Lúc này, Tô Mặc từ từ bước tới giữa ngã tư đường.

Gương mặt ngọc tranh tối tranh sáng dưới ngọn đèn tàn, đôi mắt thâm thúy mỹ lệ, mái tóc đen như mực thả rối sau lưng, lộng lẫy động lòng người. Nàng nhìn những người vây xem chung quanh, chậm rãi nở nụ cười.

Nàng vận nội lực, nói rõ ràng: “Chư vị lão bản cửa hàng hội Thương Minh, vừa rồi ta đã đàm phán với các ngươi, những thứ hàng hóa đó chỉ cần bán giá cao, rồi chia cho ta một phần lợi nhuận là được, không biết cứ như thế thì là bao nhiêu?”

Mọi người liền lấy bàn tính “cạch cạch” gõ, có người thò đầu ra nói to: “Tiểu công tử, những thứ này nếu bổn điếm bán lời năm ngàn lượng, ngươi kiếm được năm trăm lượng.”

“Chỗ này của ta là một ngàn lượng .” “Của ta tám trăm lượng.” “Ta là năm trăm lượng.”

“Tiểu công tử , hôm nay ngươi tổng cộng lời được năm vạn lượng bạc.”

“Tốt lắm, chỗ bạc này của ta thừa đủ để mua những hàng hóa còn lại đúng không?” Khóe môi Tô Mặc gợi lên ý cười mị hoặc.

“Đúng vậy! Thanh toán xong tiểu công tử còn được nhận lệnh bài của Thương Minh chúng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm chúng ta bàn chuyện làm ăn.”

Thấy thế, mọi người đều nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm vào Tô Mặc, không thốt lên được tiếng nào, chung quanh tĩnh lặng.

Bọn họ vốn cho rằng thiếu niên này sẽ bị thế lực lớn chèn ép, không ngờ hắn ta lại kiếm được một khoản lớn.

Từ đầu đến cuối vốn có một số người còn chế giễu, bây giờ chính bản thân họ lại trở thành trò cười.

Đến lúc này, sau khi hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, Hạ tiểu thư thấy trước mắt tối sầm lại.

Bấy giờ mưa đã dần tạnh, không khí xung quanh như dần ngưng đọng.

Tô Mặc mỉm cười với Hạ tiểu thư, ý cười có vài phần khiêu khích, cũng có chút lạnh lùng, kiếp trước Hạ gia đã làm Tô gia tổn thất trăm vạn lượng bạc, hiện giờ nàng chỉ là đang ăn miếng trả miếng thôi. Môi nàng vẽ ra một nụ cười tao nhã, chậm rãi nói: “Thứ ta cần đều đã lấy được, một món cũng không thiếu, còn những món không cần đều đã bị Hạ gia cầm đi, có thể nói Hạ gia lần này đã vì Thương Minh ra sức rất nhiều, đa tạ Hạ gia hào phóng giúp đỡ, ta nghĩ lần này Thương Minh nhất định sẽ trao tặng cờ thưởng cho Hạ gia”.

“Ngươi…” Các thiếu niên quý tộc đưa mắt nhìn nhau.

“Vô sỉ, ngươi đúng là một kẻ vô sỉ.” Hạ tiểu thư nhịn không được bưng tai thét lên.

“Đợi một chút, đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này một nam tử áo đen thong thả đi đến.

Mọi người nhìn về phía hắn, lập tức bị khí phách của nam tử trước mắt thuyết phục, không thể không thừa nhận hắn ta thực sự rất anh tuấn, y phục màu đen mang một loại khí tức cuồng dã riêng biệt chỉ thuộc về hắn, ánh mắt sắc sảo tàn nhẫn. Người này đích thị là trưởng tử Hạ gia tiếng tăm lẫy lừng, Hạ Trạch.

Hạ tiểu thư ôm hai gò má bày ra tư thế nhu nhược, anh anh khóc kể: “Huynh, huynh phải thay muội làm chủ.”

Hạ Trạch ánh mắt âm trầm, chân mày rét lạnh, sát khí sắc bén, trong mắt hắn sinh mệnh của người ngoài chỉ là cỏ rác.

Giọng nói của hắn lạnh lẽo đáng sợ, trong đêm tối nghe như mang theo một loại hàn ý khiếp người: “Tiểu nhi, ngươi làm gì ta đều đã thấy rõ, thực đúng là đê tiện vô sỉ, ta cho ngươi một lựa chọn, lập tức quỳ xuống trước mặt muội muội ta nhận sai, sau đó nhổ hết những thứ ngươi đã nuốt ra , bản công tử sẽ suy xét không để ngươi chết quá khó coi”.

Nghe lời này của hắn, mọi người đều thầm nghĩ: Giỏi cho một kẻ dám chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen.

Ý cười của Tô Mặc có phần lạnh lùng: “Công tử muốn động thủ ngay phường thị này? Như vậy cũng quá không hợp quy củ!”

“Ta là trưởng tử Hạ gia, lời ta nói chính là quy củ.” Gió lạnh thổi ào ào, Hạ Trạch lấy ra một cái lệnh bài, nghiễm nhiên bày ra tư thế thái tử gia cao cao tại thượng.

Lời vừa dứt, những tên công tử quý tộc ở bên cạnh lập tức hành động, tay đấm chân đá nhảy ra. Ý cười của Tô Mặc không đổi, đôi mắt sáng rực lên, tư thái nhẹ nhàng duyên dáng tiến đến nghênh đón, thành thạo du tẩu giữa mười mấy công tử quý tộc, xuất thủ cực nhanh cực chuẩn. Trong tay áo xuất ra hai thanh đoản đao Hồ Điệp mỏng, đôi tay cầm đao trắng như tuyết sáng long lanh, mĩ lệ đến tận cùng, góc độ công kích cực kì quỷ dị xảo quyệt khiến cho người ta khó lòng phòng bị, không rét mà run.

Mười ngón tay nàng tung bay, mỗi lần xuất thủ đều không dễ đối phó.

Đao quang hướng đến đâu vũ khí của chúng đều leng keng rơi xuống, cả đám người nhếch nhác ngã úp sấp trên mặt đất.

Chỉ cần ánh đao của nàng chớp lóe, người khác nhất định có thể cảm nhận được hàn ý lẫm liệt bên trong.

Sắc mặt bọn chúng trắng bệch, ngã xuống đất không dậy nổi, tất cả đều kêu la thảm thiết không thôi.

Tô Mặc thu tay áo lại, trên môi vẽ lên nụ cười ung dung tự tin.

Hạ Trạch lại chỉ về phía Tô Mặc, trong mắt lóe lên một tia âm u: “Không thể đả thương người khác trong phường thị, người này tất phải xử tội chết, người tới mau!”

Vừa ăn cướp vừa la làng, Hạ gia quả nhiên cũng vô sỉ từ trong xương cốt. Tô Mặc chậm rãi nhếch môi nhìn về phía Hạ Trạch, ánh mắt lạnh lùng.

Bất thình lình một đạo bạch quang bay nhanh đến, mang theo hàn khí lạnh thấu xương, vẻ mặt hắc y nam tử hiện lên một chút kinh ngạc, đáy mắt lộ ra sự hứng thú sâu đậm.

Đạo bạch quang bổ nhào về phía này nhanh như điện, không hề báo trước hung hăng cắn lên bộ ngực vị Hạ tiểu thư vẫn lấy làm kiêu ngạo, huống chi, đâu phải nữ nhân nào cũng mang theo Hộ Tâm Kính.

Việc xảy ra quá bất ngờ khiến chính Tô Mặc cũng không kịp phục hồi tinh thần.

Hạ tiểu thư lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, giống như có một dòng nước lạnh rất nhanh xuyên thấu trái tim, âm u rét lạnh khiến nàng run rẩy một trận, đông lại như băng.

Hạ trạch biến sắc rút kiếm đâm về phía băng hồ, băng hồ châm chọc nhìn hắn, lắc mình một cái rồi phóng đi mất.

Khi nó xuất hiện lần nữa thì đã ngoài một trượng, thân hình quỷ mị, tốc độ nhanh đến khó tin.

"Mau đuổi theo, bắt lấy cái con súc sinh lông trắng chết tiệt kia." Hạ Trạch lạnh lùng vung tay áo bào, hung hăng cắn chặt răng.

"Đứng lại, đừng chạy!" Bọn hộ vệ Tiên Thiên của Hạ gia lập tức đuổi theo chạy về phía hồ ly.

Giữa đám hỗn loạn, Tô Mặc cười nhạo, đôi đồng tử mị hoặc u ám sâu không thấy đáy sáng tắt bất định. Bỗng nhiên nàng cảm thấy một nam tử cầm lấy tay mình, mang theo nàng lẫn vào đám người, nàng lập tức đi theo hắn. Tay của đối phương đan vào mười ngón tay nàng, nắm thật chặt. Tô Mặc cảm nhận được ngón tay của người này thon dài, khớp xương rõ ràng, trong suốt như ngọc, nắm vào lành lạnh, cực kỳ thoải mái.

Ngay sau đó, nàng nhìn lên liền thấy một nam nhân tuấn mỹ lạnh như băng ở bên cạnh, Văn Nhân Dịch.



Hoàng hôn lả lướt, gió lạnh nghênh diện.

Trong khu rừng rậm rạp âm u, bóng cây lay động.

Hạ Trạch vẫn cầm kiếm trong tay, nhìn những kẻ truy tìm được mưa che giấu trong góc xa, sắc mặt âm hàn.

“Không hay rồi công tử, võ giả mà Hạ gia phái đi đã bị diệt toàn bộ.” Mọi người quỳ rạp xuống đất, thần sắc hoảng sợ.

Những người truy tìm của Hạ gia lúc này đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, không một người nào còn sống, người thì trúng độc, người thì trúng kiếm.

“Cái gì? Làm sao có thể?” Con ngươi Hạ Trạch co lại, vẻ mặt kinh ngạc, “Tiểu nhi kia đâu?”

“Nơi tiểu nhi kia tiến vào cách đây không xa, chính là rừng rậm mê chướng.”

“Khu rừng kia ban ngày còn không ai dám tiến vào, huống chi là ban đêm, bên trong dường như có độc vật, hiện cũng có một đám thích khách đang truy tìm họ, người của chúng ta sau khi đi vào lại không ra được, thật sự là vô năng vô lực.”

“Không được, huynh nhất định phải bắt tiểu nhi kia lại, nếu không ta sẽ phải chi trả toàn bộ, muội muốn giết hắn, muội muốn giết hắn.” Khuôn mặt Hạ gia tiểu thư đáng sợ, dữ tợn kêu.

“Đủ rồi, người Hạ gia đều hiểu được phải tính trước rồi mới làm sau, ngươi ngay cả thiếu niên kia có bối cảnh gì còn chưa tra rõ ràng, chỉ biết một mực trả thù cho nên mới thất bại. Ngươi có phải là muốn căn cơ của Hạ gia bị hủy trong tay của ngươi không?” Hạ Trạch ánh mắt lạnh lùng, hung hăng trừng mắt muội muội mình.

Hạ tiểu thư lần đầu bị huynh trưởng răn dạy như vậy, trong lòng uất ức, cắn cắn môi, lại nhịn không được bụm mặt khóc lớn lên.

Hiện giờ nàng chẳng những phải bồi thường của hồi môn, mắc nợ chồng chất, hơn nữa trước ngực còn có một vết cắn rõ ràng, ngày sau còn nam nhân nào đồng ý thú nàng nữa?

...

Giờ này khắc này, Tô Mặc đã được Văn Nhân Dịch mang đến bên ngoài khu rừng mê chướng

Nàng nhướng mắt, liếc nhìn khuôn mặt đối phương, ánh mắt trong suốt thản nhiên mà lợi hại.

Mái tóc như mực của nam tử áo trắng lay động trog gió đem, mũi thẳng như đao gọt, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, đôi môi mỏng góc cạnh rõ ràng, trường bào màu trắng theo gió phấp phới, như mây như sương, tay áo tung bay, phảng phất như trích tiên, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, thậm chí trên người hắn còn truyền đến một loại khí tức nam tử nhàn nhạt như có như không, vô cùng dễ chịu.

Ánh mắt Tô Mặc dừng lại ở bàn tay hắn đang nắm chặt tay mình , bên môi xẹt qua một nụ cười thản nhiên: “Văn Nhân công tử, các hạ vẫn còn muốn nắm tay của ta sao?”

“Nơi này nguy hiểm.” Hắn cũng không quay đầu lại nói.

Tô Mặc than nhẹ một tiếng, ánh trăng lăn tăn xuyên qua bóng cây loang lổ, không khí giữa hai người có chút ái muội.

Đương nhiên, Tô Mặc cũng không cho rằng Văn Nhân Dịch là anh hùng cứu mỹ nhân, nàng đoán nhất định là do Thiên Thư đang ở trên người mình.

Chẳng qua, trong lòng Tô Mặc cho rằng nam nhân Hạ gia tuy đáng sợ, nhưng so với vị “sát thần” trước mắt này mà nói thì căn bản là không đáng nhắc tới. Nếu mình rơi vào trong tay người Hạ gia thì Văn Nhân Dịch đương nhiên không được ích lợi gì, dù sao hắn rất mơ ước Thiên Thư Toàn Cơ, cho nên vừa rồi mới xuất thủ.

Nàng biết nam nhân này có suy nghĩ vô cùng nhạy bén, làm việc đều suy xét chu đáo, cho nên dù bị hắn đưa đến nơi này, nàng cũng không có nghi ngờ nửa câu.

Nam tử dường như vô cùng hài lòng với sự trầm mặc của nàng, hai người nắm chặt tay, cách xa nhau vài thước, bước đi nhẹ nhàng.

Tô Mặc liếc mắt nhìn hắn một cái, dường như có thể nghe thấy tiếng hô hấp rõ ràng của đối phương, làm cho tim nàng đập thình thịch.

Tình cảnh này, khiến nàng không khỏi nhớ đến việc cùng người nắm tay đến già, chính là loại cảm giác hồn khiên mộng nhiễu* này, chỉ tiếc nam nhân trước mắt không phải là chân tình của nàng, mà lại là một nam tử khác.

(*) Hồn khiên mộng nhiễu: Ngày đêm lo lắng không yên.

Tô Mặc dùng sức lắc lắc đầu, để ngừng lại những suy nghĩ tán loạn, ngày thường nàng cũng không dễ dàng suy nghĩ miên man như vậy .

Hơn nữa trước mắt người chung quanh đuổi theo liên tục không ngừng, theo tiếng bước chân mà phán đoán tựa hồ không chỉ có Hạ gia, mà còn có một số thích khách khác.

Híp híp mắt, Tô Mặc im lặng không lên tiếng, nàng đã đoán ra những người này và những thích khách đối phó Ngu Nhiễm là một phe.

Tô Mặc nghiêm túc suy nghĩ, bất luận là Ngu Nhiễm hay Văn Nhân Dịch thì cũng có một vài kẻ muốn lấy mạng họ.

Nói tóm lại, Văn Nhân Dịch phát hiện bản thân bị một đám thích khách nhìn chằm chằm nên mang theo nàng cùng nhau rời khỏi thành, hiện tại bọn họ phải ứng phó với hai nhóm người truy tung.

Tô Mặc khi gặp chuyện vẫn luôn trầm ổn, lúc này cũng thấy hơi đau đầu.

Nam nhân kia chẳng lẽ không biết xử lý thích khách sạch sẽ rồi quay lại tìm nàng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play