Người này kiếp trước nàng có chút ấn tượng, tiếc là không phải ấn tượng tốt.
Nàng nhớ mơ hồ, kiếp trước sau khi Tô Ngọc Hồ trở thành đệ tử hạch tâm* của
Mặc Môn, còn có quan hệ không tệ với nữ nhân này. (*hạch tâm: hạt nhân,
nòng cốt; đệ tử hạch tâm là đệ tử nòng cốt được bồi dưỡng)
Sau đó chi thứ hai còn dựa vào cây đại thụ Hạ gia, Hạ tiểu thư trước mắt càng thấy không ai bì nổi mình, mắt cao hơn đỉnh.
Hạ gia có quyền có thế, về sau, chuyện làm ăn của Tô gia đại phòng cứ bị Hạ gia chèn ép, mãi không ngóc đầu lên được.
Nhưng hậu trường Hạ gia vững mạnh, sau khi nàng trở thành Yêu Cơ cũng không
có cách nào động vào, chỉ vì bọn họ có một nghề đặc biệt – luyện khí.
Trải qua thất bại kiếp trước, chuyện Tô Mặc hiểu rõ nhất đó là, bất luận ai
cũng phải thành thạo một nghề, mới có thể đặt chân trên thiên hạ.
Nữ nhân càng không thể lấy sắc hầu người, sắc đẹp đánh không lại thực lực, thế nhân luôn dùng thực lực để nói chuyện.
Cho nên kiếp này, nàng tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào độc chiếm, nàng
muốn tự mình cố gắng, cũng càng không để bị Hạ gia đạp dưới chân.
Tô Mặc nhận ra Hạ tiểu thư lai giả bất thiện*, còn ra vẻ ngông cuồng tự
đại, coi người khác là cặn bã, nhất thời nảy sinh cảm giác chán ghét.
(*) Lai giả bất thiện: Người đến không có ý tốt.
Động tĩnh ở đây đã thu hút sự chú ý của mọi người chung quanh, Hạ sư tỷ tự
cho là công chúa còn cố gắng ưỡn ngực, ngẩng đầu nói: “Ta nói… chỉ bằng
loại tiểu nhi như ngươi mà cũng muốn hấp dẫn ta, thật đúng là chuyện
viển vông.”
Mọi người lập tức chỉ trỏ vào Tô Mặc, đoán rằng thiếu niên này bị nữ tử cự tuyệt, ánh mắt nhìn Tô Mặc lập tức trở thành đồng
tình.
Tô Mặc cong môi, không hề chớp mắt, lẳng lặng nhìn nữ tử vênh váo kia.
Sắc trời dần tối, đèn lồng trên đường được đốt sáng.
Đến khi đám thiếu niên Mặc Môn nhìn rõ gương mặt của Tô Mặc, bọn chúng
không khỏi ngẩn ra, không ngờ thiếu niên này cũng là một trang tuyệt
sắc.
Hạ sư tỷ cũng giật mình theo, thiếu niên trước mắt thật đẹp, nổi bật như ngọc, phong thần tuyển tú, cao quý thanh nhã, thật sự không giống loại đăng đồ tử nàng thường gặp. Nàng nhất thời ngơ ngác nói
không ra lời. Tô Mặc lạnh nhạt nói: “Vị cô nương này là ai? Ta không
biết ngươi.”
Giọng nói của “thiếu niên” điềm tĩnh, như dây đàn
khẽ gảy, như châu ngọc rơi xuống bàn, chỉ nghe thôi cũng là một loại
hưởng thụ quý giá.
Nhưng đối phương lại làm vẻ mặt cao cao tại thượng, coi rẻ nàng, khiến Hạ tiểu thư cực kì không vui.
Đúng vậy, hắn không biết nàng, đây chính là khinh thường nàng.
Nhất là loại miệt thị từ trong tâm của hắn, so với miệt thị bằng ngôn ngữ còn cao hơn gấp trăm lần.
“Tiểu nhi, ngươi nói bậy, ngươi rõ ràng là mơ ước ta.” Hạ tiểu thư thẹn quá thành giận.
“Nữ nhân, ngươi như vậy thật không tốt.” Tô Mặc phất ống tay áo, vân đạm
phong khinh, chậm rãi nói: “Ngươi quá tự cho là đúng, bộ dạng còn không
bằng nam nhi ta, nhưng lại không biết trời cao đất rộng, cho rằng nam tử trong thiên hạ luôn vây quanh ngươi. Loại nữ nhân nông cạn như ngươi
chỉ có thể hấp dẫn ong bướm thôi, thật sự không lọt nổi mắt xanh của ta, về sau vẫn tự giải quyết cho tốt đi.”
Dứt lời, Tô Mặc liếc nàng ta một cái, xoay người rời đi.
Nàng xoay người nhẹ nhàng, dáng người tao nhã quý khí, cử chỉ mị hoặc, làm nổi bật dung nhan thất sắc của Hạ sư tỷ.
Đám người xem náo nhiệt bên cạnh cũng tán thưởng bảy tám phần với phong độ khí khái của “thiếu niên” này.
“Vị tiểu lang kia thật có phong độ, chẳng lẽ là danh sĩ?”
“Ta thấy hắn là con cháu quý tộc thì đúng hơn.”
“Phong phạm như thế sao có thể là đăng đồ tử được? Nữ nhân kia quá tự cho là đúng rồi.”
Mọi người vây xem buồn cười bàn tán, sắc mặt Hạ tiểu thư trắng bệch, nắm chặt hai tay, đốt ngón tay cũng trắng toát.
Miệng nhiều người xói chảy vàng*, tích hủy tiêu cốt, điều này khiến cảm giác
luôn thấy bản thân tốt đẹp của Hạ sư tỷ bị phá tan, làm lòng nàng cực kì khó chịu.
(*) Miệng nhiều người xói chảy vàng: Ý chỉ sức mạnh ghê gớm của dư luận.
Một lúc sau, Hạ tiểu thư nghiến răng, tức giận hừng hực, hung hăng thét:
“Tiểu nhi đó chỉ là đệ tử ngoại môn của Mặc Môn, con cháu quý tộc gì
chứ.”
Đám thiếu niên khinh thường nhìn bóng lưng Tô Mặc: “Hạ sư
tỷ, mắt người ngoài vụng về, dáng vẻ hồ ly của tiểu nhi kia chỉ sợ không phải thứ tốt gì.”
Có người lập tức ra chủ ý xấu: “Hạ sư tỷ, nếu
hắn đã đến đây thì nhất định là muốn mua thứ gì đó, vừa rồi hắn vẫn cứ
tìm tìm kiếm kiếm, chúng ta chỉ cần đoạt hết thứ hắn muốn, để hắn cười
không nổi là được.”
Hạ tiểu thư cắn chặt răng, cảm thấy bất luận
trừng phạt đối phương thế nào cũng khó tiêu tan mối hận trong lòng mình, nàng lạnh lùng nói: “Không sai, nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn, để xem hắn còn dám bất kính với ta không. Chẳng qua việc này cần đại ca ta giúp một tay.
Trên phố, hai bên đường chật kín xe ngựa xa hoa của quý tộc, ngựa xe như nước, nước chảy không thông.
Nử tử diễm lệ được đám người ái mộ vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt*
vừa nãy đúng là tiểu nữ nhi của Hạ quản sự Tinh Nguyệt Tông, muôn vàn
sủng ái quanh thân. Nàng vừa đến nội môn Mặc Môn không lâu, xung quanh
đều là đám thiếu niên quý tộc lấy lòng, lúc này, nàng đang tức giận ngồi trên lầu các.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: Sao vây quanh mặt trăng.
Một nam tử áo đen diện mạo anh tuấn từ bên ngoài đi vào, gương mặt người
này như ngọc, cao lớn bất phàm, con ngươi sắc bén bắn hàn quang lạnh
thấu xương. Tuy tuổi còn trẻ nhưng khí chất lại cao quý không gì sánh
bằng, dáng người tập võ thon dài khiến hắn càng thêm phong thần như
ngọc, tuấn mỹ vô trù. Mái tóc thả sau lưng có chút bất kham, khí độ cao
quý khiến người ta nhìn không chuyển mắt!
Vừa đến gần, nhìn bộ
dạng nữ tử lã chã chực khóc, nam tử lập tức vỗ vỗ nàng: “Nói huynh nghe, là ai bắt nạt muội muội của huynh?”
Hạ tiểu thư lập tức vểnh
môi, tức giận khóc lóc kể lể: “Vừa rồi bên ngoài có người khi dễ muội,
muội muốn huynh giúp muội đối phó với tiểu nhi đó, nhưng muội sợ làm lỡ
đại sự của huynh.”
Nam tử áo đen tràn đầy tự tin nói: “Không sao, muội cứ việc đi đối phó hắn, ở đây chúng ta vẫn còn có chút thể diện.”
Hạ tiểu thư lập tức vỗ tay: “Vậy tốt quá, đám thiếu niên đều đang chờ muội ở dưới, muội đi tìm bọn họ đối phó với tiểu nhi kia.”
“Được, muội đã hiểu chuyện, làm việc chú ý nặng nhẹ, đừng nên gây thị phi.”
“Muội biết.” Mắt đẹp của nàng xoay tròn, “Đúng rồi, ca ca, hôm nay chúng ta tới đây rốt cuộc để làm gì?”
“Phụ thân không ở đây, trước mắt có nhiều khách quý đến, ta thay phụ thân tới tham gia hội nghị.” Nam tử kiêu ngạo nói.
“Ca ca, huynh đúng là càng ngày càng có tiền đồ, cũng càng ngày càng có thực lực rồi.”
“Con cháu Hạ gia nên có thực lực, dù sao gia tộc chúng ta vẫn có chút danh
tiếng, những người khác đều phải cầu chúng ta.” Nam tử áo đen cười cười, sau đó trấn an nàng ta vài câu, sau khi nàng rời đi, hắn đổi sắc mặt.
Nam tử áo đen sải vài bước đến nhã gian bên cạnh, đẩy cửa vào, hắn chắp
tay, trầm thấp nói: “Chư vị tiền bối, ta là trưởng tử Hạ gia.”
“Hạ công tử, sao phụ thân của ngươi không đến?” Bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh băng.
“Gia phụ chưa về, ta là trưởng tử nên đến đây tiếp đón chư vị tiền bối.” Nam tử áo đen hành lễ với mọi người.
“Đúng rồi, xưng hô với ngươi thế nào?”
“Ta tên Hạ Trạch.”
“Hạ Trạch, hóa ra là Hạ công tử rất có tiếng gần đây, thanh niên nhân tài
kiệt xuất, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, ngươi tùy ý ngồi đi.” Đối
phương chỉ cho hắn một chỗ ở giữa, cũng xem như coi trọng.
Nam tử áo đen không kiêu ngạo không tự ti ngồi xuống. Nhìn lại, hắn phát hiện ở đây đều là nhân vật quan trọng của các đại môn phái.
Trong lòng không khỏi tự đắc, mình quả nhiên có chút địa vị, không lâu nữa, hắn nhất định sẽ là thanh niên quyền lực nhất.
Màn mưa mênh mông, dày đặc, mờ mờ ảo ảo.
Tô Mặc tiếp tục bước, không định dừng lại bất cứ đâu.
Bỗng nhiên, bên tai có giọng nói dùng thần thức truyền đến: “Nữ nhân, nam nhân ngươi đuổi theo vừa rồi là ai?”
Tô Mặc nâng đôi mắt đẹp lên, lười biếng nói: “Không ngờ lại bị ngươi phát hiện.”
Thân thể thiếu niên hiện ra từ Thiên Thư, khuôn mặt lạnh băng tuấn mỹ không
có chút biểu tình nào, hắn lười biếng dựa vào vách tường, khoanh tay,
giọng nói vẫn ngạo khí, khinh thường như cũ: “Nữ nhân, cảm xúc vừa rồi
của ngươi rất thất thường, hoàn toàn không giống ngươi chút nào.”
Tô Mặc trầm ngâm một lúc, cười nhẹ, từ từ thở dài: “Kỳ thật, hắn là một người ta rất quen thuộc, cũng là người rất quan trọng.”
Thiếu niên hừ khẽ, ánh mắt bức người: “Thực lực của nam tử kia không kém, nên hắn có thể thấy được thân thuần âm của ngươi.”
Tô Mặc không hề ngạc nhiên, chớp mắt: “Ta biết, hắn có thể nhìn ra.”
“Được, xem ra là ta quan tâm thừa rồi.”
Tô Mặc nghiêng đầu cười với hắn: “Nhưng mà… ta vẫn đa tạ ngươi, ngươi là vì muốn tốt cho ta.”
“Ai muốn tốt cho ngươi, ta căn bản không thèm để ý.” Có lẽ là không quen
được cảm ơn, gương mặt trắng nõn của hắn ửng đỏ, hừ khẽ một tiếng không
tự nhiên.
Tô Mặc im lặng lần nữa, lông mi dài cụp xuống, nàng nhớ đến ân tình của nam tử kia, từng giọt từng giọt tích tụ, không lời nào
có thể nói hết được, nếu kiếp trước nàng không gặp được hắn, nàng đã sớm sa vào vận mệnh bi ai rồi.
Nàng cách một lớp y phục sờ viên ngọc trên rốn, đây là thứ hắn tạo ra kiếp trước mà nàng vô ý có được, nó có
thể che giấu thân thuần âm của nàng, hắn cũng vì nó mới quen biết nàng.
Hắn luôn ôn nhu chân thành, mỉm cười say đắm.
Dáng vẻ phong hoa tuyệt đại và thực lực bất phàm của hắn, khiến nàng khó tưởng tượng ra thân phận hắn rốt cuộc là gì?
Hắn truyền thụ có nàng bản lĩnh siêu việt để tự bảo vệ mình, để nàng học được cơ quan thuật hiếm có trên thế gian.
Hắn dạy nàng thuật Ẩn Nặc, khiến người khác không thể nhìn thấu thực lực
thật sự của nàng. Hắn dạy nàng ảo thuật, để nàng không phải làm lô đỉnh
cho nam nhân khác.
Nàng biết thân phận hắn bí ẩn, nhưng hai người vẫn bất giác ở cùng nhau, những ngày đó là thời gian nàng khó quên nhất.
Tóm lại, nếu không có nam nhân ôn nhã như ngọc kia, thì cũng không có Tô Mặc mạnh mẽ bây giờ.
Tuy hắn biến mất, nhưng nàng biết hắn không phải cố ý không từ mà biệt.
Kiếp này, nàng nhất định phải biết rõ vì sao hắn lại biến mất như vậy.
Nghĩ thế, Tô Mặc than nhẹ một tiếng, chỉ tiếc, hiện tại hắn hoàn toàn không quen biết nàng.
Ngay lúc nàng suy nghĩ lung tung, âm thanh của thiếu niên truyền đến: “Nữ
nhân, tuy phường thị này quy mô nhỏ, nhưng hàng hóa bên trong cũng không tệ, có các loại khí cụ kim khí, còn có những vật cần có khi bước chân
vào giang hồ, nếu đã đến rồi thì mua chút đi.”