xa. Hắn mơ hồ cảm thấy mình quên mất cái gì, rồi lại cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Hắn đưa nhìn chung quanh, ánh mắt vẫn nghi hoặc, vẻ mặt khó hiểu.
Lúc này một nữ nhân đi nhanh qua, vỗ mạnh lên vai hắn, giọng nói rất là
không vui nói: "A Nhiễm, rốt cuộc đệ cũng ra rồi, cuối cùng tỷ cũng tìm
được đệ."
Ngu Nhiễm ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nữ tử, biết nàng là tỷ tỷ ruột của mình, lập tức hỏi "A tỷ có chuyện gì?"
Nữ tử trừng mắt với hắn, nói: "Còn hỏi chuyện gì? Đệ mỗi ngày đều không
học tập đàng hoàng, nương bảo đệ về tập võ." Âm thanh của nàng mặc dù
rất nhẹ nhàng, nhưng khẩu khí như giọng ra lệnh.
Tập võ? Ngu
Nhiễm khẽ cười một tiếng, rốt cuộc cũng không chần chờ nữa. Hắn không
nghĩ thêm về sự khác thường trong lòng vừa nãy, cứ tự nhiên hòa nhập vào mọi chuyện, chỉ lạnh nhạt nói: "Nhưng đệ không thích tập võ."
Nàng kia lập tức chống nạnh, lớn tiếng nói: "Vì sao không tập võ, chẳng lẽ
trở thành Võ Trạng Nguyên không tốt ư? Trong nhà của chúng ta cũng chỉ
có một mình đệ là nam nhân, phải dựa vào sự cố gắng của đệ mới có thể
làm cho gia tộc mở mày mở mặt. Ngươi đứa nhỏ này thật sự là không cầu
tiến gì hết."
Nghe vậy, Ngu Nhiễm cười cười, lựa ra độ cong khóe
mắt đẹp mê người , "Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng
nguyên, vì sao nhất định phải tập võ chứ?" Hắn nhẹ nhàng lắc lắc tay áo, tư thái tiêu sái, tùy ý tự nhiên. Hắn chỉ thích xem sách, thích viết
sách viết thoại bản, chuyện tập võ hắn vẫn luôn không có hứng thú.
Khúc điệu mới trong rạp hát truyền đến tai hắn, là khúc hắn thích. Hắn chỉ
thích làm bạn cùng những thứ phong hoa tuyết nguyệt này, hơn nữa cũng
cảm thấy cuộc sống như thế vô cùng tốt.
Nữ nhân kia lập tức nhào
lên kéo lỗ tai hắn, Ngu Nhiễm cũng tung người một cái tránh qua. Nữ tử
kinh ngạc nhìn hắn, Ngu Nhiễm cười đi về phía phủ đệ, tư thái nhanh
nhẹn, điệu bộ phong lưu, dọc đường đưa đến vô số ánh nhìn của các nữ tử
khác.
Nhưng mà, Ngu Nhiễm mới vừa trở lại nhà, bên trong đã truyền đến âm thanh gào khóc.
Nữ tử bên cạnh lập tức biến sắc, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lão phu nhân lao ra khóc lớn nói: "Nhiễm nhi, tỷ tỷ của Ngu Nhiễm, cha của
các con tháng trước đi ra ngoài tỷ võ, không cẩn thận để bị trọng
thương, vừa trở về liền hộc máu, mời đại phu tới cũng vô ích, bây giờ đã chết rồi, đại phu nói là do đối phương hạ độc thủ!"
Tỷ tỷ hắn lập tức kêu lên: "Cha đã xảy ra chuyện? Làm sao có thể?"
Ngu Nhiễm vội vàng chạy vào trong phòng, khi thấy phụ thân chết trên
giường, sắc mặt hắn biến trắng, không ngờ trong nhà lại phát sinh biến
cố thế này.
Hai người kia đã ôm lấy nhau khóc lớn.
Tỷ tỷ vừa khóc vừa la lớn: "Báo thù! Ngu Nhiễm, đệ nhất định phải báo thù."
Thù hận, báo thù, đột nhiên Ngu Nhiễm cảm thấy xuất hiện hận ý như sóng to
gió lớn, hắn biết kẻ thù là người ai. Hắn nhất định phải báo thù, hơn
nữa hai người chỉ có thể sống một, không thể cùng tồn tại.
Hắn cho là nếu đối phương đã khiến hắn mất đi tất cả, như vậy hắn cũng sẽ làm cho đối phương giống như vậy.
Nếu kẻ thù khiến hắn mất phụ thân, như vậy hắn cũng sẽ khiến đối phương phải mất thân nhân.
Nghĩ tới đây, Ngu Nhiễm đứng thẳng, cứng cỏi kiên cường, dùng sức bóp bóp
nắm tay. Hắn xoay người đổi một bộ đồ đen, tiến vào một môn phái giang
hồ, bắt đầu kiếp sống tập võ.
Từ đó, khuôn mặt của hắn đã mất đi nụ cười.
*
Từ đó, vất vả và cố gắng của Ngu Nhiễm cũng không uổng phí, hắn dùng tròn
ba năm để học tập các vũ kỹ, rốt cuộc trở thành đệ tử nổi bật nhất trong môn phái, trở thành nhân vật kiệt xuất trong võ lâm.
Dĩ nhiên
không ai biết hắn còn là một sát thủ, là sát thủ đứng đầu. Người hắn
giết đa số là tội ác tày trời, khi hắn động thủ cũng chưa từng mềm lòng.
Hắn luôn mặc đồ đen, bất cứ lúc nào cũng duy trì tỉnh táo. Hắn còn sống đến hôm nay không phải vì hưởng thụ niềm vui, hắn sống là vì báo thù. Hắn
vẫn không quên thù giết cha, hắn sẽ không để cho đối phương được chết tử tế.
Hắn luôn chú ý tới tin tức, động tĩnh của kẻ thù, nhưng
người kia thật sự quá mạnh, hắn không có cách nào đối đầu chính diện
được. Cho đến một ngày, hắn vừa trở về khi hoàn thành nhiệm vụ của môn
phái, ngồi trong rừng từ từ uống rượu. Khi hắn uống rượu thường thích
cúi đầu, cứ như chỉ thấy rượu ngon, chỉ thấy ly rượu trong tay.
Hoa dại run run lay động trong gió, đúng lúc này, một chiếc xe ngựa hoa mỹ
tinh xảo chậm rãi chạy tới, cửa xe treo rèm màu hồng nhẹ nhàng tung bay
theo gió. Con đường gập ghềnh, xe ngựa kia đi rất chậm, từ từ lướt qua
Ngu Nhiễm. Một cơn gió lạnh cuốn lớp rèm cửa lên, Ngu Nhiễm lạnh lùng
thoáng nhìn qua, vừa đúng lúc thấy nữ tử tuyệt sắc trong xe ngựa.
Ánh mắt nàng trong suốt mà sáng ngời, dung nhan khuynh thành tuyệt thế. Một nụ cười, một cái nhăn mày cũng tràn đầy mị hoặc.
Tựa như một nữ thần Hồ Điệp xinh đẹp.
Ngu Nhiễm nhìn khóe
miệng nàng giống như vừa lộ ra nụ cười, ánh mắt giống như lần đầu tiên
hắn thấy được tuyệt sắc mỹ nhân. Nhưng cũng không phải chỉ vì vẻ đẹp bên ngoài của nàng mà hắn cảm thấy tim đập thình thịch, trong lòng của hắn
lại xuất hiện một cảm giác quen thuộc khác thường, một loại kích động
không thể hình dung được. Ánh mắt nhìn chằm chằm nàng cực kỳ lâu không
hề chớp mắt, cảm giác này vô cùng kỳ diệu, thậm chí con ngươi còn thoáng qua một chút mê man, trong lòng mơ hồ vui mừng nói không nên lời.
Nhìn thấy trong tay nàng cầm một thoại bản, hắn ngẩn ra, đây là thứ hắn viết ba năm trước.
Nhưng mà, từ lúc hắn nhìn thấy nàng, hắn cũng đã nhận ra nàng là nữ nhi của kẻ thù.
Ban đêm, tối đen không trăng, cũng không có sao, đưa tay không thấy mười ngón, cho nên bóng tối thật đáng sợ.
Khi trong lòng của mỗi người không có ánh sáng cũng đáng sợ như vậy. Thù hận! Thù hận khắc cốt ghi tâm tựa như bóng tối .
Ánh mắt Ngu Nhiễm sắc bén, môi mỏng mím chặt, trái tim lạnh đi, mục đích
sống của hắn là vì báo thù. Thậm chí có một giọng rất rõ ràng nói cho
hắn biết, nhất định phải báo thù.
Nếu muốn khiến cho kẻ thù mất đi tất cả, thì phải xuống tay với người thân cận nhất của tên đó.
Nghĩ đến đây, trán của Ngu Nhiễm ướt đẫm một lớp mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, bên trong xe ngựa lộ ra một gương mặt thiếu niên xinh đẹp,
phát quan khảm châu ngọc xanh biếc, hai sợi màu vàng kim từ sau tai rủ
xuống trước ngực, bên hông đeo trang sức bạch ngọc, vô cùng sang trọng
tuấn mỹ. Thiếu niên kia thân hình cao lớn, ngọc thụ lâm phong, diện mạo
thanh tú, nổi bật bất phàm, dung nhan ngang bằng Ngu Nhiễm, chỉ là cặp
mắt kia lại bễ nghễ, ánh mắt kiêu căng.
Ngu Nhiễm vẫn mặc một bộ áo đen đơn giản, chất phác tự nhiên, chỉ nhàn nhạt lướt mắt nhìn hắn.
Hắn nhìn Ngu Nhiễm, lạnh lùng hừ một tiếng.
Ánh mắt của hắn giống như hiểu rõ tất cả, nhìn thấu tất cả, mang đầy châm chọc và khinh bỉ.
Nhìn ánh mắt thiếu niên, Ngu Nhiễm lại giống như nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Chợt nghe nữ tử bên trong xe ngựa nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Tiểu Thất, mau mau trở về."
Thiếu niên kiêu ngạo kia lập tức đáp một tiếng, chậm rãi di chuyển ánh mắt, ngồi trở lại bên trong xe ngựa.
Sau đó, Ngu Nhiễm vì báo thù, một lần nữa chuyển đổi môn phái, cuối cùng trở thành đệ tử của kẻ thù.
Làm một người mới, Ngu Nhiễm mới đến, cũng hiểu được như thế nào là duyên tốt có lợi cho người.
Chuyện hắn thường làm chính là qua lại gần gũi với các sư huynh muội đồng môn, cùng nhau tập võ, cùng ăn cùng ở. Ngu Nhiễm giống như một huynh trưởng
khoan dung, hoặc như một bằng hữu ôn hòa, mọi người và hắn gần như không có gì giấu nhau.
Khi hắn luận võ biểu hiện rất tốt, cũng đến
điểm là dừng, chưa từng khiến bất cứ một người đệ tử nào phải khó xử,
lúng túng. Bất cứ lúc nào hắn đều không thích lên giọng, luôn hiểu được
đạo trung dung, bởi vì hắn không muốn làm người khác chú ý. Dù sao, là
một sát thủ đứng đầu, hắn luôn biết cách trà trộn vào đám đông, vào
giang hồ , vào triều đình, cũng không để bất cứ ai có thể sinh ra cảnh
giác. (*trung dung: bình thường, không có gì nổi bật)
Mà mục đích của hắn lại là vì nữ tử kia, nữ tử phía sau bức tường cao đó.
Một vệt hoa đào nhạt trong bóng tối, ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu rọi lên màn che ở lầu các.
Bên trong tường cao, sâu trong tấm màn, nữ tử nhà ai bước sen khoan thai, ngọc bội nhẹ vang lên, chầm chậm đến gần?
Nữ tử xinh đẹp kia cũng có lúc đi lại trong môn phái, nàng chỉ ngẫu nhiên
xuất hiện hai lần, ánh mắt nàng lạnh nhạt quét qua mọi người, chỉ cần
một cái liếc mắt cũng giống như có thể thiêu đốt linh hồn, vẻ mặt lạnh
nhạt, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Hắn biết nữ tử này tên gọi là Tô
Mặc, biết nàng là nhi nữ của kẻ thù, nhưng mỗi một lần thấy bóng dáng
nàng, ánh mắt của hắn liền bị dán lên, vô luận như thế nào cũng không
thể dời đi được.
Hắn nghe qua trước kia thỉnh thoảng Tô Mặc sẽ tỷ thí cùng đệ tử đồng môn, nhưng không người nào dám ra tay thắng nàng
nửa chiêu. Chỉ vì nàng là nữ nhi của chưởng môn, ai cũng nhường nàng,
tránh xa nàng, hơn nữa mỗi đệ tử đều muốn tôn nàng một tiếng sư tỷ.
Mặc dù tuổi của Tô Mặc so với chúng đệ tử nhỏ hơn rất nhiều, nhưng nội tâm
lại thông thấu hơn bất kỳ ai. Huống chi đệ tử gia nhập môn phái đều phải dùng thời gian nhập môn để ấn định thứ tự, vì thiên vị nàng là nữ nhi
của chưởng môn, lại là người nhập môn đầu tiên, cho nên dù là vị lão giả tới một trăm tuổi cũng phải gọi Tô Mặc là sư tỷ.
Ánh mắt của nàng như đã nhìn thấu hết thảy, nhìn thấu đông đảo trăm họ.
Nàng vốn còn trẻ tuổi như vậy, nhưng lại chán ghét tất cả mọi thứ trên thế gian.
Trong môn phái, mỗi người đều rất cung kính với nàng, nhưng họ cũng thận trọng tránh né nàng.
Bất tri bất giác, nàng rất ít khi xuất hiện.
Nàng rất thần bí, rốt cục nàng là một nữ tử như thế nào? Dường như nàng đến từ sâu trong ngân hà, tĩnh mịch như khói.
Nàng dường như rất cô độc, chỉ có một mình, buồn bực không vui, hình như không thích ở cùng với người khác.
Hắn muốn đến gần nàng hình như cũng rất khó khăn, hơn nữa nàng không thích nam nhân xa lạ, càng không thích nam nhân trẻ tuổi.
Nhưng Ngu Nhiễm không vội, hắn hiểu được chờ đợi là như thế nào, giống như
một thợ săn đối với con mồi, luôn luôn phải có kiên nhẫn.
Thấm thoát, Ngu Nhiễm đã đợi ba tháng.
Một ngày, Ngu Nhiễm đi vào trong rừng, nhìn con sông tràn ngập sương mù
trắng, quay đầu lại, hắn thấy một nữ tử xinh đẹp đang đứng bên cạnh.
Hắn không gọi nàng sư tỷ, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Nữ tử xinh đẹp kia lại dường như không nhìn thấy hắn, nàng đứng bên bờ sông, nhìn như có thể nhảy vào nước bất cứ lúc nào.
Đối với điểm này, Ngu Nhiễm cũng không lo lắng, nàng không giống nữ tử bình thường , nàng sẽ không tùy tiện tìm cái chết. Nàng giống như đang tránh né cái gì đó.
Tô Mặc cũng đã phát hiện Ngu Nhiễm, ánh mắt nàng nhìn hồ nước, bên trong phản chiếu hình ảnh của hai người.
Kể từ sau khi Ngu Nhiễm gia nhập môn phái, Tô Mặc cũng chú ý đến nam tử
tuấn mỹ này. Chỉ có hắn không chịu gọi nàng là sư tỷ, thậm chí thường
xuyên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng. Mặc dù Tô Mặc rất muốn kết giao
cùng người khác, mặc dù nàng cũng rất muốn trở thành một nữ tử bình
thường, nhưng nàng lại không thể.
Nàng là thân thuần âm, là nữ
nhân nam nhi trong thiên hạ khát vọng có được nhất. May mà phụ thân của
nàng vẫn bảo vệ nàng, mới tránh được cho nàng vận mệnh bi thảm hơn. Tuy
là thế, nàng vẫn bị người khác bắt cóc một lần, trải nghiệm lần đó khiến cho nàng vô cùng e ngại, lo lắng khắc sâu. Người nọ đoạt lấy nàng, cũng làm cho nàng hoàn toàn không có cách nào kháng cự, cho đến ba tháng sau nàng rời khỏi nơi đó.
Từ đó về sau, nàng đã mất đi sự ngây thơ của một thiếu nữ vốn có.
Mặc dù nàng cũng tập võ, nhưng chỉ là vì tự vệ, nàng cũng không thích đồng môn cứ luôn nhường nhịn nàng.
Chuyện của nàng có vài người đã biết, nàng không thích người khác dùng ánh mắt khinh bỉ hoặc thương hại nhìn mình.
Nàng đã từng thích xem thoại bản của một thiếu niên, cảm thấy hứng thú với
thiếu niên đó, đáng tiếc ba năm trước đây hắn đã mai danh ẩn tích rồi.
Đến hôm nay nàng vẫn còn lật xem thoại bản của hắn, nhưng bên trong sách lại đang kẹp tiêu bản một con bướm.
Ngày đó nàng trở về, thấy
bươm buớm xinh đẹp chết đi, không nhịn được liền giữ lại thi thể nó,
nàng cảm thấy mình giống như bươm buớm, bề ngoài xinh đẹp, nhưng thanh
xuân lại vội vàng trôi qua.
Nàng là một con buớm, nhưng vì sao không phải là con bướm xinh đẹp có độc chứ?
Nàng cảm thấy cuộc sống khổ sở và bất đắc dĩ, vì sao mình không thể thoát khỏi vận mạng gông cùm xiềng xích?
Nhớ đoạn văn thứ nhất trên bản sách kia viết, thời gian trôi mau, vạn vật
hữu tình, cuộc đời như giấc mộng, sinh mệnh trôi qua, lại chỉ lưu lại
một đoạn hồi ức đẹp đau đớn.
Nàng đứng đó thật lâu, nam tử cũng không hề rời đi từ đầu đến cuối, Tô Mặc từ từ xoay người, lạnh lùng nhìn hắn.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Lúc này, Tô Mặc hỏi.
"Ta đang nhìn nàng." Ngu Nhiễm trả lời.
"Vì sao?"
"Bởi vì nàng rất đẹp."
"Nam nhân khác cũng nói như vậy." Tô Mặc nhàn nhạt trả lời.
"Nam nhân luôn thích nữ nhân xinh đẹp."
"Cho nên ngươi cũng không khác gì nam nhân khác." Tô Mặc nhíu mày.
Ngu Nhiễm lại nói: "Ta hiểu rõ mỗi lần nàng tỷ võ đều có người nhường nàng, cho nên nàng mất hứng thú, nếu như là ta, ta tuyệt đối sẽ không nhường
nàng."
Dường như Tô Mặc có một chút hứng thú nhàn nhạt, "Thật không?"
Ánh mắt Ngu Nhiễm chứa nhiệt tình, "Có muốn tỷ thí một trận không?"
Tô Mặc cười nhàn nhạt nói: "Không muốn." Lần này nàng cự tuyệt hắn.
Sau lần đó, nàng thường xuyên tới đến đây.
Rồi sau đó, hắn cũng thường xuyên không hẹn mà gặp nàng.
Gặp nhau chính là duyên phận, Ngu Nhiễm rốt cuộc có cơ hội tỷ thí cùng Tô Mặc một trận, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai.
Ngu Nhiễm chưa bao giờ gọi Tô Mặc là sư tỷ, thậm chí lúc tỷ thí cũng không
nương tay. Chính vì vậy, nàng cũng thường xuyên đánh nhau với hắn, bất
tri bất giác, cơ hội hai người tỷ thí đã nhiều hơn, mà hắn ra tay cũng
càng ngày càng hung ác, không chút nào lưu tình .
Lần này, bàn
tay trắng nõn của nàng giơ lên, một ám khí đánh tới gần Ngu Nhiễm, làn
khói trắng dày đặc tản ra, sau đó thân thể chuyển một cái, một chủy thủ
lạnh lẽo kề lên cổ hắn, nàng ra tay vừa nhanh vừa mạnh. Hắn còn chưa
thấy bóng dáng Tô Mặt xuất hiện trước mặt, đã thấy Tô Mặc đứng phía sau
hắn, có thể nói là xuất quỷ nhập thần.
"Thật không ngờ thân thủ của nàng lại tốt như vậy, lần này ta thua." Bên môi Ngu Nhiễm nâng lên nụ cười.
"Ngươi cũng không thua, chẳng qua là ngươi không nhường ta như người khác, cho nên ta mới thích tỷ thí với ngươi, nhưng mỗi lần ngươi ra tay đều quá
phận, ta phải xuất chiêu mưu mẹo nham hiểm một chút mà thôi."
"Trong giang hồ, không có gì quang minh chính đại, chỉ có thắng thua." Ngu Nhiễm khẽ cười nói.
"Ngươi thật thú vị." Tô Mặc không ngờ hắn sẽ nói như vậy.
Ngu Nhiễm khẽ cởi áo khoác của mình ra, cười híp mắt khoác lên trên người
nàng, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Mặc nói: "Ta hiểu rõ nàng tính toán chi
li, nhất định là sau khi bại dưới tay ta, nàng sẽ bắt đầu nhớ ta mãi
không quên." Lúc này hắn có thêm mấy phần tà mị.
Ánh mắt hắn dừng trên cổ nàng, phát hiện cổ nàng rất đẹp, nhưng cũng rất mảnh, thậm chí
hắn cảm thấy đưa tay bấm một cái là có thể cắt đứt hoàn toàn.
Hắn có thể giết nàng, rồi sau đó khiến kẻ thù khổ sở, thế nhưng hắn lại
muốn cưới nàng, cưới nhi nữ của kẻ thù càng làm cho đối phương khổ sở
không phải sao.
Vì vậy Ngu Nhiễm không nhịn được nói: "Gả cho ta được không?"
Tô Mặc cười lạnh: "Ta không thích ngươi."
Hắn lập tức nói: "Nhưng ta thích nàng."
Nào biết Tô Mặc cười nhạt, "Đừng nghĩ nữa, ta đã sớm đính hôn rồi."
Sắc mặt của Ngu Nhiễm bỗng nhiên trầm xuống, "Là ai ?"
Tô Mặc nói thật nhỏ: "Bất luận là người nào, ta cũng không phải một nữ
nhân tốt, nếu như ngươi biết về sự thật quá khứ của ta, ngươi sẽ không
muốn nghĩ đến nữa."
Ngu Nhiễm lại lớn tiếng nói: "Cho nên nàng
muốn tùy tiện gả cho một nam nhân đúng không? Tùy tiện tiếp nhận hôn sự
người khác an bài?"
Tô Mặc giật mình, "Từ xưa tới nay, lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, có gì không đúng chứ?"
Ngu Nhiễm nói tiếp: "Nàng hoàn toàn không phải là một nữ nhân tùy tiện chấp nhận số mệnh, ta hiểu rõ trong lòng nàng cũng có mơ ước đúng không? Nếu không tại sao nàng lại thích thoại bản kia?"
Nhưng mà, mắt Tô
Mặc khẽ khép hờ, "Đáng tiếc giấc mộng của ta đã chết, cha của ta tuổi đã lớn, không ai có thể giúp ta cả đời, ta chỉ có tiếp nhận thực tế tàn
khốc nhất,và ta tin tưởng ngươi cũng không phải thật lòng muốn cưới với
ta. Ánh mắt ngươi lúc nhìn ta luôn rất phức tạp, cho nên ngươi không cần lừa mình dối người làm gì."
Dứt lời, nàng đã thướt tha rời đi.
Ngu Nhiễm đứng dưới trời sao, chăm chú nhìn nàng, trầm mặc thật lâu, cho đến khi nàng hoàn toàn khuất dáng.
Hắn quay đầu, tên thiếu niên tuấn mỹ lần trước hắn thấy trong xe ngựa đang đứng ở cách đó không xa, ánh mắt kiêu căng nhìn hắn.
Ngu Nhiễm lập tức nâng đôi môi lên, khoanh tay dựa vào tàng cây, lười biếng nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo khiêu khích.
Đương nhiên, trong lòng hắn còn có một chút bài xích với tên thiếu niên này.
Quá khứ của nàng, quá khứ của nàng.
Thì ra thân thể nàng là thuần âm, đã từng bị người khác cưỡng ép, đã từng bị người mang đi độc chiếm.
Mà nàng trằn trọc ở dưới thân một người nam nhân ba tháng, đã sớm không phải là nữ nhân sạch sẽ nữa rồi.
Trong lòng Ngu Nhiễm có chút khổ sở, tim như bị kim đâm, hắn ngồi trên tảng đá, tay không ngừng phát run.
Hắn vội vàng uống một ngụm rượu dài, áp chế khổ sở trong lòng. Hắn không
biết vì sao trong lòng buồn khổ như thế, hắn cũng không thèm để ý quá
khứ của nàng, chỉ là phiền muộn nàng cự tuyệt hắn thôi.
Chẳng
biết lúc nào, nữ nhân kia đã đi sâu vào lòng hắn, nhưng khi hắn biết
được nàng bị người ta bắt đi, hắn như bị tát một bạt tai nặng nề, không
đành lòng để nàng lại bị tổn thương lần nữa.
Lúc này, một chiếc
váy trắng tung bay trong gió như mây, bước chân đơn điệu mà nặng nề, sau đó một nữ nhân đứng sau lưng hắn, hắn không quay đầu lại cũng biết là
tỷ tỷ hắn lại tới.
Nữ tử toàn thân áo trắng, trong vòng ba năm
không thay đổi bất kỳ màu sắc nào, nàng giữ trọn đạo hiếu ba năm, gương
mặt cũng không có chút máu, lạnh lùng nói: "A nhiễm, kẻ thù này ngươi
rốt cục chuẩn bị như thế nào, đã ba năm ba tháng, sao vẫn không chịu
động thủ?"
Ngu Nhiễm liếc xéo nàng một cái, lạnh lùng nói: "Đợi thêm một chút, bây giờ ta không có tâm tình."
Nàng đã phát hiện vẻ mặt hắn khác thường, lạnh lùng quát lớn hắn, "Ngươi
thật là bất hiếu, lại dám thường xuyên ở bên cạnh kẻ thù, cũng không
chịu báo thù, ngươi bị con hồ ly tinh kia của Tô gia mê hoặc rồi phải
không?"
Ngu Nhiễm nhìn lướt qua nữ nhân nói lải nhải này, thù hận đã thay đổi nàng ta hoàn toàn, khuôn mặt nàng bén nhọn, là một phụ nhân xấu xí. Hắn không nhịn được xoay người rời đi, sau lưng lại truyền tới
tiếng nữ nhân thét chói tai, "Ngu Nhiễm, ta cho ngươi thêm ba tháng, nếu như ngươi không giết kẻ thù của Ngu gia, thì chờ nhặt xác cho ta đi,
ngươi thật sự là làm ta quá thất vọng!"
Thất vọng, sao hắn chưa từng thất vọng chứ.
Ba tháng, tự tay giết kẻ thù.
Hắn biết nếu là giết chết đối phương, Tô Mặc mất đi phụ thân che chở, từ đó sẽ lần nữa trở thành độc chiếm của kẻ khác. Cho dù hắn muốn giúp nàng, nàng cũng sẽ ôm hận với hắn.
Nữ nhân kia, hắn sẽ đích thân phá hủy cuộc đời của nàng.
Hiện giờ, mẫu thân của hắn cũng bởi vì cái chết của phụ thân mà đau lòng
muốn chết, trước đây không lâu đã qua đời. Tỷ tỷ của hắn, là người thân
duy nhất của hắn bây giờ.
Ngu Nhiễm ôm tâm tình phức tạp, hít một hơi thật sâu, bắt đầu vẽ đạo gia phù triện.
Phù triện có rất nhiều chủng loại, có thể thanh tâm, có thể đuổi quỷ, có
thể phục ma. Phù triện hắn đang khắc họa trên tờ giấy, chính là Thanh
Tâm Chú. Hắn muốn làm mình bình tĩnh lại.
Đầu bút hắn vẽ nhanh, trong lòng trào ra cảm giác quen thuộc khó tả, cứ như hắn vẽ phù triện rất giỏi vậy.
Bỗng đầu hắn chợt hiện ra một thứ, là cấm chế hắn chưa từng học qua. Ngu
Nhiễm không khỏi nao nao, bắt đầu cẩn thận nghiền ngẫm, cấm chế này
giống như khắc trong xương tủy hắn, hình như là một loại cấm chế có thể
triệu hồi lôi điện. Lông mày Ngu Nhiễm nhíu lại, vì sao trong đầu hắn có loại cấm chế này? Hắn phát hiện một chút đầu mối, cấm chế này hắn không thể tiếp xúc đến, nó bài xích và kháng cự hắn, dường như nó không thuộc về thế giới này.
Điều này thật sự là một phát hiện rất kinh người, hơn nữa phát hiện này làm Ngu Nhiễm cảm thấy có chút dự liệu không kịp.
Trong lòng Ngu Nhiễm bắt đầu hoài nghi, vì sao hắn hắn lại biết được thứ mà
hắn không am hiểu? Những cấm chế phù triện này tuyệt đối là thật, không
phải giả.
Đôi mắt Ngu Nhiễm nhíu lại, đồng tử giật giật.
Trong lúc giật mình, Ngu Nhiễm nhớ lại một chút ý niệm, Lực Lôi Điện là thiên phú của thế tử Vô Song Thành, Lực Thiên Tứ, khắc vào trong xương, tuyệt đối sẽ không biến mất, cho dù là mộng, ảo cảnh, trong mọi loại cảnh
giới đều sẽ nhớ ra, nghe nói còn xuyên qua được huyền ảo trong thiên hạ. Cho nên bây giờ Ngu Nhiễm có thể nhớ rõ ràng, nhưng trước mắt cấm chế
phù triện này lại không cách nào khởi động, chẳng lẽ hắn đang ở một nơi
không có thực?
Không sai, mộng cảnh, mọi thứ trước mắt hẳn là mộng.
Cái gọi là xuyên qua huyền ảo trong thiên hạ, trước kia Ngu Nhiễm cũng
không biết xuyên qua như thế nào, lúc này hắn rốt cuộc hiểu được đạo lý
này.
Thì ra là trong ảo cảnh, không cách nào khởi động Lôi Điện cấm chế, thậm chí có cảm giác sẽ bài xích.
Cái này chỉ sợ Viện phu nhân cũng không rõ!
Lúc này Ngu Nhiễm rốt cuộc tỉnh ngộ, thì ra hắn ở trong một giấc mộng.
Hắn căn bản không phải sát thủ Ngu Nhiễm, mà là thế tử Ngu Nhiễm của Vô Song Thành.
Sau khi tỉnh ngộ, trí nhớ ban đầu của hắn ùa đến như thủy triều, tất cả ký ức đều quay về.
Cái gì là thật, cái gì là giả, hắn đã phân biệt rất rõ ràng.
Ngu Nhiễm nhớ lại mình đã từng bị Viện phu nhân đưa vào bên trong giấc mộng hoàng lương, không ngờ bây giờ lại bị thêm lần nữa.
Hắn không khỏi hận đến cắn răng nghiến lợi, mẫu thân quả thực là ngày càng khi dễ hắn thậm tệ hơn.
Đáng chết! Đáng giận! Trong mộng hắn lại biến thành sát thủ, hơn nữa nữ nhi của kẻ thù lại là Tô Mặc.
Đúng rồi, hắn chợt nghiêm túc suy nghĩ, Tô Mặc này rốt cục có phải là thật hay không ?
Hắn cảm thấy ánh mắt của đối phương, vẻ mặt của đối phương, mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày đều là thật, hoàn toàn khác biệt Yêu Cơ trong giấc mộng
lần trước.
Hắn nhớ lại trước khi đi ngủ, hai người vẫn còn ôm ấp nhau lưu luyến không rời, rồi sau đó đã bất tri bất giác đi vào giấc mộng.
Chỉ là bên trong Vô Song thành có rất nhiều thôi miên hương, vô sắc vô vị,
sau khi hòa cùng Long Tiên Hương cũng không có gì khác biệt.
Dĩ
nhiên, Ngu Nhiễm hiểu rất rõ, giấc mộng hoàng lương có thể mang theo
nhiều người cùng đi vào. Vì vậy, hắn bắt đầu suy đoán ý đồ của Viện phu
nhân, trước tiên hắn thử bắt đầu suy nghĩ từ góc độ là Viện phu nhân về
vấn đề này.
Nếu như đối phương không phải là Tô Mặc thật sự, như
vậy cần gì phải đưa nàng vào trong mộng? Cần gì trở thành nữ nhi của kẻ
thù trong mộng? Nếu nàng tiến vào mộng cảnh của hắn, nếu hắn không
thanh tỉnh, mà Tô Mặc lại bị hắn làm cho cửa nát nhà tan, hại nàng cuối
cùng bị người khác độc chiếm, trở thành đồ chơi trong tay người, cuối
cùng mình lại bị nàng căm hận mấy chục năm, hai người càng lúc càng xa,
như vậy chuyện rắc rối to rồi.
Như vậy… Có nên nói chân tướng sự thật cho nàng biết hay không ?
Ánh mắt Ngu Nhiễm lại ảm đạm đi, nghĩ ngợi chốc lát, cảm thấy không thể, hơn nữa tuyệt đối tuyệt đối không thể nói cho nàng.
Một khi nói cho nàng biết, nàng cũng sẽ dần tỉnh lại trong mộng, nếu vậy,
hai người sẽ tự động bị tách ra, sẽ phải đối mặt với thế giới hỗn độn
mấy vạn năm, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?
Giờ phút này,
ánh mắt của hắn lập tức nhìn chòng chọc mọi thứ xung quanh, lá phong đỏ
trôi qua trên đỉnh đầu của hắn, nhẹ nhàng rơi xuống dưới chân.
Trời chiều buông xuống, màu đỏ xinh đẹp như đôi môi người tình.
Mỗi hoa một cỏ, mỗi cây mỗi cành, chân thật, quá chân thật!
Bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động, nếu hắn cùng nàng kết làm phu thê, cùng
nhau cuộc sống trăm năm, thậm chí để cho nàng sanh con dưỡng cái cho
hắn, đến sau khi hai người tỉnh lại, sẽ một chuyện tốt đẹp và rung động
đến dường nào.
Hắn biết con người chỉ có một cơ hội, một khi bỏ lỡ, sợ là sẽ mất đi vĩnh viễn.
Lúc này, Ngu Nhiễm chợt nhớ tới một chuyện, trong giấc mộng hình như có một điểm giống thực tế.
Hắn nhớ Tô Mặc là thân thuần âm, là nữ nhân mà nam nhân thế gian đều mơ ước.
Nhưng nam nhân nhốt nàng ba tháng, nam nhân độc chiếm nàng rốt cục là người nào?
Chuyện này, rốt cục là mộng hay là ảo?
*
Trên hạm thuyền Vô Song Thành, gió mát thổi nhẹ.
Văn Nhân Dịch nâng ly thưởng trà, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ tử đàn,
đã đợi nửa ngày nhưng vẫn không thấy Tô Mặc trở lại, lông mày hắn không
khỏi nhíu lại: "A di, Mặc Nhi vì sao vẫn chưa quay trở lại?"
Viện phu nhân lập tức khe khẽ thở dài một tiếng, "Dịch nhi, thật ra thì Yêu
Cơ cô nương đi đến chỗ Ngu Nhiễm, nhất định Ngu Nhiễm không nỡ để cho
nàng rời đi, hai người bọn họ phải nói lời từ biệt rất lâu."
Văn
Nhân Dịch gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: "Con hiểu, a di chuẩn bị dẫn
Ngu Nhiễm về Vô Song Thành, sau này không bao giờ quay trở lại nữa."
Sắc mặt Viện phu nhân không thay đổi: "Không sai, chỉ là có một việc con chớ trách ta tự chủ trương."
Văn Nhân Dịch nhướng mày nói: "Chuyện gì?"
Vẻ mặt Viện phu nhân đoan chính, uyển chuyển nói: "Lúc trước ta nói rồi,
Ngu Nhiễm vô cùng thích Yêu Cơ, chẳng qua ta không đồng ý, cho nên phải
dẫn hắn trở về. Chỉ là tính tình tiểu tử này rất quật cường, cho nên ta
muốn để khiến nó hoàn toàn chết tâm với Yêu Cơ, dứt khoát nhường khúc
mắc này cho nó."
"A di có ý gì?"
"Ta chuẩn bị cho Ngu Nhiễm và Yêu Cơ sử dụng giấc mộng hoàng lương."
"Giấc mộng hoàng lương, bảo vật của Vô Song Thành?" Văn Nhân Dịch không khỏi kinh ngạc.
"Không sai, cũng không thể trì hoãn được bao lâu, hiện giờ hẳn là còn chưa bắt đầu, nhưng mà nửa canh giờ chính là một ngàn năm, một nén nhang là ba
trăm năm." Trong nháy mắt Viện phu nhân bỗng nhiên nhẹ nhàng chớp mắt,
vỗ tay một tiếng nói: "Đây là một năm."
Vỗ tay tiếng thứ hai: "Đây là hai năm."
Vỗ tay tiếng thứ ba: "Đây là ba năm."
Văn Nhân Dịch động dung: "Quả nhiên rất nhanh, a di, ta muốn đi qua nhìn một chút."
Viện phu nhân gật đầu một cái, "Cũng tốt, dù sao cũng là phu nhân của con, ta rất muốn nhanh chóng bắt đầu."
Văn Nhân Dịch cúi đầu hỏi: "Như vậy a di có thể giải thích một chút về giấc mộng hoàng lương này không?" Lúc này băng hồ giật giật trên vai Văn
Nhân Dịch, cổ nó có đeo một cái vòng.
Viện phu nhân thì thào nói: "Có thể, đó là một thế giới trong giấc mộng, chúng ta ở đây một canh
giờ, thì ở đó lại là giấc chiêm bao ngàn năm, cho nên giấc mộng hoàng
lương cũng gọi là trong mộng Trường Sinh."
Văn Nhân Dịch không
khỏi nhíu mày: "Trong mộng một vạn năm không tỉnh, đó là cảm giác rất
đáng sợ, làm sao bọn họ tỉnh lại được?"
Viện phu nhân trả lời hắn: "Chỉ cần chúng ta đánh thức chúng ngoài này là được, chứ tự bọn chúng không thể nào tỉnh."
Văn Nhân Dịch nhếch mày hỏi tiếp: "Như vậy trong mộng có thể tự sát hay không?"
"Tự sát trong mộng? Không có ích lợi gì, vẫn sẽ bước vào không gian hỗn độn mà thôi, cũng phải cô độc ở đó vạn năm."
"Nếu là bị người khác giết chết thì sao?"
"Cũng như vậy, chẳng qua ta tin tưởng tên tiểu tử Ngu Nhiễm này tuyệt đối sẽ không ngu ngốc như vậy."
Văn Nhân Dịch lại nói: "Như vậy Ngu Nhiễm có thể phát hiện mình đang ở
trong mộng cảnh không?" Chuyện này là vấn đề hắn quan tâm nhất.
Viện phu nhân lắc đầu nói: "Mặc dù có thể có, chỉ là giấc mộng hoàng lương
cũng có thể bắt đầu dùng một phần, hai phần hay ba phần.”
"Hai phần? Ba phần? Cái này là thế nào?"
"Khởi động giấc mộng hoàng lương cũng cần linh thạch, hơn nữa linh thạch càng cao cấp, hiệu quả càng không tưởng được, thậm chí dẫn tới những việc
nhân vật chưa từng trải qua. Lần này ta hao tốn mười khối cực phẩm linh
thạch, tổng cộng đã dùng cả mười phần, tất cả sự vật cũng đều giống nhau như đúc, hợp lý không có bất kỳ sai sót nào, nhân vật ở bên trong có
thể nói là bản sao của một người ngoài đời, mỗi một cá nhân đều là người sống, mỗi người đều có ý nghĩ riêng của mình, cho nên tuyệt đối sẽ
không để Ngu Nhiễm phát hiện là mộng cảnh hay là hiện thực."
Mười khối cực phẩm linh thạch, đúng là một khoản lớn. Ước chừng có thể nuôi
tất cả quân binh Tề quốc trong một năm, lương thảo và quân tư không phải lo lắng gì.
Viện phu nhân lần này đã ra tay quá lớn, chỉ vì để
kết thúc mối tình đầu của nhi tử, bà gần như lấy ra tất cả tài sản riêng của mình.
Mí mắt Văn Nhân Dịch không khỏi giật giật, lại nói: "Như vậy nội dung mộng cảnh có thể khống chế hay không?"
Viện phu nhân nhẹ nhàng che miệng, "Cái này hiển nhiên là có thể, cho nên ta an bài cho nó thân phận của kẻ thù, hơn nữa trong giấc mộng có cao thủ, cũng hạn chế hành động của Ngu Nhiễm. Cuộc đời của nó sẽ sống trong thù hận, hai người bọn họ sẽ hận nhau thấu xương, chỉ sợ sau khi tỉnh lại,
Yêu Cơ và Nhiễm Nhiễm đều sẽ nghĩ lại mà căm ghét nhau."
Văn Nhân Dịch nhếch môi cười, "Lần này a di tính toán thật tốt."
Viện phu nhân lập tức nhẹ nhàng cười một tiếng, "Đâu có đâu có."
Vậy mà, khi Văn Nhân Dịch cùng Viện phu nhân đi tới phòng trúc bên kia lại
nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ trên mặt đất, sắc mặt của Văn Nhân Dịch
bỗng nhiên trầm xuống.
"A di, sao không tách hai người bọn họ ra?" Ánh mắt hắn lạnh đi.
"Không được, con nhẫn nại một chút, vừa đụng vào là bọn chúng có thể tỉnh lại, mười khối cực phẩm linh thạch của ta không phải xong rồi sao, sau này
cơ hội như thế căn bản cũng không có được nữa." Viện phu nhân khoát tay
áo, chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Còn phải nhẫn nại
bao lâu?" Dĩ nhiên Văn Nhân Dịch biết cái nào nặng cái nào nhẹ, nhưng
vẫn cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
"Dịch Nhi, đợi một lát, rồi sẽ tốt thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT