Hiện giờ là lúc ánhmặt trời chói chang nhất, nắng xuyên qua tán lá xum xuê tạo thành từngvệt sáng loang lổ trên mặt đất như ngàn ánh sao.

Hạ Ngọc Nhi đứng dưới gốc cây giả vờ điềm đạm đáng yêu, vai run rẩy, thút thít nức nở.

Hôm nay nàng không thể mất thêm sáu vạn lượng bạc nữa, Hạ gia vốn đã bất mãn với nàng rồi.

Toàn bộ của hồi môn của nàng đã bồi thường hết cho Liễu gia, vừa muốn vươn mình lại thua sạch sẽ thêm sáu vạn lượng.

Nàng nếu đã không thể thua, vậy không thể làm gì khác hơn là dùng chút thủ đoạn hèn hạ.

Tô Mặc lạnh mặt nhìn Hạ Ngọc Nhi, trong đôi mắt lạnh lóe vẻ chê cười.

Kiếp trước Hạ Ngọc Nhi cũng ỷ thế hiếp người như vậy, cuối cùng hợp tác vớiTô Ngọc Hồ cùng nhau ép Tô gia đại phòng đến đường cùng, trí nhớ củanàng vẫn còn khắc sâu. Lúc đó Tô gia đại phòng bị chèn ép đến không cònđường xoay người.

Vì vậy, sau khi sống lại, mỗi lần nàng nhìnthấy Hạ Ngọc Nhi, nàng liền không nhịn được muốn lấy mắt đền mắt, ănmiếng trả miếng.

Nàng biết, con người thống khổ không phải là do lấy được quá ít, mà là do bỏ lỡ quá nhiều.

Lấy được có thể khiến họ vui sướng, mất đi cũng sẽ khiến họ khổ sở.

Cho nên, nàng cũng muốn để Hạ Ngọc Nhi nếm thử tư vị mất đi đó.

Nhưng nàng biết Hạ Ngọc Nhi bất luận có nghèo túng như thế nào thì cũng cócái cây khổng lồ Hạ gia làm núi dựa, khiến nàng tạm thời không cách giải quyết tận gốc.

Chỉ tiếc sau khi sống lại, chuyện cần làm xongtrong kế hoạch quá nhiều, nhưng ai trước ai sau, ai nặng ai nhẹ nàng vẫn rõ ràng, cho nên Hạ Ngọc Nhi cũng không chiếm quá nhiều tâm tư củanàng. Nếu đối phương đã tệ hại hơn lúc trước, không biết hối cải, thìnàng cũng không ngại dùng toàn bộ tinh lực và thời gian để đả kích Hạgia, nhổ cỏ tận gốc.

Hạ gia nội tình thâm hậu như đại gia tộc, từ trước đến nay luôn ngang ngược càn rỡ, không biết thu liễm là gì.

Đơn giản vì thuật luyện khí của Hạ gia khiến người ta phải kiêng kỵ, cho dù kiếp trước Tô Mặc lợi dụng quyền quý đả kích Hạ gia nhưng cũng khôngthể rung chuyển chút nào.

Nhưng đời này lại khác, Tô Mặc có chuẩn bị mà đến, nàng sẽ để Tô gia thay thế Hạ gia.

Hạ gia tuy là con quái vật khổng lồ, nhưng cũng sẽ có một ngày bị nàng làm rung chuyển.

Sau khi Hạ Trạch nhìn thấy Tô Mặc, hắn lập tức nhớ tới tình hình đối phương chạy trốn ngày đó, sắc mặt vốn âm trầm càng thêm nặng nề, không phântốt xấu nói: "Tiểu nhi, ngươi dám có ý đồ bất chính với muội muội ta,tên háo sắc như ngươi đáng giết."

Hạ Ngọc Nhi hơi cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ hả hê, huynh trưởng quả nhiên ra tay rồi.

Lần này đại ca tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương, nàng phải thừa dịp hủy diệt lần đánh cược này.

Tô Mặc lạnh nhạt, ánh mắt thản nhiên, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nàng nói:"Quân tử thẳng thắn, tiểu nhân ưu tư, đời này luôn có một vài nữ nhânkhông biết xấu hổ, nói ta có ý đồ bất chính với ngươi mà không biết tựmình soi gương, phàm là nữ nhân không đẹp bằng ta, ta sẽ không có bất kỳ hứng thú gì. Hạ tiểu thư chẳng qua chỉ có dung mạo tầm thường, haichúng ta đứng cùng nhau, ngươi phải cởi hết y phục mọi người mới miễncưỡng nhìn ngươi lâu hơn một chút, ngươi thật sự là quá đề cao mìnhrồi."

Ý cười lưu chuyển lưu chuyển trong mắt nàng, giọng điệu ngoan độc, hung ác, cực kỳ không nể mặt.

Người chung quanh nghe vậy không khỏi cười thầm, Hạ Ngọc Nhi đứng cạnh thiếu niên đó thật đúng là đối lập rõ ràng.

Bình thường Hạ Ngọc Nhi tuy nhìn qua cũng có chút phong thái mê người, nhưng so ra thật sự là khác nhau một trời một vực.

Huống chi bọn họ đều là người tu hành, người giang hồ định lực vẫn cao hơnngười thường một chút, mỹ nhân có đẹp hơn nữa cũng chỉ như hạt bụi màthôi.

Dung mạo thiếu niên này khiến bọn họ vô cùng rung động, vềphần Hạ Ngọc Nhi, cho dù nàng ta không mặc quần áo, bọn họ cũng có thểtâm lặng như nước.

Đám người Hạ gia không ngờ tiểu thư dòng chính lại bị vũ nhục như vậy, bọn họ trừng Tô Mặc muốn nứt mắt.

Tô Mặc không để ý đến sự phẫn nộ của họ, nàng nhẹ nhàng cong cong khóemiệng, ánh mắt lạnh băng: "Hạ tiểu thư giả vờ đáng thương thế này là vìsáu vạn lượng ngân phiếu đánh cuộc thua đúng không? Ngươi cho rằng sáuvạn lượng ta sẽ bỏ qua dễ dàng vậy sao? Nếu thế thì ngươi tính sai rồi,thiếu bạc nên trả thì phải trả."

Sắc mặt Hạ Ngọc Nhi trầm xuống, nàng ta rít lên: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ta thiếu tiền ngươi bao giờ?"

Tô Mặc khoan thai nói: "Hạ gia chẳng lẽ thích lật lọng phản lời? Có câunói thiếu nợ thì trả tiền, có chơi có chịu là chuyện đương nhiên."

Hạ Trạch càng thêm âm trầm, lạnh lùng nói: "Tiểu nhi, ngươi nói nàng thiếu bạc, rồi lại không chịu lấy ra trả ngươi, chỉ sợ là ngươi đang lừagạt."

Hay cho ác nhân cáo trạng trước, Tô Mặc khẽ cười, dĩ nhiên sẽ không tùy tiện lấy hóa đơn ra.

"Tiểu nhi, mau để hóa đơn lại, nếu không, ngươi phải nhận lấy cái chết."

Sứ giả Thanh Vân tông bên cạnh không dám thở mạnh, vừa rồi nơi này vẫnđang êm đẹp, chưa tới thời gian một ly trà tên thiếu niên Tô gia này đãgặp chuyện. Tuy rằng hắn vô cùng coi trọng Tô gia Tứ thiếu, nhưng ngườicủa Hạ gia hắn biết không thể tùy tiện đắc tội. Thanh Vân tông cũng phải thỉnh thoảng lui tới cùng Hạ gia, cho nên ngày thường sẽ cho Hạ gia hai phần thể diện.

Một lát nữa nếu nháo lên, hắn giúp thiếu niên này một tay là được, Hạ gia cũng phải kiêng dè thực lực của Thanh Vân tông.

Nhưng trưởng lão Hạ gia lại là người của Tinh Nguyệt tông, Tinh Nguyệt Tông và Thanh Vân tông có quan hệ rất ít.

Hắn chợt cảm thấy tình thế có chút khó xử. Hắn cẩn thận nhắc nhở mấy câubên tai Tô Mặc, bảo nàng chớ đắc tội đối phương, rồi sau đó lặng lẽphóng khói liên lạc với Thanh Vân tông ở chỗ vắng người, chốc lát nữaThanh Vân tông sẽ có người lại đây.

Chợt, cách đó không xa truyền đến một giọng nghi ngờ nhàn nhạt: "Ngươi là… Tô Mặc?"

Tô Mặc khẽ nhướng mày, không ngờ ngay lúc mình đang giương cung bạt kiếmvới đối thủ ở phường thị lại có người nhận ra mình. Không khí ngột ngạthơi chậm lại, mọi người chuyển mắt nhìn về phía cách đó không xa. Mộtnam tử trung niên đang đứng đó, ăn mặc sang trọng, gương mặt phú quýkhôn khéo, vừa ôn hòa vừa có dáng vẻ thương nhân.

Tô Mặc đã nhận ra, ông ta chính là phụ thân của Mộc Vô Ngân, Mộc bá.

Thật là âm hồn không tan, trong vòng một ngày lại gặp được đến mấy "người quen" cùng lúc.

Dĩ nhiên Mộc bá cũng không phải đến một mình, bên cạnh ông ta còn có mấy quý nhân, Mộc gia luôn thích giao thiệp với quý tộc.

Những quý tộc này đều là tới tìm Hạ gia luyện chế dụng cụ, do Mộc bá phụ dẫnđường. Kể từ khi tin tức Yêu Tinh xuất thế, thiên hạ đại loạn truyền ra, các quý tộc bắt đầu lo lắng cho thế lực của mình, hơn nữa còn phải đềphòng bạo dân các nơi, phòng cụ sắc bén đương nhiên cần chuẩn bị mộtlượng lớn. Hôm nay việc làm ăn của Hạ gia đã như mặt trời ban trưa, thậm chí ngay cả nguyên liệu trong vùng cũng không đủ dùng, cần phải mualượng lớn nguyên liệu từ nơi khác mới đáp ứng đủ nhu cầu bức thiết.

Mộc bá phụ chính là đảm nhiệm chân chạy trung gian như vậy, rồi từ đó rút ra được một phần ích lợi.

Dĩ nhiên, ông ta cũng vô cùng ghen ghét Tô gia không chịu bán thuyền choMộc gia. Nếu không, hiện tại ông đã có thể vận chuyển hàng hóa mua bán,kiếm được đầy túi rồi.

Hơn nữa, nhìn thấy việc vận chuyển của Tô gia ngày càng thịnh vượng, ông ta đố kỵ đến hai mắt sắp phun ra lửa.

Vừa nghĩ tới đối phương cự tuyệt Mộc gia, ông ta lại buồn bực khôn kể, còn tức giận đến không thể hình dung.

Tô Mặc khẽ nhíu mày nhìn người nọ, chợt nhớ đến mình đã từng dùng bộ dạng này đến trước mặt Mộc bá và Mộc Vô Ngân từ hôn.

Mà hiện tại đối phương đã nhận ra mình, đương nhiên phải ngạc nhiên.

Hạ Trạch lạnh lùng liếc qua, hỏi: "Thế nào, tiểu nhi Tô gia này ông có quen biết?"

Sắc mặt Mộc bá phụ lập tức biến đổi, ấp úng hồi lâu, vừa rồi ông vô ý kêutên của đối phương. Tô Mặc hình như có xung đột với Hạ gia, ông cũngkhông muốn tham dự vào, ngộ nhỡ Hạ gia lật mặt, việc làm ăn của mìnhchẳng phải tổn thất không công sao?

Tô Mặc đương nhiên hiểu ý nghĩ của đối phương, nàng ý vị sâu xa cười một tiếng.

Tô Mặc nhàn nhạt đáp: "Thì ra là Mộc bá phụ, ta là tiểu Tứ Tô gia, đã lâu không gặp, ông cũng nhận lầm người rồi."

Nghe ra đối phương không muốn nhận người quen với mình, Mộc bá phụ lập tứcthở phào nhẹ nhõm, giả bộ bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra ngươi chính là tiểu Tứ, ta nói sao nhìn có chút quen mắt. Hạ công tử, hắn chỉ là đứa bé nhà hàng xóm thôi, không thân, không thân."

Mặc dù ông không rõ lắm"thiếu niên" trước mắt là có chuyện gì, ông biết năm đó tiểu Tứ ngã bệnh không dậy nổi, mời danh y khắp nơi vẫn không có kết quả. Nhưng mặc kệhắn là tiểu Ngũ hay tiểu Tứ, là thật hay giả, là nữ giả nam trang haykhông, chỉ cần không có bất cứ quan hệ gì với mình là được.

HạTrạch lạnh lùng nhìn Tô Mặc, thấy đối phương đang cười châm chọc thìtrong lòng càng thêm không vui, lạnh lùng thốt: "Tiểu nhi, lần trước mặc dù để ngươi chạy trốn, nhưng lần này ngươi đừng hòng. Ngươi mới vừa nói Hạ gia thiếu ngươi sáu vạn lượng bạc, lại không chịu lấy hóa đơn ra, ta cảm thấy ngươi nhất định là lừa gạt. Người dám lừa gạt Hạ gia tuyệt đối không có kết cục tốt."

Mộc bá phụ nghe vậy, chân mày ông ta nhíu lại, khẽ thở dài một hơi.

Đứa trẻ Tô gia này, mặc kệ hắn có phải là tiểu Tứ hay không, tóm lại hắn đã gây đại họa rồi!

Chỉ là, nếu Tô gia tự chui đầu vào rọ, ông cần gì phải đồng tình với đốiphương? Nhất là khi Tô gia cự tuyệt bán thuyền cho Mộc gia, ông còn nhớrõ thù đó.

Lát sau ông lại nghĩ tới một chuyện, cảm thấy đây là cơ hội biểu hiện của mình trước mặt Hạ Trạch.

Vì vậy Mộc bá phụ không tiếc bỏ đá xuống giếng, ông ta trưng lên tư tháitrưởng bối, trách cứ: "Tiểu Tứ à! Ngươi thật sự quá không hiểu chuyện,ta biết rõ Tô gia đại phòng của ngươi hiện tại mới vừa khởi sắc, nhưngngươi làm gì không làm lại đi lừa gạt bịp bợm! Năm đó thân thể ngươikhông tốt, cha mẹ qua đời cũng sớm, không ai giáo dưỡng các ngươi thậtsự là đáng tiếc, nhưng sao ngươi có thể lấn lên đầu Hạ gia? Hạ gia là ai chứ, ngươi hồ đồ quá rồi!"

Dĩ nhiên trong lòng ông cũng thầm cho là như vậy, hai nhà Tô gia và Mộc gia là thế giao, chuyện Tô gia ông biết rất rõ ràng.

Nhưng đó là trước đây thôi, kể từ khi Tô Mặc hợp tác cùng Kim Ngu Đường, Tô gia liền xem Mộc gia như người xa lạ.

Nhưng ông vẫn cảm thấy Tô gia không có gì khó lường, tuy hiện tại Tô Mặc đãthành đệ tử nội môn Mặc Môn, tuy bắt đầu hợp tác cùng Kim Ngu Đường, tuy đã đè ép chi thứ hai của Tô gia xuống, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là mộtthương nhân tầm thường. Tên "tiểu Tứ" này chạy tới phường thị, lại còndây dưa không rõ với Hạ gia, nói Hạ gia thiếu nó sáu vạn lượng bạc, đốiphương sao có thể thiếu bạc một tiểu nhi, còn là một khoản không nhỏ như vậy?

Ông ta bày vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vôcùng đau đớn nói: "Tiểu Tứ, Tô gia ngươi quật khởi không dễ, ngươi làmnhư vậy là tự tuyệt đường sống. Còn không mau quỳ xuống nhận sai, cởi yphục chịu đòn nhận tội, quỳ đến khi đối phương hài lòng mới thôi."

Nói xong, ông ta còn nịnh nọt cười cười với Hạ Trạch.

Vậy mà, lời ông ta còn chưa nói xong thân thể đã bay ngược, "Phanh" một tiếng đập lên bức tường đối diện.

Đám người lập tức rung động, dám đánh người trong phường thị! Điều này không hợp quy củ!

"Ai?" Hạ Trạch nguy hiểm nheo mắt, nếu hắn không nhìn lầm, mới vừa rồi là kiếm ý.

Tô Mặc cũng kinh ngạc nhìn chung quanh, mặc dù nàng sẽ động thủ nhưng không phải bây giờ.

Nửa người Mộc bá phụ đã hãm sâu vào tường, trước người lộn xộn, ông ta mởto mắt, không thể tin thở hổn hển. Ông ta thấy trong đầu như vừa mở mộtphường nhuộm, trước mắt đầy sao, ngũ tạng huyết khí dâng trào, từ phầneo trở xuống đã mất hết cảm giác. Nhưng ông biết mình vẫn còn sống,trong phường thị không được giết người, đối phương tuân theo quy củ này, cho nên trước mắt ông còn sống.

Nóc nhà đối diện, một nam tử tuyệt mỹ mặc áo trắng đang đứng.

Nam tử kia tóc dài tung bay, như khắc như nặn, như giũa như mài, tuấn mỹ vô trù.

Lông cáo choàng cổ làm nổi bật lên vẻ cao quý ưu nhã của hắn, đôi mắt bănglãnh nhìn về phía đám người Hạ gia như một ngọn lửa lạnh đang thiêu đốt.

Mộc bá phụ hoảng sợ nhìn phía đối diện, ông biết chính là nam tử này đã đả thương mình.

Người Hạ gia rõ ràng đang ở chung quanh, trong phường thị cũng rõ ràng đã nói không được ẩu đả, thế nhưng bây giờ lại có người động thủ.

"Là hắn." Sắc mặt Hạ Trạch nhất thời trở nên rất khó coi, hắn đương nhiên nhớ nam tử anh tuấn trước mắt này.

"A!" Hạ Ngọc Nhi cũng cả kinh, Văn Nhân Dịch sư thúc của Mặc Môn sao lại ở đây? Nàng vốn rất thích nam tử này.

"Các hạ rốt cuộc là ai?" Hạ Trạch nhớ ngày đó hắn ta rất được mọi người tôn trọng, tựa hồ sâu không lường được.

"Người đến đối phó với các ngươi." Văn Nhân Dịch lạnh lùng đáp.

"Các hạ, ngươi phải biết, người dám giương oai với Hạ gia ta tuyệt đối không có kết cục tốt." Hạ Trạch cảnh cáo.

"Thiếu niên kia là người của ta." Văn Nhân Dịch không nhúc nhích chút nào, lạnh lẽo nhìn mọi người.

Tô Mặc nghe vậy thì khóe miệng khẽ cong lên, nàng nhìn về phía hắn, khôngbiết hắn theo tới như thế nào? Văn Nhân Dịch quét mắt qua túi linh thúcủa nàng, hắn có tâm linh tương thông với băng hồ.

"Bây giờ nàng muốn quay về cùng ta không?" Văn Nhân Dịch chăm chú nhìn Tô Mặc, nhẹ giọng hỏi.

"Đối phó với những người này xong rồi sẽ quay về, thế nào?" Tô Mặc giương nhẹ môi hồng cười yếu ớt.

"Được." Văn Nhân Dịch gật đầu.

"Chỉ có hai người mà thôi, còn tưởng rằng mình là thần tiên hay sao?" Một tên Hạ gia tức giận.

"Các hạ rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đã không biết sốngchết, vậy động thủ đi." Hạ Trạch lập tức phất tay áo, mặc kệ đối phươnglà thân phận đặc thù gì cũng không sánh bằng thực lực của Hạ gia, ngaycả hoàng thân quốc thích còn phải nể mặt Hạ gia ba phần. Dù ngày đó hắnta ngồi trước mặt mình nhưng đại khái cũng như mình, dựa vào thế lực gia tộc mới có hôm nay thôi.

Sau lưng Hạ Trạch đều là cao thủ TôiThể, qua sự kiện lần trước, Hạ Trạch lại an bài một nhóm cao thủ theobên cạnh mình lần nữa.

Dù sao, thế đạo này vĩnh viễn không bao giờ thiếu mãng phu đầu đầy máu nóng, tứ chi phát triển.

"Người nào muốn chết trước?" Văn Nhân Dịch chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đám người Hạ gia bốn phía.

Tên thủ lĩnh nhìn Văn Nhân Dịch, ánh mắt vô cùng dữ tợn, hắn âm u cười một tiếng, xách trường thương phóng lên.

Văn Nhân Dịch híp mắt, kiếm ra khỏi vỏ như giao long bổ về phía đối phương.

Tên kia là đầu lĩnh của Hạ giạ, nhưng hắn ta ngay cả kiếm chiêu của VănNhân Dịch còn chưa thấy rõ đã bị kiếm khí đánh văng ra ngoài mườitrượng, nằm rạp!

Kiếm ý bén nhọn, Tô Mặc nhíu nhíu mày, từ từ lui về phía sau mấy bước, Hạ Ngọc Nhi cuống quít chạy tới ngăn cản nàng.

Ánh mắt Hạ Ngọc Nhi nhìn Tô Mặc đầy sát khí, "Tiểu nhi, ngươi đừng hòngchạy trốn, phường thị này chính là địa bàn của Hạ gia ta, ngươi nhấtđịnh phải chết."

"Hạ tiểu thư, chỉ sợ người chết chính là ngươi." Thân thể Tô Mặc chợt xoay nhanh, nàng lưu loát tung người lên không trung.

Nàng vũ động như gió, mái tóc buộc cao bay lượn trong không trung, đùi phảiđá thẳng vào cằm Hạ Ngọc Nhi, bàn chân nhẹ xoáy, vũ điệu tương đồng, đẹp không sao tả xiết. Nàng dùng tư thái hoàn mỹ đá xoáy liên hoàn trướcmặt mọi người, mười mấy bàn chân như lôi quang thiểm điện. Hạ Ngọc Nhibị đá trở tay không kịp, thét lên từng tiếng cực kỳ thê lương bi thảm!

"Ngọc Nhi." Hạ Trạch nhìn qua, ánh mắt nồng đậm sát khí.

"Ca ca, đau quá." Gò má Hạ Ngọc Nhi bị đá sưng vù, mắt như trứng bồ câu, cằm trật khớp, mỹ mạo không còn sót lại chút gì.

"Mọi người lên, đối phó tên tiểu nhi này trước." Hạ Trạch trong lòng đau nhói, lập tức không nhịn được gầm thét.

"Tiểu nhi, nhận lấy cái chết đi." Mọi người nghe lệnh, điên cuồng nhào tới.

Văn Nhân Dịch lẳng lặng đứng trên nóc nhà nhìn Tô Mặc tự mình ra tay, không vội vã xuất kiếm.

Tô Mặc khẽ nâng mắt, nhanh chóng quay lại, nàng đập khuỷu tay lên tháidương người xông đến đầu tiên, người nọ rên lên một tiếng ngã xuống.

Nàng tiếp tục tung người nhảy ra sau, hơn mười con bướm bay ra từ tay áo, tiếng nổ ầm ầm truyền đến, gió tanh mưa máu.

Hạ Trạch nheo mắt lại, hắn rất ít tự thân động thủ, tiếp tục vung tay lên, thêm một nhóm thủ hạ xuất hiện, tử sĩ của hắn vẫn còn một lượng lớn.Nhưng hắn không ngờ, mười cao thủ Tôi Thể mà lại bị thiếu niên này giảiquyết chỉ trong chớp mắt. Hắn nhíu mày nhìn Tô Mặc hồi lâu, chợt hắnhoảng hốt, không ngờ đối phương cũng là thực lực Tôi Thể, lần trước gặpnhau đối phương rõ ràng vẫn là Tiên Thiên tầng ba, mới mấy ngày đã tănglên nhanh như vậy, làm sao có thể?

Thấy một nhóm tử sĩ xông tới, Tô Mặc khẽ mỉm cười, đầu ngón tay điểm lên Thiên Thư, hai con thú rối cơ quan xuất hiện.

Linh thạch trong mắt hai con thú chớp lóe hệt như thú thật, chúng xông thẳng vào đám người, hết sức linh hoạt, mọi người thấy thế thì không ngừngkinh hô.

Mấy lão giả đến cùng Hạ gia đều chăm chăm nhìn thú cơquan, họ nhận ra loại kỹ thuật đó gần như hoàn mỹ, ánh mắt lộ vẻ suynghĩ sâu xa.

Chỉ trong một thoáng, đám người đã bị hai con thúrối tông ngã xuống đất không dậy nổi, có người bị móng nhọn của chúnggây thương tích phải ôm tay chân gãy kêu rên thê lương, lăn lộn đầy đấtkhông ngừng.

Khi một nhóm tử sĩ cuối cùng xuất hiện, Tô Mặc cườicười, thong thả ung dung mở túi linh thú bên hông, băng hồ nhanh chóngvọt ra tham chiến.

Sắc mặt Hạ Trạch lúc đen lúc xanh.

Con băng hồ này rất quỷ dị, rất bỉ ổi, cực kì bỉ ổi.

Tập khố, tập khố, tập khố, vẫn là tập khố… (*tập kích dưới khố)

Huống chi, hôm nay băng hồ đã bị giam trong túi linh thú đến đỏ cả mắt, càng thêm ra sức cắn xé.

Giữa ban ngày, trong phường thị truyền ra từng tiếng quỷ khóc sói gào, người thấy kinh tâm, người nghe sợ hãi.

"Bản lĩnh thủ hạ của Hạ công tử cũng chỉ có như vậy, các hạ có phải là nên tự mình xuất thủ rồi không?" Tô Mặc khẽ cười hỏi.

"Tiểu nhi, ngươi đã cuồng vọng như thế, vậy nhận lấy cái chết đi!" Hạ Trạchlập tức hét lớn, nâng kiếm xông đến, khí thế mãnh liệt.

Kiếmphong xẹt qua, gió lạnh rít lên, kiếm khí tràn ngập, không khí nơi kiếmđi qua như có hình dạng mà chuyển động kịch liệt. Mấy lão giả Hạ gia lập tức chăm chú nhìn, bọn họ biết thanh kiếm này không phải kiếm tầmthường mà là pháp khí tứ phẩm do danh sư của Hạ gia luyện chế, đứng đầubảng trong các loại pháp khí tứ phẩm, cũng là pháp khí bản mệnh của Hạgia. Văn Nhân Dịch dùng sức cầm kiếm, chuẩn bị xuất chiêu chế địch bấtcứ lúc nào.

Kiếm vừa ra, ánh mắt đám người Hạ gia nhìn Tô Mặc đã như nhìn phế nhân.

Tô Mặc liếc qua kiếm quang kia, sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt trong suốt sáng chói như lưu ly.

Một thanh ngân châm phóng đến xuyên thủng qua thân kiếm, đan xen chồngchéo, vô cùng bén nhọn, mỗi một lỗ đâm Hạ Trạch đều cảm thấy như chínhthân thể mình bị xuyên thủng, cho đến kiếm kia bị đâm trăm ngàn vếtthương, hắn rốt cuộc phun một ngụm máu tươi, ngã xuống đất không dậynổi.

Đến lúc này, phường thị đã yên lặng như tờ, một cây ngân châm mỏng rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Mọi người ngừng thở, nghẹn họng trố mắt nhìn Tô Mặc. Chưa từng thấy cảnh Hạ gia thê thảm chật vật như bây giờ, lá gan thiếu niên này thật sự rấtlớn, đối phó với cả đôi huynh muội dòng chính của Hạ gia, triệt để đắctội bọn họ. Ánh mắt của những luyện khí sư khác lại rơi vào phi châm,không ngờ vật hiếm có trong truyền thuyết lại ở trong tay thiếu niên.Chỉ thần thức cường đại mới có thể khắc trận văn trên phi châm, phi châm cũng cần người có thần thức cường đại để điều khiển, cho nên Hạ Trạchthua không thiệt thòi chút nào.

Thủ hạ của Hạ gia toàn quân bịdiệt, chỉ còn lại mấy luyện khí sư lớn tuổi, lúc không có cách nào giảiquyết, mấy nhân vật có thực lực của Thanh Vân tông mới xuất hiện.

Mọi người Thanh Vân tông trừng to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy không thể tin nổi.

Bọn họ vốn chuẩn bị cứu Tứ thiếu Tô gia, nhưng không ngờ lại tới muộn mộtbước, cái gọi là chậm một bước chính là không có kịp ngăn cản màn thảmkịch này, khiến từ đây Tứ thiếu và Hạ gia chính thức kết thù.

"Cái này, Tô gia Tứ thiếu, ngươi không sao chứ?" Sứ giả tiến lên thận trọng hỏi.

"Ngươi cảm thấy ta giống như có sao lắm à?" Tô Mặc mím môi hỏi ngược lại.

"Ha ha, không sao là tốt, không sao là tốt rồi." Sứ giả gãi gãi đầu.

"Đúng rồi, Hạ tiểu thư, bây giờ ngươi đã trả sáu vạn lượng lại cho ta đượcchưa?" Tô Mặc lúc này mới lấy hóa đơn ra, liếc nàng ta một cái.

"Được… Được…” Vẻ mặt Hạ Ngọc Nhi hoàn toàn thay đổi, ánh mắt vạn phần hoảngsợ, hơn nữa sau khi nhìn thấy con hồ ly kia nàng càng thêm sợ hãi.

"Ngươi đứng đó, chờ bạc mang tới rồi hãy đi.” Tô Mặc không chịu buông tha cho nàng.

"Thì ra Hạ Ngọc Nhi đó thật sự nợ tiền không trả, còn ác nhân cáo trạng trước nữa!" Người chung quanh xầm xì bàn tán.

"Tô gia Tứ công tử, nếu Hạ gia không chịu trả tiền lại, ngươi tìm ta ra mặt là được, lần này công tử hình như nháo hơi lớn, Hạ gia sợ là mất hếtmặt mũi rồi!" Người của Thanh Vân tông có chút phiền muộn nói.

"Chư vị là Thanh Vân tông phải không, chuyện này Tô công tử chỉ là tự vệ màthôi, chư vị không cần lo lắng." Văn Nhân Dịch nhảy xuống từ nóc nhà.

"Ngài là. . . . . . Ngài là công tử Văn Nhân Dịch?" Một nam tử Thanh Vân tông nhận ra hỏi.

"Không sai, chính là tại hạ."

"Cái gì? Hắn là tổng chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ sao, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy."

"Người này rất có thực lực, quang minh chính đại, là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất."

"Lần này Hạ Trạch công tử không phân tốt xấu công kích người ta, hoàn toàn đụng phải tấm sắt rồi."

Ngoài mấy luyện khí sư của Hạ gia, mọi người chung quanh đều đã nghiêng về phía Tô Mặc, cảm thấy Hạ gia lần này rất sai lầm.

Tô Mặc không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nàng ngước mắt nhìn vềphía Văn Nhân Dịch, cười hỏi "Sao ngươi tìm được tới đây?"

Văn Nhân Dịch chậm rãi đáp: "Băng hồ đi theo nàng, ta thông qua nó tìm đến."

Tô Mặc nghiêng mắt nhìn hắn: "Thì ra là vậy, khó trách lại cho ta mượn hồ ly, ngươi thật là không có ý tốt."

Văn Nhân Dịch mặt không thay đổi nói tiếp: "Ta rất lo lắng cho nàng, lạicảm thấy băng hồ tính tình nóng nảy, cho nên ta mới tới đây, hiện tạichúng ta cùng nhau quay về được chưa?"

"Không vội, ta còn phải tu bổ pháp khí cho phó tông chủ Thanh Vân tông, trong quán này có trà rấtngon, ngươi có thể ngồi bên cạnh chờ ta." Tô Mặc cười nhẹ, kéo tay hắnnói: "Chờ ta sắp xếp chuyện ở đây xong xuôi, ta mới có thể cùng ngươi đi thăm lão nhân gia được.”

Văn Nhân Dịch nhìn nàng, thấy nàng cười nói tự nhiên, dung nhan mị hoặc, hắn không khỏi rũ mắt xuống.

Một người ánh mắt nhu hòa, một người mỉm cười nhàn nhạt, đầu ngón tay chạm nhẹ rồi tách ra, ánh mắt lưu luyến.

Hai người đứng cùng nhau tuyệt mĩ nói không nên lời, tuy đều mặc nam trangnhưng cảnh tượng lại động lòng người như gió xuân, mười dặm ngây ngất.Gió nhè nhẹ thổi, chậm rãi nhập vào lòng nam tử, nhẹ nhàng, dịu dàng,nơi nào gió đi qua đều cảm thấy khoan khoái tự nhiên.

Mộc bá phụrốt cuộc cũng dần dần thở dốc một hơi, thương thế của ông không nhẹkhông nặng, lúc này ông ta không bận tâm thương thế của mình mà đangtrừng lớn mắt nhìn về phía Tô Mặc.

Trong lòng ông ta vô cùng khiếp sợ, thật sự quá chấn kinh rồi!

Thiếu niên trước mắt thực lực cường hãn, vô cùng cường hãn.

Nhưng đối phương thật sự là tiểu Tứ sao? Mộc bá phụ nhíu mày, ông nhớ năm đó đã từng thấy qua tiểu Tứ .

Tiểu Tứ Tô Mạch và tiểu Ngũ Tô Mặc là long phượng thai, dung mạo rất giốngnhau, đáng tiếc mười năm trước hắn đã bệnh đến xanh xao vàng vọt.

Tô gia xem ra cũng có rất nhiều bí mật gạt Mộc gia, nhưng ông là ngườithông minh, mặc kệ trước mắt có phải là tiểu Tứ thật hay không thì saunày thân phận nhất định vẫn vậy. Nhưng tiểu Tứ làm sao lại quen biết với người của Thanh Vân tông? Thanh Vân tông cũng không phải người tùytiện, còn nữa, tiểu Tứ sao cũng quen tổng chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ? Namnhân kia còn có thể vì tiểu Tứ mà đánh mình.

Ông đương nhiên biết gia thế bối cảnh mấy trăm năm qua của Tô gia đều chỉ bình bình tầmthường, ngay cả một kỳ tài ưu tú cũng không có. Theo lý thì Tô gia không thể quen biết những nhân vật lớn có thân phận đặc biệt như vậy mớiđúng! Nhưng bây giờ tiểu Tứ lại rất thân cận với Thanh Vân tông, cũngrất quen thuộc với nam tử áo tráng, bọn họ rốt cuộc biết nhau như thếnào?

Mộc bá phụ nghĩ đến nát óc cũng không ra.

Tô Mặc đivề phía trước hai bước, chợt nhìn về phía Mộc bá phụ, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Chậc chậc, bá phụ đã lớn tuổi, lần này bị thương hình như rấtnặng?"

"Không nặng, không nặng." Trán Mộc bá phụ bắt đầu chảy mồ hôi, ông ta cảm thấy mình eo đã gãy luôn rồi.

"Có vài người cứ tưởng rằng lớn tuổi là có thể cậy già lên mặt."

"Đúng, đúng." Mộc bá phụ gật đầu liên tục.

"Tốt lắm, trở về nhớ lấy thư từ hôn của tiểu Ngũ ra."

"Rõ, rõ rồi."

Lúc này bên ngoài có rất nhiều đại phu đi tới, thậm chí còn mang mười mấycái cáng đến nâng những người Hạ gia bị trọng thương vào cửa hàng.Phường thị xuất hiện sự kiện ẩu đả lớn như vậy là lần đầu tiên từ trướctới nay, nhưng thế lực hai bên đều rất rất cao. Tình huống này chỉ cóthể xem ai có lý hơn, Hạ gia rõ ràng là xuất phát từ mục đích xấu.

Nhưng mấy lão giả luyện khí sư Hạ gia lại không đồng ý, bọn họ mặc dù khôngtinh thông đấu võ, nhưng lần này thiếu niên đã đả thương người của Hạgia, tuy là có lý nhưng người của Hạ gia tuyệt đối sẽ không chịu để yênnhư vậy.

Một vị lão giả đứng trước phòng luyện khí của Tô Mặc,thấy sứ giả Thanh Vân tông cầm một bộ pháp khí trong tay, ông ta lập tức hiểu đối phương đang muốn tu bổ pháp khí.

Một khi đã đến cầu xin người Hạ gia, như vậy bọn họ có thể lên mặt rồi.

Vì vậy, lão luyện khí sư kia tiến lên vài bước, hếch mũi lên trời nói:"Ngươi tới tu bổ pháp khí à?" Ánh mắt ông ta nhìn về phía sứ giả ThanhVân tông.

"Đúng vậy." Sứ giả kia gật đầu.

"Về đi! Sau này đừng bao giờ tới nữa." Lão già không kiên nhẫn nói.

"Chuyện này…” Vẻ mặt sứ giả có chút cổ quái.

"Vì sao?" Một người Thanh Vân tông khác hỏi.

"Ta không ngại nói rõ cho ngươi biết, ngươi đã đi cùng với tiểu nhi Tô giathì đừng hòng tìm Hạ gia xin luyện khí, chúng ta tuyệt đối sẽ không tiếp nhận bất kỳ một vụ mua bán nào có liên quan đến hắn ta." Lão già luyệnkhí sư công khai khiêu khích.

"Phì." Tô Mặc không nhịn được cười khẽ.

"Tiểu nhi, ngươi cười cái gì?" Lão giả khó hiểu nhìn nàng.

"Ta đang cười cửa hàng này là do ta thuê, ngươi có tư cách gì đuổi chúng ta đi?" Tô Mặc nhíu mày hỏi.

"Hừ." Lão già vẫn lạnh lùng nói: "Cho dù các ngươi thuê cũng không được, Hạgia chúng ta tuyệt đối sẽ không tu bổ cho ngươi. Hơn nữa những cửa hàngluyện khí quanh đây cũng sẽ nể mặt Hạ gia, cho nên từ đó về sau, Hạ giasẽ không nhận bất kỳ một hóa hơn luyện khí nào của các ngươi hết." Phàmlà người nào đắc tội Hạ gia kết cục đều sẽ rất thảm, bị Hạ gia chậnngoài cửa, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có cách xoay người.

Nghe vậy, sứ giả lại không nhịn được ho hai tiếng: "Cái đó, lão tiên sinh sợ là nghĩ sai rồi."

"Hả? Nghĩ sai cái gì?" Lão giả đứng chắp tay, phong phạm đại sư một phái, ánh mắt khinh bỉ.

"Thật ra thì, cửa hàng này là Thanh Vân tông thuê lại, Thanh Vân tông khôngthiếu người luyện khí, pháp khí này cũng là do Tô công tử giúp ta tu bổ, bởi vì ngày đó Hạ gia các ngươi đã nói bản thân vô năng vô lực, cho nên ta không trông cậy gì vào Hạ gia."

Nghe lời này, sắc mặt lão giả nhất thời vô cùng đặc sắc, lúc xanh lúc đỏ lúc trắng.

"Thú vị." Nam tử mang mũ che mặt đối diện không nhịn được cười nhẹ.

Có lẽ do trời hơi nóng, hắn từ từ gỡ mũ xuống quạt phe phẩy trước mặt.

Một nam tử Thanh Vân tông liếc qua, sau khi nhìn thấy thì không khỏi thất kinh, "Lại là ngài, Hoa công tử."

"Hả? Ngươi biết ta?" Nam tử yêu nghiệt lười biếng nâng mắt.

Hắn cười nhạt, nụ cười thờ ơ như có như không, có chút tùy ý, có chút tà mị, có chút lạnh lẽo…

Cùng lúc đó, trong đám người luyện khí sư của Hạ gia cũng có người nhận rahắn lần trước đã đến Hạ gia tu bổ pháp khí, đáng tiếc không ai sửa được, cũng không biết thân phận hắn ta là gì.

Người của Thanh Vân tông lập tức vội vàng tiến lên hàn huyên: "Hoa công tử mang mũ che mặt làm ta thiếu chút nữa nhận không ra."

Nam tử nghiêng mắt, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt càng thêm tà mị, hắn lạnhnhạt cười nói: "Kỳ thật cũng không có gì, bản công tử nhìn thấy nơi nàocó nữ nhân là sẽ đội mũ, bởi vì bản công tử không thích nữ nhân."

"Cũng phải!" Người nọ đương nhiên biết sức quyến rũ của Hoa công tử.

Tục truyền, có nữ nhân vừa nhìn thấy Hoa công tử sẽ không đi đường nổi nữa.

Nghe đồn, Hoa công tử từng xuất hiện trên phố một lần, vô ý bị gió thổi mấtmũ che mặt, kết quả cả con đường chật kín nước chảy không lọt, lúc ấyđừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân cũng nhìn đến sướng cả mặt. Ngườinọ cảm thấy, Tô gia Tứ thiếu mặc dù cũng đẹp, nhưng dù sao vẫn còn làthiếu niên trẻ trung, cho nên mị hoặc của nam nhân trước mắt đương nhiên là hấp dẫn nữ nhân hơn một chút, thật sự là câu hồn đoạt phách.

Lúc Hạ Ngọc Nhi ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy nam tử kia nàng ta cũng không dời mắt được.

Tuy nàng rất thích Văn Nhân Dịch, nhưng nam tử này cũng có một lực hấp dẫn trí mạng.

Nàng si ngốc nhìn, thậm chí quên mất bộ mặt mình lúc này vô cùng xấu xí.

Cảm giác được tầm mắt nóng rực của Hạ Ngọc Nhi, Hoa công tử nhíu mày, hắnliếc qua, ngón tay mơn trớn hộp dài nói: “Nam nhân kỳ thật không nênđánh nữ nhân, cực kỳ không nên.” Hắn nhìn thoáng qua Tô Mặc, lười biếngdựa vào tàng cây, híp híp đôi mắt dài mỏng như phiến lá, khóe môi nở nụcười tà mị nhàn nhạt.

Hạ Ngọc Nhi vốn đã vô cùng thê thảm, ngườikhác đều đã đi trị liệu, chỉ có nàng bị giữ ở đây chờ tiền chuộc. Khôngngờ có người lại nói thay mình, lại còn là một nam tử hoàn mỹ như vậy,nàng lập tức nhịn không được đỏ mắt, lã chã chực khóc.

Nào ngờ đối phương lại nói tiếp: “Nhưng mà tiện nhân cũng không phải là nữ nhân, vừa rồi Tô công tử làm rất tốt, vô cùng tốt.”

Mọi người chung quanh lập tức dở khóc dở cười, Hạ Ngọc Nhi ngẩn ra, rốt cuộc nhịn không được gào khóc.

Hoa công tử không thèm liếc nàng một cái, hắn sải bước đi tới trước mặt TôMặc: “Tô công tử, tại hạ cũng có một kiện pháp khí Hạ gia không tu bổđược, không biết ngươi có thể sửa hay không?”

Tô Mặc lạnh nhạt nâng mắt nhìn hắn, nói khẽ: “Việc gì cũng có thứ tự trước sau, công tử cứ đợi một chút đi.”

Không ngờ Tứ thiếu Tô gia lại không nể mặt hắn như vậy, Hoa công tử cười nhẹ, cũng không ngang ngược quấy rối.

Đám luyện khí sư Hạ gia rốt cuộc nhịn không được nữa nói: “Tiểu nhi dốt nát kia, ngươi dám ở đây múa rìu qua mắt thợ sao, ngươi nghĩ mình là aihả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play